“Lăng Khinh Trần bỏ qua Tử Hàm, chọn Lạc Mộng Khê, ngươi khẳng định không có nghe nhầm chứ?” Đại phu nhân ngồi ở trước bàn, giọng điệu âm lãnh, ánh mắt sắc bén thoáng hiện hàn quang, bàn tay mềm mại, trắng nõn nắm chặt chén trà tinh xảo.
“Thiên chân vạn xác!” Ngô Phi giọng điệu ngưng trọng:“Thuộc hạ chính tai nghe được Lăng Khinh Trần đã hứa với Lạc Thừa tướng, ba ngày sau sẽ mang Lạc Mộng Khê đi Lăng phủ ở Tô Châu…..”
Đáng chết! Đại phu nhân mâu quang phát lạnh, bàn tay mềm đột nhiên nắm chặt, chỉ nghe “Rắc” Một tiếng vang lên, chén trà vỡ trong tay đã lên tiếng trả lời thay, tàn trà rơi trên bàn tay mềm trắng nõn, mảnh vỡ chén trà cứa một vết nhỏ trên bàn tay mềm ấy, Đại phu nhân không cảm thấy chút đau đớn nào, máu tươi trộn lẫn với tàn trà cùng một chỗ, theo bàn tay chậm rãi chảy xuống, từng giọt từng giọt, rơi xuống đất……
Lạc Mộng Khê, lại là ngươi, ngươi quả thực chính là tai tinh của hai mẹ con ta! Đại phu nhân ánh mắt sắc bén bắn ra hàn quang, giống như muốn lăng trì xử tử Lạc Mộng Khê:
Lăng Khinh Trần là đệ nhất thủ phủ ở Giang Nam, hắn không có gì ngoài tài lực phú khả địch quốc, nhưng thế lực cũng không thể coi thường, địa vị của hắn ở các quốc gia, chỉ đứng sau hoàng đế, đều là đối tượng nịnh bợ và tranh giành của quan viên khắp nơi.
Lạc Thừa tướng có ý đồ với Lăng Khinh Trần, dự định để cho Lạc Tử Hàm tiếp cận Lăng Khinh Trần, Đại phu nhân vô cùng hài lòng, dù sao Lăng Khinh Trần tướng mạo anh tuấn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có nhiều nữ tử tuổi thanh xuân muốn lấy làm chồng, Lạc Tử Hàm đi theo hắn, tuyệt đối là chuyện tốt.
Cho dù ngay từ đầu Lạc Tử Hàm làm thiếp thất bên người hắn, đại phu nhân tin rằng lấy thủ đoạn của Lạc Tử Hàm, ngồi lên địa vị chính thất của Lăng phủ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, cái gọi là mẫu bằng nữ quý, Lạc Tử Hàm trở thành đương gia chủ mẫu của Lăng phủ, nắm giữ hơn phân nửa Lăng gia, vậy thân phận của Vân Bích Lạc nàng đương nhiên cũng sẽ được nâng lên, để người đời kính trọng.
Chính là hiện giờ, Lăng Khinh Trần chọn Lạc Mộng Khê, Tử Hàm không thể tiến vào Lăng phủ tạm thời không nói đến, Lạc Mộng Khê kia và nàng có cừu oán, nếu nàng gả đến Lăng phủ, lại nói bóng nói gió với Lăng Khinh Trần, vậy toàn bộ Lăng phủ đều trở thành cừu gia của Vân Bích Lạc nàng, kết cục cùng Lăng Khinh Trần, sẽ vô cùng thê thảm……
Tức chết ta, thật sự là tức chết ta …… Tử Hàm đến Lăng phủ đối với nàng trăm lợi không một hại, Lạc Mộng Khê tiến vào Lăng phủ sẽ đối với nàng trăm hại không một lợi…… Một người xui xẻo, cả ngày xui xẻo……
Đại phu nhân luôn luôn trấn định, nhưng mà lúc này nàng lại không nhịn được cuồng nộ trong lồng ngực, đột nhiên nâng tay vung ra hướng ngoài viện, chỉ nghe “Rầm” Một tiếng vang lên, nửa thước đại thụ trong viện đổ ầm ầm, nha hoàn bưng khay hoa quả vừa mới đi vào trong viện bị dọa cho kinh hãi đứng bất động, run lẩy bẩy……
“Ngô Phi, ngươi lập tức đi triệu tập nhân thủ, dùng tất cả mọi cách, tuyệt đối không thể để Lạc Mộng Khê gả cho Lăng Khinh Trần!” Đại phu nhân đột nhiên nâng mí mắt lên, đáy mắt âm lãnh thoáng hiện hàn quang!
Lúc này, Lạc Thừa tướng đang ở trong thư phòng tự mình tính toán nhỏ nhặt: Kỳ thật, việc bốn thị vệ không phải do Lạc Mộng Khê giết hắn đã sớm biết, bởi vì Lôi Viễn, Lôi Thanh là thị vệ của hắn, năng lực của hai người bọn họ trong lòng hắn biết rõ nhất, Lạc Mộng Khê không có khả năng né hai người bọn họ mà vào rừng giết người.
