Lạc Vương Phi

Chương 100: Khê, Thần quyết đấu



Ads     Tướng phủ, trong Lạc viên.

Bóng đêm ngày càng thâm trầm, đại phu nhân lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được: Vật phẩm trong phòng lớn nhỏ đều không bị mất, tối qua, tên hắc y nhân đến tận cùng là cầm đi cái gì, lúc nhìn hắn nhét vào trong tay áo, hình dạng của vật đó, hình như là một …. trang giấy…

Ý thức được điểm ấy, đại phu nhân đột nhiên nâng lên mí mắt: không xong, sự tình không ổn!

Đại phu nhân nhấc chăn trên người ra, đang muốn xoay người xuống giường, một đạo bạch quang từ ngoài cửa sổ phi vào, bắn thẳng vào bên cạnh giường đại phu nhân.

“Người nào?” Đại phu nhân gầm lên một tiếng, cầm lấy thư tín, bóng dáng nháy mắt nhảy ra ngoài cửa sổ, rất nhanh nhìn khắp mọi nơi, nhưng đập vào trong mắt chỉ là một mảnh trống giỗng, im ắng, không có âm thanh dị thường nào.

Xác nhận là không có ai, Đại phu nhân mới cầm thư tín lên, mở ra xem, nhất thời đáy mắt tràn ngập khiếp sợ cùng bối rối: “Người đâu, mau tới, đi Bích trang”.

Bích trang, cũng chính là nơi mà thị vệ Lạc vương phủ và hắc y nhân xảy ra hỗn chiến, lúc này sớm đã máu chảy thành sông, thi thể khắp nơi, cho thấy vừa rồi trận chiến hết sức ác liệt. Liếc mắt nhìn lại, thi thể chất đống như núi, máu trên mặt đất vẫn chưa đọng lại chảy đến chỗ trũng, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng.

Ngô Phi dẫn người đem những thi thể kiểm tra một lần, không một người còn sống, mà ở nơi này, tất cả đều là người của Đại phu nhân, người của kẻ địch, một khối thi thể cũng không lưu lại: Đối phương xác thực thật thông minh, đủ tỉnh táo, cũng đủ giảo hoạt, không lưu lại bất cứ dấu vết nào để bọn họ có thể truy ra, đến tột cùng là người phương nào lớn mật như vậy, dám cùng Vân Bích Lạc ta đối chọi.

Đáy mắt sắc bén của Đại phu nhân đều là hàn quang cùng tức giận thay nhau hiện ra, khuôn mặt được bảo dưỡng cẩn thận cũng vì phẫn nộ mà có chút vặn vẹo.

Tức chết ta, thực sự tức chết ta, dám thiết kế người của Vân Bích Lạc ta, nếu để cho ta bắt được ngươi, sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn, ngũ mã phân thây, lột da sách cốt, nghiền xương thành tro.

“Phu nhân” Ngô Phi đi đến bên cạnh người Đại phu nhân, dường như muốn bẩm báo điều gì.

Ngô Phi lộ ra chút khó xử, muốn nói lại thôi, Đại phu nhân đã đoán được kết quả, bàn tay đột nhiên nắm chặt, đem thư tín hung hăng ném đu, trên khuôn mặt xinh đẹp của đại phu nhân càng văn vẹo nghiêm trọng.

“Đem bọn họ, an tang cho thật tốt”. Người này thật thông minh, toàn bộ kế hoạch bố trí thập phần chu đáo, mặc cho bọn họ như thế nào cẩn thận vẫn không thể tìm được manh mối. Người của mình chết hết, manh mối bị gián đoạn, mùi máu tươi nồng đậm quanh quẩn chóp mũi, đại phu nhân tất nhiên là không muốn đứng lại ở nơi này, đem mọi chuyện giao lại cho Ngô Phi, chính mình mang theo vài tên thị vệ trở lại Tướng phủ.

Đại phu nhân đi rồi, Ngô Phi mới đem thư tín đã bị máu tươi tẩm ướt đẫm nhặt lên, mở ra xem, thế nhưng nội dung cùng với thư tín của những người đã chết hoàn toàn giống nhau, trên thư viết: Việc gấp triệu tập, hôm nay giờ hợi (buổi tối từ chín giờ đến mười một giờ), vẫn ở chỗ cũ! Cuối thư không có kí tên, chỉ có ấn kí hoa mai là dấu hiệu đặc trưng của đại phu nhân.

Trong phủ thừa tướng, lẫn trong thế lực ám vệ của đại phu nhân chắc chắn có phản đồ, nếu không, địch nhân không có khả năng biết rõ phương pháp liên lạc của bọn họ như vậy.

Đại phu nhân sau khi trở lại tướng phủ lập tức phát ra tín hiệu, triệu tập mười cơ sở ngầm của mình ở kinh thành.

Trong lúc chờ đợi cơ sở ngầm của mình hồi phủ, đại phu nhân đem ấn kí lấy ra, phát hiện trên đồ án có sự thay đổi, hiển nhiên là mới dùng qua không lâu, mà trong thời gian gần nhất, đại phu nhân cũng không có dùng qua ấn kí.

trên bàn, trang giấy nhìn có vẻ giống nhau, nhưng nếu tinh tế vuốt phẳng sẽ phát hiện, cảm xúc là không giống.

Đại phu nhân im lặng suy nghĩ: tối qua, người nọ lẻn vào phòng, đã động tay động chân trên trang giấy cùng ấn kí, dẫn thế lực của bà đến Bích trang, sau đó, một lưới bắt hết…

“Tối qua, Nam Cung Quyết, Hạ Hầu Thần, Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần, bốn người bọn họ có động tĩnh gì?”

Tối qua, hắc y nhân lẻn vào tướng phủ cùng đại phu nhân so chiêu võ công cao cường, hiện tại trên đời ngoại trừ tuyệt thế tứ công tử, có rất ít người có võ công có thể đạt được cảnh giới như vậy.

Đương nhiên, trên giang hồ người tài giỏi rất nhiều, người nọ cũng có thể không phải là tuyệt thế tứ công tử, cho nên đại phu nhân mới đem cơ sở ngầm của mình triệu hồi, nếu bốn người tối qua thực sự không có động tĩnh, bà lại sai người tiếp tục đi điều tra cũng không muộn.

Những cơ sở ngầm này năng lực phi phàm, đối với chính mình cũng tuyệt đối trung thành, lời nói của bọn họ tuyệt đối có thể tin.

“Hồi phu nhân, tối qua Lăng Khinh Trần tất cả đều bình thường, sau khi hắn xử lý xong chuyện của Lăng phủ đã là giờ tý (buổi tối từ 11 giờ đến khoảng 1 giờ sáng), không ra khỏi đại môn, trực tiếp đi nghỉ. một cơ sở ngầm tiến lên bẩm báo.

