Lạc Vương Phi

Chương 120: Huynh đệ tương tàn



Bóng đêm dần dần dày, dưới sự an bài của hoàng hậu, bọn thái giám hung hăng ấn đầu Tử quý phi cùng gã nam tử đáng khinh kia làm xong các nghi thức bái đường, lại vì Tử quý phi thu thập một ít tế nhuyễn làm như đồ cưới, hoàng hậu liền sai người đem Tử quý phi cùng kia đáng khinh nam tử đuổi ra hoàng cung.

một bao tế nhuyễn ở hoàng cung không tính cái gì, nhưng đối bình dân mà nói, đủ bọn họ ăn uống cả đời không cần lo sầu lo, Hoàng Thượng từng nói cấp cho Tử quý phi đồ cưới không thể quá nhỏ, lại không có nói phải cho theo đúng tiêu chuẩn nào cả.

Hoàng hậu thực hiện là: Tử quý phi nếu gả cho bình dân, đồ cưới tự nhiên là ấn theo tiêu chuẩn bình dân đến đưa, phóng nhãn toàn bộ Kì Thiên, thật đúng là không có gia đình bình dân nào gả nữ nhi, tặng của hồi môn đồ cưới có thể ăn uống cả một đời, cho nên, hoàng hậu vẫn chưa bạc đãi Tử quý phi.

Tử quý phi đã bị đuổi ra khỏi hoàng cung, mọi người cũng không còn náo nhiệt gì để nhìn hay nghị luận sự việc đã xảy ra ngày hôm nay nữa, đều hướng cung điện mình đang ở đi trở về.

Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê cũng từ chối khéo léo lời mời ở lại của hoàng hậu, ngồi lên xe ngựa trở về biệt viện.

“Lần này Tử quý phi là mời ta đi thương nghị sự tình, lại âm thầm vì thiết kế Nam Cung Quyết chàng, chàng là như thế nào tránh được một kiếp này, cũng thành công thiết kế ngược lại Tử quý phi?”

Lạc Mộng Khê biết lấy sự thông minh của Nam Cung Quyết, thủ đoạn của Tử quý phi tuyệt không phải là đối thủ của hắn.

Bất quá, dựa theo tính tình Nam Cung Quyết, Tử quý phi lấy loại phương pháp ti bỉ này thiết kế hắn, hắn khẳng định sẽ bất chấp hết thảy hậu quả giết Tử quý phi, mà không phải chỉ phản đòn thiết kế lại nàng ta, làm cho nàng ta ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi.

Nam Cung Quyết ôm chặt Lạc Mộng Khê, còn không chút khách khí đem cằm phóng tới Lạc Mộng Khê trên đỉnh đầu: “Khi Bổn vương tới gần Tử Kinh cung, liền phát hiện không đúng, lúc ấy bổn vương vẫn chưa xác định Tử quý phi sẽ đối phó nàng hay là bổn vương, hơn nữa, bổn vương muốn xác định nàng an toàn, nên quyết định bước vào Tử Kinh cung!”

“Thông qua đoạn đối thoại cùng Tử quý phi, bổn vương biết mục tiêu của Tử quý phi là bổn vương, nàng không có nguy hiểm, cho nên, bổn vương liền thực thi kế ‘kim thiền thoát xác’, âm thầm làm cho người ta thay thế bổn vương thiết kế Tử quý phi......”

“Lúc Tử quý phi cùng tên nam tử kia ân ái, bổn vương đã rời khỏi Tử Kinh cung, ở hoàng cung tùy tiện đi dạo xung quanh, không nghĩ tới gặp được thái tử Bắc Đường Dục......”

Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quyết, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn đầy khó hiểu: “Cái ta muốn biết là, chàng vì sao không có giết Tử quý phi?” Chàng trước kia không phải ghét nhất là bị người khác dùng loại phương pháp này thiết kế sao?

“Bởi vì Tử quý phi tạm thời còn không thể chết!” Tử quý phi căn bản chính là Lạc Tử Hàm giả mạo, tên thủ phạm đứng sau màn để cho nàng ta tiến cung, đơn giản là làm theo chỉ thị của Hạ Hầu Thần, mục đích là tiến đến thăm dò quân tình, cho dù nàng ta chết, Hạ Hầu Thần vẫn có thể lại phái Lạc Tử Hàm thứ hai.

Chẳng bằng trước lưu lại tính mệnh Lạc Tử Hàm, nàng ta không thể hoàn thành chuyện Hạ Hầu Thần giao cho, lại bị đuổi ra khỏi hoàng cung, chắc chắn sẽ mất đi giá trị lợi dụng.

Nếu Hạ Hầu Thần vẫn muốn giết nàng ta, dĩ nhiên sẽ đắc tội với Thừa tướng phu nhân Vân Bích Lạc, thế lực Vân Bích Lạc mặc dù không lớn, nhưng cũng không thể xem nhẹ, nếu cùng Hạ Hầu Thần nháo lên, đối với Hạ Hầu Thần mà nói sẽ trở thành một chướng ngại không nhỏ.

Nếu Hạ Hầu Thần bận tâm Vân Bích Lạc, không đúng tội mà trừng phạt Lạc Tử Hàm, dựa theo tính tình của hắn, trong một khoảng thời gian ngắn, khẳng định là trong lòng sẽ khó chịu cực kỳ, vô luận như thế nào, không giết Lạc Tử Hàm, cũng có trăm lợi không hại.

Thông minh như Lạc Mộng Khê, cũng phân tích đến nguyên nhân trong đó, liền không lại tiếp tục truy vấn việc này: “Lạc Tử Hàm làm ra chuyện gièm pha như vậy khiến tất cả mọi người trong cung đều biết, vì sao Kì hoàng chỉ đem nàng đuổi ra khỏi cung mà thôi?”

Chẳng lẽ Kì hoàng cũng nhìn ra Tử quý phi này là giả mạo?

“Kì hoàng tuổi tác mặc dù cao, nhưng mắt vẫn còn rất tinh tường!”

Quả nhiên không ngoài ta sở liệu, Kì hoàng cũng biết Lạc Tử Hàm đang giả dạng Tử quý phi:“Nam Cung Quyết, tên nam nhân ban ngày thay thế chàng thiết kế Lạc Tử Hàm, là thủ hạ của chàng sao?” Diện mạo thật đúng là không phải đáng khinh bình thường.

“không phải, đó là bổn vương mệnh ám vệ từ trên đường cái bắt về một gã du côn!” Bổn vương tướng mạo anh tuấn, dáng vẻ đường đường, làm sao có thể có thủ hạ đáng khinh như vậy.

Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết trò chuyện những việc phát sinh trong cung, hai người về tới biệt viện lúc nào cũng không hay, tiểu hồ ly vẫn còn đứng ở tiền viện, tròng mắt tối đen lóe lên ủy khuất, đáng thương cùng bất đắc dĩ, tựa như đang cầu xin Lạc Mộng Khê giải cứu nó: “Ô ô ô!”

