Khụ khụ... Liên Tư Vũ che miệng ho khan, dáng vẻ bệnh nặng quấn thân, mày hơi chau lại, nhìn qua mỏng manh dễ vỡ, vô hại an toàn.
- Quốc sư... Có cần Thanh Lan đi sắc thuốc cho người không?
Thanh Lan hai tay dâng lên một chiếc khăn trắng muốt , vẻ mặt quan tâm lo lắng.Mặc dù bản thân Thanh Lan biết, Quốc sư thể chất yếu nhược không phải là việc có thể dùng thuốc bổ bổ dưỡng.
- Thân thể ta vốn vậy, thuốc gì cũng vô dụng.
Liên Tư Vũ tiếp nhận khăn, vẻ mặt đạm bạc nhưng có hơi tái nhợt.
- Cũng sẽ không chết, không cần lo.
- Quốc sư!Sao người lại có thể nói như vậy...
Vẫn là Hoàng Cúc hoạt bát không nghe được lời này, vội vàng ngăn cản y , nếu không phải kiêng kỵ y là Quốc sư, có lẽ Hoàng Cúc còn muốn trực tiếp tiến lên bịt miệng y.
- Các ngươi đó ... ra ngoài nấu thêm một bát cháo lại đây.
Ngữ điệu có chút bất đắc dĩ, nhưng hoàn toàn không có ý trách cứ.
- Vâng.
Ba người đồng loạt đáp ứng, sau đó thối lui ra ngoài, trước khi ra còn tri kỷ đóng cửa lại. Tuy rằng mới sang thu, nhưng tiết trời có hơi se lạnh, bọn họ lo gió này sẽ làm chủ tử bệnh càng thêm bệnh.
Thấy những người kia đã ra ngoài, Liên Tư Vũ hơi thở phào, sau đó quay người lại, bất ngờ bắt gặp một đôi con ngươi to tròn trong suốt.
- Sao vậy?
Sửng sốt một hồi, Liên Tư Vũ hơi cong khóe môi, kéo ra một nụ cười như phù dung, rất diễm lệ, nhưng lại sớm nở tối tàn.
[ Đinh! Độ hảo cảm + 3.
Tổng độ hảo cảm hiện tại 13.]
Mọi thứ đúng như dự tính, Liên Tư Vũ cười càng sâu thêm một chút.
" Rột rột."
Đúng lúc này, bụng của Ngâm Cẩn không khách khí vang lên vài tiếng động không nhỏ, Ngâm Cẩn tựa như bị xấu hổ, ngoan ngoãn cúi đầu, gương mặt hơi đỏ lên.
Sống dưới tầng đáy của lãnh cung, những thứ như nhìn mặt đoán ý, chuyển đổi sắc mặt, ăn nói lấy lòng... Ngâm Cẩn hiểu hơn người khác rất nhiều.
Bây giờ được Quốc sư thu nhận, cho dù có phải Quốc sư có tính toán gì khác hay không Ngâm Cẩn cũng không quan tâm, hắn chỉ làm rõ một chuyện, nếu hắn làm Quốc sư hài lòng hắn sẽ không cần trở về nơi dơ bẩn, không cần ăn không no mặc không ấm, không cần chịu người khi phụ mắng chửi, nếu Quốc sư yêu thích, nói không chừng còn giúp hắn trả thù mấy kẻ kia, nhưng ngược lại Ngâm Cẩn tính toán mượn lực của Quốc sư để mình trả thù những người dám dẫm đạp lên mình, bởi vì thứ như thực lực, tốt nhất vẫn là tự tay mình nắm, việc muốn thì tự tay làm, nhưng vậy càng khiến hắn an tâm.
Đáy mắt Ngâm Cẩn có chút lạnh, thật khó để tưởng tượng một đứa trẻ lại có những suy nghĩ lớn mật tràn đầy tính toán như vậy.