“Hồi phu nhân, tối qua Lãnh Tuyệt Tình có đến Lạc vương phủ, gần giờ hợi hắn trở lại trà lâu, vẫn chưa ra khỏi đại môn”. một cơ sở ngầm khác bẩm báo.

“Hồi phu nhân, tối qua sau khi Lãnh Tuyệt Tình đi rồi, Lạc vương Nam Cung Quyết cùng với vương phi Lạc Mộng Khê trở về phòng…thân thiết…”. Thuộc hạ sợ chính mình xem thời gian dài, sẽ bị dục hỏa đốt người, khó có thể điều khiển cảm xúc, cho nên rời xa phòng ngủ của bọn họ. Bất quá thuộc hạ cam đoan, tối qua Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê vẫn không ra khỏi vương phủ, bởi vì thanh âm ân ái của hai người, vẫn giống như hai ngày trước vang lên cả đêm.

“Hồi phu nhân, tối qua Hạ Hầu Thần ở lê hoa uyển cùng với mấy tên công tử uống rượu, nghe nhạc, bất quá…”

“Bất quá cái gì?” Đại phu nhân có chút không kiên nhẫn: “sự tình nháo đến bây giờ, người chết vô số, chúng ta tổn thất thảm trọng, có việc cứ nói thẳng, không cần lề mề.”

“Hạ Hầu thái tử trên đường dìu nhị tiểu thư đi nhã gian nghỉ ngơi, đã rời khỏi thuyền hoa …” thuộc hạ không tiện đi qua.

“Phải không?” Hạ Hầu Thần là đối tượng đại phu nhân dùng hết tâm cơ muốn mượn sức, bà không hi vọng người tối qua lẻn vào phòng bà, trộm đi trang giấy, hại chết thủ hạ của bà lại là Hạ Hầu Thần.

Huống chi, tối qua Hạ Hầu Thần cùng Tử Hàm cùng một chỗ, hắn là hắc y nhân tính cũng không lớn.

“Phu nhân, theo tin tức đáng tin cậy, Lạc thừa tướng đã cùng Hạ Hầu thái tử đạt thành hiệp nghị…”

Ngay lúc đại phu nhân đang muốn mệnh lệnh cho bọn họ tiến vào giang hồ, tìm kiếm nhân tài lợi hại mới xuất hiện, một gã cơ sở ngầm trầm giọng nhắc nhở.

“thật sự?” đối với chuyện này, đại phu nhân cũng có nghe qua, nhưng không để ở trong lòng: Chính mình cùng Lạc Hoài Văn không có thù hận quá lớn, Hạ Hầu Thần cùng hắn hợp tác, sẽ không tất yếu xuống tay với mình.

“Phu nhân, tâm phòng người không thể không có, Lạc thừa tướng cùng ngài từng có xích mích, mọi chuyện vẫn nên cẩn thận”. không cần quá mức tin tưởng Hạ Hầu Thần cùng Lạc Hoài Văn.

Đại phu nhân híp mắt suy tư, những gì cơ sở ngầm nói không phải không có đạo lý: Lạc Hoài Văn cũng không phải là người có lòng dạ rộng lượng.

Hơn nữa, Lạc Hoài Văn lại là thừa tướng Thanh Tiêu, thực lực quả thật không kém, nếu hắn biết chuyện năm đó do mình làm ra, khẳng định đối với mình ghi hận trong lòng, liên hệ người khác âm thầm trừ bỏ mình cũng không phải không có khả năng.

“Các ngươi không phải nói tối qua Hạ Hầu Thần và Tử Hàm ở cùng một chỗ sao, chờ Tử Hàm trở về, hỏi nàng một chút không phải là sẽ có đáp án sao…”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện, đại phu nhân vừa dứt lời, ngoài viện vang lên thanh âm mỏi mệt của Lạc Tử Hàm: “Nương, nương…”

Đại phu nhân nháy mắt với mấy người trong phòng, những người cơ sở ngầm nhanh trí lĩnh hội, trong chốc lát Lạc Tử Hàm đẩy cửa vào, lắc mình né đi ẩn vào chỗ tối.

‘Tử Hàm, tối qua con cùng Hạ Hầu Thần ở thuyền hoa vì sao hện tại mới về?”. Các con cũng ở trên thuyền hoa đã một ngày hai đêm.

“Huống chi, hiện tại nhìn con giống như có bệnh, có phải hay không lại phát sinh chuyện gì?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lạc Tử Hàm có chút mệt mỏi, ánh mắt trong trẻo cũng mất đi ánh sáng lúc trước, sợi tóc có chút hỗn độn, cả người rõ ràng tiều tụy.

“Tối qua, khi Tử Hàm vì Hạ Hầu thái tử rót rượu, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, Hạ Hầu thái tử dìu nữ nhi trở về phòng nghỉ ngơi, liền ngủ thẳng tới hiện tại, nương, có phải Tử Hàm sinh bệnh hay không?”

“Hạ Hầu thái tử vốn định mời đại phu chẩn trị cho Tử Hàm, nhưng hắn lại có việc gấp phải rời đi dịch quán, nữ nhi liền trở về, nương, người mau mời đại phu chẩn bệnh cho Tử Hàm một chút…”

Đại phu nhân trầm hạ mí mắt, đáy mắt thoáng hiện lệ quang: Thân thể Tử Hàm vẫn luôn rất tốt, không có khả năng vô duyên vô cớ hôn mê thời gian dài như vậy, sự tình có điều bất ổn…

“Tử Hàm, con có nhớ khi nào thì bắt đầu thấy choáng váng đầu không?” vấn đề này rất trọng yếu.

“Khoảng trước sau giờ hợi”. Lạc Tử Hàm cố gắng suy nghĩ: “Sau khi Hạ Hầu thái tử đỡ nữ nhi vào phòng, choáng váng đột nhiên tăng thêm, nữ nhi liền mất đi tri giác, khi tỉnh lại…”

“Tử Hàm, ý con là, sau khi Hạ Hầu Thần đưa vào trong phòng, con đã không có tri giác?” Chẳng lẽ tên hắc y nhân tối qua, đúng là Hạ Hầu Thần…

“Đúng vậy, nương, có vấn đề gì sao?”

Lời nói của Lạc Tử Hàm làm cho một tia hi vọng cuối cùng trong lòng đại phu nhân hoàn toàn biến mất. Cố ý làm cho Tử Hàm sinh bệnh, mượn cớ đưa Tử Hàm về phòng nghỉ ngơi, sau đó rời khỏi đám người, động chút tay chân làm cho Tử Hàm mê man, hắn có thể tùy ý làm chuyện mình muốn, hơn nữa còn không bị người hoài nghi.