Hồ ly là động vật bốn chân, Nam Cung Quyết phạt đứng là làm hai chân sau của nó đứng thẳng lên tựa như người, hai chân trước thì bám vào trước mình.

“Nam Cung Quyết, nó chỉ là tiểu hồ ly không hiểu chuyện, cho dù nó không cẩn thận đánh vỡ đồ rửa bút của chàng, chàng cũng không cần khi dễ nó như vậy chứ!” Lạc Mộng Khê bất mãn khẽ trách.

Ta đã nói mà, phạt người đứng vững đứng, phạt hồ ly muốn như thế nào đứng đây, nguyên lai là học theo cách phạt đứng của con người, Nam Cung Quyết thật đúng là biết cách tra tấn người mà, không, là tra tấn hồ ly, chiêu thức mới mẻ của hắn nhưng thật ra không ít, chính là tiểu hồ ly thật đáng thương a.

Ban ngày khi rời đi biệt viện, thời gian cấp bách, chưa kịp nhìn tiểu hồ ly, không thể tưởng được nó thế nhưng bị Nam Cung Quyết tra tấn tới tận lúc này.

“Tiểu hồ ly, đêm đã khuya, ngươi trở về nghỉ ngơi đi!”

Lạc Mộng Khê sau khi ra mệnh lệnh, tiểu hồ ly cũng không có rời đi, vẫn đứng ở tại chỗ, đáng thương hề hề nhìn Lạc Mộng Khê: “Ô ô ô!”

“Làm sao vậy? Chân đã tê rần? không thể động đậy?” Lạc Mộng Khê đi về phía tiểu hồ ly, muốn giúp nó đứng lên bằng bốn chân như bình thường.

“Khụ khụ khụ, Mộng Khê, để bổn vương làm cho!” Nam Cung Quyết trước Lạc Mộng Khê từng bước đi tới bên người tiểu hồ ly, vỗ nhẹ lên lưng tiểu hồ ly.

Hai chân trước Tiểu hồ ly nháy mắt được thả xuống dưới, cũng không biết nguyên do vì sao, tiểu hồ ly chân trước vừa hạ xuống, toàn bộ thân thể cũng mềm nhũn nằm úp sấp dưới đật: Quả nhiên là chân đã tê rần!

“Nam Cung Quyết, chàng thế nhưng......” Điểm huyệt tiểu hồ ly, khó trách tiểu hồ ly có thể hai đứng thẳng hai chân lâu như vậy, không phải bởi vì nó là hồ ly có linh tính, không giống người thường, mà là bởi vì bị điểm huyệt, căn bản là không thể động.

“Bổn vương là muốn huấn luyện nó, linh hồ, phải có bộ dáng linh hồ!” không nhìn đôi mắt sắp bốc hỏa của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết đối với hạ nhân phân phó: “Người tới, ôm tiểu hồ ly về chỗ ở của nó!”

Lạc Mộng Khê hung hăng trừng mắt liếc Nam Cung Quyết - cái kẻ đang đưa lưng về phía nàng phân phó thị vệ làm việc, bước nhanh đi về phía phòng ngủ: Đáng giận Nam Cung Quyết, ngay cả con hồ ly cũng khi dễ!

“Mộng Khê, Mộng Khê, đợi bổn vương chút......” Nam Cung Quyết phân phó xong việc, Lạc Mộng Khê đã đi rất xa, bước nhanh đuổi theo phía sau nàng.

Lạc Mộng Khê tốc độ rất nhanh, lại đang vô cùng tức giận, sau khi trở lại phòng ngủ, Nam Cung Quyết mới đuổi kịp nàng, nhìn ra Lạc Mộng Khê tâm tình không tốt, Nam Cung Quyết làm việc đều thật cẩn thận:“Mộng Khê, nàng đang tức giận?”

“Nam Cung Quyết, chàng không phải là thực thích khi dễ bắt nạt kẻ yếu sao?” Vừa mới bắt đầu chỉ biết khi dễ ta, hiện tại ta có có thai, hắn lại ngược lại bắt đầu khi dễ tiểu hồ ly, nếu tương lai đứa nhỏ xuất thế, hắn chẳng phải là chuyển đi khi dễ tiểu bảo bảo sao. 

không được, không thể để hắn cứ có quen thói như vậy, nếu không, tương lai hai mẫu tử bọn nàng, cộng thêm một cái tiểu hồ ly đều đã bị Nam Cung Quyết ăn gắt gao.

“Bổn vương biết là đã làm sai, nên nhận trừng phạt, bổn vương hôm nay đối với tiểu hồ ly trừng phạt quả thật hơi nặng, cùng lắm thì lần sau nó lại làm sai, bổn vương bỏ qua cho nó!”

Hôm nay xem như hai lần phạm sai lầm mà trừng phạt, tiểu hồ ly thường xuyên phạm sai lầm, không lâu sau, liền sẽ bị trừng phạt tiếp thôi.

Lạc Mộng Khê ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy Nam Cung Quyết khóe miệng không kịp che đi ý cười đáng đánh đòn: “Nam Cung Quyết, chàng lại đang đánh cái chủ ý gì?”

“không có gì.” Bị Lạc Mộng Khê nhìn ra manh mối, Nam Cung Quyết không chút hoang mang nói sang chuyện khác: “Sinh nhật hai mươi tuổi của bổn vương sắp tới rồi, không biết Mộng Khê chuẩn bị tặng bổn vương lễ vật gì?”

“Chàng thích cái gì?” Tặng lễ thôi mà, tất nhiên là phải tặng thứ hắn thích, nhưng Nam Cung Quyết là Lạc vương Thanh Tiêu, tương lai là vua của một nước, cái gì cũng không thiếu, hơn nữa, hắn cũng không có đặc biệt yêu thích cái gì, Lạc Mộng Khê thật đúng là không biết phải tặng hắn món lễ vật nào cả.

“Chỉ cần là Mộng Khê đưa, bổn vương đều thích!” Vàng bạc châu báu, kỳ hoa dị thảo Lạc vương phủ cái gì cần có đều có, đã quá quen với cuộc sống cẩm y ngọc thực, Nam Cung Quyết thật đúng là không biết bản thân đến tột cùng thiếu cái gì.

Đương nhiên, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, là chuyện mà Nam Cung Quyết mong muốn nhất, chỉ còn có tám tháng nữa thôi là cuộc sống như thế có thể thực hiện được rồi.

Nghĩ đến cuộc sống tương lai ngọt ngào, Nam Cung Quyết trong lòng vui vẻ cùng ngọt ngào không thể dùng ngôn ngữ hình dung nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Mộng Khê, mặc sức tưởng tượng tương lai sau này: “Mộng Khê, chờ mọi việc giải quyết xong, bổn vương liền mang nàng cùng tiểu bảo bảo đi khắp đại giang nam bắc, nhìn xem dị quốc phong tình......”

