Lạc Vương Phi

Chương 117: Tiểu hồ Ly chỉnh tử quý phi



Nàng chính là hấp huyết quái nhân, hay cũng gống như Lăng Khinh Trần, bị hấp huyết quái nhân khống chế, làm con rối cho hắn.

Tử quý phi đứng trước mặt Lạc Mộng Khê thực trẻ tuổi, cũng rất đẹp, nhưng trên người nàng ta lại tản ra khí tức hắc ám dày đặc, giống như Lăng Khinh Trần lúc trước, trên người cũng quanh quẩn loại khí tức này.

“Lạc vương phi, hiện tại mời ngươi buông tiểu hồ ly ra, để cho nó tự mình lựa chọn chủ nhân”.

Tử quý phi vẫn tự nhận mình có dung mạo thiên hạ vô song, thế nhân đồn đãi về hai đại tuyệt thế mỹ nhân, Lâm Huyền Sương và Hạ Hầu Yên Nhiên, nàng ta đã gặp qua các nàng, cũng hiểu được dung mạo của mình không thua kém hai người bọn họ.

Nhưng bản thân lại không có nổi danh như các nàng chính là vì thực lực quốc gia mình quá yếu, không đủ để cùng tam đại cường quốc cùng ngang hàng.

Bất quá hiện tại, vị Lạc vương phi đứng trước mặt nàng ta, lại có thể đẹp làm cho người ta say mê, làm người ta điên cuồng, tin tưởng trong thế gian này, không có một nam tử nào mà không bị sắc đẹp của nàng dụ hoặc.

Dựa vào cái gì mà Lạc Mộng Khê lại có thể đẹp hơn ta, ta không phục, không phục, ta không thể bại bởi nàng, tuyệt không thể bại bởi nàng, nàng muốn thứ gì, ta sẽ đều đoạt lấy.

Lạc Mộng Khê khẽ khép hờ mí mắt, đem tiểu hồ ly ném xuống mặt đất cách đó không xa: “Hôm nay, để cho các vị có mặt tại nơi này chứng kiến, nhìn xem tiểu hồ ly, đến tột cùng là thuộc về ai”.

“Mộng Khê tỷ tỷ…”. Tử quý phi khẳng định có âm mưu…

Lạc Mộng Khê khoát tay áo, đánh gãy lời nói của Thanh Nguyệt: “Thanh Nguyệt không cần lo lắng, ta đều có chừng mực”. Vô luận là Tử quý phi dùng phương pháp vô sỉ gì, ta cam đoan nàng ta không thể mang tiểu hồ ly đi.

Tử quý phi cắn răng, trong tay lại thả ra loại khí vô sắc vô vị kia: Lạc Mộng Khê, lúc này đây ngươi chắc chắn phải thua.

“Tiểu hồ ly, đến đây với bản cung”. Tử quý phi đối với tiểu hồ ly cách đó không xa lớn tiếng mệnh lệnh, khí ở trong tay lại không ngừng hướng tiểu hồ ly nhẹ nhàng thổi tới.

Lạc Mộng Khê vẫn đứng tại chỗ không động, cũng không có nói chuyện, khóe miệng giơ lên một tia ý cười trào phúng: Tử quý phi, ngươi cho là làm chuyện gian trá tiểu hồ ly sẽ theo ngươi sao? Ngươi chớ quên, nó không phải là tiểu hồ ly bình thường, mà là linh hồ thế gian hiếm thấy.

Tiểu hồ ly đứng ở tảng đá trên mặt đất, cách Tử quý phi và Lạc Mộng Khê chừng ba bốn bước, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người tiểu hồ ly, xem nó sẽ chọn ai làm chủ nhân.

Tiểu hồ ly đứng tại chỗ bất động, ánh mắt đen lúng liếng nhìn Tử quý phi, lại ngắm ngắm Lạc Mộng Khê, không biết là đang đánh chủ ý gì.

Tiểu hồ ly không vội, Lạc Mộng Khê không vội, Thanh Nguyệt lại vội đến giơ chân: “Tiểu hồ ly, đi đến bên cạnh Mộng Khê tỷ tỷ nha, nàng mới là chủ nhân của ngươi”.

Xem ra hồ ly tinh kia đang âm thầm động tay động chân, nếu không lấy tính tình tiểu hồ ly, tuyệt đối đã sớm chạy đến trong lòng Mộng Khê tỷ tỷ, vạn nhất tiểu hồ ly chọn Tử quý phi thì làm sao bây giờ? Thanh Nguyệt thực sự lo lắng.

Thấy tiểu hồ ly vẫn đứng tại chỗ chưa động, Tử quý phi trong tâm âm thầm lo lắng, bất tri bất giác lại thêm lượng lớn khí thả ra: Bản cung không tin, tiểu hồ ly chết tiệt này có thể tránh được mê tâm tán của bản cung…

không ngoài dự liệu của Tử quý phi, tiểu hồ ly ngửi thấy mê tâm tán xong, mắt đen lúng liếng có chút mê ly, tốc độ chuyển động hai mắt cũng chậm xuống.

Ánh mắt mông lung chầm chậm đánh giá một lần Lạc Mộng Khê và Tử quý phi: “Ô”. Tiểu hồ ly phi thân chạy về phía Tử quý phi.

Nhưng nó không có nằm yên trong lòng Tử quý phi, mà là trực tiếp đem Tử quý phi không hề phòng bị đẩy ngã xuống, bốn móng vuốt nho nhỏ ở trên người Tử quý phi không ngừng cào loạn, quần áo hoa lệ của Tử quý phi bị móng vuốt của tiểu hồ ly làm ra nhiều vết rách.

“Người đâu, mau cứu ta…đem tiểu hồ ly chết tiệt này ném ra…”

Tử quý phi ra sức ngăn cản móng vuốt của tiểu hồ ly, lại không thể ngăn cản công kích từ móng vuốt của nó.

Quần áo bị tiểu hồ ly làm cho lộn xộn, lộ ra da thịt trắng nõn, búi tóc cũng bị tiểu hồ ly làm tuột, Tử quý phi một lòng che chắn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, tiểu hồ ly dù chưa công kích hai má tử quý phi nhưng cũng làm cho tay ả bị cào đến chảy máu.

Nhìn Tử quý phi bị tiểu hồ ly giáo huấn chỉ còn biết chống đỡ, không hề có sức đánh trả, Lạc Mộng Khê ánh mắt trầm xuống có chút đăm chiêu.

