“Chuyện gì a?” Lạc Mộng Khê bị nhiễm phong hàn, đầu óc mê man, lời phát ra từ miệng đương nhiên cũng là có hơi không có sức, tiếng gọi lo lắng của Nam Cung Quyết nàng nghe vào trong tai lúc cao lúc thấp, khi gần khi xa, hơn nữa, toàn thân nàng lạnh đến phát run, theo bản năng tiến gần về phía nguồn nhiệt……
Lạc Mộng Khê như con mèo nhỏ rất nhanh rúc vào trong lòng Nam Cung Quyết để hấp thu ấm áp, Nam Cung Quyết mâu quang thâm thúy hiện lên nồng đậm lo lắng và sốt ruột, bởi vì xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh, Nam Cung Quyết rõ ràng có thể cảm giác được thân thể nóng hổi của Lạc Mộng Khê vẫn không ngừng nóng lên.
“Lạc Mộng Khê, không được ngủ tiếp, ngươi bị nhiễm phong hàn, phải lập tức uống thuốc!” Nếu không hậu quả thật không dám nghĩ đến. trong giọng nói ngưng trọng của Nam Cung Quyết mang theo nhu tình chưa từng có bao giờ, mâu quang sâu thẳm.
Lạc Mộng Khê nửa híp mắt ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quyết, nguyên bản đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên mê man và khó hiểu, lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng, làm cho người ta nhịn không được muốn gắt gao ôm nàng vào trong ngực, hung hăng hôn môi, nhưng lúc này Nam Cung Quyết vì lo cho bệnh tình của Lạc Mộng Khê mà không có phần nhàn hạ thoải mái kia.
“Uống thuốc? Uống thuốc gì?” Lạc Mộng Khê ý thức mơ hồ, theo bản năng hỏi.
“Đương nhiên là thảo dược!” Bên ngoài mưa nhỏ không biết khi nào ngừng lại, trăng khuyết đã lên, Nam Cung Quyết đem áo choàng của mình mặc vào người Lạc Mộng Khê, ôm nàng bước nhanh về phía trước:“Chúng ta đi tìm thảo dược!”
Nếu một mình Nam Cung Quyết đi tìm thảo dược tốc độ sẽ nhanh hơn, chính là trong sơn cốc này có rất nhiều dã thú, hơn nữa ở chỗ này vắng vẻ nếu lúc này có người ám sát Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê sẽ không đủ sức để phản kháng, để một mình nàng ở nơi này, Nam Cung Quyết thật sự lo lắng.
Trong sơn cốc mưa rất nhỏ, mặt đường mặc dù ẩm ướt cũng không dính chân, hơn nữa khinh công của Nam Cung Quyết cực cao, ôm Lạc Mộng Khê ý thức mơ hồ ở trong sơn cốc cất bước đi tìm thảo dược trị phong hàn.
Đại sảnh phủ Thừa tướng.
Tin Lạc Mộng Khê mất tích đã lọt vào Tướng phủ, Lạc Thừa tướng nổi trận lôi đình:“Mộng Khê mất tích? Các ngươi chịu trách nhiệm bảo hộ Đại tiểu thư, lại để cho nàng mất tích sao?”
Nếu Mộng Khê chết, sẽ không thể giao cho Lăng Khinh Trần, vậy chuyện mà bổn tướng thỉnh cầu hắn chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao……
“Thuộc hạ thất trách, không bảo vệ Đại tiểu thư tốt, thuộc hạ nguyện ý lĩnh phạt!” Lôi Viễn, Lôi Thanh quần áo ướt sũng quỳ gối trong phòng, cúi đầu xuống, đáy mắt lóe nồng đậm tự trách:
Hắc y nhân rất nhiều, hơn nữa võ công lại cao cường, chúng ta quả thật không địch lại chúng……Không cần mượn cớ này, Lạc Mộng Khê mất tích là do bọn họ thất trách!