“Chàng đi rồi, Thanh Tiêu quốc làm sao bây giờ?” Thiên hạ thái bình, Nam Cung Phong, Nam Cung Dạ cũng không khả năng lại quay về Thanh Tiêu, Nam Cung Quyết nhất định là vua của một nước, hoàng đế suốt ngày bỏ đi du sơn ngoạn thủy, quốc gia làm sao bây giờ?

Nam Cung Quyết đối với vấn đề này không cho là đúng: “Đến lúc đó thiên hạ thái bình, không còn phân tranh, bổn vương chỉ cần đem giang sơn giao cho vài đại thần năng lực xuất chúng để ý, dân chúng cũng được an cư lạc nghiệp.”

“Vương gia, Vương phi, bữa tối đã đến!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm Kì nhi cung kính bẩm báo, giữa phòng ngủ có ánh sáng, bóng dáng Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê ôm nhau ánh lên trên cửa sổ, đám người Kì nhi không dám mạo muội đi vào quấy rầy.

“Vào đi!” Nam Cung Quyết buông Lạc Mộng Khê ra, đứng thẳng lên nói: “Mộng Khê, chúng ta mau chút dùng xong bữa tối rồi nghỉ ngơi, sau khi ngủ dậy, bổn vương có việc nói với nàng.”

“hiện tại không thể nói sao?”

Nam Cung Quyết thần thần bí nói: “Thời cơ chưa tới, nói trước, mất linh!”

Lạc Mộng Khê rất hiểu Nam Cung Quyết, nếu là việc hắn không muốn nói, cho dù nàng nghĩ trăm phương nghìn kế, cũng không biết được, cho dù là có lộ ra, cũng không tất là thật.

Cho nên, nàng cũng không hỏi thêm điều gì, trong sự nghi hoặc khó hiểu, dùng qua bữa tối: Ngủ xong liền biết đáp án, ta không cần nóng lòng nhất thời.

Ăn xong, khi tắm rửa nghỉ ngơi, Lạc Mộng Khê lại nghĩ tới việc của tiểu hồ ly: “Nam Cung Quyết, không bằng chúng ta ‘ước pháp tam chương’ (định là 3 điều qui định), từ nay về sau, chàng không thể lại tùy tiện giáo huấn tiểu hồ ly của ta nữa, chờ sau khi cục cưng xuất thế, chàng cũng không thể tùy tiện giáo huấn bé cưng......”

Nam Cung Quyết bưng ly nước đi tới trước giường ngồi xuống: “Nàng không cho bổn vương giáo huấn tiểu hồ ly, bổn vương có thể lý giải, về phần tiểu bảo bảo, nó cũng là đứa nhỏ bổn vương......”

“Trưởng thành chàng có thể giáo huấn, trước đó, cho ta dạy!” Ta cũng không muốn cho cục cưng biết, hắn có một phụ thân thích khi dễ kẻ yếu đâu.

Vốn tưởng rằng điều kiện rất khó đàm xong, Lạc Mộng Khê cũng đã làm tốt chuẩn bị cùng Nam Cung Quyết trường kỳ kháng chiến, không dự đoán được Nam Cung Quyết suy tư một lát, liền đáp ứng: “Được rồi, bổn vương đáp ứng điều kiện của nàng, từ nay về sau không giáo huấn tiểu hồ ly, trước khi tiểu bảo bảo được năm tuổi, cũng không giáo huấn bé được chưa?”

Ách, hắn hôm nay sao lại dễ nói chuyện như vậy nha? sẽ không lại là muốn đánh chủ ý quái quỷ gì đi? không phải Lạc Mộng Khê đa nghi, mà là Nam Cung Quyết rất thông minh, mỗi một bước đi đều đã được tính toán kỹ lưỡng, cho nên, Lạc Mộng Khê không thể không đề phòng nha.

Khi Lạc Mộng Khê âm thầm đoán mục đích của Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết đã buông ly nước trong tay, xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh Lạc Mộng Khê, vươn tay đem thân thể hương nhuyễn của Lạc Mộng Khê ôm vào trong lòng: “Nhanh ngủ đi, sau khi ngủ dậy, thì có thể biết được tình đáp án rồi.”

Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc, đến tột cùng là chuyện gì mà làm cho Nam Cung Quyết biểu hiện ngưng trọng như thế, vắt hết óc cũng không đoán ra đáp án, mùi đàn hương trên người của Nam Cung Quyết thản nhiên truyền vào trong mũi, nàng trong lúc bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.

Trong mông lung, tiếng của Nam Cung Quyết vang lên bên tai: “Mộng Khê, Mộng Khê...... Tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại......”

Ngay sau đó, Lạc Mộng Khê cảm giác mình bị bế lên, có quần áo mềm mại được phủ lên trên người.

Lạc Mộng Khê không hờn giận mở mắt, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ tối đen như mực, rồi lại nhìn Nam Cung Quyết đang giúp nàng mặc quần áo, tâm sinh khó hiểu: “Nam Cung Quyết, đã hơn nửa đêm, chàng ép buộc cái gì?”

“Mộng Khê, vừa rồi nàng không phải nói muốn biết chuyện thần bí kia sao? Bổn vương hiện tại mang nàng đi tìm đáp án!” Nam Cung Quyết trả lời nghi vấn của Lạc Mộng Khê, động tác trong tay cũng không dừng lại, thuần thục liền mạch, giúp Lạc Mộng Khê mặc xong quần áo.

“Nửa đêm đi tìm đáp án, sự tình chắc là không đơn giản đi!” Lạc Mộng Khê xuống giường, tiếp nhận áo choàng trong tay Nam Cung Quyết phủ thêm lên người: “Rốt cuộc là chuyện gì, thần bí như thế?”

“Thời điểm không còn sớm, chúng ta vừa đi vừa nói!”

Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê không ngồi xe ngựa, thậm chí còn không có kinh động bất kì một gã thị vệ cùng ám vệ nào trong biệt viện, hai người tay trong tay bay ra biệt viện, bay về phía trong thành.

“Nam Cung Quyết, rốt cuộc sao lại thế này? hiện tại có thể nói rồi chứ!”

Nam Cung Quyết nhìn bốn phía tối đen như mực, xác nhận trong vòng trăm mét không có người: “Kì hoàng cùng Tử quý phi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không có vợ chồng chi thực, Kì hoàng mỗi lần qua đêm ở Tử Kinh cung, đều là tách ra ngủ, Lạc Tử Hàm không biết được việc này, bởi vậy, lộ ra dấu vết!”

Theo Kì hoàng nói, ông ấy lúc đó là quá mệt mỏi do phải ngồi trong thời gian dài nên mới duỗi hai tay ra muốn hoạt động gân cốt một chút, vậy mà Tử quý phi giả kia lại nghĩ là Kì hoàng muốn cho nàng ta hầu hạ, thật sự là buồn cười.