Nhưng hắn cũng không nói gì về việc này, còn theo ý của Đại phu nhân gọi Lạc Mộng Khê vào đại sảnh chất vấn, bởi vì hắn biết, Lạc Mộng Khê muốn chứng minh mình trong sạch, phải để cho mọi người thấy cánh tay của nàng, về phần Lăng Khinh Trần, đương nhiên là hắn phái người dẫn vào đại sảnh, như vậy, Lạc Mộng Khê sẽ được gả vào Lăng phủ, kỳ thật, việc này cũng phải cảm tạ quy củ của tổ tiên……
Nghĩ đến kế hoạch của mình đã sắp thành công, Lạc Thừa tướng khe khẽ thở dài: Kỳ thật, ngay từ đầu hắn tính để Tử Hàm gả vào Lăng phủ, nhưng sau khi Lăng Khinh Trần vào Tướng phủ, lại đối với Tử Hàm hờ hững, không hề có cảm giác, ngược lại đối với Mộng Khê có điểm chú ý, cho nên, hắn mới không thể không đổi người……
Lăng Khinh Trần đáp ứng sẽ mang Lạc Mộng Khê đi Tô Châu, đã im lặng chứng minh, Lăng Khinh Trần đã nhận lời hắn, như vậy, vấn đề nan giải của mình đã được giải quyết, mà Lạc Mộng Khê cũng tìm được chỗ tin cậy quy túc, nhất cử lưỡng tiện.
Nghĩ đến Lạc Mộng Khê dung nhan xấu xí nên phải mang mạng che mặt, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, cùng với khí tràng cường thế, Lạc Thừa tướng cười lãnh hội: Nàng càng ngày càng giống mẫu thân, năm đó mẫu thân của nàng là tuyệt sắc khuynh thành, tài hoa cái thế, nàng là nữ nhi, tự nhiên cũng sẽ không kém……
“Thừa tướng, Thừa tướng……” Tiếng kêu gấp gáp của Vương quản gia đánh gãy tâm tư đang lạc trên chín tầng mấy của Lạc Thừa tướng, Lạc Thừa tướng không hờn giận nhíu mày, lạnh giọng hỏi:“Chuyện gì mà kích động như thế?”
“Bẩm Thừa tướng…… Là Lăng công tử nói có việc quan trọng…… Thỉnh ngài lập tức tiến đến thương lượng.” Vương quản gia là một đường chạy đến, lúc này mệt lừ hít thở khó khăn.
Lạc Thừa tướng đột nhiên nâng mí mắt lên, trong lòng nghi hoặc: Việc quan trong ra sao? Trong lòng nghĩ, Lạc Thừa tướng bước nhanh đi đến phòng khách nơi Lăng Khinh Trần đang ở.
Trước khi hắn đi vào khách phòng, Lăng Khinh Trần vẻ mặt ngưng trọng giao một phong thư cho ngươi bên cạnh, người nọ một thân hắc y, khoác áo choàng màu đen bên ngoài, khuôn mặt lạnh lùng, là người của Lăng Khinh Trần, thấy Lạc Thừa tướng đi vào, Lăng Khinh Trần phất tay, người nọ gật đầu, cầm thư nhanh chóng rời đi.
Thân ảnh thon dài của Lăng Khinh Trần nháy mắt đã đi đến cửa, khuôn mặt anh tuấn, giọng điệu ngưng trọng:“Lạc Thừa tướng, cửa hàng ở Thương Châu xảy ra chút chuyện, tại hạ muốn lập tức lên đường để đến Thương Châu……”
“Vậy bổn tướng sẽ bảo Mộng Khê lập tức thu xếp hành lí……”
“Hành lí không cần thu xếp!” Lăng Khinh Trần gấp giọng đánh gãy lời nói của Lạc Thừa tướng:“Thời gian cấp bách, chúng ta sẽ lập tức lên đường, huống chi, cửa hàng Lăng phủ có ở khắp nơi, Mộng Khê cần cái gì, cũng đều có……”
“Vương quản gia, lập tức mời Đại tiểu thư đến……” Sự tình như thế nào lại gấp như vậy, ta còn chưa mua của hồi môn cho Mộng Khê, nếu Mộng Khê hai tay trống trơn gả vào Lăng phủ, Lăng gia có thể sẽ khinh thường nàng hay không, cứ như vậy, Mộng Khê làm sao có khả năng trở thành đương gia chủ mẫu của Lăng phủ……
“Bẩm Thừa tướng, Đại tiểu thư sáng sớm đã mang theo Băng Lam, Lôi Viễn, Lôi Thanh ra ngoài phủ du hồ rồi……” Vương quản gia cung kính trả lời, thỉnh thoảng nhìn lén sắc mặt Lạc Thừa tướng.
