Lạc Vương Phi

Chương 68: Quyết, tình đấu



Edit: ThuTrang

Beta: kun’xjh

Thư phòng Dược Vương cốc, một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, anh tuấn uy vũ bất phàm đang đứng trước giá sách xem thư, vẻ mặt chăm chú.

“Cha, người tìm con” Giọng nữ trong trẻo, lạnh nhạt cùng với tiếng mở cửa truyền vào tai. Nam tử buông thư trong tay xuống, đáy mắt lóe tia ngưng trọng:

“Huyền Sương, sáng sớm hôm nay, vi phụ nhận được bồ câu đưa tin từ Lạc Vương phủ. Lạc Vương Nam Cung Quyết bệnh nặng, nhờ vi phụ đến chữa bệnh, chẳng qua là, vi phụ sắp bế quan, không thể rời Dược Vương cốc. Y thuật của con không thua kém vi phụ, vậy con thay ta làm một chuyến đến lạc vương phủ đi”

Trong giọng nói cao ngạo của Lâm Huyền Sương ngầm mang theo một tia không hờn giận: “Cha, người luôn luôn không khuất phục trước quyền thế của quan lớn, vì sao lần này lại đối với Lạc vương Nam Cung Quyết kia có vài phần kính trọng như vậy?”

Dược Vương cốc có vị thế đặc thù giống Thiếu Lâm Tự. Dược Vương cốc y thuật cao siêu, hằng năm người đến xin chữa bệnh không đếm xuể. Cốc chủ lại thích giúp đỡ người khác, đối với dân chúng nghèo khổ, hết sức giúp đỡ, đối với quan to hiển hách, không chút sợ hãi. Bất kể người có chức cao thế nào, tiền khám bệnh bao nhiêu, đều có thói quen đến Dược Vương cốc.

Lâm Huyền Sương lớn lên ở Dược Vương cốc, cũng giống Cốc chủ, rất ghét loại con cháu quan lại dựa vào quyền thế mà làm mưa làm gió.

Cho nên, rất nhiều con cháu quan lại mang sính lễ là vạn kim, muốn cưới nàng làm vợ, đều bị nàng không chút lưu tình đuổi về. Cái tên băng mỹ nhân cũng ra đời từ đó.

Lâm Huyền Sương luôn coi danh lợi như không có gì. Do đó, Nam Cung Quyết được tôn là tuyệt thế tứ công tử, thì đối với nàng mà nói cũng chỉ là một gã bình thường, không có gì đặc biệt.

Nhớ lần nàng gặp Nam Cung Quyết, hắn đang bệnh nặng hôn mê, được đám người Bắc Đường Diệp đưa tới Dược Vương cốc điều trị. Lúc ấy, nàng đang chữa bệnh cho dân chúng, từ rất xa đã trông thấy quần áo của người được khiêng đi, tay áo màu trắng tung bay.

Nàng nhất thời tò mò, liền đến hỏi thân phận của người nọ. Khi biết được là Lạc vương gia của Thanh Tiêu quốc, nàng cũng không thèm liếc hắn một cái đã xoay người đi chăm sóc bệnh nhân khác. Nếu lần đó coi như là gặp mặt, thì bọn họ cũng chỉ gặp qua một lần.

Nói thật, đối với Nam Cung Quyết này, Lâm Huyền Sương cũng có mấy phần khinh thường:

Thân là một nam tử, phải biết gánh vác, có năng lực, không cần cầu xin kẻ khác để trèo cao, nhưng chí ít phải bảo vệ được người mình yêu.

Mà Nam Cung Quyết kia, bệnh hại chết người, ngay cả bản thân còn không bảo vệ được, sau này làm sao bảo vệ được vợ con mình.

Tuy nói lương y như từ mẫu, nhưng bệnh của Nam Cung Quyết vốn không có thuốc chữa. Người giống như hắn, bệnh nặng như vậy, chết đối với hắn mà nói là loại giải thoát, sống lại phải mang vạ.

Chỉ có điều, hắn là Vương gia của Thanh Tiêu quốc, rất sợ chết, khẳng định sẽ muốn tìm mọi cách để sống lâu một chút. Bằng không, sẽ không ngàn dặm xa xôi dùng bồ câu đưa tin tới Dược Vương cốc, nhờ cha chữa bệnh cho hắn…

“Huyền Sương, có chuyện con có thể không biết, Lạc Vương gia là đại ân nhân của Dược Vương cốc chúng ta. Hai năm trước, nếu không có hắn, Dược Vương cốc của chúng ta đã sớm bị Tây Lương quốc san bằng.” Nhìn ra Lâm Huyền Sương không muốn đi Lạc Vương phủ, giọng điệu của Cốc chủ mang theo phiền muộn.

“Cha, nữ nhi biết rồi, ngày mai nữ nhi sẽ xuất cốc” Lâm Huyền Sương vốn không thích Nam Cung Quyết, nay lại càng chán ghét đến cực điểm.

Nhưng mà, đạo lý tri ân báo đáp, nàng vẫn hiểu được: Lần này đến Lạc Vương phủ, coi như là vì toàn bộ Dược Vương cốc báo đáp ân tình của Nam Cung Quyết năm đó. Sau này, cho dù có mang núi vàng núi bạc đến mời, Lâm Huyền Sương nàng cũng sẽ tuyệt đối không đến Lạc Vương phủ chữa bệnh cho hắn.

Lâm Huyền Sương xuất cốc đến Lạc Vương phủ, vốn là mang tâm trạng báo ơn mà đến, Chỉ tính giúp bệnh tình của Nam Cung Quyết ổn định, lại không nghĩ rằng, lần xuất cốc này khiến cuộc sống của nàng trải qua những việc khó quên.

Lạc Vương phủ, từ sau đêm Nam Cung Quyết phát bệnh, Lạc Mộng Khê không có việc gì thì lại nói bóng nói gió về bệnh tình của Nam Cung Quyết, muốn biết thêm nhiều thông tin. Còn Nam Cung Quyết, khi nhàm chán thì sẽ tiết lộ chút thông tin cho Lạc Mộng Khê, khi tâm tình tốt thì sẽ bắt nạt nàng. Ngày trôi qua cũng thấy thích ý.

Đêm đến, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê giống như mọi ngày, khẽ nhắm mắt suy nghĩ, mặt đối mặt nằm trên giường. Tấm lụa mỏng giữa hai người đã thu lại, từ hai cái chăn đổi thành một cái.