“Cái đó và sự kiện thần bí sắp công bố đêm nay có liên quan sao?” Gió thổi phất lên mái tóc trên trán Lạc Mộng Khê, hiện lên nét xinh đẹp không thuộc về phàm nhân.

“không chỉ có liên quan, mà là có liên quan rất lớn!” Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống, khóe miệng giơ lên một tia ý cười quỷ dị:

“Kì hoàng nhìn ra Tử quý phi là giả, liền âm thầm phái người giám thị nàng, Kì hoàng xử lý việc Tử quý phi bị tráo như vậy, chính là muốn tra ra điểm dừng chân của Tử quý phi giả mạo!” Sau đó, đem đồng đảng, một lưới bắt hết.

Ban ngày tên du côn đáng khinh kia, không biết võ công, dĩ nhiên không phải là đối thủ của Lạc Tử Hàm. 

“Chàng biết điểm dừng chân của Tử quý phi giả ở đâu sao?” Xem bộ dáng Nam Cung Quyết tràn đầy tự tin, giống như đã đem tất cả sự tình nắm hết trong lòng bàn tay.

“không biết, bất quá, ám vệ Kì hoàng phái đi theo dõi có lưu lại ký hiệu trên đường!” Chúng ta cứ việc đi theo ký hiệu là có thể đến nơi!

Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê khinh công không tệ, theo ký hiệu rất nhanh bay về phía trước, bên cạnh người, tiếng gió vù vù thổi qua!

không biết qua bao lâu, một tòa đại trạch ánh vào mi mắt, Nam Cung Quyết nhìn đại thụ xung quanh mình: “Nơi này, chính là điểm dừng chân của Lạc Tử Hàm!”

Hạ Hầu Thần nhưng thật ra lợi hại, cũng thực thông minh, thế nhưng lựa chọn nơi này làm điểm dừng chân, bất quá, việc này tất cũng cùng kẻ gian tế trong Kì Thiên thoát không khỏi quan hệ, trong khoảng thời gian gần đây, trong thành Kì Thiên đang gắt gao tra xét tên thích khách bị thương cánh tay.

Có thể nói, mỗi gia mỗi hộ đều bị tra xét, vị trí đại trạch đặt tại chỗ này, đúng vị trí tốt nhất cho việc âm thầm liên lạc, nếu không phải có người cố ý giao cho, Kì hoàng không có khả năng vẫn chưa nhận được tin tức không thích hợp về đại trạch này được.

Đêm đã khuya, đại môn đại trạch đóng chặt, hai bên trái phải cửa treo hai chiếc đèn lồng, ở trong gió lay động, trong đại trạch yên tĩnh không tiếng động, một mảnh tối đen, tỏ rõ người ở bên trong đã ngủ say rồi.

“Tham kiến Lạc vương gia, Lạc vương phi!” Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng bay xuống, trên không trống rỗng bỗng xuất hiện một đạo bóng dáng màu đen, quỳ một gối xuống hành lễ.

“Miễn lễ!” Nam Cung Quyết nâng thủ hư phù: “Tình huống hiện tại thế nào?”

“Hồi Lạc vương gia, Tử quý phi sau khi bị đuổi ra khỏi cung, liền giết chết tên nam tử vừa cùng nàng thành thân, sau đó thừa dịp rối loạn chạy tới nơi này, vẫn chưa ra ngoài, nửa canh giờ trước, có vài đạo bóng dáng tiến vào đại trạch!”

một trận cuồng phong thổi qua, ám vệ đang muốn ra chiêu, thanh âm quen thuộc vang lên bên tai: “Là bổn vương, Yến vương Bắc Đường Diệp!”

Bắc Đường Diệp rơi xuống trước mặt Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê: “Bên trong thế nào?”

“không có động tĩnh gì, Bắc Đường Diệp, ngươi như thế nào đến có một mình?” Đại trạch này không biết có bao nhiêu người, chỉ dựa vào vài người chúng ta, không chắc có thể đem toàn bộ bọn họ bắt giữ.

“Bổn vương khinh công tốt, đến nhanh hơn, những người khác sắp tới rồi!” Bắc Đường Diệp vừa dứt lời, một đội thị vệ hoàn mỹ cũng xuất hiện trước mắt mấy người: “Tham kiến Yến vương gia, Lạc vương gia, Lạc vương phi!”

“Tình huống đặc thù, không cần đa lễ, các ngươi mau chút lẻn vào......” Bắc Đường Diệp hai chữ ‘Đại trạch’ còn chưa kịp xuất khẩu, chỉ nghe ‘Phanh’, một thanh âm vang lên, đại trạch nguyên bản yên tĩnh không tiếng động trong nháy mắt nổ mạnh mở ra.

Nam Cung Quyết theo bản năng đem Lạc Mộng Khê ôm chặt trong ngực, ánh lửa dấy lên tận trời, nổ mạnh sinh ra chấn lực thật lớn khiến mọi người chao đảo ngã nghiêng đứng không vững.

Vật dụng trong đại trạch bị đánh bay đến chỗ đám người Nam Cung Quyết đang đứng, đợi sau khi thấy rõ mọ thứ, hiện ra trước mặt là một cái đầu người không trọn vẹn, mắt bị móc, mũi bị cắt, đầu lưỡi cũng không có, như là bị người tra tấn tới chết.

Hừng hực đại hỏa dấy lên, tại trong trời đêm tối đen phá lệ chói mắt, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê và đám người đứng ở cách đó không xa, nhìn phía ánh lửa nghi ngút tận trời, bên tai truyền đến âm thanh bùm bùm của đồ vật bị thiêu, cùng với âm thanh tường tháp đổ sụp tạo thành một khúc hợp tấu rợn người.

Bọn thị vệ đem đại trạch vây quanh chặt chẽ, lại chưa phát hiện một người đi ra, hoặc là trong đại trạch có bí đạo, bọn họ theo bí đạo chạy trốn, hoặc là đám người Hạ Hầu Thần biết đại trạch này đã bại lộ vì phòng ngừa Nam Cung Quyết tra ra chân tướng, Hạ Hầu Thần đem đại trạch hủy diệt, đồng thời cũng làm cho toàn bộ người ở bên trong chôn cùng, hủy diệt hết thảy, xong hết mọi chuyện, thế lửa rất lớn, người bên ngoài, căn bản không thể đi vào cứu người.

“Bổn vương đã sai người trong vòng ba dặm quanh đây bày ra thiên la địa võng, nhưng đại trạch bị thiêu thời gian dài như vậy, lại không thấy có ai đi ra, cũng không có nghe người ở vị trí mai phục hồi báo phát hiện kẻ khả nghi, xem ra, người ở bên trong, khả năng toàn bộ chết hết là rất lớn!”

