Lạc Vương Phi

Chương 115-1: Thì ra là ngươi (1)



Edit: Hoàng Anh

Beta: Ishtar

Thân ảnh thon dài của Nam Cung Quyết nháy mắt phóng tới trước mặt Lạc Mộng Khê, chỗ cổ Lạc Mộng Khê bị hắc y nhân cắn vẫn không ngừng chảy máu.

Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên nồng đậm đau lòng cùng tức giận, rất nhanh lấy ra khăn lụa giúp Lạc Mộng Khê băng bó miệng vết thương, đồng thời cũng huy chưởng đánh hướng hắc y nhân, võ công hắc y nhân nguyên bản là cùng Nam Cung Quyết tương xứng, có thể là vừa rồi bị chưởng của Nam Cung Quyết làm bị thương nặng, lúc này Nam Cung Quyết huy chưởng hắn chỉ có chống đỡ, không hề hoàn thủ.

Băng bó tốt vết thương ở cổ Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết giúp nàng đứng lên, hắc y nhân cũng giãy giụa đứng dậy, giống như dã thú hướng Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết công kích.

Nam Cung Quyết khinh thường hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm tràn ngập khinh thường: “Ngu xuẩn, ngươi đã muốn chết, bổn vương sẽ đưa ngươi về tây thiên”.

Nâng chưởng đang muốn đánh hắc y nhân một kích cuối cùng, lại bị Lạc Mộng Khê đè lại cánh tay: “hắn là Lăng Khinh Trần”.

“Cái gì? hắn là Lăng Khinh Trần?” Đáy mắt Nam Cung Quyết lóe lên nồng đậm khiếp sợ không thể diễn tả bằng lời: “Nàng đã nhìn rõ ràng?”

“Nhìn rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không sai”. Bụng truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn không hề có huyết sắc của Lạc Mộng Khê càng thêm trắng bệch, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh: “Mau, kêu đại phu, con của chúng ta, có nguy hiểm…”. Ba chữ cuối cùng rất nhẹ, bình thường không thể nghe thấy, nhưng thính lực của Nam Cung Quyết rất tốt, đương nhiên nghe được.

Dứt lời, đầu Lạc Mộng Khê ngả sang một bên, ngất đi: “Mộng Khê, Mộng Khê…” Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê, hướng về không trung gấp giọng ra lệnh: “Người đâu, mau đi mời đại phu…”

Quay đầu liền thấy bóng dáng màu đen của Lăng Khinh Trần đã đến trước mặt hai người, bàn tay không hề có huyết nhục lại mang theo chưởng lực cường thế hướng ngực Nam Cung Quyết đánh tới…

Nam Cung Quyết nhanh tay lẹ mắt đang muốn ôm Lạc Mộng Khê né tránh công kích của Lăng Khinh Trần, lại tìm cơ hội ra tay giết hắn.

Đột nhiên, bàn tay Lăng Khinh Trần cách Nam Cung Quyết chừng mười li bỗng dừng lại: “A”, Lăng Khinh Trần bỗng nhiên hét lên, hai tay ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.

“Tham kiến vương gia”. hiện thân đúng là mấy người trong Kiêu Ảnh Thập Bát Kị, chín người hộ vệ cùng Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đến Kì Thiên.

“Vương phi động thai khí, mau đi mời đại phu, mặt khác lưu lại hai người coi chừng hắn”. Nam Cung Quyết quay đầu chỉ Lăng Khinh Trần đang nổi điên trong viện: “hắn chính là hấp huyết quái nhân vào đêm trăng tròn đi hút máu nữ tử, các ngươi cẩn thận một chút, đừng để hắn chạy thoát”.

Kiêu Ảnh Thập Bát Kị tốc độ xác thực rất nhanh, Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê trở lại phòng không lâu, thị vệ đã dẫn theo một lão đại phu đi tới biệt viện.

Vì Lạc Mộng Khê chẩn mạch, viết đơn thuốc, Nam Cung Quyết lại tự mình bón thuốc cho Lạc Mộng Khê, giúp nàng bôi thuốc trị thương trên cổ, chờ cho mạch tượng của Lạc Mộng Khê ổn định trở lại, xác thực mẫu tử bình an, Nam Cung Quyết mới thoáng yên lòng.

Thưởng cho đại phu một chút ngân lượng, lại lệnh thị vệ đưa đại phu đi, Nam Cung Quyết giúp Lạc Mộng Khê đắp chăn, kéo trướng mạn: “Lăng Khinh Trần thế nào?”

“Hồi vương gia, hắn ở trong viện đau bụng nửa ngày, sau đó liền hôn mê”.

“Dùng nước lạnh làm cho hắn tỉnh lại mang đến nơi này, bổn vương có chuyện muốn hỏi”. Thanh âm Nam Cung Quyết lạnh như băng không mang theo một tia độ ấm.

Lăng Khinh Trần, ngươi hút nhiều máu của Mộng Khê như vậy, hại nàng cùng cục cưng thiếu chút nữa gặp chuyện không may, hiện tại muốn nghỉ ngươi, nằm mơ.

“Dạ, vương gia”. Thị vệ lĩnh mệnh rời đi, bọn họ tôn sùng Nam Cung Quyết, lời nói của Nam Cung Quyết với bọn họ so với thánh chỉ còn lớn hơn.

