Lạc Mộng Khê thân là tiểu thư Tướng phủ, không có thế lực gì, nếu có địch nhân, cũng là người lợi hại hơn so với nàng. Nếu để nàng một mình đơn độc chiến đấu ở Tướng phủ, thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ chết trong tay bọn chúng.
Cho nên, Nam Cung Quyết không chút do dự mà cưới nàng, không vì điều gì khác, chỉ vì có thể để nàng tồn tại dưới sự bảo vệ của mình, sống lâu hơn một chút, ít nhất, phải sống lâu hơn so với người thân mang bệnh nặng như hắn……
Lạc Mộng Khê thân trúng cự độc, dung nhan bị hủy, không sao. Nam Cung Quyết yêu, vốn không phải dung mạo của nàng.
Võ công của Lạc Mộng Khê không tồi, rất nhiều chiêu kỳ quái, cũng không quan trọng. Võ công của Nam Cung Quyết cao hơn nàng, đầu óc của hắn hình như cũng thông minh hơn nàng. Có hắn ở đây, nàng sẽ không lật ngược Lạc vương phủ……
Trái lại, từ khi Lạc Mộng Khê đến Lạc vương phủ. Tâm tình của Nam Cung Quyết dường như tốt hơn rất nhiều so với trước đây, nàng nói bóng nói gió nghe ngóng tình hình từ hắn. Lúc bị nàng hỏi thật sự không còn cách nào, hắn sẽ vứt đại cho nàng một câu trả lời, khiến nàng lửa giận ngút trời.
Khi nhàm chán mà tâm tình lại tốt, hắn sẽ cùng nàng chính diện giao phong. Lạc Mộng Khê có đầy rẫy kì chiêu, khiến hắn ứng phó không nổi. Mỗi lần như thế này, vài thứ phương trượng đại sư dạy hắn, liền phát huy công dụng. Cho nên, kết thúc mỗi lần, người thắng đều là Nam Cung Quyết hắn.
Nhìn Lạc Mộng Khê bị mình chỉnh đến bó tay không còn biện pháp gì, không biết làm thế nào. Khi hai mắt bốc lên lửa giận, hắn sẽ có chút cảm giác thành tựu, nhịn không được mà thầm vui vẻ.
Có thể nói, từ khi có Lạc Mộng Khê, cuộc sống của Nam Cung Quyết mới có niềm vui. Có Lạc Mộng Khê, cuộc sống của hắn mới trở nên vô cùng đẹp đẽ, muôn màu muôn vẻ. Lúc này hắn mới ý thức được, cuộc sống không giống như nhận thức của thế nhân, vì danh vì lợi, hai người vẫn có thể ở cùng một chỗ, có được điều tuyệt vời như thế, cuộc sống mới hạnh phúc.
Nhìn Lạc Mộng Khê đang ngủ bỗng nhíu mày, giống như còn giận hắn. Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết hiện lên một tia ý cười chua sót:
Mộng Khê, ta rất hy vọng cuộc sống của chúng ta có thể mãi thế này, đến tận lúc ngươi và ta đều già đi, cuối cùng đi không nổi nữa, sẽ ngồi dưới ánh trăng, nhìn con cái, cháu chắt quấn bên gối……
Nhưng mà, vận mệnh của ta không phải do ta làm chủ. Thời gian của ta, đã không còn nhiều nữa. Trước kia, ta vẫn khẩn cầu trời xanh, cho ta làm xong việc kia sẽ rời khỏi nhân thế. Nhưng hiện tại, ta nguyện vứt bỏ tất cả, chỉ hy vọng có thể cùng ngươi bên nhau trọn đời, vĩnh viễn không chia lìa……
Nhưng sự thật lại khác, ta thân nhiễm bệnh nặng, không có thuốc chữa. Nguyện vọng này, cuối cùng không thể thực hiện được……
Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương bị giam vào đại lao, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết lại có vài ngày yên tĩnh. Hai người vẫn như mọi ngày, khi không có việc gì thì cãi nhau ầm ĩ, hoặc là giao đấu quyền cước.