Nam Cung Quyết nhẹ ôm Lạc Mộng Khê, nhìn về phía đại trạch đang bị lửa nóng hừng thiêu đốt: Hạ Hầu Thần tâm xác thực đủ ngoan, đại trạch một khi bị hủy, tất cả manh mối đều bị tiêu hủy, bất quá, Lạc Tử Hàm thật sự đã chết sao?

Lạc Tử Hàm là nữ nhi của Vân Bích Lạc, Vân Bích Lạc cùng Phùng Thiên Cương lại có quan hệ, giết Lạc Tử Hàm, tương đương là đắc tội hai người Vân Bích Lạc và Phùng Thiên Cương, đồng thời cũng đắc tội Nam Cung Phong.

Nam Cung Dạ năng lực so với Nam Cung Phong xuất chúng, hiểu biết đối vớiThanh Tiêu, so với Nam Cung Phong cũng nhiều hơn, Hạ Hầu Thần cũng không màn đến thái độ Nam Cung Phong như thế nào nữa sao.

Bất quá, lấy thực lực của Vân Bích Lạc, năng lực của Phùng Thiên Cương, cũng không phải ai cũng có, Hạ Hầu Thần hẳn là sẽ không bởi vậy mà giết chết Lạc Tử Hàm, đắc tội Vân Bích Lạc cùng Phùng Thiên Cương đi.

“Sưu!” một đạo bóng đen từ trong đại trạch đang cháy lao ra, rất nhanh bay về phía xa, không lâu sau, đã cùng bóng đêm hòa hợp nhất thể.

“Mau đuổi theo!” Bắc Đường Diệp ra lệnh một tiếng, lưu lại vài tên thị vệ tiếp tục trông coi, cùng đám thị vệ khác theo sát đạo bóng đen kia.

Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê, đứng tại chỗ chưa động, đôi mắt hơi trầm xuống, không biết suy nghĩ cái gì.

Sau khi bọn thị vệ đã chạy xa, lại có vài đạo bóng đen từ trong đại trạch thoát ra, Nam Cung Quyết lạnh lùng cười: Quả nhiên là kế điệu hổ ly sơn!

Hắc y nhân thoát ra cùng với bọn thị vệ gắt gao triền đấu, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê vẫn như cũ đứng yên không nhúc nhích, đối với đám người kịch liệt đánh nhau bên cạnh làm như không thấy, đối với âm thanh binh khí kịch liệt giao nhau mắt điếc tai ngơ.

không biết qua bao lâu, đại trạch từng mảnh từng mảnh sụp đổ, hai đạo một cao một thấp lại từ trong đại trạch bay ra, Nam Cung Quyết lạnh lùng cười, buông Lạc Mộng Khê ra, huy chưởng lên nhắm hướng hai người đang muốn thoát đi giữa không trung.

Nam Cung Quyết nội công thâm hậu, chưởng này lại dùng tới mười tầng công lực, nếu hai người kia bị đánh trúng, tuyệt đối tử vong.

Nhận thấy được phía sau có ác phong đánh úp lại, hai người kia thông minh không có đón đỡ, mà là lựa chọn rất nhanh né qua, Nam Cung Quyết chưởng lực đánh tới đại thụ cách đó không xa, đại thụ bị chặt đứt đổ xuống.

“Ngươi đi trước!” Thân ảnh cao lớn thân thủ đem bóng dáng tinh tế còn lại đẩy sang một bên, huy chưởng chống lại sát chiêu của Nam Cung Quyết.

Lạc Mộng Khê đứng yên không có việc gì làm, sao có thể mặc cho bóng dáng tinh tế kia thoát đi được chứ, cổ tay vừa lật, ám khí thẳng hướng bóng dáng tinh tế đang muốn thoát đi kia.

Thân ảnh kia cũng biết võ công, ám khí đánh úp lại, nàng hiển nhiên rất nhanh lắc mình tránh thoát, chính là ngay tại lúc nàng tránh né ám khí, Lạc Mộng Khê đã đi đến trước mặt nàng ta, chưởng lực cường thế không chút khách khí đánh về phía nàng ta.

Bọn thị vệ cùng hắc y nhân so chiêu, thế lực ngang nhau, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.

Nam Cung Quyết cùng tên hắc y nhân cao lớn kia sau khi so qua mấy chiêu, liền biết người này chính là gã hấp huyết quái nhân, bởi vì trên người hắn mặc dù không có khí tức hắc ám, nhưng giữa những chiêu thức của hắn lại mang theo huyết tinh cùng âm lãnh, thậm chí còn có nồng đậm luồng khí bạo ngược.

Người nọ tà công mặc dù cao, nhưng cũng không phải là đối thủ của Nam Cung Quyết, nhưng Nam Cung Quyết muốn thắng, cũng cần có thời gian nhất định.

Còn người đang cùng Lạc Mộng Khê giao thủ, đúng là Lạc Tử Hàm, Lạc Tử Hàm thân thủ vốn không bằng Lạc Mộng Khê, tuy rằng hiện tại Lạc Mộng Khê có thai, nhưng thắng Lạc Tử Hàm, vẫn là không thành vấn đề.

Vốn tưởng rằng trận đấu này đám người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê thắng chắc, thế nhưng bất thình lình, khi mấy người đang giao thủ gần được trăm chiêu, lại có một gã hắc y nhân bỗng dưng xuất hiện, huy chưởng chống lại Nam Cung Quyết. 

Người nọ võ công tương đương Nam Cung Quyết, hơn nữa khi Nam Cung Quyết cùng hấp huyết quái nhân giao thủ đã hao phí một lượng lớn nội lực, trong khoảng thời gian ngắn, không thể thoát thân.

Mà hấp huyết quái nhân được rảnh tay nhìn Nam Cung Quyết cùng hắc y nhân so chiêu, lại nhìn Lạc Tử Hàm đang cùng Lạc Mộng Khê giao thủ, đáy mắt hiện lên một tia ý cười quỷ dị:

“Nam Cung Quyết, không biết khi để ngươi nhìn thấy người ngươi yêu thương chết trước mặt mình, mà ngươi thì vô lực đi cứu, sẽ là cái gì tư vị......”

Cổ tay vừa lật, hấp huyết quái nhân trong tay xuất hiện trường kiếm, mũi kiếm đâm về phía trái tim của Lạc Mộng Khê.

“không cần!” Nam Cung Quyết kinh hô một tiếng, đáy mắt thâm thúy chứa đựng hoảng sợ, không để ý chưởng phong sắc bén của Hắc y nhân trước mặt, phi thân đi cứu Lạc Mộng Khê.

Nhưng gã hấp huyết quái nhân cách Lạc Mộng Khê rất gần, hơn nữa hắn tốc độ vô cùng nhanh, Nam Cung Quyết căn bản không kịp cứu người......

