Ta là Lan Tước • Tư Đặc Lâm, là đứa con danh giá của gia tộc Tư Đặc Lâm.
Trước ta còn có một anh trai thông minh quyết đoán kế thừa gia nghiệm nên ta rất được yêu thương cưng chiều, từ nhỏ đến năm 18 tuổi ta vẫn luôn thích âm nhạc, ta thích những âm thanh lung linh huyền diệu đó, ta thích thông qua nó biểu đạt tình cảm vui buồn tức đau của mình, ta từng cho rằng không có gì hoàn mỹ hơn những nốt nhạc, cho đến khi ta gặp người đó - Ciara.
Hắn mang gương mặt không chút khuyết điểm, ánh mắt như những vì sao trong đêm tối, lại như một bài ca cổ xưa vừa huyền bí vừa lạnh lùng, tiếng nói êm tai như những lời ngâm nga dịu dàng dàng cho tình nhân, cho dù ngữ khí hắn vẫn luôn rất lạnh.
Mỗi lần gặp hắn, cho dù gặp chuyện gì khó khăn rối rắm ta đều có thể bình tĩnh lại, ta dần dần thích dùng những ca từ hoàn mỹ nhất để miêu tả hắn, thích nghe tiếng nói êm tai như nhạc cụ cổ, thích nhìn bóng dáng an tĩnh như bước ra từ trong thi họa của hắn.
Lúc đó ta đã nghĩ, hắn là bài ca mà thần linh đã ban xuống thế gian...
Thế nhưng theo thời gian tiếp xúc, ta phát hiện hắn không hoàn hảo như những gì ta tưởng, hắn giống như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, giống vũ trụ bí ẩn hấp dẫn, giống quả cầu pha lê xinh đẹp khi được ánh sáng chiếu xuyên qua, nhưng hắn tuyệt đối không giống con người...
Đúng vậy, cho dù có vẻ ngoài hoàn hảo cỡ nào, hắn cũng chỉ giống như một cái xác không hồn.
Sau đó ta biết, hắn thực sự không phải con người...
Hắn là hệ thống đời thứ 3 danh hiệu 0001.
Hắn có tư duy có ý nghĩ của riêng mình, nhưng hắn không có tình cảm của con người. Hắn là người máy thành công nhất lúc đó, cho nên được viện khoa học gửi vào xã hội nhân loại.
Khi ta biết được điều đó thì ta đã bất tri bất giác yêu hắn mất rồi, từ đó t không còn ngày ngày chìm đắm trong thế giới âm nhạc nữa, ta bắt đầu tìm hiểu về người máy.
Tư Đặc Lâm là gia tộc lớn, cha mẹ lại rất chiều ta nên cho dù là nửa đường đổi khoa thì ta vẫn có thể đuổi kịp những bạn học trước.
4 năm bồi dưỡng, sau đó dưới sự cổ vũ của người thân ta tự tay tạo ra con robot đầu tiên.
Nhưng nó không hoàn hảo như ta muốn, ngoài việc có thể đi lại lặp lại vài câu nói thì hoàn toàn không thể làm gì khác, lúc đó ta rất nản lòng, nhưng nghĩ đến Ciara ta lại phấn chấn.
Ta không lựa chọn tạo ra robot khác, mà là tự cải tạo sản phẩm đầu tay của ta, ta không rõ mình đã thất bại bao nhiêu lần, đã muốn buông bỏ bao nhiêu lần, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến ta có thể khiến Ciara có tình cảm, có thể cười với ta là ta lại phấn chấn lên.
Cho đến khi robot của ta có thể nói lưu loát, hành động không khác người thường, có suy nghĩ có tự giác, thỉnh thoảng giống như còn biểu đạt tình cảm, ta mới vừa vui vẻ vừa bất an mà mang nó đến viện khoa học để kiểm tra xem nó có tình cảm không.