Chẳng lẽ tên hắc y nhân tối qua đúng là Hạ Hầu Thần…

nói đến Hạ Hầu Thần, đại phu nhân đột nhiên nhớ tới, khi hắc y nhân cùng nàng và đám thị vệ so chiêu từng nói qua hai câu:

“Chỉ bằng các ngươi còn không bắt được bản….tại hạ”

“yêu thương nhung nhớ, đáng tiếc bản…tại hạ không thích lão bà”

Lúc ấy tình huống khẩn cấp, khi hắc y nhân nói hai câu nói này, đại phu nhân vẫn không để ý, bây giờ cẩn thận nghĩ lại hai câu nói này thật đúng là có điểm sơ hở, vô tình đã tiết lộ ra thân phận của hắn.

Hạ Hầu Thần là Tây Lương quốc thái tử, vẫn tự xưng là ‘bản cung’, hai câu mà hắn nói ra đều có chữ ‘bản’, hiển nhiên là do quen miệng nhất thời không thể sửa…

“Nương, nương…người làm sao vậy?” Lạc Tử Hàm thấp giọng gọi, kéo đại phu nhân từ trong suy nghĩ trở về.

Đại phu nhân trong mắt thoáng hiện chút mất tự nhiên: “Nương đang suy nghĩ. Muốn tìm một đại phu như thế nào giúp Tử Hàm chẩn bệnh, Tử Hàm, con về phòng trước đi, nương lập tức sai người đi tìm đại phu cho con…”

Chuyện Hạ Hầu Thần tạm thời không nên cho Tử Hàm biết, nếu không lấy sự thông minh của Hạ Hầu Thần, nhất định có thể từ trong miệng Tử Hàm biết được ta đang hoài nghi hắn.

nói không chừng, hôm nay là do hắn cố ý cho Tử Hàm trở về để có thể thám thính tin tức, Tử Hàm đối với chuyện này cũng không suy nghĩ nhiều, tự nhiên sẽ đem những gì mình biết nói ra, cung cấp thông tin cho Hạ Hầu Thần.

Lạc Hoài Văn, xem như ông lợi hại, lại có thể đi trước ta một bước, lấy Hạ Hầu Thầm làm ngọn núi mà dựa vào, bất quá ông đừng đắc ý quá sớm, ở trên đời này, cũng không phải chỉ có một mình Hạ Hầu Thần là người có thể dựa vào.

Đợi một thời gian nữa, Vân Bích Lạc ta cũng có thể tìm được một người thích hợp kết làm liên minh, đến lúc đó ta và ông lại phân cao thấp.

Sau khi đem những người thần bí tụ tập ở Bích trang toàn bộ tiêu diệt, Nhạc Địch, thị vệ, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê cùng trở lại vương phủ, người bị thương, người chết tất cả đều mang theo trở về, không lưu lại cho đại phu nhân một chút manh mối.

Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê đều thích sạch sẽ, từ Bích trang trở về, trời cũng đã gần sáng, hai người sau khi tắm rửa liền lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi. Cũng không biết vì sao, Lạc Mộng Khê nằm ở trong lòng Nam Cung Quyết nhưng không sao ngủ được, cảm thấy nhàm chán, Lạc Mộng Khê tìm chuyện để nói:

“Nam Cung Quyết, chuyện tối qua chàng muốn Bắc Đường Diệp đi làm, chính là đến tìm Hạ Hầu Thần, làm cho đại phu nhân có đủ lý do hoài nghi hắn”

Kể từ đó đại phu nhân sẽ cùng Hạ Hầu Thần trở mặt thành thù, hai người liền không thể kết minh, chiêu này quả thực cao minh.

“Hạ Hầu Thần dã tâm bừng bừng, chỉ cần là người hoặc chuyện đối với hắn có lợi, hắn cũng sẽ không cần để ý mà thực hiện kết minh”.

một Lạc Hoài Văn cũng đã khó giải quyết, nếu như thêm một thừa tướng phu nhân có rất nhiều thế lực trong bóng tối, bổn vương muốn ứng phó cũng sẽ gặp rất nhiều phiền toái.

không bằng châm ngòi li gián, làm cho bọn họ trở mặt thành thù, không thể kết minh, làm giảm bớt đi thế lực của họ liền có thể dễ dàng đối phó hơn.

“Nam Cung Quyết, chàng lần thứ hai đem môi của ta hôn đến xưng đỏ, lại ở trên người ta tạo ra nhiều dấu hôn ngân như vậy, rốt cuộc là vì sao?”

Mỗi chuyện Nam Cung Quyết làm đều có mục đích, những dấu vết này không phải để kích thích người khác, khẳng định vẫn có tác dụng, đương nhiên, mục đích chân chính chỉ có Nam Cung Quyết mới biết.

Cánh tay Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê trong vô thức nắm lại thật chặt, nhưng vẫn chưa mở mắt: “Cơ sở ngầm của đại phu nhân vẫn luôn âm thầm giám sát Lạc vương phủ, tối qua ta cảm thấy được có người ngay tại phụ cận giám thị chúng ta, mới không thể không làm ra hạ sách này, để cho người nọ thức thời rời đi…”

Nếu không nàng và ta không có khả năng yên lặng không một tiếng động lẻn vào phủ thừa tướng, lấy ra vật mà chúng ta muốn.

thì ra, bóng dáng màu đen ta nhìn thấy tối qua cũng không phải là ảo giác, mà là cơ sở ngầm của đại phu nhân…

Lạc Mộng Khê đem những chuyện mấy ngày nay xảy ra xâu chuỗi lại, ở trong đầu sắp xếp một lần: hiện tại Lạc vương phủ đúng là hai mặt thụ địch, phía trước có đám người Phùng Thiên Cương, Nam Cung Phong mưu hại, phía sau lại có Hạ Hầu Thần, Lạc Hoài Văn thiết kế.

Còn có rất nhiều thế lực ngấm ngầm, công khai, cho nên lúc nào cũng phải nghiêm ngặt phòng bị, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đều không muốn sẽ phải vạn kiếp bất phục. Đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đều, Lạc Mộng Khê biết, Nam Cung Quyết đã ngủ, ngẩng đàu nhìn khuôn mặt Nam Cung Quyết khi ngủ vẫn có chút nhíu mày, cùng với nét mặt hiện lên vẻ mỏi mệt, Lạc Mộng Khê không tiếng động thở dài: Thiết kế, an bài nhiều chuyện như vậy, khẳng định hắn mệt muốn chết rồi…

Nam Cung Quyết đem Lạc Mộng Khê ôm chặt trong ngực, nhẹ nhàng ngủ, lại không biết vì sao, một đêm chứng kiến cảnh đánh nhau, Lạc Mộng Khê lại hoàn toàn không buồn ngủ, hai mắt mở to nhìn trướng mạn trên đỉnh đầu.

không biết qua bao lâu, Lạc Mộng Khê thực sự cảm thấy nhàm chán, ngẩng đầu nhìn tuấn nhan ngủ say của Nam Cung Quyết, cẩn thận mở ra bàn tay Nam Cung Quyết đang ôm nàng, nhẹ nhàng xuống giường.