Hiện tại thời gian còn sớm, Lạc Mộng Khê hoàn toàn không buồn ngủ, tự nhiên là giống như trước đây, tìm chuyện để nói: “Nam Cung Quyết, bệnh của ngươi bao lâu thì phát tác một lần?”

“Một tháng” Nam Cung Quyết vẫn nhắm mắt suy nghĩ, thờ ơ trả lời.

“Có phải sau lần ngươi ăn nhầm cua, liền bắt đầu phát tác vào mỗi tháng đúng không?” Mỗi tháng phát tác một lần, chẳng phải là nói, mỗi tháng Nam Cung Quyết phải giãy giụa giữa sống và chết một lần sao. Hắn có thể sống tới bây giờ, thật sự là kì tích.

Nam Cung Quyết thản nhiên ừ một tiếng, xem như trả lời: “Lạc Mộng Khê, tại sao ngươi thu tấm lụa mỏng ở giữa lại? Hiện tại ngươi nhìn mặt bổn Vương đã có thể ngủ được sao?”

“Khi ngủ ta phải nhắm mắt lại, nếu ta không muốn nhìn mặt ngươi chỉ cần nhắm mắt lại là được” Lạc Mộng Khê nói nhẹ nhàng bâng quơ.

“Vậy tại sao ngươi lại đắp chung chăn với bổn Vương? Không sợ sau khi thức dậy, ngươi lại nằm trong lòng bổn Vương, bị bổn Vương chiếm hết tiên nghi sao?” Nam Cung Quyết nhìn thì như bình tĩnh, nhưng giọng nói lại ngầm mang theo một tia trêu tức.

“Nam Cung Quyết, ngươi nhất định không nhìn thấy sự khác nhau giữa bộ đồ ngủ của ta hôm nay so với ngày thường” Ngữ khí của Lạc Mộng Khê mang theo đắc ý, duỗi tay áo của mình đến trước mặt Nam Cung Quyết, nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn:

“A! Lạc Mộng Khê, ngươi làm gì vậy?” Nam Cung Quyết kinh hô một rồi tiếng xoay người ngồi dậy. Nơi bị tay áo Lạc Mộng Khê chạm qua, lan ra cơn đau nhẹ mơ hồ.

“Nhìn xem trên tay áo của ta có cái gì, mang cái gai này, nếu ngươi dám chiếm tiện nghi của ta, ta nhất định sẽ đâm ngươi lỗ chỗ, khiến khuôn mặt của ngươi hoàn toàn thay đổi”

Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết mơ hồ hiện lên một tia tức giận, đột nhiên đưa tay giữ vai Lạc Mộng Khê, cánh tay khác ôm chắc vòng eo thon nhỏ của nàng. Ôm nàng nằm xuống giường: “Nam Cung Quyết, ngươi làm gì đấy?” Lạc Mộng Khê kinh hô ra tiếng, cố gắng giãy giụa.

“Bổn Vương muốn cho ngươi biết, ngươi mang gai trên áo để đối phó bổn Vương căn bản là vô dụng” Câu trả lời mập mờ không rõ của Nam Cung Quyết truyền đến từ bên cạnh. Lạc Mộng Khê ngừng giãy giụa, giơ hai tay tới trước mặt: Đúng vậy, vừa rồi ta rõ ràng đã đâm hắn vài cái, nhưng hắn lại không có phản ứng gì, Nam Cung Quyết đáng ghét, tại sao tế bào cảm giác của ngươi lại kém nhạy bén hơn người thường vậy…

“Lạc Mộng Khê, tại sao ngươi đi ngủ lại không tháo mạng che mặt xuống?” Nam Cung Quyết vẫn nhắm mắt suy nghĩ, thờ ơ hỏi.

“Sau khi ta trúng độc, dung mạo xấu đến dọa người. ta sợ sau khi tháo mạng che mặt xuống, sẽ làm ngươi sợ.” Quỷ nhan xấu xí kia chính ta nhìn còn sợ, huống chi, ta cũng đã thử nghiệm qua, sau khi Bắc Đường Diệp nhìn qua thì thật sự giống như gặp phải quỷ, không chút do dự mà nhảy vào trong hồ nước…

Nam Cung Quyết mở mắt, đáy mắt thâm thúy nhìn Lạc Mộng Khê từ bên cạnh. Ánh mắt của Lạc Mộng Khê nhìn như bình tĩnh, không chút để ý tới dung mạo của mình, nhưng Nam Cung Quyết hiểu, không có nữ tử nào lại không để tâm tới dung mạo của mình:

Trong lòng nàng nhất định chỉ trách mình quá xấu, dung nhan bị hủy, không ai hiểu được nỗi đau trong lòng nàng, giống như, rất ít người biết sự đau đớn của ta khi phát bệnh…

“Nam Cung Quyết, chuyện của Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong, điều tra thế nào rồi?” Lạc Mộng Khê đột nhiên quay đầu nhìn Nam Cung Quyết. Nam Cung Quyết nhanh hơn nàng một bước, chuyển ánh mắt sang hướng khác. Cho nên, Lạc Mộng Khê vẫn chưa phát hiện Nam Cung Quyết chăm chú nhìn nàng.

“Nói đến cũng lạ, người của bổn Vương sắp lục tung toàn bộ kinh thành lên, vẫn không tìm ra tung tích của hai người bọn chúng.” Ngữ khí của Nam Cung Quyết mang theo nghi hoặc: “Không biết hai người này, rốt cuộc trốn ở đâu?”

“Thật sự đã lục tung kinh thành sao?” Lạc Mộng Khê có chút đăm chiêu: Nếu thật sự đã tìm kĩ, không có khả năng tìm không thấy hai người bọn chúng chứ? Dựa theo thời gian dự tính, thương thế của hai người đó hẳn đã tốt hơn rồi..

“Điểm ấy không thể nghi ngờ, năng lực làm việc của thuộc hạ mình, bổn vương đương nhiên hiểu rõ.” Đáy mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống:

“Từ sau khi bị thương, Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương lấy cớ bị bệnh không vào triều, trong tướng sĩ thủ thành có người của bổn Vương, không ai thấy bọn chúng ra khỏi thành. Cho nên, hai người họ nhất định còn trong kinh thành”

Nếu Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương vẫn ở trong kinh thành, vì sao người của Nam Cung Quyết đã lục tung toàn bộ kinh thành vẫn không tìm được bọn chúng. Chẳng lẽ hai người bọn chúng trốn ở nơi có thể làm người khác không chú ý sao?