Bất kể là ai thua ai thắng, đến cuối cùng, đều lấy thất bại của Lạc Mộng Khê mà kết thúc. Cho nên, khoảng thời gian gần đây, Lạc Mộng Khê vô cùng buồn bực: Đáng ghét, vì sao mỗi lần giao thủ, đều là ta thua……
Tìm nhược điểm của người khác mà lợi dụng, là mấu chốt để chiến thắng, nhưng mọi việc luôn có ngoại lệ:
Là con người ai cũng có nhược điểm, vì sao ta là đặc công ở hiện đại, dùng trăm phương nghìn kế cũng không tìm được nhược điểm của Nam Cung Quyết, hoặc có thể nói Nam Cung Quyết căn bản không có nhược điểm……
Một ngày, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây, Lạc Mộng Khê ở Lạc vương phủ rảnh rỗi đến nhàm chán, lại không nghĩ ra phương pháp nào để chỉnh Nam Cung Quyết, liền mang theo Băng Lam dạo phố. Đi lang thang, ngó nghiêng, đi để mở rộng tầm mắt, nói không chừng trong lúc vô tình, sẽ tìm ra cách chỉnh Nam Cung Quyết.
Người đến người đi trên đường lớn, vô cùng náo nhiệt. Những người bán hàng rong nhiệt tình mời cháo trước quán. Lạc Mộng Khê và Băng Lam đi dạo hơn nửa buổi sáng, từng đợt mùi thức ăn bay vào trong mũi, hai người đều cảm thấy mệt mỏi, đói bụng, liền đến Túy Tiên lâu dùng bữa.
Lúc này chưa đến thời gian dùng bữa, khách nhân trong đại sảnh Túy Tiên lâu tuy nhiều, nhưng còn chưa kín chỗ: “Chưởng quầy, còn phòng trống không?”
Tướng mạo Lạc Mộng Khê đặc biệt, không nên dùng bữa ở đại sảnh. Nếu không, sẽ dọa mọi người sợ hãi.
Chưởng quầy đang ở sau quầy gảy bàn tính, ngẩng đầu nhìn Lạc Mộng Khê, mắt đầy ý cười: “Thì ra là Vương phi, Trúc Sương lần trước người dùng bữa còn chưa có khách, không bằng Vương phi đến Trúc Sương dùng bữa nhé.”
Lạc Mộng Khê gật đầu: “Cũng tốt.” Trúc Sương được trang trí rất hợp ý của nàng, cảnh vật xung quanh cũng đẹp, đến Trúc Sương đi.
“Tiểu nhị, dẫn Vương phi lên Trúc Sương.” Chưởng quầy hô vọng lên trên lầu. Cùng lúc đó, chưởng quầy ra hiệu bằng mắt với một tên tiểu nhị, tiểu nhị lĩnh hội, xoay người ra khỏi Túy Tiên lâu, chạy vội đến Lạc vương phủ.
Hoa viên Lạc vương phủ, Nam Cung Quyết đang ngồi bên cạnh bàn đá uống nước trà. Bắc Đường Diệp nghiêm túc đứng cạnh bụi hoa nhìn ngó xung quanh, không biết đang tìm cái gì, hoặc là đang trốn tránh vấn đề gì.
Lúc đó, Nam Cung Quyết buông chén trà trong tay xuống, ánh mắt thâm thúy càng ngưng càng sâu: “Nói như thế, Lâm Huyền Sương là ngươi gọi tới.”
“Đúng vậy.” Mắt Bắc Đường Diệp lóe tia mất tự nhiên, luôn miệng trả lời, thờ ơ xoay người: “Lần này ngươi phát bệnh trước thời hạn, khẳng định là bệnh tình nghiêm trọng. Cho nên bổn hoàng tử dùng bồ câu đưa tin cho Lâm Cốc chủ, để hắn tự mình đến chẩn bệnh cho ngươi.”
“Ta nhớ rõ lâm Cốc chủ từng nói qua, ngươi ho ra máu là ngày đó bắt đầu. Thời gian chỉ còn lại nửa năm, nhân lúc ngươi còn chưa ho ra máu, bổn hoàng tử nhờ Lâm Cốc chủ đến giúp ngươi ổn định bệnh tình một chút. Như vậy, ngươi cũng có thêm một ít thời gian ở cùng với Lạc Mộng Khê.”
“Nhưng bổn hoàng tử lại không nghĩ rằng, Lâm Cốc chủ muốn bế quan, nên phái nữ nhi, cũng chính là Lâm Huyền Sương có y thuật ngang với hắn tới đây chẩn bệnh cho ngươi.” Bắc Đường Diệp cướp lời Nam Cung Quyết, một hơi nói hết chân tướng mọi việc, đánh đòn phủ đầu, để tránh Nam Cung Quyết quở trách hắn.