Tiểu hồ ly bị Tử quý phi dùng biện pháp ti bỉ dẫn qua, Thanh Nguyệt rất tức giận, vốn định mắng Tử quý phi tâm địa ác độc, không từ thủ đoạn, lại không nghĩ tới tiểu hồ ly chạy về phía ả ta không phải là nhận chủ, mà là đến giáo huấn ả, lời nói đến bên miệng lại bị Thanh Nguyệt nuốt trở vào, cố nén ý cười, xem diễn.

Tử quý phi bị tiểu hồ ly công kích chỉ biết chống đỡ không thể đánh lại, bộ dáng thật chật vật, trong lòng Thanh Nguyệt cực kì sảng khoái. Tiểu hồ ly này, thật sự là càng ngày càng đáng yêu.

“Các ngươi còn thất thần làm gì? Mau đem con tiểu hồ ly này kéo ra ngoài, chém.”. Tiếng giống giận của Tử quý phi lại vang lên, giật mình bọn thị vệ, cung nữ, thái giám mới phản ứng lại, ùa lên bắt lấy tiểu hồ ly.

Nhiều người như vậy bắt một con tiểu hồ ly, vốn tưởng là việc dễ dàng, lạ không nghĩ tới tiểu hồ ly thập phần thông minh. Khi bàn tay to của mọi người hướng đến nó, bốn chân nhỏ bé đột nhiên dùng sức, vung cái đuôi, làm hoa mắt mọi người, bóng dáng lửa đỏ nháy mắt lướt qua đỉnh đầu mọi người, chạy thẳng ra bên ngoài Thanh Nguyệt cung, trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng.

Nhìn phương hướng tiểu hồ ly biến mất, Thanh Nguyệt cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên: Tiểu hồ ly này thật sự rất đáng yêu, gây họa xong liền bỏ chạy, thông minh, thông minh a.

Nếu nó lưu lại, ít nhiều sẽ liên lụy đến Mộng Khê tỷ tỷ, nó chạy, Mộng Khê tỷ tỷ sẽ không thiếu biện pháp thoát thân…

“Mấy người các ngươi lưu lại bảo hộ Tử quý phi, Thanh Nguyệt quận chúa và Lạc vương phi, những người còn lại theo ta đi bắt tiểu hồ ly”.

Dương thống lĩnh ra lệnh một tiếng, bóng dáng cao lớn dẫn đầu chạy ra khỏi Thanh Nguyệt cung: không biết hắn là thật sự đi bắt tiểu hồ ly hay là mượn cớ thoát thân khởi nơi này.

Lúc này nhìn lại Tử quý phi bị bọn cung nữ, thái giám vây quanh: Quần áo trên người rách nát, giống như tên ăn mày xin cơm trên phố, búi tóc bị tiểu hồ ly làm cho rối loạn giống như ổ gà, vật trang sức cũng rơi tán loạn một bên.

Cánh tay trắng noãn cùng cổ tay che kín vết máu, nhìn bộ dáng này, chỉ có thể dùng hai từ chật vật mà hình dung.

“Lạc vương phi thả tiểu hồ ly công kích bản cung, người đâu, đem nàng bắt vào đại lao”. Các cung nữ ba chân bốn cẳng sửa sang lại dung nhan cho Tử quý phi, Tử quý phi nhìn qua Lạc Mộng Khê, đáy mắt lửa giận thiêu đốt.

Bọn thị vệ nhìn nhau liếc mắt một cái, không biết nên làm thế nào cho phải: Bắt người đi là đắc tội với Lạc vương gia, bọn họ tuy là thị vệ hoàng thất Kì Thiên, lại biết được ảnh hưởng của Lạc vương gia ở Thanh Tiêu, bắt thê nhi của hắn, làm sao hắn có thể bỏ qua.

không bắt đi chính là đắc tội Tử quý phí, Tử quý phi là phi tần được sủng ái nhất, đắc tội nàng, khẳng định cũng sẽ không có được ngày lành…

Ngay tại lúc bọn thị vệ đang khó xử, không biết nên giải quyết cục diện xấu hổ này như thế nào, Lạc Mộng Khê đã mở miệng.

“Tử quý phi nương nương, vừa rồi mọi người đều chứng kiến, tiểu hồ ly là tự mình chạy về phía ngài, nói cách khác, nó chọn quý phi nương nương làm chủ nhân, nay ngài bị tiểu hồ ly đả thương, vì sao lại trút giận lên người Mộng Khê?” 

Ách! Được Mộng Khê nhắc nhở, bọn thị vệ, cung nữ, thái giám cũng phản ứng lại, lén nhỏ giọng nghị luận:

“Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi Lạc vương phi và Tử quý phi nương nương đúng là nói như vậy…”

“Đúng vậy, tiểu hồ ly chạy về phía ai, người đó chính là chủ nhân…”

“Ngươi…”. Tử quý phi tức đến nghiến răng nghiến lợi cũng là không nói nên lời phản bác.

Vừa rồi dùng mê tâm tán với tiểu hồ ly, là vì muốn cho nó ở trước mặt mọi người nhận thức mình là chủ nhân, lại không nghĩ rằng, hiện tại trở thành lý do thoát tội của Lạc Mộng Khê, thật giận, thật sự là đáng giận…

“Lạc vương phi, vừa rồi mọi người cũng chứng kiến, tiểu hồ ly là nằm trong lòng ngươi, bản cung làm sao biết được có phải ngươi đã động tay động chân với tiểu hồ ly hay không, khiến cho nó công kích bản cung”.

Tử quý ph giọng điệu cao ngạo: “Tiểu hồ ly là sủng vật của bản cung, luôn luôn thực ngoan, tiếp xúc với Lạc vương phi xong, đột nhiên tính tình thay đổi, Lạc vương phi, ngài cũng nên giải thích một chút cho bản cung.”

“Khi Mộng Khê đem tiểu hồ ly thả đến trên đất, nó vẫn rất hoàn hảo, đây cũng là mọi người tận mắt chứng kiến, cho dù tiểu hồ ly thực sự bị người động tay động chân, cũng là chuyện xảy ra sau này, trong Thanh Nguyệt cung nhiều người như vậy, người nào có thể ở trước mắt nhiều người như vậy xuống tay với tiểu hồ ly.”