Thấy Lạc Mộng Khê đang tập trung suy nghĩ, Nam Cung Quyết lặng lẽ kéo gối của Lạc Mộng Khê, để nàng gối lên cánh tay mình. Tay khác không đấu vết nhẹ nhàng ôm Lạc Mộng Khê vào lòng. Lạc Mộng Khê tập trung tất cả tinh thần trên người Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương, không chú ý đến hành động mờ ám của Nam Cung Quyết

Khi nàng thật sự không nghĩ ra, muốn trao đổi với Nam Cung Quyết, đã phát hiện mình bị Nam Cung Quyết giam vững trong ngực, căn bản không thể động đậy. Nam Cung Quyết khép hờ hai mắt, hô hấp đều đều, làm như đã ngủ từ lâu.

“Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại….Ta có chuyện rất quan trọng hỏi ngươi…” Lạc Mộng Khê dùng sức lay Nam Cung Quyết: Đáng ghét, cũng dám thừa dịp ta chưa chuẩn bị đánh lén ta, chờ ta lấy lại tự do, xem ta xử lí ngươi thế nào….

Nam Cung Quyết bất mãn nói thầm một tiếng: “Bổn Vương mệt rồi, có chuyện gì, ngày mai nói sau.” Nói xong, Nam Cung Quyết chẳng những càng ôm chặt Lạc Mộng Khê vào lòng, còn đặc biệt không khách khí vùi đầu vào nơi cổ thơm ngát của nàng. Mũi ngửi được hương thơm đặc biệt trên người Lạc Mộng Khê, khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười kỳ lạ.

“Nam Cung Quyết, ta không thở được, ngươi xích ra một chút” Lạc Mộng Khê vừa kháng nghị, vừa dùng sức đẩy Nam Cung Quyết ra, nhưng đẩy hơn nửa ngày, Nam Cung Quyết không nhúc nhích tí nào, cũng không có phản ứng gì, mà cánh tay ôm Lạc Mộng Khê, càng ôm càng chặt.

Đáng ghét, tại sao Nam Cung Quyết ngủ say như vậy. Cánh tay có gai của Lạc Mộng Khê hung hăng đâm Nam Cung Quyết vài cái, hắn lại không có chút phản ứng. Không còn cánh nào khác, nàng đành phải ngừng giãy giụa, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia bất đắc dĩ:

Thật ra, nàng cho rằng Nam Cung Quyết đang giả bộ ngủ, cho nên mới thử hắn, vốn định chờ khi hắn buông tay, sẽ vung tay đánh hắn, nhưng hắn chẳng những không buông tay, còn ôm chặt hơn. Lạc Mộng Khê vốn không có việc gì, hiện tại thì thật sự có chút không thở được:

Không ngờ Nam Cung Quyết thật sự đang ngủ, người đang buồn ngủ mông lung, nửa tỉnh nửa ngủ chỉ biết xiết chặt cánh tay, sẽ không nới lỏng. Quên đi, đêm nay cứ để cái tên sắc mê tâm khiếu chiếm chút tiện nghi, chờ sau khi hắn tỉnh lại, xem ta dạy dỗ hắn thế nào.

Mùi đàn hương nhàn nhạt khiến người khác yên lòng bay vào trong mũi, hơn nữa Lạc Mộng Khê vừa mới tức giận tận trời, nhắm mắt lại không lâu liền đi vào mộng đẹp.

Sau khi xác nhận Lạc Mộng Khê đã ngủ, Nam Cung quyết liền mở hai mắt đang khép hờ ra, nhìn dung nhan ngủ bình yên, điềm tĩnh của Lạc Mộng Khê, đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên ý cười trêu tức: Lạc Mộng Khê, muốn đấu với bổn Vương, ngươi còn kém lắm

Đột nhiên, một tiếng động nhỏ, khác thường truyền vào trong tai, đáy mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống, đồng thời điểm huyệt ngủ của Lạc Mộng Khê. Vung tay lên, áo choàng màu trắng phóng khoáng đã mặc vào người, nhanh tay giúp Lạc Mộng Khê kéo cao mép chăn, bóng dáng thon dài nháy mắt xuống giường, khép trướng mạn nửa trong suốt ở phía sau lại.

“Xuất hiện đi, nơi này trừ ngươi, ta và Lạc Mộng Khê ra, căn bản không có người khác” Giọng nói lạnh như băng của Nam Cung Quyết vừa cất lên, bạch y màu trắng xuất hiện trước mặt Nam Cung Quyết:

“Lạc Vương gia”

“Lãnh cung chủ”

Đúng vậy, người xông vào phòng ngủ của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê lần này không phải ai khác chính là Cung chủ của Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình

“Không biết đêm khuya Lãnh cung chủ đến thăm Lạc Vương phủ rốt cuộc là có chuyện gì?” Nam Cung Quyết nói lời khách khí, nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng

Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình chưa bao giờ gặp nhau, chẳng qua, người Bắc Đường Diệp phái đi Tây Vực đã trở lại, cũng mang về tin tức mà Nam Cung Quyết muốn: Lần trước ở đáy cốc, người lệnh cho Ngũ Tinh Tây Vực cướp Lạc Mộng Khê đi chính là Lãnh Tuyệt Tình.

Cho nên lúc này, người xuất hiện trong Lạc Vương phủ nhất định là Lãnh Tuyệt Tình không thể nghi ngờ, mà mục đích của hắn, tuyệt đối là vì Lạc Mộng Khê mà đến.

“Lạc Vương gia đã thẳng thắn như thế, bản cung cũng không vòng vo nữa” Lãnh Tuyệt Tình giọng điệu cũng rất lạnh như băng, khiến cho người ta như rơi vào hầm băng tháng chạp “Lần này bản cung đến đây là vì Lạc Mộng Khê, nàng là người của Tuyệt Tình cung…”

“Cho nên Lãnh cung chủ định mang Vương phi của ta đi ngay trước mặt của bổn Vương” Nam Cung Quyết thay Lãnh Tuyệt Tình nói ra những lời hắn định nói

“Đúng vậy” Lãnh Tuyệt Tình xuyên qua trướng mạn nửa trong suốt nhìn Lạc Mộng Khê đang ngủ say ở trên giường. Nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê chôn ở trong gối, còn có trướng mạn, chăn gấm ngăn trở, làm Lãnh Tuyệt Tình không thấy rõ bộ dáng của nàng, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy bóng dáng của nàng rất quen thuộc

“Lạc Vương gia, không phải bản cung kiên quyết giành Lạc Mộng Khê với ngươi, chẳng qua là, nàng có ý nghĩa đặc biệt đối với Tuyệt Tình cung. Cho nên, bản cung nhất định phải mang nàng trở về” Lãnh Tuyệt Tình giọng điệu trầm trọng, đáy mắt lạnh như băng, vẻ mặt ngưng trọng.