Lâm Huyền Sương, người cũng như tên, cả người lạnh lung. Thái độ đối với hạ nhân trong Lạc vương phủ coi như có lễ, chính là thái độ làm người có điểm lạnh lùng.
“Bắc Đường Diệp, người là ngươi gọi tới, vậy ngươi tìm cơ hội để nàng ấy về đi.” Nam Cung Quyết hời hợt nói, giọng điệu gợn sóng không sợ hãi.
“Vì sao?” Vốn tưởng rằng Nam Cung Quyết sẽ nói hắn tự chủ trương, mặt khác sẽ cảnh cáo hắn vài câu. Lại không nghĩ rằng Nam Cung Quyết lại không nói như vậy, mà để hắn đưa người trở về: “Y thuật của Lâm Huyền Sương cao minh, nhất định sẽ giúp ngươi kéo dài thời gian……”
“Đã không cần nữa.” Giọng của Nam Cung Quyết bình tĩnh, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc trong lời nói của hắn.
“Cái gì gọi là đã không cần nữa……” Bắc Đường Diệp phản đối, đang muốn từ từ khuyên nhủ Nam Cung Quyết. Đầu óc đột nhiên phản ứng kịp, đáy mắt, hiện lên một tia khiếp sợ: “Ý của ngươi là nói…… Ngươi đã ho ra máu?”
Nam Cung Quyết không nói gì, xem như chấp nhận. Nhẹ nhàng bưng chén trà trên bàn đá lên, thản nhiên uống trà.
“Xảy ra lúc nào? Tại sao không nghe ngươi nhắc tới?” Bắc Đường Diệp sinh lòng khó hiểu: Lúc trước, bất kể có chuyện gì, Nam Cung Quyết cũng sẽ nói cho ta biết trước tiên, vì sao lần này……
“Chuyện đã như thế, nhiều người biết, chỉ càng thêm lo lắng mà thôi.” Ngụ ý là, ta không muốn ngươi lo lắng cho ta, cho nên, mới không nói cho ngươi.
Bắc Đường Diệp thở dài thật mạnh: “Như vậy, Lâm Huyền Sương càng không thể đi. Nhanh để nàng bắt mạch chẩn bệnh cho ngươi, tìm xem có cách nào cứu chữa không……”
Nói xong, không đợi Nam Cung Quyết nói gì, Bắc Đường Diệp đã lớn tiếng ra lệnh với hai tên thị vệ đứng cách đó không xa: “Người đâu, đi mời Lâm cô nương đến đây……”
“Bẩm Tứ Hoàng tử, Lâm cô nương sáng sớm đã rời phủ, nói là đến hiệu thuốc mua mấy thứ dược liệu hiếm.” Thị vệ cung kính trả lời.
Bắc Đường Diệp thở dài thật mạnh: “Thật là không đúng lúc.”
“Khởi bẩm Vương gia, Tứ Hoàng tử, tiểu nhị của Túy Tiên lâu cầu kiến.” Ngay tại lúc Bắc Đường Diệp âm thầm thở dài, thì một tên thị vệ bước nhanh tới, cung kính bẩm báo.
“Tiểu nhị Túy Tiên lâu, hắn tới đây làm gì?” Bắc Đường Diệp sinh lòng khó hiểu.
Đáy mắt thâm thút của Nam Cung Quyết chợt lóe, buông chén trà trong tay xuống: “Hắn có nói là chuyện gì không?”
“Hắn nói, Vương phi đến Túy Tiên lâu, ở Trúc Sương dùng bữa.” Thị vệ đem lời nói của tiểu nhị một chữ không sai nói với Nam Cung Quyết.
“Cái gì? Lạc Mộng Khê đến Túy Tiên lâu?” Nam Cung Quyết chưa trả lời, Bắc Đường Diệp đã giành mở miệng trước: “Nàng nhất định đến Túy Tiên lâu ăn túy gà, thực biết hưởng thụ. Nam Cung Quyết, Trúc Sương kia là nơi ngươi tới hàng năm, Túy Tiên lâu kia lại là ngươi …… Lạc Mộng Khê làm sao biết được?”
