Lạc Vương Phi

Chương 43: Lời đồn đại



Ads Edit: kun’xjh

Cúc Hoa yến chưa đến, việc này tạm thời không có đáp án, nhưng mà, Đại phu nhân, Lạc Tử Hàm, Lạc Tử Quận thật không hổ là mẫu tử, đều tự điều động thế lực ngầm của mình để đối phó với một người là Lạc Mộng Khê nàng.

Ánh mắt chuyển hướng nhìn thấy đáy mắt lộ vẻ ngoan độc của Lạc Tử Quận, ánh mắt Lạc Mộng Khê trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia quang mang quỷ dị: Có qua cũng phải có lại, ngươi đã chuẩn bị phần đại lễ lớn là tặng thích khách cho ta, ta cũng phải đáp lễ mới được!

Tiếng động khác thường phát ra từ trong miệng Lạc Mộng Khê, ngay sau đó, trong bụi cỏ truyền đến một hồi tiếng “Xào xạc”, giống như có con gì đó ở trong bụi cỏ di chuyển rất nhanh.

“Bản công tử sẽ cho ngươi khỏang thời gian là ba ngày, nếu trong vòng ba ngày ngươi không lấy được đầu của Lạc Mộng Khê……”

“Tê!” Lạc Tử Quận còn chưa nói xong, một con đại xà màu xanh từ trong bụi cỏ phóng ra, giương nanh há mồm bổ về phía Lạc Tử Quận……

“A!” Tên nam tử đứng đối diện với Lạc Tử Quận là người đầu tiên nhìn thấy đại xà phóng về phía bọn họ, mâu quang khó xử trong nháy mắt biến thành hoảng sợ, hú lên một tiếng quái dị, co cẳng bỏ chạy.

Một cỗ âm lãnh đánh úp từ phía sau, Lạc Tử Quận trong lòng biết không ổn, đưa tay giữ chặt tên nam tử đang muốn trốn chạy rôi quay lại nghênh tiếp cỗ âm lãnh kia……

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế xuyên thấu tầng mây, vang tận mây xanh, vai trái của tên nam tử kia bị đại xà cắn trúng, trong nháy mắt quần áo nhuốm đầy máu tươi……

Ngay lúc đại xà ra sức cắn tên nam tử kia, thì mâu quang của Lạc Tử Quận phát lạnh, chủy thủ trong tay nhanh như chớp định cắm vào cổ đại xà……

Thân thể khổng lồ của đại xà lại vô cùng linh hoạt, khi Lạc Tử Quận cầm chủy thủ đâm tới, đại xà dựng thẳng thân tránh thoát công kích của Lạc Tử Quận, phun ra một đường hồng tín tử, há mồm táp tới cổ Lạc Tử Quận……

Lạc Tử Quận thấy chuyện không ổn, đẩy tên nam tử đã muốn nửa chết nửa sống kia vào đại xà, bản thân thì chạy nhanh về phía trước, vừa chạy vừa hô to:“Người đâu…… Cứu mạng……”

Đại xà linh hoạt tránh khỏi chướng ngại vật mà Lạc Tử Quận ném tới, thân thể khổng lồ rất nhanh bò đuổi theo lạc Tử Quận.

Nói về tốc độ, Lạc Tử Quận sao có thể là đối thủ của đại xà, chỉ trong giây lát, Lạc Tử Quận đã bị đại xà đuổi kịp, thân thể cao lớn của đại xà vòng một vòng gắt gao quấn trên thân thể gầy gò của Lạc Tử Quận, chỉ để lại phần đầu là không quấn, tiếng khẩn cầu kêu cứu của Lạc Tử Quận đương nhiên là hết sức suy yếu:“Cứu mạng…… Mau tới cứu ta……”

Nhìn bọn thị vệ, gia đinh cầm trường kiếm, côn bổng trong tay, sắc mặt ngưng trọng, lo lắng rất nhanh chạy tới bên này, đại xà không chút hoang mang, ngẩng cao đầu, khiêu khích phun ra hồng tín tử, khi bọn thị vệ sắp đến trước mặt thì há mồm cắn vào vai Lạc Tử Quận……

Cự độc trong miệng đại xà thông qua miệng vết thương rất nhanh đi vào trong cơ thể Lạc Tử Quận, tiếng cầu cứu của Lạc Tử Quận nhất thời im bặt, đầu lệch sang một bên, ngất đi……

Không biết là bị độc làm cho hôn mê, hay là bị dọa ngất……

“Tam thiếu gia!” Bọn thị vệ, gia đinh kinh hô một tiếng, khua vũ khí trong tay bổ về phía đại xà, ngay lúc binh khí trong tay bọn họ sắp chém tới đại xà, thân thể đại xà buông lỏng, rất nhanh trốn vào bụi cỏ, nháy mắt đã biến mất không thấy……

“Tam thiếu gia, Tam thiếu gia……” Đại xà đi rồi, Lạc Tử Quận đang hôn mê mất đi chỗ tựa:“Phịch” Một tiếng té ngã trên đất, hai mắt nhắm nghiền, môi tím ngắt, sắc mặt xanh đen, không biết là chết hay sống.

Một gã thoạt nhìn như là người cầm đầu đám thị vệ, đỡ lưng Lạc Tử Quận rất nhanh chạy về phía trước, ngay cả đang chạy cũng không quên gấp giọng phân phó:“Nhanh, nhanh đi mời đại phu……”

Thân ảnh mọi người càng chạy càng xa, thẳng đến khi biến mất không thấy, Băng Lam trong lòng nghi hoặc:“Kỳ quái, đại xà kia tại sao lại đuổi theo cắn Tam thiếu gia?”