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia ý cười quỷ dị, ánh mắt vừa chuyển: “không bằng như vậy, chúng ta đi tìm hoàng thượng, để cho thái y đem mọi người trong Thanh Nguyệt cung nhất nhất kiểm tra, khẳng định có thể tìm ra được tên hung phạm kia…”

“Như vậy rất phiền toái, vạn nhất người nọ đem mọi chuyện hãm hại người khác, cho dù có tìm được, cũng sẽ không tra ra hung thủ chân chính”. Tử quý phi không đồng ý đề nghị của Lạc Mộng Khê, nếu sự tình thật sự nháo đến trước mặt Kì hoàng, không hay ho lại chính là nàng ta.

Nay, nàng ta lại nghĩ ra một phương pháp khác sửa trị Lạc Mộng Khê, liền tránh nặng tìm nhẹ, nói sang chuyện khác: “Lạc vương phi, nếu tiểu hồ ly là của bản cung, vì sao vừa rồi Lạc vương phi ngài lại cứng rắn nói là do chính mình nuôi dưỡng”.

Lúc này đây, ta xem ngươi như thế nào trả lời, ý đồ chiếm đoạt sủng vật của quý phi là tội lớn, cho dù ngươi là Lạc vương phi cũng phải bị phạt, đến lúc đó thai nhi trong bụng ngươi khó mà giữ được, xem ngươi còn có tư cách gì ở trước mặt bản cung diễu võ dương oai.

“Sủng vật của quý phi nương nương cùng tiểu hồ ly mà Mộng Khê nuôi giống nhau như đúc, hơn nữa nó cùng Mộng Khê lại rất thân, Mộng Khê trong lúc nhất thời đã nhận nhầm rồi”.

Tử quý phi hừ lạnh một tiếng, đang muốn lớn tiếng trị tội Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê lại giành trước nàng một bước mở miệng:

“Lúc ấy Mộng Khê cũng sợ nhận sai, cho nên mới đồng ý với đề nghị của quý phi nương nương, để cho tiểu hồ ly tự mình nhận chủ, nếu không, sủng vật của Mộng Khê bị người khác mơ ước, kẻ xấu muốn cứng rắn đoạt tiểu hồ ly của Mộng Khê, Mộng Khê đã sớm sai người đưa đến tông nhân phủ để điều tra”.

Tông nhân phủ chính là nơi giam giữ trọng phạm, người đi vào chưa bao giờ còn sống mà trở ra.

Tử quý phi tức đến hai mắt bốc hỏa: Lại dám đem bản cung nói thành kẻ xấu, thật sự là đáng giận, đáng giận a…

Bọn cung nữ thái giám, thị vệ đều là cảm thấy sợ hãi, trong lòng đổ đầy mồ hôi lạnh: Lạc vương phi nói chuyện giọng điệu thật là cao ngạo, nhưng người ta lại có tư cách cao ngạo, trưởng nữ tướng phủ, chính phi Lạc vương phủ, hoàng hậu tương lai của Thanh Tiêu, trong bụng lại có tiểu vương gia, tương lai lại là quốc quân Thanh Tiêu.

Đổi thành là bọn họ, có được điều kiện may mắn như thế, khẳng định so với Lạc Mộng Khê còn cao ngạo hơn thế.

Nếu đem so sánh, Tử quý phi thật đúng là kém hơn, Hoàng thượng tuy gừng càng già càng cay, nhưng tuổi cũng đã quá năm mươi, cho dù Tử quý phi có cố gắng hơn nữa sợ là cũng không thể có con nối dòng.

Dù sao, một người đã hơn năm mươi tuổi như Kì hoàng làm sao có thể so sánh với Thanh Tiêu Lạc vương gia mới hai mươi tuổi.

“Mộng Khê”, ngay tại lúc Lạc Mộng Khê và Tử quý phi đang giằng co, tiếng gọi của Nam Cung Quyết từ bên ngoài Thanh Nguyệt cung truyền đến, mọi người xoay người, hướng về thanh âm truyền đến nhìn lại, nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp.

Nam tử đang đi vào Thanh Nguyệt cung quần áo trắng, cổ áo cùng tay áo thêu ám hoa tinh xảo, dung nhan tuấn mỹ vô trù, khí chất phiêu dật xuất trần, ánh mắt trong suốt như suối, lại sâu thẳm giống như đầm sâu, làm cho người ta liếc mắt một cái liền không thể rời mắt, ánh nắng bao quanh người hắn tản ra một tầng vàng nhạt, xa xa nhìn lại, giống như tiên nhân từ trong tranh bước ra.

Mọi người nhịn không được ở trong lòng tán thưởng: Tuyệt thế công tử Thanh Tiêu Lạc vương thật đúng là danh bất hư truyền, cùng Lạc vương phi, cực kì xứng đôi…

Mà Tử quý phi nhìn Nam Cung Quyết cười ôn nhu, chậm rã hướng nàng đi tới, trong mắt đẹp lóe lên nồng đậm khiếp sợ:

hắn chính là Thanh Tiêu Lạc vương Nam Cung Quyết, này cũng quá là bất khả tư nghị rồi, nghe đồn hắn là một người mang bệnh nặng sắp chết, tùy thời đều có thể mất mạng.

Nhưng hắn hiện tại, anh tuấn tiêu sái, phong độ bất phàm, tự tin tràn đầy, nào có nửa điểm bộ dáng bệnh nặng…

Thân ảnh thon dài của Nam Cung Quyết đi đến cách Tử quý phi chừng hai thước, Tử quý phi theo bản năng vươn tay ra, nghĩ sờ thử xem có phải là mình hoa mắt.

Ai ngờ, Nam Cung Quyết đột nhiên chuyển phương hướng, lướt qua Tử quý phi, đi đến trước người Lạc Mộng Khê, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, giọng điệu ôn nhu, đáy mắt mang theo nồng đậm sủng nịnh: “Có đói bụng không, hoàng thượng mời chúng ta đến dưỡng tâm điện dùng bữa”.

“Quyết ca ca, ta đem Mộng Khê tỷ tỷ lông tóc vô thương trả lại cho huynh, Thanh Nguyệt giúp huynh chiếu cố vợ yêu lâu như vậy, có thưởng cho muội hay không a?’ Thanh Nguyệt cười cực kì giảo hoạt.

“Thưởng a, tất nhiên sẽ có, hơn nữa là Thanh Nguyệt thích nhất”. Nam Cung Quyết đối với Thanh Nguyệt nhỏ giọng nói, khuôn mặt đắc ý của Thanh Nguyệt lập tức bị phủ kín một tầng phấn hồng: “Quyết ca ca, huynh lại giễu cợt người ta”.