“Lần trước bổn vương từng dung cơm với Mộng Khê ở Trúc Sương của Túy Tiên lâu.” Nam Cung Quyết hời hợt nói. Ngày đó ở Trúc Sương dùng bữa, Nam Cung Quyết không ăn được bao nhiêu, nhưng Mộng Khê thật ra ăn không ít: Xem ra Mộng Khê rất nhớ món túy gà của Túy Tiên lâu. Nói vậy đến đó vì thức ăn quả là không sai……
“Nam Cung Quyết, dù sao chúng ta ở Vương phủ cũng không có việc gì làm, không bằng cũng đến Túy Tiên lâu dùng bữa đi.” Bổn hoàng tử hiện tại cũng muốn ăn túy gà, hương vị túy gà kia, thật sự làm cho người ta ghi nhớ vô cùng!
Nam Cung Quyết ngẩng đầu nhìn trời, đã sắp đến thời gian dùng bữa. Nam Cung Quyết thân nhiễm bệnh nặng, căn bản không có khẩu vị gì cả. Lạc Mộng Khê lại ở Túy Tiên lâu dùng bữa, hắn lại càng không có khẩu vị. Nghe ý tứ trong lời nói của Bắc Đường Diệp, là muốn ăn túy gà, vừa vặn, hắn cũng muốn gặp Lạc Mộng Khê: “Vậy được, đi Túy Tiên lâu.”
Khi tới thời gian ăn trưa, Túy Tiên lâu đã kín người hết chỗ. Trong đại sảnh người đến người đi, náo nhiệt vô cùng. Lạc Mộng Khê và Băng Lam ngồi ở giữa phòng trống, nhàn nhã đang dùng cơm.
“Tiểu thư, túy gà này rất ngon nha.” Băng Lam vừa ăn vừa tán thưởng.
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Lạc Mộng Khê cũng ngửi thấy mùi thơm. Một bàn lớn đầy thức ăn, chỉ một lát sau, đã bị hai người thanh nhã, rất nhanh bỏ hết vào bụng.
“Băng Lam, đi tính tiền đi.” Sau khi ăn uống xong, Lạc Mộng Khê bỗng thấy lười biếng, không muốn làm gì cả: Trong khoảng thời gian ở cổ đại này, cơm dâng tận miệng, quần áo dâng tận tay, cả người ta đều trở nên lười ……
“Được ạ!” Băng Lam đáp ứng một tiếng, rất nhanh đã đứng lên, đưa tay với vào trong ống tay áo lấy ngân lượng ra, chuẩn bị đến quầy để tính tiền.
Nhưng sau khi nàng đi ra được vài bước, đột nhiên dừng chân, ánh mắt mất tự nhiên lóe lóe, chậm rãi xoay người nhìn Lạc Mộng Khê: “Cái kia, tiểu thư…… Nô tỳ quên mang bạc …… Người có mang không vậy?”
“Này……” Lạc Mộng Khê dường như không có thói quen ra ngoài mang theo bạc:
Ở hiện đại, nàng mang thẻ, nhỏ gọn, cũng nhẹ nhàng, tùy tiện đến nhà hàng nào đó, sau khi ăn cơm xong, thì quẹt thẻ. Nhưng bạc ở cổ đại này quá nặng, lại lớn, mang ở trên người rất bất tiện. Cho nên, nàng rất ít khi mang theo.
Nhìn biểu tình của Lạc Mộng Khê, Băng Lam liền biết kết quả. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp toàn là bất đắc dĩ: “Tiểu thư, người cũng không mang bạc sao.” Cái chuyện xấu hổ này, hai người ăn một lúc, không có tiền trả.
“Chuyện nào có đáng gì.” Lạc Mộng Khê phản đối: “Ta ở trong này nghỉ ngơi một lát, ngươi về Vương phủ lấy bạc……”
Nói xong, Lạc Mộng Khê xoay người đến bên giường lớn cách đó không xa, muốn nghỉ ngơi một lát, chờ Băng Lam lấy bạc đến tính tiền.
Ai ngờ, nàng vừa đi tới trước cửa sổ, lơ đãng nhìn xuống phía dưới. Trên đường cái xuất hiện một bóng dáng cao lớn quen thuộc: Ngô Phi? Nhìn thần sắc kích động của hắn, bộ dáng vội vàng, hình như là có việc gì gấp?