Lôi Viễn, Lôi Thanh cũng không có chết nổ, là Diệp Bắc Đường cứu bọn họ đang bị trọng thương, cũng đưa bọn họ và Băng Lam trở về Tướng phủ.
Đại phu nhân ngồi ở bên cạnh ghế trên, nhàn nhã thưởng thức trà thơm, mâu quang hiện lên một tia ý cười vì gian kế đã thực hiện được: Lạc Mộng Khê rốt cục đã chết sao……
“Mộng Khê không biết ở đâu, phạt các ngươi có ích lợi gì?” Lạc Thừa tướng ánh mắt lạnh lùng, lớn tiếng khiển trách:“Thất thần làm gì, còn không mau đi tìm người, tìm không thấy Đại tiểu thư, hai người các ngươi xách đầu tới gặp ta!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Lôi Viễn, Lôi Thanh cung kính, kiên định trả lời một tiếng, đứng lên, kéo thân thể bị trọng thương bước nhanh ra bên ngoài.
Lôi Viễn, Lôi Thanh đi rồi, Lạc Thừa tướng sắc mặt âm trầm ghé mắt nhìn Đại phu nhân vẫn đang nhàn nhã uống trà:“Vân Bích Lạc, người quang minh chính đại không ngồi lê đôi mách, trong một tháng, không cho ngươi phái người ám sát Mộng Khê, nếu không, làm hỏng việc tốt của bổn tướng, bổn tướng tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Nói xong, Lạc Thừa tướng xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra bên ngoài: Vân Bích Lạc, từ trước tới nay bổn tướng thật đúng là xem nhẹ ngươi, tạm thời cứ để cho ngươi ra oai vài ngày, chờ Lăng Khinh Trần giúp bổn tướng làm chuyện kia xong xuôi, ngày uy phong của ngươi cũng sẽ kết thúc ……
“Lạc Hoài Văn!” Đại phu nhân trong đôi mắt đẹp hừng hực lửa giận thiêu đốt, nhìn theo bóng dáng cao lớn của Lạc Thừa tướng đã cách xa đại sảnh, tức giận gầm lên một tiếng, ném chén trà ra cửa, chỉ nghe “Choang” Một tiếng vang lên, chén trà rơi xuống ở đất vỡ tan……
“Phu nhân, thuộc hạ sẽ đi theo Lôi Viễn, Lôi Thanh, sau khi tìm được Lạc Mộng Khê……” Ngô Phi mâu quang phát lạnh, lấy tay làm động tác giết.
Đại phu nhân thu hồi ánh mắt trầm tư:“Hiện tại Lạc Mộng Khê đối với Lạc Hoài Văn mà nói có giá trị lợi dụng rất lớn, nếu chúng ta giết nàng, làm hỏng chuyện của Lạc Hoài Văn, hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình điên cuồng trả thù chúng ta.”
“Nơi này dù sao cũng là phủ Thừa tướng, lấy thực lực hiện tại của chúng ta vẫn chưa đủ sức để chống lại Lạc Hoài Văn, Lạc Mộng Khê mất tích, sống chết không rõ, nếu nàng đã chết thì rất tốt, nhưng nếu nàng còn sống……”
Đại phu nhân ánh mắt sắc bén:“Trước tiên chưa cần giết nàng, nàng bị trọng thương nên có thể ngăn cản nàng tham gia Cúc Hoa yến!” Lạc Mộng Khê tuyệt đối không thể xuất hiện ở Cúc Hoa yến, nếu không, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi……
Thảo dược trong sơn cốc tuy nhiều, nhưng để trị phong hàn thì có rất ít, gió đêm so với ban ngày lạnh hơn rất nhiều, hơn nữa vừa mới mưa xuống, không khí ẩm ướt, gió thổi qua người, đương nhiên cũng là vừa ướt vừa lạnh, khí lạnh xâm nhập vào trong phổi, Nam Cung Quyết nhịn không được ho khan vài tiếng.