“Ô ô ô”. Thân ảnh lửa đỏ từ phía sau Nam Cung Quyết đi ra nhảy vào trong lòng Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết hơi nhíu nhíu mày, cầm tiểu hồ ly lên ném tới trong lòng Thanh Nguyệt: “Thanh Nguyệt, không phải muội rất thích tiểu hồ ly này sao, trước lúc bổn vương cùng Mộng Khê rời đi, huynh có thể chăm sóc nó”.

“thật sự, cảm ơn Quyết ca ca”. Thanh Nguyệt đem tiểu hồ ly ôm vào trong ngực, nhẹ vỗ về lông mao mềm mại của nó, thật là vui vẻ, lơ đãng ngẩng đầu, trông thấy ánh mắt không cam lòng mang theo ngoan độc của tử quý phi, Thanh Nguyệt chớp mắt.

“Quyết ca ca, Tử quý phi nương nương cũng có một con tiểu hồ ly giống như vậy a, vừa rồi Thanh Nguyệt cùng Mộng Khê tỷ tỷ đều đã nhận nhầm tiểu hồ ly của Tử quý phi a, nhưng cũng không thể trách Thanh Nguyệt cùng Mộng Khê tỷ tỷ, tiểu hồ ly kia cùng Mộng Khê tỷ tỷ thực thân, cho nên…”

Thanh Nguyệt nói như vậy, đơn giản là muốn chặn miệng Tử quý phi: Tiểu hồ ly là có hai, làm bị thương ngươi rồi chạy trốn chính là sủng vật của Tử quý phi ngươi, đây mới chính là tiểu hồ ly mà Quyết ca ca cùng Mộng Khê tỷ tỷ dưỡng.

Còn có, sủng vật Tử quý phi ngươi tự mình nuôi dưỡng lại cùng người khác thân cận, lại làm ngươi bị thương, thật không hiểu ngươi làm chủ nhân như thế nào…

Thanh Nguyệt là đang mắng Tử quý phi, nàng ta sao lại không nghe ra, nhưng lúc này nàng ta không tìm thấy lời nào thích hợp để phản bác, kì thật trong lòng mọi người đều rõ ràng, tiểu hồ ly này cùng với tiểu hồ ly khi nãy rõ ràng là cùng một con.

“Phải không? thật sự là quá khéo.” Nam Cung Quyết thản nhiên có lệ, ánh mắt như trước nhìn về phía Lạc Mộng Khê.

“Vừa rồi tiểu hồ ly này vẫn đi theo bên người bổn vương, không có cơ hội tới nơi này, các ngươi nhìn thấy khẳng định không phải tiểu hồ ly này, sau khi trở về biệt viện, bổn vương sẽ làm kí hiệu cho nó, để tránh tương lai Thanh Nguyệt và Mộng Khê lại nhận sai”. 

Ánh mắt chạm tới cánh tay cùng cổ tay che kín vết máu, Tử quý phi mới sực nhớ tới chính mình đang một thân chật vật, nhìn lại Lạc Mộng Khê cao quý xuất trần, trong lồng ngực tức giận đến không thở nổi: “Hồi cung”

“Quý phi nương nương đi thong thả, lần sau có đến nhớ mang theo tiểu hồ ly của ngài đến, Thanh Nguyệt sẽ cẩn thận quan sát xem hai tiểu hồ ly có chỗ nào bất đồng, để tránh lần sau lại nhận sai…”

Tử quý phi vừa mới đi đến cửa, lại đụng phải An vương Bắc Đường Dực đang bước vào Thanh Nguyệt cung, trong nháy mắt giật mình, Tử quý phi lập tức phản ứng lại, mang theo người rất nhanh rời khỏi Thanh Nguyệt cung.

“Dực ca ca”. Thanh Nguyệt ôm tiểu hồ ly, mặt đầy ý cười, ngọt ngào tiếp đón Bắc Đường Dực, Bắc Đường Dực gật gật đầu xem như trả lời.

“Lạc vương gia, Lạc vương phi, phụ hoàng cho bổn vương đến hỏi hai vị khi nào thì có thể đến dưỡng tâm điện dùng bữa.

Nam Cung Quyết buông bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê ra, giúp nàng kéo lại quần áo trên người: “Để cho An vương đợi lâu, mọi chuyện đã xử lý xong, hiện tại có thể đi rồi”.

Kì Hoàng mở tiệc chiêu đãi Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết, An vương Bắc Đường Dực, thái tử Bắc Đường Dục, Yến vương Bắc Đường Diệp, lục hoàng tử, bát hoàng tử, Thanh Nguyệt đều đến tiếp khách.

Trong yến hội, trừ bỏ An vương Bắc Đường Dực, những người khác đều nói hâm mộ Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê giống như một đôi thần tiên quyến lữ, trong mắt Nam Cung Quyết tràn đầy hạnh phúc, nói: “Giống như bổn vương và Mộng Khê hạnh phúc ngọt ngào, các người tìm người thành thân không phải là được sao”.

“Thành thân cũng phải tìm đối tượng mới được, chỉ có cùng người mình âu yếm thành thân mới có thể có được hạnh phúc như hai người, nếu là lấy nữ tử mà mình không thương, làm sao có thể có được hanh phúc như vậy”.

Nhìn Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ấm áp ngọt ngào làm cho các hoàng tử hâm mộ, đố kị, hận a. Lạc Mộng Khê đang có thai không thể uống rượu, vì thế Nam Cung Quyết trở thành đối tượng bị mời rượu, một ly tiếp một ly hướng Nam Cung Quyết, bốn vị hoàng tử chúc rượu một mình Nam Cung Quyết, không say mới là lạ.

“Các vị đừng bắt chàng uống quá nhiều, bệnh hiểm nghèo của chàng vẫn chưa hoàn toàn trị khỏi đâu”. đã như vậy, để giúp Nam Cung Quyết giải vây, Lạc Mộng Khê không thể không nói dối, nhưng bốn vị hoàng tử lại vẫn không buông tha: “Tẩu tử, tẩu nói muộn rồi, Nam Cung Quyết đã muốn bị chúng ta chuốc quá chén”.

Nam Cung Quyết chưa bao giờ say rượu, nay uống rượu đến bất tỉnh như vậy, Lạc Mộng Khê thật đúng là không biết như thế nào chiếu cố hắn, may mắn Kì hoàng đã sai người chuẩn bị một cung điện cho bọn họ, cho dù Nam Cung Quyết ngày mai mới tỉnh lại cũng không sao.