Mộng Khê như thế nào lại cố tình đi du hồ! Lạc Thừa tướng bất đắc dĩ thở dài thật mạnh:“Lôi Minh, khẩn cấp liên hệ với Lôi Viễn, Lôi Thanh, để bọn họ mau chóng hộ tống Đại tiểu thư hồi phủ……”
Lăng Khinh Trần đáy mắt trấn định hiện lên một tia lo lắng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trầm tư một lát:“Thời gian không còn kịp rồi, tại hạ phải lập tức đến Thương Châu, không đợi Mộng Khê trở về được, nhưng mà, chậm thì bảy, tám ngày, lâu thì nửa tháng tại hạ có thể trở về, đến lúc đó sẽ mang Mộng Khê cùng về Tô Châu, Lạc Thừa tướng, cáo từ!” Mộng Khê, chờ ta trở lại!
Sau khi cáo biệt với Lạc Thừa tướng, Lăng Khinh Trần bước nhanh ra ngoài phủ, gió thổi tay áo màu xanh bay bay, khiến cả người hắn càng thêm tuấn mỹ vô trù.
Lăng Khinh Trần mặc dù mới vào Tướng phủ, nhưng một lời của hắn đáng giá ngàn vàng, hắn hứa với Lạc Thừa tướng việc gì thì sẽ không thay đổi, cho nên Lạc Thừa tướng không cần lo lắng gì hết, ngược lại, Lạc Thừa tướng cũng đủ thời gian chuẩn bị của hồi môn cho Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê phải được nở mày nở mặt tiến vào Lăng phủ, bằng trí thông minh của nàng, trở thành chính thất của Lăng phủ cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Nhưng lúc này Lăng Khinh Trần không biết, Thương Châu phát sinh việc khẩn cấp, giục hắn không đợi Lạc Mộng Khê trở về đã vội vã rời đi, cùng người yêu dấu lỡ mất chuyện tốt, trở thành tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời hắn, mỗi khi nhớ tới đều hối hận không thôi!
Nói về Lạc Mộng Khê mang theo Băng Lam, Lôi Viễn, Lôi Thanh xuất phủ du hồ là muốn tìm hiểu một chút việc bên ngoài. Trong khoảng thời gian xuyên vào dị thế, Lạc Mộng Khê phát hiện nàng chiếm giữ khối thân thể này, hiểu biết đối với thế giới bên ngoài rất ít, chuyện nhờ Băng Lam thăm dò cũng không được bao nhiêu, rơi vào đường cùng, nàng đành phải tự mình xuất phủ để thu thập tin tức khắp nơi.
Ven sông yên tĩnh, dương liễu xanh mượt theo gió đung đưa, mùi cỏ thơm dịu, hoa rụng lả tả, ánh dương ấm áp chiếu rọi, mặt nước hiện lên những vệt kim quang, gió khe khẽ thổi qua, mặt nước lăn tăn, cảnh vật hết sức mê người.
Gió nhẹ sượt qua mặt, nhẹ nhàng ôn nhu, giống như ngón tay đang mơn trớn hai má, vô cùng dễ chịu, từng đợt hương hoa bay vào trong mũi, khiến người ta cảm giác vui tươi thanh thản.
Lạc Mộng Khê khép hờ hai mắt, nhìn bốn phía vắng vẻ: “Thuyền của Lạc phủ còn chưa tới sao?”
“Thưa tiểu thư, Lôi Viễn Lôi đại ca đã đi giục, chắc hẳn sẽ tới nhanh thôi…”
Băng Lam còn chưa nói xong, một hồi tiếng tiêu trầm bổng không biết vang lên từ đâu, véo von êm tai, như trắm hoa đua nở, như trăm điểu hót vang, làm cho người gặp phải cảnh này, mơ hồ mang theo một cỗ ưu thương nhàn nhạt.
“Tiếng tiêu thật là dễ nghe!” Băng Lam nghe đến say mê, nhịn không được mở miệng tán thưởng.
Lạc Mộng Khê khe khẽ cười: Tiêu kĩ của người này thật cao siêu, hiếm có trên thế gian, dư âm của tiếng tiêu vẫn còn văng vẳng bên tai, ba ngày chưa dứt. Nếu có thể cùng kết giao, thật sự là sự may mắn của một đời người, chẳng qua không biết người thổi tiêu là người phương nào?
Theo thuyền hoa tới gần, Lạc Mộng Khê nhìn thấy trên sàn tàu thuyền hoa một nam tử áo trắng đang ngưng thần thổi tiêu, dung mạo tuấn mỹ phi phàm, khí chất xuất trần phiêu dật, làm cho người ta không dám khinh nhờn, gió nhẹ khẽ thổi qua, tay áo phất phới, mái tóc đen mượt tung bay, làm tôn lên vẽ tuấn mỹ giống như chân nhân tiên cung bước ra từ trong tranh…