Ngô Phi càng chạy càng xa, tiến vào trong đám người, sắp biến mất không thấy nữa. Lạc Mộng Khê híp mắt lại, không kịp nghĩ gì khác, gấp giọng gọi Băng Lam mới mở cửa rời đi lại: “Băng Lam, ngươi ở đây đi, ta về Vương phủ lấy bạc.”
Nói xong, không đợi Băng Lam đáp ứng, Lạc Mộng Khê thả người nhảy xuống, bóng dáng yểu điệu như con bướm từ cửa sổ nhanh nhẹn bay xuống……
“Tiểu thư, sao người không đi cửa chính, nhảy qua cửa sổ làm gì chứ?” Băng Lam bước nhanh tới trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, đã thấy dòng người qua lại trên đường lớn, chỉ duy nhất không thấy bóng dáng Lạc Mộng Khê: Tốc độ của tiểu thư, thật nhanh!
Bên này, Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp đi tới Túy Tiên lâu, biết Lạc Mộng Khê đang ở Trúc Sương. Sau khi bước vào đại sảnh, hai người không cần dừng lại, mà đi thẳng lên Trúc Sương.
Hai người vừa mới đi được vài bước, bất thình lình một giọng nữ quen thuộc truyền vào trong tai: “Chưởng quầy, còn phòng trống không?”
Nghe vậy, khuôn mặt anh tuấn của Nam Cung Quyết vẫn bình tĩnh, không chút phản ứng, lập tức đi về phía trước. Bắc Đường Diệp lại dừng bước, quay đầu nhìn nữ tử kia, đáy mắt đầy ý cười lễ độ: “Lâm cô nương, thật khéo nha, cô cũng tới đây dùng bữa.”
“Thì ra là Tứ Hoàng tử.” Lâm Huyền Sương xoay người, thản nhiên chào hỏi Bắc Đường Diệp.
“Thật ngại, cô nương, phòng trống đều đã đầy.” Mắt chưởng quầy đầy ý cười, giọng nói mang theo áy náy.
Nghe vậy, trong mắt đẹp lạnh lùng của Lâm Huyền Sương hiện lên một tia mất mát làm người ta không dễ phát hiện: “Vậy ta đặt phòng trống cho ngày mai……”
“Thật ngại, cô nương, trong vòng mười ngày, các gian phòng đều đã được đặt trước.” Dáy mắt chưởng quầy hiện lên một tia ý cười bất đắc dĩ.
“Lâm cô nương, Lạc vương phi đang ở Trúc Sương. Bổn hoàng tử và Lạc vương gia tới đây dung bữa với Vương phi, nếu cô nương không chê, cùng đến Trúc Sương dùng bữa đi.”
Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê thành một đôi nói chuyện, bổn hoàng tử chỉ có một mình, không ai nói chuyện. Lâm Huyền Sương mặc dù lạnh lùng, nhưng thật ra, tướng mạo, dáng người rất đẹp, muốn tiếp cận một chút.
Lâm Huyền Sương luôn không thích giao tiếp với nam tử Hoàng thất. Cho nên, đối với lời mời của Bắc Đường Diệp, nàng vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ kỹ lại thấy:
Túy Tiên lâu này mỗi ngày đều đông khách, trong vòng mười ngày tất cả các phòng đều bị đặt trước, nếu ta không dùng bữa lúc này, phải đợi đến mười ngày sau. Đến lúc đó, không biết ta còn ở đây hay không……
Nếu hôm nay có thể dùng bữa, không bằng chấp nhận một chút, chỉ là dùng bữa mà thôi, ăn cơm bình thường, bọn họ không quấy rầy đến ta, ta cũng không quấy rầy đến bọn họ……
“Tứ hoàng tử có thịnh tình, Huyền Sương liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Lâm cô nương mời.” Bắc Đường Diệp ý cười đầy mặt, làm tư thế mời đối với Lâm Huyền Sương. Trong lòng lại vô cùng không phục: Tuy rằng bổn hoàng tử mời, cũng không phải là thịnh tình mời, Lâm Huyền Sương, rõ ràng là muốn ăn túy gà……
Lúc Bắc Đường Diệp đang oán thầm thì Lâm Huyền Sương đã lướt qua người hắn, chậm rãi đi về phía trước. Cách đó không xa, Nam Cung Quyết đã tới cửa Trúc Sương, ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp đẩy ra rồi đi vào: Đây là nhã hắn bao hàng năm, vào phòng mình, gõ cửa làm gì……
“Mộng Khê.” Đẩy cửa tiến vào phòng, Nam Cung Quyết đồng thời nhẹ giọng gọi tên Lạc Mộng Khê. Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh Lạc Mộng Khê ngồi ở bàn ăn túy gà, hóa ra, trong phòng trống rỗng, căn bản không có người……
“Mộng Khê, Mộng Khê……” Đáy mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống, bước nhanh vào phòng trong, lớn tiếng gọi tên Lạc Mộng Khê, giọng điệu lo lắng.