Hấp huyết quái nhân mũi kiếm khoảng cách Lạc Mộng Khê càng ngày càng gần, mắt thấy sẽ đâm đến trên người Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết đáy mắt hoảng sợ càng đậm, chỉ còn lại cõi lòng tan nát cùng tuyệt vọng: Hấp huyết quái nhân tốc độ rất nhanh, Mộng Khê không có khả năng tránh thoát......

“Phanh!”

“Phốc!”

Hai đạo tiếng vang chấm dứt, tất cả mọi người dừng động tác trong tay, nhìn phía Lạc Mộng Khê bên này, Nam Cung Quyết cũng đình chỉ cước bộ, đáy mắt thâm thúy, lóe ra vẻ mặt cổ quái.

Lạc Mộng Khê hơi hơi nghiêng thân, hấp huyết quái nhân trường kiếm xẹt ngang trước mặt nàng, còn chủy thủ trong tay Lạc Mộng Khê, thế nhưng đâm thẳng vào trước ngực hấp huyết quái nhân.

Phía sau Lạc Mộng Khê, đứng một đạo bóng dáng màu đỏ, vừa rồi người đang cùng Lạc Mộng Khê giao thủ - Lạc Tử Hàm, bị bóng dáng màu đỏ đá đến một bên, áo khoác lửa đỏ, dung nhan xinh đẹp, còn mắt to có chút sưng đỏ, đúng là Thanh Nguyệt.

Mọi người thiết tưởng quá nhiều loại kết cục, không gì ngoài việc Lạc Mộng Khê bị giết, máu tươi vẩy ra, nhưng là nay, Lạc Mộng Khê hoàn hảo không tổn hao gì, bị giết, không phải nàng, mà là hấp huyết quái nhân.

Mọi người đều bị kết quả bất ngờ này làm chấn kinh, trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày không phản ứng lại.

“Mộng Khê!” Nam Cung Quyết dẫn đầu lấy lại tinh thần, rất nhanh chạy về phía Lạc Mộng Khê, theo sát ở phía sau Nam Cung Quyết, Hắc y nhân cũng nhanh chóng phản ứng lại.

Cổ tay vừa lật, hai viên tròn dạng như viên thuốc hiện trên tay, người nọ bay lên trời, vật trong tay lại hướng đám người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê phóng tới: “Bang bang phanh!” Mặt đất bốc ra từng trận khói trắng, trước mắt trắng xoá một mảnh, cảnh vật bốn phía nháy mắt biến mất không thấy.

Nam Cung Quyết đem Thanh Nguyệt đến chỗ an toàn, quay sang liền đem Lạc Mộng Khê gắt gao che chắn ở trong lòng: Ta có chết, cũng không thể để cho Mộng Khê có chuyện gì!

Đợi khói bụi tan hết, trước mắt một đóng hỗn độn mà đám người Hắc y nhân, hấp huyết quái nhân, Lạc Tử Hàm cũng đã biến mất vô tung, Thanh Nguyệt bước nhanh chạy tới trước mặt Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê: “Quyết ca ca, Mộng Khê tỷ tỷ, hai người không có việc gì chứ?”

“không có việc gì!” Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người mình và Lạc Mộng Khê: “Thanh Nguyệt, cám ơn muội cứu Mộng Khê một mạng!” Tương đương với, cũng cứu bổn vương một mạng.

“Quyết ca ca không cần khách khí, vừa rồi Quyết ca ca cũng cứu Thanh Nguyệt đó thôi!” Thanh Nguyệt ý cười trong suốt: “Chỉ tiếc, làm cho mấy cái trứng thối kia chạy mất rồi.”

“Thanh Nguyệt, đã trễ thế này, muội không ở trong cung hảo hảo nghỉ ngơi, chạy tới vùng hoang vu dã ngoại này làm gì?” Đối với việc Thanh Nguyệt xuất hiện, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đều cảm giác sâu sắc khó hiểu.

“Thanh Nguyệt ngủ không được, liền đi ra ngoài dạo một chút, trong lúc vô tình nhìn thấy Bắc Đường Diệp mang thị vệ ra cung, nhất thời tò mò, Thanh Nguyệt liền theo lại đây!” không nghĩ tới âm kém dương sai, cứu Mộng Khê tỷ tỷ: “Mấy cái trứng thối kia không bắt được, thật sự là đáng tiếc......”

“không có gì phải đáng tiếc, vừa rồi tên hấp huyết quái nhân muốn ám hại Mộng Khê bổn vương đã biết thân phận chân chính của hắn rồi!” Nam Cung Quyết mở ra bàn tay to, một khối kim bài thể hiện thân phận thật sự của hấp huyết quái nhân hiện ra trong tay hắn, khi nhìn thấy chữ khắc trên khối kim bài, Thanh Nguyệt nhịn không được kinh hô: “Làm sao có thể là hắn?”

Bắc Đường Diệp dẫn người đuổi sát theo tên Hắc y nhân, người là đuổi bắt được, lại tự sát, Bắc Đường Diệp một chút tin tức hữu dụng cũng không thu được.

Trở về gặp Nam Cung Quyết bên này, biết được chuyện đã xảy ra, cùng với kim bài trong tay Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp ngượng ngùng cười cười:

“Bổn vương đã sớm biết là điệu hổ ly sơn, cho nên mới làm bộ trúng kế, dẫn bọn họ đi ra, bằng không, chúng ta lúc đó nhiều người như vậy, bọn họ không dám đi ra a......”

“Diệp ca ca, hiện tại đừng nói nhiều như vậy, kim bài Quyết ca ca trong tay có thể chứng minh thân phận hấp huyết quái nhân, huống chi, vừa rồi Mộng Khê tỷ tỷ cũng đâm hấp huyết quái nhân một kiếm, chỉ cần nghiệm chứng trên người chủ nhân của kim bài có vết thương hay không là sẽ biết chân tướng sự việc!”

Thanh Nguyệt một bộ dáng tiểu đại nhân, đối với lời Bắc Đường Diệp giải thích còn không quên nói thêm: Vẫn là Thanh Nguyệt ta thông minh, không đi theo Bắc Đường Diệp đuổi theo cái gì hắc y nhân, mà là lựa chọn đi theo Mộng Khê tỷ tỷ, lưu lại xem xét tình huống, nếu không, trúng kế điệu hổ ly sơn của người ta, tay trắng trở về!

Kim bài trong tay Nam Cung Quyết, có thể chứng thật ai là gian tế, khi Bắc Đường Diệp cầm kim bài trở lại hoàng cung đi gặp Kì hoàng, Kì hoàng mặt rồng giận dữ, lập tức phái rất nhiều Ngự Lâm quân đi theo Bắc Đường Diệp bắt người, đương nhiên, Kì hoàng cũng muốn chứng cớ xác thực.