Nam Cung Quyết tửu lượng không tệ, uống rượu say cũng không có phản ứng khác, ngả đầu liền ngủ, sau khi đám người Bắc Đường Diệp đưa hắn đến cung điện, Kì hoàng lại sai vài cung nữ tới đây hầu hạ.

Thấy Nam Cung Quyết cũng không có phản ứng khác, chỉ là nhắm mắt ngủ, Lạc Mộng Khê liền để cho các cung nữ rời đi, tự mình giặt một cái khăn ướt, ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng lau hai má Nam Cung Quyết.

Đột nhiên, hai mắt đang nhắm chặt của Nam Cung Quyết mở ra, ánh mắt trong suốt như bình thường, sâu không thấy đáy, nào có nửa điểm bộ dáng say rượu.

Lạc Mộng Khê đầu tiên là cả kinh, biết Nam Cung Quyết giả say, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang muốn nói chuyện, Nam Cung Quyết lại đưa tay tới chặn môi lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa.

“Thùng thùng thùng”. Ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa, Nam Cung Quyết ý bảo Lạc Mộng Khê đi mở cửa, chính mình lại nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

Lạc Mộng Khê buông khăn trong tay, bước nhanh đi tới cửa, mở cửa phòng, thấy người đứng ngoài, mặt đầy lạnh lùng, toàn thân tản ra hơi thở lạnh như băng: “An vương gia”.

“Đây là giải rượu hoàn”, Bắc Đường Dực đem một cái bình sứ nho nhỏ đưa tới trước mặt Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê đưa tay tiếp nhận: “Đa tạ An vương gia”.

“Nam Cung Quyết không sao chứ?” Sau khi hỏi ra những lời này, vẻ mặt Bắc Đường Dực vẫn đầy lạnh lùng như trước, làm cho người ta nhìn không ra đến tột cùng hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Đa tạ An vương gia quan tâm, vương gia chỉ say rượu, không có gì trở ngại”.

“Như vậy thì tốt”. nói xong, Bắc Đường Dực xoay người rời đi.

Nhìm bóng dáng Bắc Đường Dục càng lúc càng xa, Lạc Mộng Khê mới nhớ tới, vừa rồi nàng không mời hắn vào nhà, nhìn ý tứ của hắn, cũng là không nghĩ vào trong.

thật sự là một quái nhân, Lạc Mộng Khê nhìn bình sứ nhỏ trong tay, đang muốn đóng cửa phòng, một cung nữ bưng một cái khay đi tới, trên khay có một cái bát, tuy rằng nhìn không rõ bên trong là gì, nhưng trong chén lại tỏa ra một mùi nhiệt khí, hẳn là canh gì đó.

“Tham kiến Lạc vương phi”. Cung nữ đi tới trước mặt Lạc Mộng Khê, lên tiếng hành lễ: “Đây là thái tử điện hạ lệnh cho nô tì đưa canh giải rượu tới…”

“Thay Mộng Khê cám ơn thái tử điện hạ”.

Cung nữ đi rồi, lục hoàng tử, bát hoàng tử cũng phái người đưa canh giải rượu tới, An vương không có chuốc rượu Nam Cung Quyết tự mình mang giải rượu hoàn tới, mấy hoàng tử kia phỏng chừng là ngượng ngùng mới lệnh cho hạ nhân đưa tới, dù sao cũng là bởi vì bọn hắn nên mới quá chén.

Nhìn trên bàn bày đều là thuốc giải rượu, canh giải rượu, Lạc Mộng Khê híp mắt trầm tư.

“Suy nghĩ chuyện gì?” Nam Cung Quyết từ phía sau đem Lạc Mộng Khê ôm vào trong ngực, cằm đặt trên vai Lạc Mộng Khê, ánh mắt thâm thúy nhìn các thứ giải rượu trên bàn.

“Uống nhiều rượu như vậy, sao trông chàng giống như chưa hề uống rượu?” Tửu lượng thực không phải cao bình thường nha.

“Đó là đương nhiên, tửu lượng của ta là sâu không thấy đáy, không quá vài hũ rượu, là chưa thể say”. Nam Cung Quyết không chút nào khiêm tốn, thân thủ cầm lấy giải rượu ở trên bàn.

“Ta đã kiểm tra qua, đây đều là giải rượu, không có bị động tay động chân”. Ngụ ý chính là, các hoàng tử không có mượn cơ hội này hại Nam Cung Quyết.

“Nam Cung Quyết, chúng ta có phải đã đi nhầm đường hay không, gian tế không phải hoàng tử Kì Thiên, mà chỉ là cung nhân trong hoàng cung Kì Thiên, tỷ như quý phi hậu cung…”

“Tử quý phi trên người có khí tức hắc ám rất dày, cùng Lăng Khinh Trần không có sai biệt lắm, nàng ta không phải là hấp huyết quái nhân, chỉ là bị hấp huyết quái nhân không chế…”

Khi tiểu hồ ly giáo huấn nàng ta, Tử quý phi chỉ có chống đỡ, không hề đánh trả, nàng ta thật sự không có võ công, hay là giả bộ không có võ công…

Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê ngồi xuống trên ghế nằm, ngửi mùi hoa khương dã thản nhiên trên người Lạc Mộng Khê, ánh mắt thâm thúy càng ngưng càng sâu: “Theo Bắc Đường Diệp nói, Tử quý phi là mười tháng trước được gả đến Kì Thiên, Kì hoàng đối với nàng ta sủng ái có thừa, nàng ta thật ra là có cơ hội trộm được bản đồ phân bố binh lực của Kì Thiên …”

Lạc Mộng Khê gật đầu đồng ý với Nam Cung Quyết: “Giống ‘trên biển hoa’ là một loại trang sức, chỉ có nữ tử mới có thể thích, Tử quý phi đáng nghi hơn cả…”

“Khó trách Tử quý phi đến hoàng cung Kì Thiên lâu như vậy vẫn không có bị hấp huyết quái nhân hút máu, thì ra nàng ta chính là hấp huyết quái nhân…”. Nam Cung Quyết hơi hơi cúi mặt, hôn nhẹ lên tóc Lạc Mộng Khê.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe lên nồng đậm nghi hoặc: “thật không hiểu vì sao, Tử quý phi trên người mang theo khí tức hắc ám nồng đậm như vậy, Kì hoàng còn có thể phong nàng ta làm quý phi?”

Nam Cung Quyết cười khẽ ra tiếng: “Mộng Khê, không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy cỗ khí tức hắc ám kia, chỉ có võ công đạt tới đỉnh cao, cả người đầy chính khí mới có thể nhìn ra”.