Giống như, Nam Cung Quyết biết được nàng muốn làm gì, khi Lạc Mộng Khê vừa mới ngồi dậy, thân thủ đem nàng ôm chặt vào trong ngực, ánh mắt vẫn như trước khép hờ, thanh âm có chút mơ hồ: “Mộng Khê…nàng muốn đi đâu…”

“Ta khát nước, muốn đi uống một chén nước, có muốn ta lấy cho chàng một chén hay không?”

“Ta không khát”, Nam Cung Quyết vẫn như trước nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lại thả lỏng giam cầm Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng đẩy ra cánh tay Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết cũng rất phối hợp buông ra.

Cẩn thận xuống giường, Lạc Mộng Khê cởi ra tẩm y, mặc vào trang phục thường ngày, quay đầu nhìn sang Nam Cung Quyết, đôi mắt khẽ nhắm, hơi thở đều đều, hiển nhiên là đang ngủ.

Ngủ thật nhanh, xem ra Nam Cung Quyết rất mệt mỏi, Lạc Mộng Khê xoay người, lặng yên không tiếng động hướng phía ngoài cửa đi đến.

“Mộng Khê, trong phòng có nước, nàng ra bên ngoài làm gì?”

Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê chuẩn bị bước ra khỏi phòng, thanh âm Nam Cung Quyết ý vị thâm trường từ phía sau vang lên, Lạc Mộng Khê đột nhiên dừng lại cước bộ, bất đắc dĩ tở dài: Tính cảnh giác của Nam Cung Quyết, không phải người bình thường có thể so sánh.

“Ta không ngủ được, muốn đi thư phòng lấy quyển sách xem”. Lạc Mộng khê xoay người cùng Nam Cung Quyết giải thích, nhưng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lại không dám đối diện Nam Cung Quyết, tâm, có chút bối rối.

Ánh mắt Nam Cung Quyết sâu thẳm, sắc bén, dường như có thể nhìn thấu hết thảy, làm cho người ta không thể đoán trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, người như vậy nhất định không phải là người bình thường.

“Để cho nha hoàn đi lấy là được rồi, nàng làm gì phải tự mình đi?” Thanh âm Nam Cung Quyết ôn nhu, nhẹ nhàng, nhưng lại rõ ràng từng chữ, không có nửa điểm buồn ngủ.

“Thư phòng là nơi quan trọng, không thể để cho người tùy tiện ra vào được, vẫn là để ta tự mình đi sẽ tốt hơn, chàng mệt mỏi cứ nghỉ ngơi trước đi, ta đi thư phòng lấy sách”.

Nhấc chân, Lạc Mộng Khê bước ra khỏi phòng, xoay người lại đóng cửa phòng, không dấu vết nhẹ nhàng thở ra: Nam Cung Quyết mệt thành như vậy mà tính cảnh giác vẫn rất cao, thật bội phục.

Lạc Mộng Khê ở hiện đại là một đặc công, mấy chục người cũng không thể so với nàng, nhưng từ khi đến cổ đại, năng lực của nàng trở nên bé nhỏ, tùy tiện tìm một người cũng có thể đánh ngang tay với nàng.

Mặt khác, người cổ đại lại thông minh tuyệt đỉnh, tất cả đều là cao thủ tranh đấu gay gắt, tuyệt không hề kém so với nàng có được năm trăm năm trí tuệ, nàng muốn thủ thắng, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

Nếu ở hiện đại, cho dù Lạc Mộng Khê mệt thành như vậy, tính cảnh giác vẫn rất cao, nhưng nay nàng được Nam Cung Quyết bảo hộ quá tốt, sự tình gì cũng không muốn nàng lo lắng, cho nên, cho dù là năng lực thực tế, hay khả năng phản ứng, đều kém rất nhiều so với trước kia.

Đây cũng không phải chuyện gì tốt, cùng với việc hưởng thụ ôn nhu của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê cũng phải suy tính đến những lúc nguy nan, nâng cao năng lực chính mình.

Bởi vì Nam Cung Quyết có rất nhiều chuyện cần xử lý, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng được, nếu địch nhân thừa dịp Nam Cung Quyết không ở bên cạnh nàng mà công kích, Lạc Mộng Khê lại không thể ứng phó được, chỉ có thể bị bắt, đó cũng không phải là kết quả mà nàng muốn.

Cho nên, nàng phải khôi phục năng lực trước kia của mình, bất luận là bị kẻ nào công kích, nàng cũng có thể ứng phó tự nhiên, cho dù đánh không lại, cũng có thể tìm được biện pháp đào thoát.

Lạc Mộng Khê sinh ra ở hiện đại, nàng hiểu được, tiềm lực con người là vô hạn, chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, cho nên, từ lúc ra khỏi phòng ngủ, trên đường đi nàng không mang theo thị vệ, mà chỉ mang theo Băng Lam.

Nam Cung Quyết từng nói, người trong Lạc vương phủ muốn ra ngoài, đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn, tuy Lạc Mộng Khê chỉ mang theo một mình Băng Lam, nhưng nàng biết có thị vệ đang âm thầm đi theo nàng.

Nghĩ đến Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê thực bội phục hắn, Nam Cung Quyết còn trẻ lại mang theo trong mình căn bệnh năm năm, thế nhưng vẫn âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình thật lợi hại.

Người ta thường nói: Thiên tướng giáng trần thường sẽ trải qua rất nhiều kiếp nạn, đầu tiên là tâm trí khổ cực, đau đớn gân cốt, hành hạ thể xác, thân thể khốn cùng ….Nam Cung Quyết chính là một ví dụ rất tốt.

Nếu không phải hắn mười tuổi đã mất đi mẫu thân, thân mang bệnh nặng, lại suýt bị người hãm hại, cũng sẽ không biết hậu cung âm hiểm, bình an vui vẻ ở hoàng cung lớn lên, sẽ không có tâm cơ, sẽ chỉ là một tên ngốc bị người ta lợi dụng. hắn có được ngày hôm nay, tất cả đều là do hoàn thành khảo nghiệm của trời cao, có hi sinh, là không thể tránh được.

Đại phu nhân cũng không phải là một nhân vật đơn giản, âm thầm có được một thế lực như vậy, cơ sở ngầm cũng trải rộng toàn bộ kinh thành, mượn chuyện tối qua mà nói, bà ta vẫn luôn âm thầm phái người giám thị tuyệt thế tứ công tử.