“Nam Cung Quyết…… Tìm được thảo dược chưa……” Lạc Mộng Khê ý thức vẫn còn chưa tỉnh táo, khi tỉnh khi ngủ, giọng nói yếu ớt, Nam Cung Quyết đột nhiên dừng bước, Lạc Mộng Khê bị chấn động làm cho thanh tỉnh một ít, theo bản năng mở miệng hỏi.
“Tạm thời còn chưa có, nhưng mà, địa thế nơi này thích hợp cho loại thảo dược đó sinh trưởng……” Nam Cung Quyết ánh mắt sắc bén quét một vòng qua lại trên mặt đất, đột nhiên dừng lại trên một gốc cây, trong lòng vui vẻ:“Tìm được rồi!”
Nam Cung Quyết đi tới một gốc cây đại thụ, vừa mới đem hai chân của Lạc Mộng Khê đặt xuống mặt đất, Lạc Mộng Khê đột nhiên ho khan kịch liệt, thân thể nóng hầm dọa người.
Bệnh tình của Lạc Mộng Khê càng nặng thêm! Nam Cung Quyết lòng nóng như lửa đốt, cùng Lạc Mộng Khê nói chuyện giọng điệu cũng chưa từng ôn nhu như thế bao giờ:“Mộng Khê, ngươi ở đây chờ một lát, ta giúp ngươi hái thuốc!”
Nam Cung Quyết vừa dứt lời, một trận gió lớn thổi qua phía sau, năm tên nam tử cao lớn mặc quần áo quái dị không biết từ đâu xuất hiện, chắn phía trước thảo dược:“Lạc vương gia, lưu lại Lạc Mộng Khê, người có thể rời đi!”
Năm tên nam tử phục sức quái dị, ánh mắt độc ác, toàn thân quanh quẩn sát khí đậm đặc, khi bọn họ xuất hiện lặng yên không một tiếng động, cùng với cường độ âm thanh lúc nói chuyện mà nói, năm người đều là cao thủ.
Hơn nữa, trật tự đứng của năm người bọn họ nhìn như lộn xộn, kì thực là sắp đặt trận pháp: Ngũ Tinh trận! Trong đầu Nam Cung Quyết lập tức từ từ hiện ra tên trận pháp.
“Bổn vương tưởng ai, thì ra là Ngũ Tinh Tây Vực, như thế nào, năm vị trà trộn vào Tây Vực không được, đổi sang trà trộn vào Trung Nguyên!” Nam Cung Quyết trong giọng nói cao ngạo không che dấu nồng đậm trào phúng:“Ai mua các ngươi tới giết Lạc Mộng Khê, bổn vương ra giá gấp mười, các ngươi đi giết người kia.”
Ngũ Tinh Tây Vực, giang hồ, triều đình không ai không biết, không ai không hay, năm người này võ công cao cường, thủ đoạn tàn khốc, độc ác, ích kỷ tham lam, chỉ nhận tiền không nhận người, lúc ở Tây Vực, chỉ cần ngươi khác đưa nhiều tiền, đốt, giết, cướp bóc đương nhiên không cần phải nói, cho dù là hoàng đế, bọn họ cũng dám giết.
“Đa tạ ý tốt của Lạc vương gia, nhưng mà, lần này năm người chúng ta đến không phải muốn giết Lạc Mộng Khê, mà là chịu phó thác muốn nàng đi gặp một người!” Ngũ Tinh Tây Vực giọng điệu lạnh như băng, ánh mắt độc ác nhìn Lạc Mộng Khê ý thức mơ hồ đang dựa vào trong lòng Nam Cung Quyết:“Vận mệnh của Lạc Mộng Khê từ lâu đã định trước, cùng với người khác quan hệ mật thiết, nàng sẽ không thuộc về Lạc vương Nam Cung Quyết ngươi!”