Thanh Nguyệt trở lại hoàng cung, đem chuyện tình nàng, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ở bên ngoài đại trạch gặp Hắc y nhân nhất nhất thuật lại, kết thúc còn không quên thêm một câu:

“Kỳ thật, muốn phát hiện sự kiện lần này có hay không có người cố ý thiết kế, rất đơn giản, cho dù kim bài là bị người cố ý lưu lại, dùng để hãm hại, nhưng vết thương trên người có thể chứng minh hết thảy.”

“Chủy thủ của Mộng Khê tỷ tỷ, là Lạc vương phủ đặc chế!” Nếu chủ nhân kim bài trên người không có vết thương, chứng minh hắn là bị người hãm hại, nhưng nếu có miệng vết thương, còn cùng chủy thủ của Mộng Khê tỷ tỷ ăn khớp, vậy không phải là hãm hại rồi.

Bắc Đường Diệp mang theo rất nhiều Ngự Lâm quân ra hoàng cung, thẳng đến An vương phủ của Bắc Đường Dực mà đi, bởi vì khối kim bài trong tay Nam Cung Quyết, là của Bắc Đường Dực.

Bóng đêm càng ngày càng sâu, vốn tưởng rằngaAn vương phủ là một mảnh tối đen, nhưng cùng suy đoán của mọi người hoàn toàn tương phản, bên trong phủ đèn đuốc sáng trưng, cửa phủ mở rộng, rất nhiều thị vệ canh giữ ở cửa.

Gặp Bắc Đường Diệp dẫn người tiến đến, quản gia An vương phủ vội vàng tiến lên: “không biết Yến vương đêm khuya đến thăm là có chuyện gì?”

“An Vương gia đâu? Bổn vương là tới tìm hắn!” Nghĩ đến gian tế là chính nhị hoàng huynh mình kính trọng nhất, Bắc Đường Diệp vừa đau lòng vừa tức giận mà không có chỗ phát tác.

Gian tế, thế nhưng lại là nhị hoàng huynh, nắm trong tay quyền cao, dưới trướng còn có mấy chục vạn tinh binh, ở Kì Thiên đã là dưới một người, trên vạn vạn người, liền ngay cả thân là thái tử Tam Hoàng huynh, đều đối với hắn lễ nhượng ba phần.

hắn vì sao còn muốn bán đứng quốc gia cùng thân nhân chính mình đi lấy lòng Hạ Hầu Thần, làm hoàng đế, thật sự so với thân tình quan trọng hơn sao?

“Yến vương gia, An Vương gia vừa rồi bị thích khách đâm bị thương ngực, đại phu đang bôi thuốc, sợ là không thể tiếp kiến Vương gia......”

Quản gia lời còn chưa dứt, Bắc Đường Diệp mâu quang phát lạnh, thân thủ đem quản gia đẩy sang một bên, đi vào an vương phủ, phía sau Ngự Lâm quân đem quản gia giữ một bên, theo sát phía sau Bắc Đường Diệp xông vào! 

“Bắc Đường Dực, ngươi lăn ra đây cho bổn vương, Bắc Đường Dực, Bắc Đường Dực......” Bắc Đường Diệp xông vào An vương phủ, vừa đi vừa rống giận.

An vương phủ mỗi một góc đều có thị vệ đứng canh, trong phủ giăng kín đèn lồng đem toàn bộ vương phủ chiếu sáng như ban ngày.

một kiếm kia của thích khách đâm ngay chính giữa ngực, An vương Bắc Đường Dực bị thương không nhẹ, lúc này đang nằm ở trên giường cho Thái y bôi thuốc.

Nghe tiếng Bắc Đường Diệp rống giận, Bắc Đường Dực cho Thái y bằng nhanh nhất tốc độ băng bó xong, cố nén đau đớn ngồi dậy, lúc này, Bắc Đường Diệp cũng đi tới phòng, nhìn vết thương do kiếm đâm trên ngực của Bắc Đường Dực, Bắc Đường Diệp đáy mắt đau xót càng đậm: Cho dù kim bài có thể làm giả, nhưng thương thế thì không thể nào!

“Bắc Đường Diệp, xảy ra chuyện gì? Sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Đệ hiện tại đã là vương gia Kì Thiên, phải có dáng vẻ cùng khí độ của một Vương gia, không thể giống như trước kia như vậy......”

“Ba!” Bắc Đường Dực lời còn chưa dứt, một khối kim bài bị Bắc Đường Diệp hung hăng ném tới trước mặt Bắc Đường Dực: “Bắc Đường Dực, ngươi nhận ra cái này?”

Thị vệ theo hầu rất nhanh nhặt lên kim bài, trình Bắc Đường Dực xem qua, Bắc Đường Dực nhìn kỹ xem: “Đây là kim bài của bổn vương, vì sao lại ở trong tay đệ?”

“Vấn đề này hẳn là hỏi Bắc Đường Dực ngươi mới đúng, vừa rồi ở tòa đại trạch ngoài thành, ngươi cùng thám tử của Hạ Hầu Thần gặp nhau bị Nam Cung Quyết phát hiện, khối kim bài này chính là trong lúc giao thủ Nam Cung Quyết lặng lẽ từ trên người ngươi tháo xuống.”

“Còn có, sau đó lại đến một gã Hắc y nhân giúp ngươi, khi ngươi suýt nữa giết chết Lạc Mộng Khê, nàng phản thủ cho ngươi một kiếm, vết thương trên ngực ngươi chính là chủy thủ của Lạc Mộng Khê tạo thành, đúng hay không?”

Bắc Đường Dực ánh mắt bình tĩnh, không hề gợn sóng, ngóng nhìn Bắc Đường Diệp một lát, từng chữ một trả lời: “Bổn vương ngực bị thương không phải Lạc Mộng Khê tạo thành, là bị một gã hắc y thích khách gây thương tích......”

“Là thật Yến vương gia, thương thế của An Vương gia, thật sự là do thích khách tạo thành!” Bên cạnh thị vệ vội vã vì Bắc Đường Dực giải thích.

“nói như vậy, khi An Vương gia bị thương, các ngươi tận mắt nhìn thấy!” Cũng đúng, những Hắc y nhân từ trong đại trạch bay ra cùng hoàng cung thị vệ võ công tương xứng, thị vệ An vương phủ, tất cả đều là theo trong quân đề bạt đi ra, thân thủ có thể so với thị vệ hoàng cung tương tự.

“không phải, lúc ấy......”

“Bổn vương là ở An vương phủ bị thương, khi bị thương, chỉ có bổn vương cùng tên thích khách kia.....” Bắc Đường Dực thanh âm như trước thập phần bình tĩnh, làm cho người ta đoán không ra hắn đến tột cùng suy nghĩ cái gì:

“Thích khách đâm bị thương bổn vương sau, thừa dịp bổn vương không chú ý, liền đào tẩu......”