Phải biết rằng bốn người này đều năng lực phi phàm, là nhân trung chi long, nếu để bọn họ phát hiện đại phu nhân đang âm thầm giám thị bọn họ, vậy tương lai đại phu nhân cũng không thể có được ngày lành.

Thế nhưng đối với điểm này đại phu nhân lại không chút lo lắng, vẫn làm theo ý mình, chẳng lẽ đại phu nhân tin tưởng cơ sở ngầm của mình sẽ không thể bị bắt, hoặc là, cho dù bị bắt, cũng sẽ không khai ra bà ta chính là chủ tử.

Vô luận là khả năng nào cũng tốt, điều đó chứng tỏ: đại phu nhân là người can đảm cẩn trọng, hoặc là một người không biết tự lượng sức mình!

Ngày đó Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần đều ở trong phòng, không có xuất môn, Nam Cung Quyết lại chế tạo bằng chứng giả, làm cho cơ sở ngầm của đại phu nhân nghĩ Nam Cung Quyết và nàng ở trong phòng thân mật.

Chỉ có Hạ Hầu Thần bị Bắc Đường Diệp dẫn dắt rời đi, biến mất một khoảng thời gian, vừa đúng lúc này trong tướng phủ lại xuất hiện thích khách, nay cho dù hắn có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, đại phu nhân, Hạ Hầu Thần, ta chờ xem các ngươi đấu đá, tàn sát lẫn nhau.

“Tiểu thư, chúng ta muốn đi đâu?” Đường cái vẫn như thường ngày, người đến người đi, phi thường nào nhiệt, Lạc Mộng Khê và Băng Lam chậm rãi đi trong đám người, những ngày gần đây có nhiều chuyện xảy ra, làm cho hai người không có tâm tình đi dạo phố.

Lạc Mộng Khê đang muốn nói: “Tùy tiện đi một chút, nhìn xem”.

Lơ đãng ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đạo bóng dáng quen thuộc, Lạc Mộng Khê ánh mắt lóe lên, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười quỷ dị: “Băng Lam đi chuẩn bị lễ vật, chúng ta hồi tướng phủ một chuyến”.

Cửa hàng của Lăng phủ nhiều không đếm hết, ở kinh thành chỉ cần tùy tiện nhìn một chút liền có thể nhìn thấy, quan trọng hơn là, trong cửa hàng của Lăng Phủ, mọi thứ đều có, chủng loại đa dạng, mẫu mã phong phú, cần kiểu dáng nào cũng có, sau khi đi vào, liền có thể tìm được thứ mà mình muốn, không cần phải đi nơi khác.

Lạc Mộng Khê mang theo Băng Lam vào cửa hàng Lăng phủ lựa chọn lễ vật, thuê một chiếc xe ngựa, đi thẳng đến tướng phủ, đối với những người âm thầm giám thị nàng làm như không biết.

Sau khi đến tướng phủ, Lạc Mộng Khê phân phó quản gia đem lễ vật phân cho các vị phu nhân, tiểu thư. Chính mình mang theo Băng Lam đi đến thư phòng của Lạc Hoài Văn.

Thư phòng của Lạc Hoài Văn nằm ở nơi sâu nhất của Tướng phủ, từ đại môn đi vào tướng phủ, phải đi hết một nửa tướng phủ, mới có thể đi đến nơi này. Lạc Mộng Khê chầm chậm tiêu sái đi ở phía trước, Băng Lam đi theo phía sau, thỉnh thoảng chỉ một ít cảnh sắc xinh đẹp cho Lạc Mộng Khê xem.

không nhìn ánh mắt kinh ngạc, khiếp sợ của bọn hạ nhân, chỉ lo chăm chăm nhìn Lạc Mộng Khê, gã sai vặt đang bưng này nọ đụng vào cây cột, chủ tớ Lạc Mộng Khê và Băng Lam hai người một trước một sau đi trên đường, vui vẻ đàm luận chuyện tình.

không có việc gì, Lạc Hoài Văn luôn thích ngồi trong thư phòng viết chữ, xem sách, hoặc là đàm luận một ít chuyện tình, cũng có thể nói, ngoài phòng ngủ, thư phòng là nơi Lạc Hoài Văn ở lại nhiều nhất, Lạc Mộng Khê lúc này muốn tìm hắn, đi thư phòng là có thể.

Thư phòng Lạc Hoài Văn được bố trí lịch sự, tao nhã, Lạc Hoài Văn cũng không có ở trong phòng, chỉ có Lôi Đình đang ở trong phòng thu thập này nọ. Nghe tiếng đập cửa, đáy mắt Lôi Đình hiện lên nồng đậm không tức giận, chầm chậm tiêu sái đi ra mở cửa.

đang muốn răn dạy người nào lại không hiểu quy củ, hé ra trước mắt là dung nhan khuynh thành không có đủ ngôn ngữ để hình dung. Đối với kẻ nào cũng vẫn luôn lãnh khốc vô tình, Lôi Đình cũng trở nên ngốc lăng, hồi lâu vẫn không có phản ứng: nàng là ai?

“…Lôi Đình đại ca…Lôi Đình đại ca…” thanh âm quen thuộc của Lạc Mộng Khê vang lên, tiếng gọi nghi ngờ kéo Lôi Đình từ trong khiếp sợ trở lại: “Ngươi là…đại tiểu thư?”

Tuy rằng sớm nghe nói Lạc Mộng Khê tuyệt sắc khuynh thành, không giống phàm nhân, dung mạo làm cho người ta nhìn xong đều lâm vào điên cuồng. Nhưng Lôi Đình khi nhìn thấy dung mạo Lạc Mộng Khê vẫn là khiếp sợ không thôi.

“Lạc…cha ta có ở trong đó hay không?” Lạc Mộng Khê vốn định gọi Lạc Hoài Văn là Lạc Thừa tướng, nhưng lại nhớ tới khối thân thể này vốn là nữ nhi của Lạc Hoài Văn.

Mười mấy năm qua, ông ta chưa từng quan tâm qua người nữ nhi này, nay Lạc Hoài Văn lại cùng Hạ Hầu Thần hợp tác, cùng nhau đối phó Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình. không lâu sau, Lạc Mộng Khê và Lạc Hoài Văn chính là cừu địch, gọi ông ta là cha, xem như còn xem ở một phần nhân tình ông ta là phụ thân thân sinh của thân thể này, từ nay về sau, nàng với ông ta, sẽ không còn nợ gì nhau nữa.

Nếu ngày nào đó, bọn họ ở trên chiến trường gặp lại, ông ta đối với nàng, hẳn sẽ không thủ hạ lưu tình, vậy nàng đối với ông ta, cũng sẽ tuyệt đối không thể nương tay. Trong gia đình quan lớn, tình cảm cha và con gái đạm như nước, bạc như giấy, thật không chịu nổi một cú hích.