Ban đầu, hắn là muốn nói lấy nhiều mỹ nữ để đổi lấy Lạc Mộng Khê, nhưng Nam Cung Quyết không gần nữ sắc là việc mọi người đều biết, hơn nữa hắn và Lạc Mộng Khê là thật tình yêu nhau. Tình cảm giữa hai người không phải chỉ vì mấy mỹ nữ liền có thể giảm đi.

Huống chi, nếu Lãnh Tuyệt Tình thật sự nói như vậy, đối với tình cảm chân thành của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê mà nói là một loại không tôn trọng. Lúc đó Nam Cung Quyết ngay cả cơ hội giải thích cũng sẽ không cho hắn, mà lập tức đuổi hắn ra khỏi nơi này.

“Lạc Mộng Khê đối với bổn Vương mà nói cũng là có ý nghĩa rất quan trọng” Nam Cung Quyết giọng điệu ngưng trọng “Huống chi, bổn Vương và Mộng Khê đã kết làm vợ chồng, nói không chừng trong bụng của nàng đã có cốt nhục của bổn Vương. Thân là Vương gia của Thanh Tiêu quốc, bổn Vương có thể nào vô duyên vô cớ chắp tay tặng kiều thê đi chứ …”

“Nói vậy, Lạc Vương gia không chịu nhường Lạc Mộng Khê” Giọng nói của Lãnh Tuyệt Tình lạnh như băng, cũng chuẩn bị tùy thời mà động thủ: Hắn không muốn chia rẽ Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết, nhưng vì trăm năm cơ nghiệp của Tuyệt Tình cung, chuyện này, hắn không thể tự quyết định

“Đúng vậy” Giọng nói của Nam Cung Quyết lạnh như băng, ngầm mang theo sát khí.

“Một khi đã như vậy, thì đừng trách bản cung thủ hạ vô tình!” Nói xong, Lãnh Tuyệt Tình đã xuất thủ. Mười phần công lực ngưng tụ ở bàn tay, nháy mắt đánh về phía Nam Cung Quyết……

Nam Cung Quyết tất nhiên là không dễ dàng nhận thua, nâng cánh tay đối chưởng với Lãnh Tuyệt Tình, chỉ nghe “Ầm” Một tiếng vang lên, Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình đều tự lui về phía sau bốn, năm bước mới dừng lại. Đáy mắt nhìn phía đối phương hiện lên một tia kinh ngạc: Không thể tưởng tượng được võ công của hắn quá cao cường……

Nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng không lạ, hai người bọn họ đều trong nhóm tuyệt thế tứ công tử, tướng mạo anh tuấn, thân phận cao quý, võ công tự nhiên cũng là bí hiểm.

Lần này, Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình xem như kỳ phùng địch thủ, xuất chiêu mau lẹ, mạnh mẽ, chuẩn xác thì không cần phải nói, thân pháp của hai người cực nhanh. Người bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng dáng màu trắng đang quấn nhau đọ sức, chợt trái chợt phải, chợt cao chợt thấp, chớp lửa. Đã qua mấy chục chiêu, căn bản không nhìn ra bọn họ ra xuất chiêu như thế nào……

Hai người đều là cao thủ, ra chiêu chuẩn xác, không lãng phí khí lực. Mỗi một chiêu đánh xuống đối phương, không phá hủy thứ gì trong phòng. Cho nên, tiếng động cũng không lớn, chỉ có điều, nơi này dù sao cũng là Lạc Vương phủ, tiếng đánh nhau của hai người vẫn làm kinh động thị vệ tuần tra “Người đâu, bắt thích khách……”

Trong tiểu viện, tiếng bước chân dồn dập của bọn thị vệ càng ngày càng gần. Lãnh Tuyệt Tình có phần sốt ruột: Đám thị vệ này, hắn căn bản không để ở trong mắt. Nhưng mà, bọn thị vệ đến, hắn muốn dẫn Lạc Mộng Khê đi, chính là khó càng thêm khó…..

Lúc lơ đãng ngẩng đầu, Lãnh Tuyệt Tình thấy Lạc Mộng Khê nằm sau trướng mạn nửa trong suốt. Trong đầu chợt lóe linh quang, Lãnh Tuyệt Tình vừa đánh vừa lui, chậm rãi chuyển động thân thể, dần dần đổi vị trí với Nam Cung Quyết. Đáy mắt lạnh như băng ngoái đầu nhìn lại giường lớn phía sau, khóe miệng Lãnh Tuyệt Tình cong lên một tia ý cười như có như không.

Đột nhiên nâng chưởng đánh về phía Nam Cung Quyết. Nam Cung Quyết không biết là kế, lại nâng tay đối chưởng với Lãnh Tuyệt Tình: “Ầm!” Một tiếng vang lên, Lãnh Tuyệt Tình bị nội lực đẩy lui đến bên giường.

Đáy mắt phát lạnh, Lãnh Tuyệt Tình rất nhanh đã xoay người, định xốc trướng mạn lên, mang Lạc Mộng Khê đang nằm ngủ bên trong đi. Nam Cung Quyết trong lòng biết không ổn, phất tay ném bình hoa bên cạnh hướng tới Lãnh Tuyệt Tình.

Thừa dịp Lãnh Tuyệt Tình tránh né, từ sơ hở, bóng dáng thon dài của Nam Cung Quyết nháy mắt đã đứng trước giường lớn. Đưa tay khép một phần trướng mạn vừa bị Lãnh Tuyệt Tình xốc lên lại.

“Thích khách ở bên trong, nhanh…… bắt thích khách……”

Lãnh Tuyệt Tình đang muốn tiếp tục giao thủ cùng Nam Cung Quyết, bất thình lình ngoài cửa truyền đến tiếng kinh hô của bọn thị vệ. Đáy mắt Lãnh Tuyệt Tình hơi trầm xuống, sau khi cân nhắc thiệt hơn, bóng dáng thon dài chợt lóe, nháy mắt đã ở bên ngoài cửa sổ. Trong gió, nhẹ nhàng truyền đến tiếng nhắc nhở kiên định của Lãnh Tuyệt Tình:

“Nam Cung Quyết, một ngày nào đó, bản cung nhất định sẽ đến mang Lạc Mộng Khê đi. Nàng không thuộc về ngươi……”

Sau khi giọng nói của Lãnh Tuyệt Tình trôi đi trong không khí, cửa phòng ngủ bị bọn thị vệ phá mở. Nhìn trong phòng ngăn nắp, cùng với Nam Cung Quyết đang đứng ở trước giường, khẽ cúi đầu trầm tư. Bọn thị vệ đồng loạt thi lễ: “Bái kiến Lạc Vương gia!”