Lúc đó viện khoa học đã tạo ra người máy thứ 676 của đời thứ ba, đương nhiên 676 cũng thất bại, cho nên đối với người máy do ta - đứa con út của gia tộc Tư Đặc Lâm tạo ra bọn họ kỳ vọng rất lớn, ta cũng vậy,cho nên ta gọi nó là Tinh Không Vô Vọng.
Tinh Không giống đôi mắt của Ciara.
Vô Vọng là vô vàn hi vọng.
Cuộc thử nghiệm thực sự rất tàn khốc, ta nhìn tiểu robot hết bị dày vò về tinh thần lại dày vò về thể xác, ta chỉ muốn hét lớn ngăn cản bọn họ lại, nhưng số liệu trên màn hình chư từng dao động, nghĩ là tình cảm của tiểu robot chưa từng phập phồng. Mặc dù ta biết đây chỉ là mô phỏng, người thử nghiệm chỉ là "linh hồn" của tiểu robot, chứ thân thể thì không phải, nhưng ta vẫn đau lòng muốn chết, ta chợt cảm thấy rất hối hận...
Cuối cùng khi Tinh Không Vô Vọng bị dày vò đến chết trong cuộc thử nghiệm mô phỏng, không biết ảo giác hay không, ta thấy màn hình số liệu dường nh lóe lóe hai cái, nhưng không ai để ý...
Sau khi Tinh Không Vô Vọng thất bại, ta cũng không muốn tiêu hủy nó, mà là luôn mang nó theo bên người, mặc dù thất vọng nhưng ta vẫn có tình cảm rất dâu với nó, người khác nói thế nào cũng được,chỉ cần bản thân ta biết tiểu robot của ta rất đáng yêu là được.
Cho dù Tinh Không Vô Vọng thất bại, nhưng ta vẫn không thể cắt đứt tình cảm của bản thân với Ciara, sau khi kiểm tra cho tiểu robot ta liền vào viện khoa học làm việc cùng hắn, cho nên ta phát hiện viện khoa học không chỉ nghiên cứu khoa học, mà còn nghiên cứu vài sinh vật cổ quái có tính nguy hiểm cao.
Những sinh vật này cũng không biết viện khoa học kéo từ nơi nào về, không những hình dạng sức mạnh suy nghĩ cổ quái, còn có vài con thậm chí có thể nói được tiếng người, một con động vật nói tiếng người, đây là chuyện kinh dị cỡ nào a!
Ban đầu ta có chút bài xích, sau đó càng lúc càng hứng thú, cho nên ta xin viện trưởng đổi chức nghiệm, từ nghiên cứu khoa học cho đến chăm sóc sinh vật không rõ.
Công việc của ta khá đơn giản, tắm rửa cho ăn lấy máu lấy xương... Từ những động vật đó, bọn nó có con cực kì hung ác nên rất nhiều lần ta bị làm bị thương, thế nhưng ta phát giác, chỉ cần bản thân không ác ý thì chỉ số bị thương sẽ giảm dần, ta thấy những sinh vật này khá giống Ciara...
Trong các sinh vật không rõ nguồn gốc, ta thích nhất một con rồng đỏ, cả thân đỏ như máu, ngay cả ánh mắt cũng xinh đẹp như ngọc thạch, ban đầu ta không biết nó hiểu ý ta cho nên luôn tâm sự lải nhải cùng nó, mãi đến khi ta nói quá nhiều bị nói lên tiếng quát tháo.
Con rồng này có tinh thần lực cực cao, nghe nói năm đó khia phát hiện nó, nó đã biến một tòa thành phồn hoa thành cát bụi, ta nghe đến đó vốn cho là bọn họ đồn thổi, bởi vì tuy rằng số liệu tinh thần gần 600, nhưng ta chưa bao giờ thấy nó tức giận.
Cho đến khi...
Không biết con rồng đỏ kia bị cái gì kích thích, vậy mà chỉ số tinh thần từ 600 nhảy thẳng lên 1500! Lúc đó ta bị dọa đến sợ hãi, chân nặng như rót chì, chạy cũng không chạy được, nhưng con rồng đỏ kia dường như đang bị đau, tinh thần lực cuồng bạo nhưng nó chỉ trốn trong góc thủy tinh co người, trông rất đáng thương...