“Thừa tướng có việc đi ra ngoài, nếu đại tiểu thư có việc muốn gặp người, thuộc hạ…”.Khi Lạc Hoài Văn xử lý sự tình, ghét nhất bị người khác quấy rầy, nếu là người khác muốn gặp Lạc Hoài Văn, khẳng định Lôi Đình sẽ không khách sáo đem người đó đuổi đi.

justify;" align="Bất quá, hiện tại là Lạc Mộng Khê muốn gặp, lại là chuyện khác.

“không cần, nếu phụ thân có việc, ta sẽ không quấy rầy ông ấy xử lý công việc”. Lạc Mộng Khê đem mấy món đồ trên tay Băng Lam đưa cho Lôi Đình: “Đây là Mộng Khê vì phụ thân, Lôi Đình đại ca, Lôi Minh đại ca chuẩn bị lễ vật, nếu phụ thân và Lôi Minh đại ca đều không có ở đây, vậy phiền Lôi Đình đại ca chuyển giúp cho ta”.

“Mộng Khê đi xem đại phu nhân, tam phu nhân sau đó trở lại Lạc vương phủ, Lôi Đình đại ca, ngươi đi làm việc của mình đi, Mộng Khê đi trước”.

Lạc Mộng Khê xoay người rời khỏi thư phòng, một làn gió thổi qua, mùi hoa khương dã thản nhiên bay vào trong mũi, Lôi Đình nhất thời trở nên ngây ngốc.

Khi hắn lấy lại tinh thần, bóng dáng yểu điệu của Lạc Mộng Khê đã muốn đi xa, dưới ánh mặt trời, tay áo màu lam tung bay giống như một con bướm xinh đẹp, ở trong đất trời nhảy múa…

Trong tay, là lễ vật Lạc Mộng Khê đưa cho, Lôi Đình mở ra xem, là một đoản kiếm cực kỳ tinh xảo, vỏ kiếm cùng chuôi kiếm khắc họa hết sức phù hợp, vừa thấy liền biết là do kiếm sư nổi tiếng trong kinh thành làm ra, giá trị vô cùng xa xỉ.

Lôi Đình là cao thủ, đối với kiếm rất chú ý, không phải bảo kiếm tuyệt đối không dùng, đoản kiếm này, mặc dù không phải là đoản kiếm tốt nhất, nhưng cũng rất tinh xảo, có ý nghĩa nhất định.

Đại phu nhân, tam phu nhân, Lạc Tử Hàm, Lạc Thải Vân đều nhận được lễ vật của Lạc Mộng Khê, lễ vật mặc dù bất đồng, nhưng giá trị lại không thua kém nhau, vừa nhìn liền biết là do tỉ mỉ lựa chọ mà ra.

Đại phu nhân, tam phu nhân thu được lễ vật có chút ngoài ý muốn, bất quá, sau khi cẩn thận kiểm tra, biết được lễ vật này cũng không bị gian lận liền yên tâm nhận lấy.

Đại phu vừa giúp Lạc Tử Hàm chẩn bệnh, không phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ nói là do quá mệt mỏi, Lạc Tử Hàm đang muốn nghỉ ngơi, liền nghe được Lạc Mộng Khê đến, còn mang theo lễ vật.

Nay mục tiêu của Lạc Tử Hàm là Hạ Hầu Thần, cùng Lạc Mộng Khê không có xung đột quá lớn, đối nghịch với nàng cũng không nghiêm trọng như trước kia.

Bất quá, Lạc Mộng Khê đoạt đi Nam Cung Quyết mà nàng thích nhất là sự thật, hơn nữa Lạc Mộng Khê hiện nay lại xinh đẹp khuynh thành, Lạc Tử Hàm sẽ không cảm kích lễ vật mà Lạc Mộng Khê mang đến, càng sẽ không thưởng thức những viên dạ minh châu này, không chút để ý hỏi: “Đại tiểu thư hiện tại vẫn ở tướng phủ sao?”

Dạ minh châu quý trọng thế nào thế gian mọi người đều biết, thế nhưng Lạc Mộng Khê lại đưa dạ minh châu cho nàng, không biết là có dụng ý gì, không lẽ là để lấy lòng nàng?

Dù sao, hiện tại Lạc Tử Hàm nàng cũng là hồng nhan tri kỉ bên cạnh Hạ Hầu Thần, tương lai sẽ là Tây Lương hoàng hậu, Lạc Mộng Khê lấy lòng nàng cũng là chuyện bình thường.

“Đúng vậy, nhị tiểu thư, sau khi đại tiểu thư vào tướng phủ liền đi đến thư phòng gặp lão gia, vẫn chưa rời đi…”

Lạc Tử Hàm ánh mắt hơi đổi, khóe miệng giơ lên một tia ý cười trào phúng: “Mang ta đi gặp Lạc Mộng Khê”.

Trong Hương viên, Lạc Thải Vân nhìn những vật phẩm trang sức tinh xảo quý giá mà Lạc Mộng Khê đưa đến, trong lòng vừa vui vừa buồn. Vui là vì vòng tai, đồ trang sức, vòng cổ mọi thứ đều đầy đủ, hơn nữa đều làm từ vàng ròng, trên mặt lại khảm đá quý, mang ra ngoài khẳng định sẽ rất có mặt mũi.

Buồn là, hết thảy những gì hôm nay Lạc Mộng Khê có, đáng lẽ phải là của Lạc Thải Vân nàng, nếu ngày đó ở Cúc hoa yến, nàng không bị trúng độc, vậy lúc này, tân nương của Quyết, cùng với cầm nhiều lễ vật như vậy trở về nhà mẹ đẻ khoe khoang, phải là Lạc Thải Vân nàng.

Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Lạc Thải Vân đều đối với đại phu nhân tâm sinh hận ý: Đều là do Vân Bích Lạc, Lạc Tử Hàm, nếu không, Lạc Thải Vân ta như thế nào có tình cảnh ngày hôm nay, một mình ở trong hậu viện, không ai hỏi đến…

“Đào nhi, Lạc Mộng Khê hiện tại đang ở nơi nào?” Muốn đoạt lại tâm của Quyết, ta không ngại xuống tay từ trên người Lạc Mộng Khê, sau đó tìm cơ hội tiếp cận Quyết, đem Lạc Mộng Khê đẩy ra xa…

“Hồi tam tiểu thư, đại tiểu thư mới từ chỗ thư phòng lão gia trở về, hình như là muốn hồi Lạc vương phủ…”

Hồi Lạc vương phủ, trong mắt Lạc Thải Vân đột nhiên sáng lên: “Mau, mang ta đi gặp Lạc Mộng Khê”. đang lo không tìm được lí do đi Lạc vương phủ, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có được cơ hội.