Nam Cung Quyết ghé mắt, trong thấy tiểu hồ ly đang nằm trên bàn tròn trong phòng, tiểu hồ ly cũng mở to mắt nhìn hắn, thấy Nam Cung Quyết tới gần, tiểu hồ ly ý thức được không ổn, rất nhanh nhảy xuống bàn, định thoát đi. So với việc bị Nam Cung Quyết ném ra ngoài, toàn thân ngã đau, còn không bằng chính mình thức thời một chút chạy đi.

“Tiểu hồ ly, niệm tình ngươi cứu mạng Mộng Khê, bổn vương cho phép ngươi đêm nay có thể qua đêm trong phòng, nhưng chỉ có hôm nay”. Ngày mai ngươi nhất định phải trở về phòng chính mình.

Tiểu hồ ly đột nhiên dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn phía Nam Cung Quyết, thấy hắn cũng không giống như nói giỡn, tiểu hồ ly chớp mắt, dựa vào vách tường chậm rãi hướng giường đi đến, vừa đi vừa cảnh giác nhìn Nam Cung Quyết, quan sát nhất cử nhất động của hắn.

Nam Cung Quyết đi tới cạnh bàn uống trà, đối với động tác của tiểu hồ ly làm như không thấy, thấy Nam Cung Quyết thật sự sẽ không đem nó ném ra khỏi phòng, lá gan tiểu hồ ly cũng lớn hơn một chút.

Nghênh ngang nhảy lên trên giường, dùng chân phải vuốt mấy sợi lông mao, cái đuôi xinh đẹp đập tro bụi trên người, cái đầu nhỏ ngẩng cao, ngạo khí nghênh ngang.

“Tiểu hồ ly, nếu đánh thức Mộng Khê, bổn vương sẽ vẫn như cũ ném ngươi ra ngoài”.

Nam Cung Quyết vừa dứt lời, tiểu hồ ly bị dọa tiến nhanh vào trong trướng nạn. Thân hình lửa đỏ lui thành một đoàn, ghé vào đầu giường, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

“Vương gia, Lăng Khinh Trần đã được đưa tới”. Thanh âm thị vệ bẩm báo vang lên.

“Dẫn hắn tiến vào”. Nam Cung Quyết buông mạnh chén trà trong tay, đứng dậy đi ra ngoại thất.

‘Bùm’ một kiện vật thể màu đen khổng lồ bị bọn thị vệ ném tới trên sàn nhà, Nam Cung Quyết chậm rãi đi tới trước mặt vật thể màu đen kia, khóe miệng giơ lên một tia ý cười trào phúng: Lăng Khinh Trần, không thể tưởng được ngươi đường đường là chủ nhân tương lai của Lăng phủ, lại là hung giết hại nhiều nữ tử vô tội như vậy, bề ngoài ngươi là một người anh tuấn tiêu sái, nhưng trong lòng lại là một người tà ác, may mắn ngày đại hôn của bổn vương cùng Mộng Khê nàng không có chọn ngươi, nếu không nàng chẳng phải là chết không nhắm mắt rồi sao.

Lăng Khinh Trần như cũ vận mặc bộ quần áo màu đen, đại khái là do bị hắt nước, dung nhan anh tuấn thập phần chật vật, trên tóc kết lại một tầng băng mỏng, trước ngực quần áo ẩm ướt một mảng lớn.

Lăng Khinh Trần đưa tay vuốt mặt, chậm rãi ngồi dậy, Nam Cung Quyết cùng các ám vệ đều không động, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hắn chật vật giãy giụa.

Sau khi ngồi dậy, Lăng Khinh Trần thật mạnh ho khan vài tiếng, cách đó không xa lộ ra một đôi giày màu trắng, Lăng Khinh Trần theo đôi giày chậm rãi nhìn lại.

Cẩm y thiên tàm ti màu trắng, hoa văn quen thuộc, dung nhan làm cho hắn ghi hận cả đời hiện lên trong mắt, Lăng Khinh Trần kinh hô: “Nam Cung Quyết, tại sao ngươi lại ở đây?”

Nam Cung Quyết hừ lạnh một tiếng: “Những lời này hẳn là để bổn vương hỏi ngươi mới đúng, Lăng Khinh Trần ngươi không cần giả bộ, ngươi xông vào biệt viện của bổn vương, thiết kế bổn vương, nhân cơ hội hút máu Mộng Khê, hại nàng thiếu chút nữa mất mạng”.

“Lăng Khinh Trần, bổn vương biết ngươi hận bổn vương, nam tử hán đại trượng phu, ngươi cùng bổn vương có cừu oán thì trực tiếp tới tìm bổn vương, không cần liên lụy tới Mộng Khê, nàng vô tội, cho dù ngày đại hôn hôm đó nàng lựa chọn bổn vương không chọn ngươi, đó cũng không phải lỗi của nàng…”

“Nam Cung Quyết, ngươi nói cái gì, tại hạ như thế nào nghe không hiểu?” Lăng Khinh Trần nghe như lọt vào trong sương mù.

Nghe vậy, ý cười trào phúng nơi đáy mắt Nam Cung Quyết càng sâu: “Lăng Khinh Trần, đừng nói với bổn vương, với tất cả những chuyện ngươi đã làm một chút ấn tượng cũng không có”. Nếu thật là như thế bổn vương càng khinh thường ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.