“Vậy vì sao ta có thể nhìn?” Võ công của ta cũng không tính là cao.

“Bởi vì nàng là thánh nữ Tuyệt Tình cung”. Nàng không chỉ có thể nhìn thấy khí tức hắc ám, máu của nàng còn có thể tiêu trừ khí tức hắc ám. 

“Võ công của ta cũng không phải là cao tới thế ngoại cao nhân, nhưng ta ở Thiếu Lâm Tự rất lâu, cho nên mới có thể nhìn thấy khí tức hắc ám trên người họ”. Ở Thiếu Lâm tự tu dưỡng, chính khí rất đậm, có thể dễ dàng nhìn thấy khí tà ác.

“Theo lời Bắc Đường Diệp, Tử quý phi nguyên là muốn gả cho An vương Bắc Đường Dực làm chính phi, cũng không biết vì sao lại trở thành quý phi của Kì hoàng…”

Lạc Mộng Khê ánh mắt trầm ngâm: “An vương Bắc Đường Dực ở biên quan lâu năm, nếu Tử quý phi sau khi gả cho hắn, không thể cùng hắn đến biên quan, chỉ có thể ở trong vương phủ chờ đợi, An vương không có ở vương phủ, nơi đó tuyệt đối sẽ không có được tin tức hữu dụng gì”.

“Nếu nàng gả cho Kì hoàng, trở thành phi tử được Kì hoàng sủng ái, thư phòng của Kì hoàng có thể tùy tiện ra vào, ở nơi đó, hẳn là có rất nhiều tin tức hữu dụng…”.

“Ý của Mộng Khê là, Tử quý phi gả đến Kì Thiên, là vì dò hỏi quân tình?”

“Đúng vậy, bằng không, vì sao Tử quý phi trẻ tuổi như vậy, lại không lấy An vương tuổi trẻ đầy hứa hẹn làm chồng, lại gả cho Kì hoàng đáng tuổi cha nàng ta”.

Lấy phản ứng của nàng ta buổi trưa nay khi nhìn thấy Nam Cung Quyết có thể đoán được, nàng ta không phải là một người luyến phụ. (thích người đáng tuổi cha mình)

“Nam Cung Quyết, không bằng chúng ta đem tin tức này báo cho Bắc Đường Diệp, để cho hắn âm thầm điều tra nhất cử nhất động của Tử quý phi kể từ khi vào Kì Thiên”. Khẳng định sẽ có thu hoạch.

“Được, đợi lát nữa ta sai người đi báo cho Bắc Đường Diệp điều tra việc này, hiện tại chúng ta nghỉ ngơi một lúc…”. Nam Cung Quyết ôm chặt Lạc Mộng Khê nhắm hai mắt lại: “Vừa rồi ta uống nhiều rượu như vậy, tuy rằng không có say, nhưng cũng có chút nhức đầu…”

“hiện tại tình huống khẩn cấp, không bằng chàng nghỉ ngơi trước, ta đi báo cho Bắc Đường Diệp”. Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung vừa thương lượng vừa né tránh giam cầm của Nam Cung Quyết.

Nam Cung Quyết nhắm mắt lại, càng ôm càng chặt: “Nàng là Lạc vương phi của Thanh Tiêu, một mình đi gặp Yến vương gia, còn ra thể thống gì, cùng ta ngủ đi”.

trên người Nam Cung Quyết có mùi đàn hương quen thuộc, xen lẫn chút mùi rượu nhưng cũng không khó chịu, mà có chút phá lệ dễ ngửi: “Nam Cung Quyết, chàng buông lỏng cánh tay ra một chút, ta thở không nổi”.

Nam Cung Quyết không nói gì, cánh tay ôm chặt Lạc Mộng Khê nới lỏng ra không ít, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên ý cười trêu tức, đang muốn huy chưởng mở ra cánh tay Nam Cung Quyết, thình lình trên nóc nhà truyền đến tiếng vang nhỏ, giống như có người trên nóc nhà nghe lén bọn họ nói chuyện, không cẩn thận làm vỡ ngói.

“Người nào?” Lạc Mộng Khê tức giận quát một tiếng, bóng dáng yểu điệu nháy mắt phóng ra bên ngoài phòng, rất nhanh ngẩng đầu nhìn lại nhưng không thấy được bất kì bóng dáng nào, chỉ thấy một bóng dáng lửa đỏ ánh vào mi mắt, hai mắt đen nhánh mở to đáng thương hề hề nhìn nàng.

Lạc Mộng Khê nhìn chung quanh một vòng, xác nhận trong vòng trăm mét không có ai, mới thoáng yên lòng: Lạc Mộng Khê khinh công không tệ, với tốc độ của nàng, không có người có thể thoát khỏi tầm mắt của nàng, bay xa trăm mét.

“Tiểu hồ ly, ngươi ở trên nóc nhà làm gì, mau xuống dưới”. Tiểu gia hỏa này sẽ không phải là vì bị Nam Cung Quyết dọa sợ, lại đi chạy lên nóc nhà ngồi chứ.

Còn có, vừa rồi không phải là Thanh Nguyệt ôm nó sao? Như thế nào lại chạy tới nơi này…

Tiểu hồ ly đang muốn nhày xuống nóc nhà, lại nhìn đến một thân quần áo trắng xuất hiện, liền dừng lại cước bộ, muốn nhảy lại không dám nhảy, mùi đàn hương quanh quẩn chóp mũi, Lạc Mộng Khê quay đầu nhìn phía Nam Cung Quyết: “Chàng cũng sắp làm phụ thân người ta, như thế nào còn cùng một tiểu hồ ly so đo chứ?”

“Ta cũng không nói là nó không được xuống, là tự nó không xuống, cùng ta có quan hệ gì đâu?” Nam Cung Quyết ôm lấy bả vai Lạc Mộng Khê, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu hồ ly: “Tiểu hồ ly, ngươi ngoan ngoãn canh giữ ngoài cửa, trước khi trời tối, không cho phép vào nhà”.

nói xong, không đợi Lạc Mộng Khê nói chuyện, Nam Cung Quyết đã ôm lấy nàng bước nhanh vào trong phòng: “hiện tại là buổi chiều, vì nàng và cục cưng, nàng nên nghỉ ngơi nhiều mới đúng…”

“Tiểu hồ ly…”

“Nó thông minh như vậy, sẽ không gặp chuyện gì không may…”. Gây họa xong liền chạy, còn biết chạy đến chỗ bổn vương tìm che chở, giờ nàng và ta đều ở trong phòng, nó làm sao có thể có chuyện gì.