Ta không biết lúc đó ta chập mạch cái gì,vậy mà dùng tinh thần lực của bản thân trấn an con rồng đó, ai biết tinh thần lực ta chạm vào y thì bị không rút ra được, mãi đến khi tinh thần lực của ta bị hút khô, ta cũng lâm vào hôn mê.
Tỉnh dậy thì đã nằm trên giường bệnh, bên phía viện khoa học cũng dọn dẹp sạch sẽ, còn con rồng kia? Ha hả, y biến thành một nam nhân yêu nghiệt mê hoặc nhân tâm.
Thì ra lúc đó tinh thần lực cuồng bạo là để hóa hình...
Tóm lại từ sau hôm đó ta cũng thích lại gần con rồng đỏ đó hơn,phát hiện thật ra nó cũng tốt lắm, nó hoàn toàn có thể chạy khỏi viện khoa học nhưng nó sợ nó sẽ làm người ta bị thương, như làn nó làm một tòa thành trì biến thành cát bụi ấy...
Cho nên con rồng đỏ này là tự nguyện ở lại, tự nguyện nghiên cứu, những người khác không khuyến khích ta ở cùng con rồng đỏ đó, bởi vì nó khiếm khuyết, không chỉ bởi vì tinh thần lực hơn người, mà còn vì con rồng đó không có trái tim.
Đúng vậy, không có trái tim theo nghĩa đen, ta thật ra cũng không cảm thấy bài xích như những người khác, thậm chí còn có chút hứng tại sao một con rồng không tim còn có thể sống.
Chỉ là ta hứng thú không lâu thì Ciara đến chỗ ta, muốn xử lí rồng đỏ, bởi vì lần trước rồng đỏ gây ra độc tĩnh quá lớn,dao động tinh thần lực vượt qua cực hạn, nếu lúc đó không xảy ra kỳ tích thì cả viện khoa học biến thành bụi phấn rồi.
Lúc Ciara đến, lúc ta nói chuyện với hắn, ta mới nhận ra ta chưa từng hiểu về hắn, ít nhất, ta chưa từng nghĩ hắn lại lãnh huyết như vậy...
Ta đã coi rồng đỏ là bằng hữu, cho nên ta không muốn Ciara xử lý nó.
Nhưng ta không biết phải làm sao, bởi vì đây là thông lệ của viện Khoa học với những sinh vật không rõ nguồn gốc này.
Chúng nó đều có thể gây nguy hiểm cho nhân loại, cho nên một khi phát hiện chúng nó thoát khỏi kiểm soát, ta ở với chúng nó lâu như vậy, biết ngoại trừ lúc bạo loạn,chúng nó cũng rất thân thiện rất tốt, chúng nó cũng không muốn hại con người, nhưng không ai tin ta, Ciara lại là người máy, hắn chỉ có lý trí hắn chỉ biết những sinh vật này sẽ hại nhân loại, hắn không biết chúng nó cũng rất đáng thương...
Cuối cùng ta không thuyết phục được người trong viện khoa học, cho nên ta chỉ đành cầu người thân, họ rất yêu thương ta, cho nên họ đáp ứng... Ta biết ta đã vì sự bốc đồng này khiến bọn họ khó xử rất nhiều, thế nhưng khi mang được một nửa sinh vật ra khỏi viện khoa học, ta đã rất vui...
Ta không hứng thú với việc nghiên cứu những sinh vật này, ta chỉ tìm cách chấn an bọn họ, giúp bọn họ trở thành một phần bình thường của xã hội...
Ta không rõ nỗ lực của ta có thành công hay không, thế nhưng ta thấy rõ tương lai tươi sáng ở phía trước...
Như những nốt nhạc thăng trầm nhảy nhót dưới ánh nắng, một bản nhạc tươi sáng dần hiện lên...