Trong lòng nhịn không được thầm nghi hoặc: Không phải vừa rồi có người kêu bắt thích khách sao? Thích khách đâu……

“Không có việc gì, các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi.” Nam Cung Quyết làm như có chút mệt mỏi, uể oải ra lệnh. Bọn thị vệ mặc dù nghi hoặc trong lòng, cũng không dám nán lại: “Ty chức tuân mệnh.”

Sau khi bọn thị vệ đứng lên, rất nhanh đã rời khỏi phòng. Hai gã thị vệ đi cuối cùng còn thức thời đóng cửa phòng lại.

Nam Cung Quyết âm thầm khẽ thở ra, xốc trướng mạn, chăn gấm lên, nằm xuống bên cạnh Lạc Mộng Khê. Nhìn gương mặt điềm tĩnh lúc ngủ của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết nghi hoặc: Không ngờ Lạc Mộng Khê lại là người của Tuyệt Tình cung, rốt cuộc ở trên người nàng, còn có bao nhiêu bí mật mà ta không biết. Hơn nữa, Lạc Mộng Khê có biết nàng là người của Tuyệt Tình cung hay không…

Nhẹ nhàng đưa tay ôm Lạc Mộng Khê vào trong lòng, bất thình lình ngực truyền đến một cơn đau buốt. Nam Cung Quyết cúi đầu nhìn xuống, liền thấy cánh tay Lạc Mộng Khê đặt trên ngực làm đau hắn……

Nam Cung Quyết thở hổn hển, kéo hai tay áo mà Lạc Mộng Khê đính gai xuống, hất tay ném tới ghế giữa phòng:

Vừa rồi gai trong hai tay áo của nàng đâm hắn không nhẹ, hắn cố nén đau, mới khiến Lạc Mộng Khê nghĩ đính gai trên tay áo là vô dụng với hắn……

Tiếp xúc với Lạc Mộng Khê càng lâu, càng khiến cho hắn càng nhiều kinh hỉ. Nam Cung Quyết ôm chặt Lạc Mộng Khê trong ngực, khẽ cười:

Lạc Mộng Khê, ngươi thật sự không giống người thường, là người thông minh, lại vô cùng kỳ lạ, hiểu chuyện cũng không ít. Ta chỉ hận mình, thân nhiễm bệnh nặng, không thể ở cạnh ngươi đến già. Bây giờ, thời gian của bổn Vương chỉ còn lại nửa năm, nên trong nửa năm này, ngươi phải là của ta, bổn Vương không cho phép bất kỳ ai, dùng bất kỳ cách gì mang ngươi rời khỏi bổn Vương……

Khi Lạc Mộng Khê tỉnh lại, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng. Nam Cung Quyết bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng, nơi giường bên cạnh đã lạnh, nhưng còn lưu lại mùi đàn hương nhàn nhạt, chứng tỏ: Nam Cung Quyết đã rời giường rất lâu rồi……

Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng ngồi dậy, cúi đầu nhìn gai áo trên cánh tay. Thật ra, nàng mang gai áo này, cũng giống như bao tay ở hiện đại, giơ tay áo tới trước mắt, nhìn bề mặt đầy gai, Lạc Mộng Khê nghi hoặc:

Gai áo sắc nhọn như vậy, Nam Cung Quyết lại không sợ bị đâm, thật sự là một người rất lạ, hay là nói, loại đau đớn này so với loại đau đớn khi hắn phát bệnh thì không đáng nhắc tới, nên hắn không cảm giác được đau? ……

“Tiểu thư, dậy rồi sao.” Trong lúc trầm tư, Băng Lam bưng nước rửa mặt đi đến. Lạc Mộng Khê tháo bao tay gai xuống: Tay áo này vốn dĩ chuẩn bị cho Nam Cung Quyết, giờ hắn không có ở đây, Lạc Mộng Khê đương nhiên cũng không cần phải mang. Huống chi, khi hắn ở đây, thứ này cũng không có tác dụng với hắn.

“Nam Cung Quyết đi đâu rồi?” Lạc Mộng Khê vừa mặc quần áo, vừa thờ ơ hỏi: Võ công của Nam Cung Quyết cao cường, vượt qua tưởng tượng của ta. Sự cảnh giác của ta rất cao, nhưng mỗi sáng, hắn đều có thể rời khỏi phòng mà ta không hề phát hiện ra……

“Bẩm tiểu thư, Lạc Vương gia đang ở thư phòng bên kia cùng đám người Tứ Hoàng tử nói chuyện.” Băng Lam cung kính trả lời, vén trướng mạn lên, cột lại.

Lạc Mộng Khê vẫn chưa nói chuyện, Ánh sáng trong đáy mắt khẽ lóe.

Sau khi rửa mặt chải đầu, dùng bữa xong. Lạc Mộng Khê nhàn rỗi không có việc gì làm, mới đi dạo lung tung trong phủ. Lơ đãng, dạo đến trước tiểu viện mà Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp đang bàn việc, cũng chính là thư phòng trong tiểu viện.

Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp, cũng không có việc gì chính là thích ở trong này bàn việc. Không biết lần này, hai người bọn họ lại bàn về cái gì, là chuyện của Quốc sư và Nam Cung Phong sao……

Đang suy nghĩ, ba chữ “Lãnh Tuyệt Tình” Theo gió bay vào trong tai. Lạc Mộng Khê đột nhiên nâng mí mắt lên: Lãnh Tuyệt Tình? Tại sao Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp lại nhắc tới người này? Chẳng lẽ Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương mất tích có liên quan đến hắn?

Lãnh Tuyệt Tình thân là Cung chủ của Tuyệt Tình cung, thế lực không thể coi thường, muốn giấu hai người, hẳn là rất dễ dàng…

Suy nghĩ về điểm này, Lạc Mộng Khê gần như theo bản năng, bước nhanh đi vào tiểu viện: “Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp, các ngươi đang nói đến Lãnh Tuyệt Tình?”

Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp ngồi giữa tiểu viện đang bàn việc, sắc mặt hơi đổi, nháy mắt đã khôi phục bình thường. Bắc Đường Diệp nhịn không được nghĩ thầm trong lòng: Không xong rồi, thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Đang nói không thể để nàng biết việc này, không nghĩ nàng lại nghe trộm được, làm sao bây giờ……

So với nhau, Nam Cung Quyết thật ra vô cùng trấn định, nhấp một ngụm trà thơm, thờ ơ hỏi: “Mộng Khê quen Lãnh Tuyệt Tình sao?”

“Cũng chưa tới mức quen biết, chỉ là gặp qua vài lần.” Lạc Mộng Khê chậm rãi đi hướng Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp: “Lần đầu tiên ta gặp hắn là trước ngày đại hôn của chúng ta, lần thứ hai là sau ngày chúng ta đại hôn. Ta đi mua bánh hạt đào, trùng hợp gặp hắn, cũng tại nơi đó, ta mới biết, hắn là Cung chủ của Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình……”

“Lúc đó hắn có biết ngươi là Lạc Vương phi, Lạc Mộng Khê không?” Nam Cung Quyết biết rõ còn cố hỏi: Khẳng định là không biết. Nếu không, hắn đã mang ngươi về Tuyệt Tình cung rồi, làm sao ngươi còn có thể đứng ở đây nói chuyện với ta chứ…..

Lạc Mộng Khê khẽ lắc đầu: “Hắn không biết thân phận của ta……”

Xem ra, ngươi cũng không biết mình là người của Tuyệt Tình cung. Nam Cung Quyết thầm suy tư: Rốt cuộc là có chuyện gì? Lạc Mộng Khê không phải là đại tiểu thư của Tướng phủ sao? Làm sao có thể trở thành người của Tuyệt Tình cung. Hơn nữa, chính nàng cũng không biết thân phận này của mình, vậy trong đó, nhất định có ẩn tình……

“Tại sao các ngươi lại nói về Lãnh Tuyệt Tình? Có phải hắn có liên quan đến sự mất tích của Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương không?” Lạc Mộng Khê hỏi ra vấn đề nghi hoặc của nàng

“Thật ra……” Bắc Đường Diệp đang muốn trả lời, Nam Cung Quyết đã mở miệng trước: “Coi như là vậy đi, chẳng qua, chúng ta cũng chỉ là hoài nghi, không có căn cứ xác thực nào”

Nghe vậy, Bắc Đường Diệp ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quyết, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức biến mất không dấu vết: Từ khi nào Nam Cung Quyết học được cách nói dối không chớp mắt nhỉ, theo ta thấy, hắn tám, chín phần là học từ Lạc Mộng Khê.

“Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Tứ Hoàng tử. Lâm Huyền Sương của Dược Vương cốc cầu kiến.” Tiếng thị vệ cung kính bẩm báo truyền vào từ ngoài cửa. Bắc Đường Diệp thầm nghi hoặc: Không phải ta dùng bồ câu đưa tin nói Cốc chủ đích thân đến sao? Tại sao Cốc chủ lại phái nữ nhi của hắn đến……

Sự nghi hoặc trong lòng Nam Cung Quyết còn nhiều hơn Bắc Đường Diệp: Tại sao người của Dược Vương cốc lại đột nhiên đến Lạc Vương phủ ở kinh thành: “mời nàng vào đi.” Tuy nghi hoặc nhưng dù sao Lâm Huyền Sương cũng là người của Dược Vương cốc. Hắn không thể để cho nàng đứng ngoài cửa mãi.

Lạc Mộng Khê đầu tiên là sửng sốt, sau đó thoải mái: Nam Cung Quyết, người trong lòng ngươi tìm đến, xem ra lá chắn là ta đây có thể thành công rút lui. Chỉ có điều, chuyện Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương còn chưa giải quyết, thật là chuyện đáng ghét…

Còn có, gian tình giữa đại phu nhân và Phùng Thiên Cương, ta hại Phùng Thiên Cương biến mất không dấu tích, đại phu nhân chắc chắn sẽ hận ta thấu xương. Nếu ta lại về Tướng phủ, bà ta tuyệt đối sẽ tìm trăm phương nghìn kế đối phó ta……

Xem ra ta lại phải trao đổi điều kiện với Nam Cung Quyết. Chuyện của đám người Phùng Thiên Cương còn chưa giải quyết xong, ta sẽ ở lại Lạc vương phủ. Mặc dù Nam Cung Quyết chán ghét, nhưng, Lạc vương phủ thực sự an toàn hơn Tướng phủ……

Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn phía Nam Cung Quyết, định tìm thời điểm thỏa đáng để bàn chuyện này với hắn: Lâm Huyền Sương đến Lạc vương phủ tiếp nhận vị trí Lạc vương phi, tâm tình của Nam Cung Quyết nhất định sẽ vui vẻ. Lúc này bàn điều kiện với hắn, chỉ cần không quá đáng, tám,chín phần hắn đều sẽ đáp ứng……

Nhưng ngoài dự tính của Lạc Mộng Khê, sau khi Nam Cung Quyết nghe xong, sắc mặt hơi trầm xuống, bộ dạng không chút cao hứng: Chẳng lẽ, Lâm Huyền Sương này đến không đúng lúc, cho nên, Nam Cung Quyết mất hứng……

“Nam Cung Quyết, nếu người của Dược Vương cốc đã đến chữa bệnh cho ngươi, vậy bổn Hoàng tử đi trước một bước, có thời gian chúng ta lại nói tiếp.” Nói xong, không đợi Nam Cung Quyết trả lời, Bắc Đường Diệp đã đứng lên, bước nhanh về phía trước, trong lòng buồn bực không thôi:

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ta rõ ràng đã chỉ đích danh để Lâm Cốc chủ tự mình đến. Hắn lại phái người khác, ta nhất định hỏi Lâm Cốc chủ rõ ràng……

Bắc Đường Diệp vừa mới đi khỏi, Lâm Huyền Sương đã được thị vệ dẫn vào tiểu viện gặp Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê.

Váy lụa mỏng màu vàng, bên hông đeo ngọc bội tinh xảo, Lam Điền ngọc tao nhã. Khuôn mặt tinh xảo, tuyệt mĩ, nhưng lạnh lùng, trong đôi mắt đẹp cũng thoáng hiện tia lạnh lẽo. Trang sức châu hoa cùng màu với váy, phát ra ánh sáng cao ngạo, vừa thấy liền biết giá xa xỉ. Tóc đen mượt xõa phía sau, sợi châu buông nhẹ, dùng từ xinh đẹp như thiên tiên trên người nàng là rất thích hợp.

