Lạc Tự

Chương 3



Mi mắt khẽ nâng, rồi lập tức lại khép hờ, Bạch Ngọc Đường xách vò rượu ra, giơ lên trước mặt Triển Chiêu, thờ ơ nói: “Mấy ngày trước ta tìm vò rượu ngon, muốn kiếm người cùng nếm thử, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra người nào có thể bồi. Hôm nay không tìm ngươi so kiếm, chỉ uống rượu, xem như là tiện nghi cho con mèo ngươi.”

“... Bạch huynh nửa tháng nay chính là vì tìm rượu này?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu coi như trả lời.

Vậy nửa tháng nay mình bất an cái gì? Vừa nãy lại suy nghĩ lung tung cái gì? Đáy lòng bỗng nhiên sinh ra một cơn bực tức, nhanh đến mức khiến cho Triển Chiêu cũng cảm thấy kinh ngạc bật thốt lên với chính mình.

“Bạch huynh nên biết Triển mỗ không biết uống rượu!”

Sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, Bạch Ngọc Đường cũng không nói nhiều đứng dậy bỏ đi, tay đã chống lên bệ cửa sổ, lại bị giọng nói trong trẻo phía sau vang lên lưu lại.

“Có điều Bạch huynh mời, Triển mỗ hôm nay cũng chỉ có thể liều mình phụng bồi.”

Ngoảnh đầu lại thấy Triển Chiêu hạ mi mắt, biết y lại ẩn giấu cái gì, cũng không nói thẳng ra, Bạch Ngọc Đường lại ngồi xuống ghế, trầm mặc một lát nhẹ giọng nói: “... Miệng lưỡi Mèo con coi bộ cũng bắt đầu giảo hoạt.”

Triển Chiêu cúi mặt, cơn giận ở đáy lòng đến nhanh đi cũng nhanh, nghe thấy lời này thuận miệng phản kích: “Không khéo, là học tập con chuột.” Dứt lời, muốn thu dọn quân cờ, lại bị cánh tay đặt ngang ngăn cản.

“Chúng ta chơi một ván.” Bạch Ngọc Đường gỡ bỏ giấy dán, cùng với hương rượu ngào ngạt là chất lỏng màu đỏ tươi.

“Đỏ? Là bồ đào tửu (rượu nho)?” Triển Chiêu hơi kinh ngạc, nhờ phúc Bạch Ngọc Đường, y cũng có chút yêu thích thứ chất lỏng trong chén này, bồ đào tửu cũng từng uống qua. Thấy Bạch Ngọc Đường lắc đầu, khóe mắt hơi khiêu lên nheo lại, Triển Chiêu biết đó là vẻ mặt hắn khi cười. Tai vang lên âm điệu trầm lạnh, “Rượu này, có cái tên rất hay.” Ánh mắt nhu hòa, tiếp tục nhặt đống quân cờ lộn xộn ra, cười nói: “Kính xin Bạch huynh nói một chút.”

Cầm lấy một quân cờ trắng, đánh nhịp ở trên bàn, bạch y thanh niên cười mơ hồ, ngân nga ngâm: “Lưỡng nhân đối chước sơn hoa khai, nhất bôi nhất bôi phục nhất bôi. Ngã túy dục miên khanh thả khứ, minh triêu hữu ý bão cầm lai.” (Hai người đối ẩm núi nở hoa, chén một chén hai lại chén ba. Ta say muốn ngủ ngươi về trước, có tình mai nhớ mang đàn qua.)

“《 Sơn trung dữ u nhân đối chước 》(Ở trong núi cùng người ẩn dật uống rượu) của thi tiên Lý Thái Bạch.”

“Mèo con cư nhiên từng đọc không ít sách! Không sai, tên rượu này giấu ở trong thơ.”

Cái gì mà ‘cư nhiên’? Triển Chiêu quanh co, “Tổng cộng hai mươi tám chữ, tên ít kể ra cũng có hơn trăm cái, muốn đoán chỉ sợ đoán đến ngày mai, Bạch huynh cam lòng lãng phí một đêm như thế sao?”

“Thật chẳng thú vị gì cả”. Nhỏ giọng buông một câu, Bạch Ngọc Đường đem quân cờ trắng ném đi, tiếp được, mắt phượng ánh lên nét cười kì quái, “Tên rượu này, gọi là ‘Hữu ý’.”

Ánh mắt hai người thoáng giao nhau, tâm tư từng người từ lâu đã thầm thấu hiểu. Triển Chiêu dời mắt, ánh mắt phóng trên mặt, trực tiếp, minh bạch, bá đạo.

“Làm sao?”

‘Tên rượu này, gọi là ‘Hữu ý’.’

Năm tháng như có tình ý, tình đến không sao tự kìm hãm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.