“Vương gia, Vương gia……” Băng Lam từ bên bình phong chạy tới: “Sao người đến đây?”
“Mộng Khê đâu?” Nam Cung Quyết gấp giọng hỏi, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi: Băng Lam là nha hoàn của Mộng Khê. Nàng ta ở trong này, chứng minh Mộng Khê cũng ở cách nơi này không xa……
“Tiểu thư về Vương phủ lấy bạc trả tiền, chẳng lẽ Vương gia không gặp được nàng?” Băng Lam hoàn toàn mờ mịt. Đúng vào lúc này, Bắc Đường Diệp và Lâm Huyền Sương cũng đi đến, lời nói của Băng Lam, hai người đều nghe vào tai.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Lâm Huyền Sương vẫn lạnh lùng như trước, không có phản ứng gì đặc biệt. Bắc Đường Diệp cũng nhịn không được cười lên tiếng:
“Băng Lam, bổn hoàng tử thật đúng là bội phục hai chủ tớ các ngươi. Lạc Mộng Khê là đại tiểu thư của Tướng phủ, cũng là Lạc vương phi, cho dù ăn cơm quên mang theo ngân lượng, cũng có thể để tiểu nhị theo về Vương phủ lấy mà. Sao còn tự mình chạy về……”
“Đúng vậy, ta với tiểu thư, quên mất việc này.” Được Bắc Đường Diệp nhắc nhở, Băng Lam bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Bắc Đường Diệp ngoài lắc đầu, chính là thở dài: Lạc Mộng Khê này, có khi rất thông minh, có khi thật đúng là ngốc nghếch……
Lãnh mâu của Nam Cung Quyết hơi trầm xuống: Không đúng, Mộng Khê rất thông minh, hơn nữa thường không thích lãng phí thời gian. Bắc Đường Diệp có thể nghĩ đến, nàng khẳng định cũng nghĩ đến, cho dù nàng nhàm chán đến cực điểm, muốn lãng phí một chút thời gian, nàng cũng có thể lệnh cho Băng Lam về Tướng phủ lấy ngân lượng. Còn nàng, sẽ nằm ở trên giường nghỉ ngơi……
Nhưng nay, không thấy Mộng Khê, Băng Lam lại ở trong này, việc này không đúng: “Băng Lam, Mộng Khê rời đây lúc nào?”
“Ước chừng thời gian đủ uống một chén trà nhỏ.” Băng Lam cẩn thận nhớ lại, ngón tay chỉ ra cửa sổ: “Tiểu thư nhảy xuống từ đây, không đi cửa chính……”
Cái gì? Mộng Khê nhảy xuống từ đây! Nam Cung Quyết cả kinh, bóng dáng thon dài nháy mắt đi tới trước cửa sổ, cúi mắt nhìn dòng người tấp nập trên đường, mắt lộ ra lo lắng: Mộng Khê khẳng định đã nhìn thấy gì đó, mới có thể từ nơi này nhảy xuống. Nàng cũng không có về Vương phủ lấy ngân lượng, mà là vội vã đi thăm dò việc gì đó……
Không kịp nghĩ gì khác, thân hình Nam Cung Quyết vừa chuyển, bóng dáng thon dài đã rời khỏi cửa sổ, phóng khoáng bay xuống, quan sát khắp nơi một lúc, rất nhanh đã chạy về một hướng…..
“Nam Cung Quyết, ngươi đi đâu?” Ngay tại lúc Nam Cung Quyết đứng dậy rời đi, Bắc Đường Diệp cũng đi tới trước cửa sổ, nhìn bóng dáng Nam Cung Quyết càng lúc càng xa, bất đắc dĩ thở dài, đuổi theo sát Nam Cung Quyết……
Sau khi Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp đều nhảy xuống đường lớn. Trong mắt đẹp của Lâm Huyền Sương lóe lên tia thâm thúy, bóng dáng yểu điệu cũng từ cửa sổ, theo sát Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp……
Vì thế, toàn bộ phòng chỉ còn lại một mình Băng Lam. Đám người Nam Cung Quyết, một người tiếp một người nhảy qua cửa sổ rời đi. Băng Lam nửa ngày mới phản ứng lại: “Tại sao Lạc vương gia, Tứ Hoàng tử, Lâm cô nương lại không đi cửa chính, đều giống như tiểu thư, nhảy qua cửa sổ, thật sự là kỳ quái!”