Lạc Mộng Khê cất bước đi trên con đường đá nhỏ trong tướng phủ: không biết lần này trở về tướng phủ có phải hay không là lần cuối cùng, Lạc Hoài Văn cùng Hạ Hầu Thần kết minh, rất nhanh sẽ hướng Tuyệt Tình cung động thủ.

Nam Cung Quyết cùng Lãnh Tuyệt Tình kết minh, nhất định sẽ mang binh giúp hắn, ta cùng Lạc Hoài Văn cũng sắp biến thành cừu địch.

Kì thật, suy nghĩ kỹ một chút, những người trong tướng phủ này đối với nàng đều là địch nhân, những người khác đều công khai, riêng Lạc thừa tướng vân khoanh tay đứng nhìn, nhưng nay, người đứng xem như hắn cũng sắp biến thành địch nhân…

“Đại tiểu thư, đa tạ lễ vật của ngươi”. Tam phu nhân ở trong tướng phủ là người có ít cừu hận với Lạc Mộng Khê nhất.

Cho nên, nói lời cảm tạ với Lạc Mộng Khê, bà nói cũng thực tự nhiên.

“Tam phu nhân không cần khách khí, Mộng Khê là vãn bối, đến phủ vấn an tam phu nhân, mang theo lễ vật cũng là chuyện nên làm”.

Lạc Mộng Khê quay đầu nhìn về phía tam phu nhân, thành công nhìn đến khiếp sợ cùng khó có thể tin trong mắt bà: khuôn mặt này thực có năng lực làm cho người khác kinh ngạc, ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng kinh ngạc không thôi, nếu lúc trước Lạc đại tiểu thư cũng lấy khuôn mặt này mà gặp người, khẳng định là đã bị chết không dưới một ngàn lần.

Trong nháy mắt Lạc Mộng Khê xoay người lại, đại phu nhân cũng đã đi đến chỗ núi giả cách đó không xa, nhìn thấy dung nhan Lạc Mộng Khê, đáy mắt trừ bỏ khiếp sợ vẫn là khiếp sợ: Nàng thế nhưng…đẹp như vậy…

Đại phu nhân từng nghe Lạc Tử Hàm nói về dung nhan của Lạc Mộng Khê, nhưng vẫn không để ở trong lòng, cảm thấy, cho dù có đẹp, cũng vẫn chỉ là thế tục, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho người ta trầm mê, nhưng Lạc Mộng Khê lại đẹp đến siêu phàm thoát tục, làm cho người ta phải điên cuồng…

Năm đó, đại phu nhân từng bại bởi dung mạo của Mai Nhược Vân, sau khi gả cho Lạc Hoài Văn, bởi vì con nối dòng, nàng thiết kế Mai Nhược Vân, thắng được một ván, không thể tưởng tượng được, sau nhiều năm như vậy, nữ nhi của nàng ta vẫn thắng nữ nhi của mình…

Mai Nhược Vân, nếu năm đó không phát sinh chuyện kia, ngươi và ta đều đã gả cho người mà mình yêu thương nhất, trải qua cuộc sống hạnh phúc của người bình thường, sẽ không giống như hiện tại, sống trong quyền lực, lục đục tranh giành, ngươi lừa ta gạt đến chết, cuộc sống này cũng không phải ta muốn, mà là, không thể trốn thoát khỏi cuộc sống này…

Đại phu nhân đứng ở núi giả không có tiến lên, Lạc Mộng Khê cũng làm như không nhìn thấy, cùng tam phu nhân khách sáo vài câu, rồi hướng bên ngoài phủ cất bước.

Hôm nay nàng đến tướng phủ, cũng không phải vì đại phu nhân hay tam phu nhân mà đến, mà là có mục đích khác, nay mục đích của nàng đã đạt được, tự nhiên cũng không muốn ở lại tướng phủ.

Chuyện Lạc thừa tướng không có ở trong tướng phủ, nàng đã sớm biết, bởi vì khi nàng và Băng Lam đi dạo trên phố, thấy được bóng dáng của Lạc thừa tướng, mà phương hướng hắn đi, đúng là dịch quán của Hạ Hầu Thần.

Lạc Mộng Khê chân trước vừa ra khỏi phủ thừa tướng, Lạc Tử Hàm liền đi đến bên cạnh đại phu nhân chỗ núi giả, nhìn đại môn trống trơn, Lạc Tử Hàm trong lòng nghi hoặc: “Lạc Mộng Khê đâu?” đi nhanh như vậy sao?

“Nàng có việc, đã đi rồi”. Đối với Lạc Mộng Khê, đại phu nhân vẫn là tâm sinh hận ý, bất quá, hiện tại tình thế nghiêm trọng, không phải thời điểm giết chết Lạc Mộng Khê, trước mắt cứ để cho nàng kiêu ngạo một thời gian, chờ khi bà trừ bỏ được Hạ Hầu Thần và Lạc Hoài Văn, lại đi đối phó Lạc Mộng Khê.

Nàng ta đi thật mau, ta còn thật nhiều chuyện vẫn chưa nói với nàng ta, Lạc Tử Hàm mâu quang hơi trầm xuống: Lần này từ biệt, còn không biết tới khi nào mới có thể gặp lại nàng ta, có mấy lời nếu không nói để ở trong lòng thật khó chịu, không bằng ta đuổi theo nàng ta, hướng nàng ‘nói lời cảm tạ’.

Sau khi Lạc Mộng Khê rời khỏi phủ thừa tướng, vừa mới lên xe, trước mắt một đạo bóng dáng quen thuộc đưa lưng về phía nàng, Băng Lam ngây ngốc một lát lập tức phản ứng lại, đang muốn rút kiếm hộ chủ, Lạc Mộng Khê vội vàng đè tay nàng lại, ý bảo nàng không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Người đưa lưng về phía nàng cách nàng chừng năm sáu bước, tay áo bay lên, tự tin tràn đầy, Lạc Mộng Khê đưa mắt ra hiệu đối với Băng Lam.

Băng Lam xem hiểu ý tứ Lạc Mộng Khê, trong mắt lộ ra lo lắng, vốn muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lạc Mộng Khê, làm cho lời nói đến bên miệng của Băng Lam đành phải nuốt trở vào.

Cực không tình nguyện thu hồi kiếm trong tay, Băng Lam nhỏ giọng dặn dò: “Tiểu thư, cẩn thận”. rồi chậm rãi lui về phía sau.

“Hạ Hầu thái tử, thật khéo, có thể ở đây gặp được ngươi”. Cơ sở ngầm của Hạ Hầu Thần thật nhiều, ý chí cũng thật kiên định, lần nào ta ra phủ, cũng bị hắn biết được.

Bất quá, ta cũng không phải như trước đây, thấy hắn liền bỏ chạy, ta nhất định phải làm cho hắn có chút bận tâm về ta, không dám dễ dàng đánh chủ ý lên ta.