“Bởi vì hắn rất ngoan độc, rất xấu xa, rắn là loài động vật thông minh, ghét nhất những người như hắn!” Lạc Mộng Khê thuận miệng nói ra lý do: Độc của đại xà kia là cự độc, Lạc Tử Quận bị cắn một phát, không chết cũng tàn phế, ta xem ngươi về sau còn làm xằng làm bậy bằng cách nào……

“Đúng rồi tiểu thư, vừa rồi Tam thiếu gia nói muốn tìm người giết ngươi!” Băng Lam phản ứng lại, trong mắt hoảng sợ:“Chúng ta đem chuyện này nói cho Thừa tướng đi!”

“Không cần, Tam thiếu gia đã bị trọng thương, không thể tìm người giết ta!” Lạc Tử Quận bị đại xà cắn, thân trúng cự độc, nếu ta nói cho Lạc Thừa tướng biết, chẳng phải là tự chui đầu vô lưới sao!

“Ta mệt rồi, hồi Khê viên đi!” Lạc Mộng Khê thản nhiên ra lệnh một tiếng, chậm rãi đi về Khê viên: Buổi tối ta còn có chuyện quan trọng phải làm, đi về trước nghỉ ngơi một chút, an dưỡng tinh thần!

Vừa mới đi được hai bước, Lạc Mộng Khê đột nhiên nghĩ tới cái gì, bất thình lình dừng bước, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ý cười trêu tức:“Băng Lam, ngươi lại giúp ta làm một việc!”

Trong thư phòng của Lạc vương phủ, Nam Cung Quyết quần áo màu trắng, tuấn mỹ bất phàm đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa sổ non xanh nước biếc, cảnh sắc mê người, nhưng suy nghĩ của Nam Cung Quyết lại không biết bay tới nơi nào, đáy mắt thâm thúy càng ngưng càng sâu.

Chốc lát, Nam Cung Quyết thu hồi suy nghĩ, chậm rãi đi đến bàn, ở giữa bàn đặt một cây trâm gài tóc màu tím trong suốt, sáng long lanh, trâm gài này chính là của Lạc Mộng Khê làm rơi tối hôm qua.

Tầm mắt chạm đến cây trâm gài tóc màu tím, ánh mắt Nam Cung Quyết hơi lóe: Tối hôm sau khi hắn nghe tin tức xong, lúc mặc quần áo chuẩn bị trở về, thì phát hiện cây trâm gài tóc này ở trên giường, là Lạc Mộng Khê không cẩn thận làm rơi……

Tuy rằng lúc ấy tình huống khẩn cấp, nhưng Nam Cung Quyết nhớ rất rõ, lúc hắn tháo trên tóc Lạc Mộng Khê xuống, trâm gài tóc này là có một đôi ……

“…… Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết……” Bắc Đường Diệp cất tiếng gọi cắt ngang trầm tư của Nam Cung Quyết, không kịp nghĩ gì khác, Nam Cung Quyết gần như theo bản năng, đưa tay cầm lấy trâm gài tóc trên bàn bỏ vào trong ngực.

Sau đó, cửa phòng bị một lực lớn đẩy ra, Bắc Đường Diệp vẻ mặt đầy mặt lo lắng chậm rãi đi vào: “Nam Cung Quyết, sáng sớm hôm nay, khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều truyền: Ngươi tối hôm qua ở Hồng Xuân lâu suốt đêm sủng hạnh mười nữ tử……”

Nam Cung Quyết nghe xong không có phản ứng gì, tao nhã ngồi vào ghế sau bàn, đáy mắt thâm thúy cũng là càng ngưng càng sâu: “Điều tra rõ tối hôm qua xảy ra chuyện gì chưa?”

“Điều tra rõ!” Bắc Đường Diệp lập tức đi đến bàn tròn, tự rót cho mình một chén trà:“Tối hôm qua phủ Thừa tướng truy bắt thích khách, nên đến Hồng Xuân lâu điều tra, là thị vệ của Tướng phủ!”

“Nói như vậy, Lạc Mộng Khê là bị thị vệ của phủ mình đuổi theo truy bắt……” Nam Cung Quyết đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia ý cười bất đắc dĩ.

“Cũng không phải là tất cả!” Bắc Đường Diệp buông chén trà trong tay, đáy mắt bất cần đời lóe tia ngưng trọng hiếm thấy:“Việc tối hôm qua, hẳn là có điều kỳ lạ khác!”

Tiếp theo, Bắc Đường Diệp đem hết thảy sự tình phát sinh từ tối hôm qua cho tới hôm nay của Tướng phủ, đầu đuôi gốc ngọn nói cho Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết không có trả lời, chính là đáy mắt thâm thúy, thần sắc hơi có chút biến đổi.

“Nói như vậy, Ba mẫu tử phu nhân Thừa tướng đều muốn sát hại Lạc Mộng Khê.” Nam Cung Quyết mâu quang thâm thúy hơi trầm xuống: Bọn họ vì sao phải làm như vậy, Lạc Mộng Khê cùng bọn họ đến tột cùng là có thâm cừu đại hận gì?

“Đúng rồi, ngay khi ta trở về, kinh thành lại có một lời đồn khác, nói Cảnh vương gia vì muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, liên hợp với người của Tướng phủ tung ra lời đồn, để hủy hoại danh dự của Lạc vương gia ngươi, Nam Cung Quyết tối hôm qua xuất hiện ở Hồng Xuân lâu là do thị vệ Tướng phủ giả trang!”

Bắc Đường Diệp lộ ra tia nghi hoặc và khó hiểu:”Nam Cung Quyết, ngươi nói là người phương nào truyền ra lời đồn này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.