Ngâm Cẩn mấy năm nay ăn uống không cân bằng, nhất thời Liên Tư Vũ sợ dạ dày hắn không chịu nổi đồ ăn nhiều dầu mỡ nên mới dặn ba người kia nấu cháo.
Liên Tư Vũ tiếp nhận bát cháo, ý tứ rõ ràng, y muốn tự tay đút cháo cho Ngâm Cẩn.
- Quốc sư đại nhân, ta có thể tự ăn mà.
Ngâm Cẩn mở to đôi mắt tròn tròn, tựa như có chút kiêng kị khi được Liên Tư Vũ đút. Tiếc là giọng nói lưu loát non nớt, không có chút ý tứ kiêng kỵ bất an.
- Điện hạ tuổi chưa lớn, huống hồ trên người ngài có rất nhiều vết thương, ngài hoạt động thì sẽ ảnh hưởng đến vết thương.
Quốc sư vĩnh viễn ôn hòa như vậy, lời nói cũng không trực tiếp cự tuyệt mà là lấy tư thái khuyên giải, cách nói chuyện này khiến đối phương thoải mái và cảm giác được tôn trọng, rất ít khi từ chối ngài ấy.
Nhìn qua thì giống như đang thương lượng, nhưng với Liên Tư Vũ , đây chỉ là một phương pháp thu phục nhân tâm mà thôi.
- Vậy, vậy đa tạ Quốc sư.
Lúc nãy còn như dã thú nhỏ, qua vài lời của Liên Tư Vũ đã trở thành mèo con.
3 thị tùng chỉ cảm thấy Quốc sư lợi hại, ngay cả tiểu hoàng tử đề phòng cũng trở nên nhu thuận ,nhưng Liên Tư Vũ lại nhìn rõ, trong mắt Ngâm Cẩn lướt qua tia toan tính.
Liên Tư Vũ thật ra cũng không có cảm giác gì, y biết người sống được ở trong cung không phải là kẻ ngây thơ đơn thuần.
Y tiếp nhận bát cháo từ tay thị tùng, thổi nguội rồi đưa đến bên môi Ngâm Cẩn.
Ngâm Cẩn hơi đưa mắt nhìn y nửa giây, sau đó cúi đầu húp cháo, trong lòng có chút ấm áp kỳ lạ.
[ Đinh ! Độ hảo cảm + 1.
Tổng độ hảo cảm hiện tại 14.]
[ Kính chào Túc Chủ, hệ thống 001 đời thứ tư, danh hiệu Manh Manh xin vì người mà phục vụ!]
"Cạch."
- Xin lỗi xin lỗi... ta,ta không cố ý.
Ngâm Cẩn ngẩn người lùi ra sau, đưa ánh mắt thập phần cẩn thận nhìn Liên Tư Vũ, sợ động tác đánh rơi bát cháo của mình sẽ chọc giận y.
Liên Tư Vũ vì giọng nói ngọt ngào trong đầu mà khựng lại một giây, sau đó đưa ánh mắt ôn hòa trấn an nhìn Ngâm Cẩn, không để hắn dò xét ra thứ gì.
Ngâm Cẩn đúng là cố ý làm rơi bát, cốt lõi là... muốn xem giới hạn của Liên Tư Vũ với mình là bao nhiêu mà thôi.
***
Manh Manh *đá Tiểu Ác Ma và Tiểu Thiên Sứ xuống sàn * : Các người cứ bồi dưỡng tình cảm đi, Túc Chủ để ta lo! * hào hùng vỗ ngực đầy tự tin*
Linh Lan Hoa : Tui khá thích kiểu dưỡng thành niên hạ này, vị diện này chỉ là đường , đường và đường thôi, không ngược xíu nào đâu, ai là taem sủng thì an tâm. Thứ lỗi vì không cố định hệ thống của Vũ Vũ, nhưng tui xin thề, Manh Manh là hệ thống cuối cùng!