“Ô ô ô”. Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đi vào trong phòng đóng cửa lại, tiểu hồ ly nhảy xuống dưới, chầm chậm tiêu sái ngoài cửa, cuộn thân thành một đoàn, thật đúng là bộ dáng gác cửa, đổi mắt đen ánh lóe lên nồng đậm không tình nguyện.

‘Ô ô ô, Nam Cung Quyết thật đáng giận, lại khi dễ bản hồ ly, nếu không phải xem ở chút phân lượng ngươi cứu mạng bản hồ ly, bản hồ ly mới mặc kệ ngươi’.

không biết qua bao lâu, trong phòng dị thường im lặng, tiểu hồ ly ghé vào ngoài cửa giống như đang ngủ, một đạo bóng dáng từ trong góc ẩn núp đi ra, lạnh lùng nhìn lướt qua cửa phòng, khóe miệng giơ lên một tia ý cười trào phúng, đáy mắt lại hiện lên một chút lo lắng, rất nhanh phi thân rời đi.

Người này động tác rất nhẹ, rời đi cũng là yên lặng không một tiếng động, không làm kinh động tới hai người một hồ.

Lại nói Tử quý phi, sau khi trở lại cung điện của mình, ngay cả ngọ thiện cũng chưa dùng, lập tức đi tắm rửa, vì tẩy sạch hương vị của tiểu hồ ly trên người, trên mặt nước thả thật nhiều hoa tươi, nước trong thùng thay đổi một lần lại một lần.

Cho tới khi da thịt toàn thân bị nàng ta chà lau đến chảy máu, trên người ngửi không thấy một chút mùi lạ, Tử quý phi mới từ trong thùng tắm bước ra, mặc tẩm y trở lại nội thất, cung nữ thật cẩn thận vì Tử quý phi xử lí miệng vết thương trên cánh tay và cổ tay.

“Đều đi xuống đi”. Các cung nữ tuổi tác cùng tử quý phi xấp xỉ nhau, nhưng các nàng đều chưa lập gia đình, mà nàng ta ở trong mắt mọi người đã là quý phi nương nương, đã gả cho người, nhưng lại không phải là một hoàng thượng tuổi trẻ anh tuấn tiêu sái, mà là một lão nhân tuổi đã quá năm mươi.

Biết Tử quý phi tâm tình không tốt, các cung nữ cung kính trả lời một tiếng, bước nhanh ra khỏi cung điện, đóng lại cửa phòng, chỉ còn lại một mình Tử quý phi.

Nhìn trong gương, giai nhân sắc mặt có chút tái nhợt, khóe miệng Tử quý phi dâng lên một nụ cười chua sót, từng bước đi đến ngày hôm nay, chính là lựa chọn của nàng, cho đến nay bản thân nàng cũng không biết mình có hối hận với lựa chọn này hay không.

Mười tháng trước, nàng là công chúa một quốc gia, bị người đưa tới Kì Thiên hòa thân, trên đường gặp phải kiếp nạn, may mắn được An vương Bắc Đường Dực cứu giúp mới có thể bảo toàn tính mạng.

Lúc ấy nàng đã nhận định, nam nhân khuôn mặt lạnh lùng nhưng một thân chính khí kia chính là phò mã của mình, mà khi nàng tới kinh thành Kì Thiên, hướng Bắc Đường Dực nói ra nỗi lòng của mình, tên Bắc Đường Dực tự cho là thanh cao kia lại không chút do dự nói rằng: hắn không thương nàng, không thích nàng, sẽ không thú nàng, không thể trở thành phu quân tốt của nàng.

Từ nhỏ đến lớn, nàng đều được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, muốn cái gì có cái đó, nàng có dung nhan xinh đẹp, cho tới bây giờ chỉ có nàng cự tuyệt người khác, nào đến phiên người khác cự tuyệt nàng, lần này hòa thân, phụ hoàng của nàng cũng không ngừng dặn dò: “Nếu không gặp được phu quân ưng ý, thì không cần gả”.

Nhưng Bắc Đường Dực lại cự tuyệt nàng, làm cho lòng của nàng cũng muốn tan nát, cho nên nàng ở trước triều đường không do dự mà khẳng định phải gả cho Kì hoàng: Bắc Đường Dực, ngươi không thích ta sao? Ta đây liền làm phi tử của phụ thân ngươi, ta muốn cao cao tại thượng, đem ngươi giẫm dưới bàn chân, cho ngươi nhìn thấy ta phải quỳ xuống hành lễ…

Ý cười chua sót nơi khóe miệng càng đậm, bởi vì sau khi nàng gả cho Kì hoàng được nửa tháng, trong lúc vô tình biết được: Kì hoàng cố ý đem nàng gả cho An vương Bắc Đường Dực, nếu không phải nàng ở trước triều đường thái độ kiên quyết, không hề có ý muốn thương lượng, hiện tại nàng khẳng định chính là An vương phi.

Nàng trở thành quý phi của Kì hoàng, là kế mẫu của Bắc Đường Dực, khi Bắc Đường Dực nhìn thấy nàng đều phải quỳ xuống hành lễ, nhưng Bắc Đường Dực lại lạnh lùng nói với nàng: hắn đối với nàng, căn bản là không cần…

Nàng làm hết thảy cũng chỉ vì muốn đả kích Bắc Đường Dực, nhưng Bắc Đường Dực đối mặt với việc nàng gây khó dễ lại vẫn như trước không một chút thay đổi, bất vi sở động…

Ở Thanh Nguyệt cung, thấy Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê ân ái ngọt ngào, nàng đột nhiên ý thức được, chính mình có phải đã làm sai rồi hay không, không nên trong một lúc tức giận lại quyết định vội vàng như thế.

Nếu ngay lúc đó nàng có thể tỉnh táo lại, cẩn thận vì bản thân lựa chọn vị hôn phu, vậy hiện tại nàng có phải hay không cũng giống như Lạc Mộng Khê, có phu quân trẻ tuổi bên cạnh yêu thương, trong người lại có đứa nhỏ của người mình âu yếm, thật hạnh phúc ngọt ngào.

sẽ không giống như bây giờ, tuy vinh hoa phú quý, nhưng lại chỉ có một thân một mình, không có bóng dáng phu quân bên cạnh, chỉ một mình mình tịch mịch qua ngày.

một cỗ hương vị dị thường truyền vào mũi, Tử quý phi trong phút chốc hoàn hồn, đột nhiên xoay người nhìn về phía hương vị kia truyền đến: “Nhi thần gặp qua quý phi nương nương”.