Hạ Hầu Thần xoay người nhìn về phía Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê không mang khăn che mặt, tuyệt thế dung nhan ánh vào trong mắt hắn, Hạ Hầu Thần ánh mắt tự tin lóe lên nồng đậm kinh diễm: “Mộng Khê, ta và nàng lại gặp nhau”.

Lạc Mộng Khê lạnh lùng cười: Mỗi ngày ngươi đều phái người nhìn ta chằm chằm, ta ra khỏi Lạc vương phủ, không gặp ngươi mới là lạ, vốn muốn nói trào phúng Hạ Hầu Thần mấy câu, phía sau lại truyền đến âm thanh, Lạc Mộng Khê mâu quang vi thiểm, nháy mắt cải biến chủ ý:

“Hạ Hầu Thần, chúng ta đều là người ngay không nói tiếng lóng, cũng không cần phải quanh co lòng vòng, nói thẳng mục đích của ngươi đi”.

“Mục đích của bản cung rất đơn giản, cùng bản cung hồi Tây Lương…”

“Hạ Hầu thái tử, Mộng Khê là vương phi của Thanh Tiêu, cùng ngươi hồi Tây Lương sợ là không ổn, huống chi, thái tử điện hạ cũng đã cùng Tử Hàm muội muội đính tình, nếu Mộng Khê lại cùng thái tử ở chung một chỗ, về tình, về lí đều không tốt…”

“không cần nhắc tới tiện nhân kia”. Vẻ mặt Hạ Hầu Thần mang đầy giận dữ, lạnh giọng đánh gãy lời nói của Lạc Mộng Khê: “Bản cung ghét nhất bị nữ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ, Lạc Tử Hàm lại chính là loại này…”

Cách đó không xa, thanh âm thất thường càng trở nên nặng hơn, Lạc Mộng Khê vẫn coi như không biết: “Nhưng theo Mộng Khê được biết, Hạ Hầu thái tử đối với Tử Hàm muội muội là sủng ái có thừa…” ngươi đối với nàng chán ghét, nhưng ta là một chút cũng không nhìn ra.

“Đó đều là làm cho người khác xem”, bản cung như thế nào lại đi thích một nữ nhân hạ lưu như Lạc Tử Hàm.

“Tử Hàm muội muội đối với thái tử là một mảnh chân tình, Hạ Hầu thái tử không nên cô phụ nàng…” Lạc Mộng Khê ngôn từ khẩn thiết, giọng điệu có chút nhẹ nhàng bâng quơ.

“Người khác đối với bản cung thật tình, không lẽ bản cung cũng phải thật tình đối với người đó sao?” Hạ Hầu Thần không cho là đúng, giọng nói mang theo khinh thường.

“Bản cung ở cùng một chỗ với Lạc Tử Hàm, chẳng qua là muốn lợi dụng nàng ta mà thôi…” Để cho khi bản cung ở lại Thanh Tiêu, tìm chút việc vui, không đến mức không có việc gì làm, dung mạo Lạc Tử Hàm cũng coi như có thể chấp nhận được, có thể miễn cưỡng thông qua…

“Nếu những lời này để cho Tử Hàm muội muội nghe được, khẳng định sẽ thật thương tâm…”, tiếng động phía sau ngày càng lớn, Lạc Mộng Khê biết, nấp trong chỗ tối, Lạc Tử Hàm đang thập phần phẫn nộ cùng thương tâm.

Hạ Hầu Thần không phải ngu ngốc, khẳng định đã nhận ra được Lạc Tử Hàm đang ở ngay tại nơi này, bất quá, lời nói vừa rồi của Hạ Hầu Thần cũng đã muốn xâm nhập vào trong lòng Lạc Tử Hàm, nàng ta đối với hắn, khẳng định sẽ không giống như trước kia đối với hắn khách khí cùng ái mộ.

“Lạc Tử Hàm đã không còn giá trị lợi dụng, bản cung cũng không sợ nàng ta nghe được những lời này”. Đáy mắt thâm trầm của Hạ Hầu Thần lóe ra một chút quang mang, Lạc Mộng Khê trong lòng sáng tỏ: Hạ Hầu Thần đã sớm biết Lạc Tử Hàm có ở trong này…

Tiếng động đột nhiên vang lên, rồi sau đó lập tức biến mất, khóe miệng Hạ Hầu Thần nâng lên một tia ý cười chào phúng: “Mộng Khê, bản cung đã làm theo ý của nàng, làm cho Lạc Tử Hàm tức giận bỏ đi rồi, nàng chuẩn bị báo đáp bản cung như thế nào?”

“Rất đơn giản, dùng võ giải quyết, nếu Hạ Hầu thái tử có thể thắng Mộng Khê, Mộng Khê liền tùy thái tử xử trí, nếu thái tử thua, vậy từ nay về sau, không cần tìm Mộng Khê phiền toái”.

Lấy võ công Hạ Hầu Thần, nhận thấy được Lạc Tử Hàm có ở trong này cũng không phải chuyện gì kì quái, làm cho Lạc Mộng Khê không nghĩ tới là, Hạ Hầu Thần thế nhưng hùa theo nàng, làm cho Lạc Tử Hàm tức giận mà bỏ đi.

Hạ Hầu Thần muốn cùng nàng ở nơi này đơn độc giao thủ, vậy cũng hết cách, Lạc Mộng Khê nàng sẽ phụng bồi hắn, những gì nàng học được ở thế kỉ hai mốt vẫn còn, hơn nữa còn có những sát chiêu mà Nam Cung Quyết mới dạy cho nàng, nàng còn chưa chính thức dùng qua, lúc này đây, vừa vặn ở trên người Hạ Hầu Thần thí nghiệm một chút, hi vọng, sẽ không thua!

“Mộng Khê, ra chiêu đi”. Hạ Hầu Thần cho rằng, Mộng Khê không phải đối thủ của hắn, cho nên hắn cũng không kiêng nể gì, dào dạt đắc ý: Mộng Khê, sau mấy chục chiêu, đến lúc đó, cũng không cho phép nàn đổi ý.

“một khi đã như vậy, Mộng Khê cung kính không bằng tuân mệnh”. Hạ Hầu Thần, lúc này, ngươi chắc gì có thể thắng.

Lời vừa nói ra, ánh mắt Lạc Mộng Khê đột nhiên phát lạnh, nắm tay nhỏ bé đột nhiên mở ra, trong tay xuất hiện một cây chủy thủ tinh xảo, bóng dáng yểu điệu bay lên không trung, chủy thủ hướng thẳng cổ họng Hạ Hầu Thần: Hạ Hầu Thần, không cần đắc ý quá sớm, Lạc Mộng Khê hiện tại cũng không giống Lạc Mộng Khê trước đây, lúc này cho dù ngươi không chết, cũng tuyệt đối bị trọng thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.