Người trong lòng Nam Cung Quyết quả nhiên là xinh đẹp như thiên tiên, khí chất xuất trần, so với Hạ Hầu Yên Nhiên vượt trội hơn nhiều. Chỉ có điều, danh xưng băng mỹ nhân, dùng trên người nàng cũng thật chuẩn xác! Lạc Mộng Khê thầm đánh giá, ánh mắt di chuyển qua lại trên người Nam Cung Quyết và Lâm Huyền Sương, phát hiện một hiện tượng kì lạ:

Từ lúc Lâm Huyền Sương tiến vào tới giờ, Nam Cung Quyết vẫn ngồi ở bàn uống trà, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng ấy. Mà sau khi Lâm Huyền Sương tiến vào, ánh mắt vẫn rất lạnh. Ánh mắt nhìn Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết, cũng lạnh như băng.

Lạc Mộng Khê nghi hoặc: Lâm Huyền Sương không biết ta, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ta cũng không có gì kỳ lạ, nhưng Nam Cung Quyết là người trong lòng của nàng, nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn cũng là một loại lạnh lùng không đổi. Chẳng lẽ, Nam Cung Quyết đơn phương yêu mến nàng, nàng không thích Nam Cung Quyết……

Nhưng nếu Nam Cung Quyết đơn phương yêu mến nàng, thì lúc Lâm Huyền Sương tiến vào, Nam Cung Quyết hẳn phải nhiệt tình tiếp đón mới đúng. Vì sao lại làm bộ như không nhìn thấy nàng, chỉ ngồi ở bàn uống trà……

Bởi vì Lạc Mộng Khê đứng trước Nam Cung Quyết, cho nên, sau khi Lâm Huyền Sương đi vào tiểu viện, người đầu tiên nhìn thấy chính là Lạc Mộng Khê. Cho dù nàng luôn lạnh lùng với mọi người, nhưng sau khi nhìn thấy Lạc Mộng Khê, cũng nhịn không được lắp bắp kinh hãi:

Nữ tử này hẳn là là Lạc Vương phi mà mọi người nói, tuy rằng nàng trúng cực độc, dung nhan đã bị hủy, chẳng qua, khí chất phiêu dật xuất trần, khí thế cường hãn của nàng, đưa mắt nhìn khắp thế gian, sợ là không ai có thể bì kịp. Ẩn sau mạng che mặt là những đường cong vô cùng tuyệt đẹp. Nếu không bị hủy dung, khẳng định sẽ là mỹ nữ tuyệt sắc.

Nữ hài tử nha, đều rất để ý đến dung mạo của mình, ở Dược Vương cốc, không ai có thể bì kịp khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Huyền Sương. Cho nên, nàng nghĩ mình không cần để ý đến dung mạo của bản thân, nhưng hôm nay thấy Lạc Mộng Khê, nàng luôn luôn cao ngạo, lại có chút tự ti.

“Khụ khụ khụ……” Một trận ho khan rất nhỏ truyền vào trong tai, đánh gãy dòng suy nghĩ của Lâm Huyền Sương, cũng thành công kéo tầm mắt của nàng đến trên người Nam Cung Quyết.

Hắn chính là Nam Cung Quyết, đúng như lời mọi người đồn đãi, tuấn mĩ xuất trần, không giống người thường. Lâm Huyền Sương làm nghề y nhiều năm, gặp rất nhiều mỹ nam tử, nhưng người ưu tú giống Nam Cung Quyết lại là lần đầu tiên thấy. Chẳng qua, nàng đối với bọn họ có khả năng miễn dịch nhất định, cho nên, nàng đối với Nam Cung Quyết, không có phản ứng gì đặc biệt……

“Dân nữ Lâm Huyền Sương tham kiến Lạc vương gia, Vương phi.” Lâm Huyền Sương thi lễ với Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, giọng điệu lạnh như băng, hoàn toàn máy móc xưng hô.

“Lâm cô nương không cần đa lễ, mời ngồi” Nam Cung Quyết giọng điệu cũng rất lạnh, ngạo khí Hoàng thất hiện rõ.

“Đa tạ Lạc Vương gia.” Lâm Huyền Sương lạnh lùng đáp một tiếng, đứng thẳng dậy, chậm rãi đi tới phía đối diện Nam Cung Quyết ngồi xuống, lấy từng thứ mình mang tới ra, chuẩn bị bắt mạch cho Nam Cung Quyết:

Bàn đá không lớn, cho nên, Lâm Huyền Sương ngồi đối diện Nam Cung Quyết, cũng cách hắn không tới một thước……

“Lạc vương gia, bệnh tình của người càng ngày càng nặng, về sau hãy nhớ, không thể thường xuyên dùng nội lực. Khi bệnh phát, mỗi một lần dùng nội lực, bệnh của người sẽ nặng thêm gấp đôi……” Lâm Huyền Sương vừa lấy đồ ra, vừa cảnh cáo.

Nhìn, nghe, hỏi, chạm là bốn phương pháp mà các đại phu chẩn bệnh cho bệnh nhân, xem ra y thuật của Lâm Huyền Sương quả thực cao siêu, chỉ nhìn một chút đã biết được bệnh của Nam Cung Quyết……

Lạc Mộng Khê oán thầm: Chỉ có điều, ánh mắt mà Lâm Huyền Sương và Nam Cung Quyết nhìn đối phương đều rất lạnh lùng, căn bản không có một tia vui sướng khi gặp lại người yêu xa cách từ lâu, nói chuyện, làm việc, hoàn toàn là thái độ đối với người xa lạ.

Cho dù hai người bọn họ lúc này ngại ngùng vì có người ngoài là ta, không tiện có nhiều hành động thân mật. Nhưng tuyệt đối không thể lạnh lùng như vậy, cho nên, có thể thấy được, quan hệ của hai người này nhất định không phải là tình nhân……

Bắc Đường Diệp đáng chết, dám tung tin giả cho ta……

“Vương gia, Lâm cô nương, hai người cứ nói chuyện đi, Mộng Khê còn có việc, đi trước một bước.” Nói xong, Lạc Mộng Khê đứng dậy muốn đi: “Đợi chút.” Nam Cung Quyết lên tiếng gọi nàng lại

Không nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết nhẹ giọng hỏi: “Không biết độc của Mộng Khê, Lâm cô nương có cách giải không?”

Quan hệ giữa Nam Cung Quyết và Lâm Cốc chủ không tệ, hắn cũng tin tưởng ánh mắt của Lâm Cốc chủ. Nếu Lâm Cốc chủ phái Lâm Huyền Sương đến Lạc Vương phủ, cũng đủ chứng minh Lâm Huyền Sương có chỗ lợi hại.