“Ngươi làm sao có thể xuất hiện trong phòng của bản cung?” Nhìn nam tử tao nhã đứng dậy, trong mắt đẹp của Tử quý phi hiện lên một tia kinh ngạc: Nơi này là hậu cung, tất cả nam tử đều không được phép tiến vào, vì sao hắn lại có thể đi vào trong này.

“Quý phi nương nương, ngài không nhận thấy trong khoảng thời gian gần đây, ngài luôn cảm thấy thân thể không khỏe sao?” Nam tử đáp nghi sở vấn.

“Thái y chẩn đoán là ngài thân thể quá mệt mỏi, nhưng ngài và ta đều biết trong khoảng thời gian này phụ hoàng không có sủng hạnh ngài, ngài cũng không có việc gì phải làm, chỉ trong hoàng cung đi dạo một chút, không có khả năng mệt đến như vậy…”

“Ngươi biết nguyên nhân bản cung mệt mỏi?” Tử quý phi mâu quang hơi trầm xuống.

“Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân hôm nay ta đến nơi này thăm Tử quý phi”. Người tới đột nhiên nâng lên mí mắt, trong mắt bắt đầu khởi động một luồng khí tức hắc ám nồng đậm.

“Hấp huyết quái nhân hẳn quý phi nương nương đã từng nghe qua, mười lăm trăng tròn vừa rồi hắn đã đến biệt viện hút máu Lạc Mộng Khê, lại bị Nam Cung Quyết làm cho trọng thương, hấp huyết thất bại, bản thân ngược lại bị trọng thương”.

“Vì không để cho người khác phát hiện ra dị thường, hấp huyết quái nhân liền trong đêm đó ở trong hoàng cung truyền lên trên người quý phi nương nương”.

Tử quý phi trong lòng cả kinh, trong đầu hiện lên hình ảnh mười lăm trăng tròn hôm đó, chính mình ngồi trong đình ngắm trăng, một trận gió lạnh thổi tới, sau đó liền ngất đi mất đi tri giác.

Trước khi mê man, ẩn ẩn ngửi được một mùi máu tươi, lúc ấy nàng vẫn nghĩ rằng mình nhầm lẫn, bởi vì sau khi tỉnh lại nàng vẫn ngồi trong lương đình, không có bị di chuyển vị trí.

“Quý phi nương nương không biết võ công, sát khí dày đặc tụ tập trong cơ thể ngài, ngài đương nhiên cảm thấy không thoải mái…”

“Ngươi làm sao có thể biết rõ chuyện này như vậy?” Tử quý phi ý thức được không đúng, trong mắt đẹp hiện lên hoảng sợ: “Chẳng lẽ ngươi chính là…”

“Quý phi nương nương đoán đúng, ta chính là hấp huyết quái nhân”. Nam tử từng bước đến gần Tử quý phi, Tử quý phi mặt lộ vẻ hoảng sợ, rất nhanh lui về phía sau: “Ngươi…ngươi muốn thế nào? Người đâu, mau tới đây…”

“Quý phi nương nương không cần uổng phí sức lực, cả tòa cung điện đã bị ta làm cho hôn mê, cho dù nương nương có kêu đến khản họng cũng sẽ không có người đến cứu ngươi…” một câu cuối cùng, là tràn ngập âm lãnh.

“Ngươi…rốt cuộc muốn thế nào…ta với ngươi, không oán không cừu…”. Lúc này đây, Tử quý phi đã hoàn toàn bị sợ hãi: hắn ta không phải là muốn hút máu mình đấy chứ.

Giống như đoán đươc suy nghĩ của Tử quý phi, nam tử lạnh lùng cười: “Quý phi nương nương yên tâm, hôm nay không phải mười lăm, ta sẽ không hút máu của ngươi, nhưng thân phận quý phi nương nương đã bị hoài nghi, nếu để cho đám người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê tìm hiểu được, tra ra ta, sẽ không tốt…”

“Ngươi muốn giết bản cung, sau đó đem mọi chuyện đổ lên trên người bản cung, ngăn cản Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê điều tra”. Còn ngươi thì có thể yên tâm mà sống.

Ngươi thật nham hiểm, thật âm độc, con người quả nhiên không thể chỉ nhìn tướng mạo, hoàng tử Kì Thiên, người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, ai có thể nghĩ đến, hắn cũng chỉ là bộ mặt bề ngoài hào hoa, che dấu bên trong là nội tâm hắc ám, tâm ngoan thủ lạt.

Nam tử khoát tay áo: “Quý phi nương nương chỉ nói đúng một nửa, ta cũng không có giết quý phi nương nươg, chỉ là muốn mượn thân thể quý phi nương nương dùng một chút…”

không muốn cùng Tử quý phi nói thêm lời vô nghĩa, mâu quang phát lạnh, nam tử đột nhiên chuyển tay, ngân quang trong tay thật mạnh đánh thẳng lên ngực tử quý phi: “A”. một tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu tầng mây, vang tận trời xanh…

Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đang ngủ đột nhiên mở mắt: “Vừa rồi là thanh âm gì vậy?”

“Hình như là có người kêu”. Là tiếng kêu thảm thiết, xem ra, có người đã xảy ra chuyện, Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống.

“Ô ô ô”. Ngoài cửa, tiểu hồ ly cũng tỉnh lại, không ngừng kêu, móng vuốt nhỏ cào vào cửa phát ra tiếng vang ‘ba ba’.

“đi xem đi, nhất định là đã xảy ra chuyện gì”. Lạc Mộng Khê xốc lên chăn xuống giường, phủ thêm áo choàng đi ra bên ngoài cửa, Nam Cung Quyết cũng mặc vào áo của mình, theo sát phía sau Lạc Mộng Khê ra khỏi phòng.

Thấy Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đi ra, tiểu hồ ly xoay người, bước nhanh hướng phía trước chạy tới: “đi theo tiểu hồ ly, nó biết xảy ra chuyện gì”. Tiểu hồ ly này, đôi khi cũng có tác dụng rất lớn.

Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đi theo phía sau tiểu hồ ly, xuyên qua cung điện san sát, cứ thế đi về phía trước, cuối cùng đi tới một tòa cung điện, nhìn biển tên phía trên, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh: “Tử quý phi ở nơi này, chẳng lẽ vừa rồi nàng ta đã xảy ra chuyện?”

___________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.