“Nhị hoàng huynh có hay không nhìn thấy bộ dáng của tên thích khách đâm ngươi bị thương?” Bắc Đường Diệp hỏi không chút để ý: Ngươi liền tiếp tục nói dối đi, chờ bổn vương tìm được chứng cớ, lại trị tội ngươi cũng không muộn......

Bắc Đường Dực ngóng nhìn Bắc Đường Diệp nửa ngày: “Tên thích khách kia tốc độ rất nhanh, võ công cực cao, sau khi đâm bị thương bổn vương, nhanh chóng xoay người thoát khỏi vương phủ, bổn vương không có thấy rõ bộ dáng hắn......”

“Khởi bẩm Yến vương, có thuộc hạ bẩm báo đã tìm được Tử quý phi được giấu ở trong An vương phủ!” một gã thoạt nhìn như thủ lĩnh Ngự Lâm quân khoát tay áo, ngay sau đó, mặc hắc y, Tử quý phi bộ dạng giống như đang bị thương nặng, được hai gã thị vệ áp đến trước mặt Bắc Đường Diệp.

Bắc Đường Diệp dùng chân đá đá Tử quý phi đang hấp hối, lại ngẩng đầu nhìn phía Bắc Đường Dực: “Nhị hoàng huynh, ngươi còn có gì để nói?”

Tử quý phi trước đó muốn thoát đi đại trạch, bị Thanh Nguyệt làm trọng thương, sau lại được người cứu đi, nay lại xuất hiện ở trong mật thất của An vương phủ ngươi, thực rõ ràng, các ngươi là đồng lõa: “Nhị hoàng huynh, có phải ngươi tính chờ đại phu xem thương thế của ngươi xong, lại xem cho nàng mới chịu thừa nhận?”

Ngươi cùng Hạ Hầu Thần có quan hệ hợp tác, đối với người của hắn phái tới, chiếu cố như vậy, đương nhiên, nữ nhân này là con đường liên lạc duy nhất của các ngươi, nếu nàng chết, liên hệ giữa các ngươi, chỉ sợ cũng bị chặt đứt.

Bắc Đường Diệp không phải tâm ngoan thủ lạt, thích cười nhạo châm chọc người khác là ác nhân, nhưng là nay, Bắc Đường Dực phản bội làm cho lòng hắn đau đớn khó nhịn.

Tình huynh đệ mười mấy năm của chúng ta, so ra vẫn kém hơn ngôi vị hoàng đế kia sao, trước kia ngươi dạy ta võ công, dạy ta đạo lý làm người, đều là diễn trò hay sao.

Cho tới nay, ta đều nghĩ đến ngươi là người tràn ngập chính nghĩa, tuy rằng ngươi không hay nói, nhưng tâm địa chính trực, thiện lương, một lòng vì người khác suy nghĩ, lại vạn vạn không nghĩ tới, ngươi vì ngôi vị hoàng đế, không tiếc cùng ngoại nhân cấu kết, tự mình hại chính huynh đệ, thân nhân mình.

Là Bắc Đường Diệp ta rất ngu ngốc, rất thiên chân, thế nhưng bị bề ngoài giả nhân giả nghĩa của ngươi lừa lâu như vậy, nơi này là Kì Thiên, quốc gia của ngươi, là nơi ngươi từ nhỏ lớn lên, trong hoàng cung, có cha mẹ huynh đệ của ngươi, bọn họ đều là người thân nhất của ngươi.

Thế mà hiện tại, ngươi lại cùng ngoại nhân hợp tác, nghĩ hết mọi biện pháp đối phó với chính thân nhân mình, ngươi như thế nào nhẫn tâm, như thế nào hạ thủ được a.

“Khởi bẩm Yến vương gia, đây là bức thư tìm được ở ngăn tủ bí mật trong thư phòng của An Vương gia!” một gã ngự lâm quân cầm thư tín trong tay cung kính đưa dâng lên cho Bắc Đường Diệp, Bắc Đường Diệp tùy ý nhìn nhìn: “Đem tất cả chứng cớ, tiến cung trình Hoàng Thượng xem!”

Quản gia An vương phủ bị khống chế, Bắc Đường Dực lại thân chịu trọng thương nằm ở nơi này, hơn nữa Bắc Đường Diệp cùng Bắc Đường Dực là thân huynh đệ, thời điểm Bắc Đường Diệp còn chưa trở thành Vương gia, thường xuyên đến trong phủ tìm Bắc Đường Dực nói chuyện phiếm, thị vệ trong phủ cùng Bắc Đường Diệp rất quen thuộc.

Cho nên, đối với Bắc Đường Diệp mang đến Ngự Lâm quân, An vương phủ thị vệ mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng chưa nhận được mệnh lệnh, bọn họ cũng không có xung đột quá lớn, ngự lâm quân có thể thuận lợi tìm ra Tử quý phi, cùng với việc Bắc Đường Dực mưu phản là căn cứ chính xác.

“Người tới, đem Bắc Đường Dực áp giải đến hoàng cung, để cho Hoàng Thượng tự tay xử trí!” Bắc Đường Diệp ra lệnh một tiếng, ngự lâm quân nhận lệnh xông lên, muốn bắt Bắc Đường Dực.

“Nơi này là An vương phủ, ai dám làm càn!” Vài tên An vương phủ thị vệ đột nhiên giơ lên trường kiếm, chặn trước mặt ngự lâm quân.

An vương Bắc Đường Dực tay cầm trọng binh, cận vệ bên người hắn, đều là người trong quân doanh, chỉ nghe theo sự sai khiến của một mình Bắc Đường Dực hắn, nay có người dám động đến Vương gia đang trọng thương của bọn họ, bọn họ sao lại bỏ mặc.

Ngự lâm quân nhân số đông, võ công không sai, nhưng thị vệ An vương phủ đại bộ phận xuất thân từ quân doanh, thân thủ cũng không kém, nếu song phương giao thủ, trong khoảng thời gian ngắn không thể phân ra thắng bại, cho dù thắng bại có được phân ra thì cũng là lưỡng bại câu thương!

một bên muốn bắt Bắc Đường Dực, một bên muốn bảo vệ Bắc Đường Dực, hai bên nhân mã không ai chịu yếu thế, tình hình hết sức căng thẳng.

“Khụ khụ khụ......” Bắc Đường Dực ho nhẹ vài tiếng, chậm rãi đứng lên: “Các ngươi lui ra!”

“Vương gia!” Thị vệ An vương phủ không cam lòng: Ngự lâm quân là tới bắt ngài a!

“Lui ra, đây là mệnh lệnh!” Bắc Đường Dực tăng thêm giọng điệu, không giận tự uy!

“Dạ!” An vương phủ thị vệ thu hồi kiếm trong tay, lui tới một bên, ngự lâm quân bước nhanh tiến lên, đem trường kiếm đặt lên cổ Bắc Đường Dực, Bắc Đường Diệp lên tiếng: “An Vương gia, theo bổn vương đến hoàng cung một chuyến đi!”

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.