Lâm Huyền Sương càng đẹp, càng làm cho Nam Cung Quyết ý thức được sự đau lòng của Lạc Mộng Khê. Nếu không, nàng sẽ không vì Lâm Huyền Sương vừa mới tiến vào đã muốn đứng dậy rời đi……

Lâm Huyền Sương đầu cũng không ngẩng lên, vừa thu dọn đồ của mình, vừa khẽ lắc đầu: “Độc mà Vương phi trúng là ‘Vật Tử’ cực độc, độc đã giải hơn phân nửa, nhưng tàn độc xâm nhập vào cơ thể bị giữ lại bên trong. Nếu muốn giải độc, phải loại bỏ tàn độc ở huyệt vị, sau đó giải độc, phải cần một khoảng thời gian nhất định.”

“Một nửa dung nhan của Vương phi đã bị hủy, chứng tỏ trúng độc rất sâu, qua nửa nén nhang, Vương phi sẽ mất mạng, trong vòng thời gian nửa nén nhang mà giải được ‘Vật Tử’ lợi hại như vậy, Huyền Sương còn chưa thể làm được……”

Thật sự không thể khôi phục dung nhan của Mộng Khê sao? Vậy nàng nhất định rất thương tâm. Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên một tia thất vọng, nháy mắt đã biến mất không còn dấu vết, nhưng tia thất vọng này cũng không thể tránh được con mắt của Huyền Sương, sự khinh thường đối với Nam Cung Quyết dâng lên càng nhiều:

Nam Cung Quyết ngươi cùng với đám phàm phu tục tử không có gì khác nhau, luôn thích cái đẹp. Lúc trước ngươi cưới Lạc Mộng Khê nhất định vì nàng là trưởng nữ của Tướng phủ, chính là đám cưới chính trị, mà nay, không chịu nổi dung nhan xấu xí của Lạc Mộng Khê sao…..

“Dung nhan của Mộng Khê đã bị hủy một năm, ta cũng đã quen rồi, cho dù không giải được, cũng không sao. Ta còn có việc, đi trước, hai người cứ từ từ mà nói chuyện.” Nói xong, không đợi Nam Cung Quyết nói gì. Lạc Mộng Khê đã bước nhanh ra ngoài, nổi giận đùng đùng: Bắc Đường Diệp, ngươi dám tung tin giả cho ta, quả nhiên là không muốn sống yên mà ……

Nhưng ở trong mắt Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê lại vì chịu không nổi việc dung nhan của mình không thể khôi phục, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, một mình tìm đến nơi không người, thầm thương tâm rơi lệ: Mộng Khê, ngươi yên tâm, bổn Vương nhất định sẽ tìm người giải được cực độc còn trong người ngươi……

“Lạc vương gia, mời đưa tay, Huyền Sương bắt mạch cho người.” Lâm Huyền Sương giọng điệu lạnh như băng, không hề có cảm tình, mắt lạnh mơ hồ hiện lên một tia không kiên nhẫn.

“Lâm cô nương không phải không muốn chữa bệnh cho bổn vương sao? Đã như vậy, bổn Vương cũng không muốn làm khó cô nương.” Nói xong, Nam Cung Quyết cũng không nhìn Lâm Huyền Sương, đứng lên, bước nhanh ra ngoài: “Người đâu, chuẩn bị sương phòng cho Lâm cô nương.”

Cho tới nay, Lâm Huyền Sương đều được mọi người xem là trung tâm vũ trụ mà vây quanh, cho tới bây giờ đều là nàng dùng mắt lạnh để đối đãi với người khác, từ khi nào thì bị người khác coi như là không khí vậy.

Nhìn bóng dáng Nam Cung Quyết càng lúc càng xa, đáy mắt lạnh như băng của Lâm Huyền Sương lửa giận thiêu đốt: Nam Cung Quyết, đáng ghét, nếu không phải phụ thân đã phân phó, bổn cô nương mới không thèm đến đây cứu cái tên tự cao tự đại như ngươi!

Bên này, Bắc Đường Diệp đang định dùng bồ câu đưa tin đến Dược Vương cốc, muốn hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Bồ câu trong tay vừa mới thả bay, bất thình lình một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau: “Bắc Đường Diệp.”

“Chuyện gì?” Bắc Đường Diệp đáp một tiếng, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Nhưng mà, khi hắn mới vừa xoay người, đã thấy hai quả đấm đánh chính diện, không nghiêng lệch, vừa vặn đánh vào mắt hắn……

“Lạc Mộng Khê, ngươi làm gì vậy?” Bắc Đường Diệp ôm mắt gấu mèo của mình, nổi giận đùng đùng hỏi.

“Bắc Đường Diệp, ai bảo ngươi tung tin giả cho ta, nay ta chỉ dạy dỗ ngươi một chút mà thôi.” Lạc Mộng Khê lạnh giọng trả lời.

Bắc Đường Diệp đầu đầy mờ mịt: “Lạc Mộng Khê, bổn Hoàng tử nói tin giả cho ngươi lúc nào vậy?”

“Nam Cung Quyết và Lâm Huyền Sương căn bản không có quan hệ tình nhân, nhưng lúc trước ngươi lại nói với ta, người trong lòng Nam Cung Quyết là Lâm Huyền Sương……” Lạc Mộng Khê lời lẽ chính nghĩa.

“Bổn Hoàng tử nói người trong lòng Nam Cung Quyết là Lâm Huyền Sương với ngươi lúc nào?” người trong lòng Nam Cung Quyết rõ ràng là Lạc Mộng Khê ngươi, bổn hoàng tử làm sao có thể lầm lẫn.

“Chính là hôm sau ngày Nam Cung Quyết phát bệnh, ngươi nói chỉ có Lâm Huyền Sương mới có thể đứng cách Nam Cung Quyết nửa thước….”

Bắc Đường Diệp tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể dùng sức đánh Lạc Mộng Khê một cái: Lạc Mộng Khê, ngươi, nữ nhân này, khả năng hiểu của ngươi sao kém như vậy.

Càng bực hơn là, do khả năng hiểu của ngươi có vấn đề, chứ không phải khả năng biểu đạt của bổn Hoàng tử có vấn đề. Nhưng kết quả là, bổn Hoàng tử lại trúng hai đấm của ngươi, dung mạo anh tuấn bị hủy. Cả ngày hôm nay, chỉ sợ không thể nói chuyện với nhóm nữ tử xinh đẹp……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.