Lại nói, sau khi Lạc Mộng Khê nhảy qua cửa sổ Túy Tiên lâu rời đi, lặng lẽ đi theo phía sau Ngô Phi. Ngô Phi hôm nay rất giống với Đông Mai ngày đó, lén lút đi tới trước một đại viện, quan sát mọi nơi thấy không có người, rất nhanh lắc mình vào đại viện.
Lạc Mộng Khê ở góc khuất cách đó không xa lặng lẽ tìm hiểu, nhìn tên đề trên đại viện, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi hơi lóe lóe: Đại viện này, cùng nơi lần trước Đông Mai đến, là một.
Đông Mai, Ngô Phi, đều là tâm phúc của đại phu nhân, xem ra đại viện này có vấn đề.
Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê âm thầm suy nghĩ: Có nên lẩn vào tìm hiểu tình hình hay không, thì Ngô Phi lại một mình trở ra. Khác với vừa rồi, trong tay hắn cầm một thứ giống như phong thư.
Ngô Phi đi cửa sau, quan sát thấy xung quanh không có người, thật cẩn thận cầm cất kĩ lá thư cầm trong tay, rất nhanh đi về một hướng. Hướng kia không phải quay về Tướng phủ, nói cách khác, Ngô Phi tạm thời không định trở về giao thư cho đại phu nhân……
Ngô Phi muốn đi đâu? Lạc Mộng Khê nghi hoặc, thu mắt suy tư: Đại viện này, hẳn là nơi liên lạc bí mật để đại phu nhân cùng một ai đó trao đổi tin tức. Cá lớn đã cắn câu, tạm thời không nên bứt dây động rừng……
Về phần Ngô Phi, trước xem hắn rốt cuộc muốn làm gì, rồi nghĩ đối sách cũng không muộn. Nghĩ như vậy, Lạc Mộng Khê không hề trì hoãn, tuyết mâu híp lại, rất nhanh chạy theo hướng Ngô Phi rời đi.
Lạc Mộng Khê theo sát tốc độ của Ngô Phi, lúc nhanh lúc chậm, khi gấp gáp khi thong thả, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Ngô Phi. Cứ như vậy, vừa có thể không bị Ngô Phi phát hiện, cũng không để mất dấu Ngô Phi.
Hai người đi qua đường lớn tấp nập, đi qua đám người nhộn nhịp, cuối cùng lại đi tới ngoại thành hoang tàn vắng vẻ. Ngô Phi tiếp tục đi về phía trước, cũng không có ý dừng lại, Lạc Mộng Khê tự nhiên cũng sẽ không ngừng.
Không biết qua bao lâu, hai người đi tới trước một ngọn núi lớn. Ngô Phi dừng bước, thật cẩn thận quan sát mọi nơi, Lạc Mộng Khê cẩn thận ẩn thân trong một bụi cỏ cao, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Ngô Phi.
Ngô Phi quan sát một lát, không phát hiện điều gì khác thường, đưa tay rẽ cây cối phía sau ra, xoay người đi vào trong sơn động bị cây cối ngăn che. Lạc Mộng Khê híp mắt lại: Cửa sơn động này lại dùng cây cối để che đậy, bên trong khẳng định có cổ quái, ta có nên vào tìm câu trả lời hay không……
Lạc Mộng Khê ngưng mi suy tư một lát, không phát hiện xung quanh có gì khác thường. Chủ ý trong lòng đã định, thật cẩn thận hướng đến sơn động nơi Ngô Phi đã vào……
Nhẹ nhàng đẩy nhánh cây che cửa động ra, Lạc Mộng Khê thật cẩn thận đưa người vào trong nhìn. Bên trong một màu tối đen, cái gì cũng nhìn không rõ, xác định trong sơn động không có người trong vòng hơn mười thước xa, Lạc Mộng Khê yên lặng không một tiếng động mà đi vào……
Đường đi trong sơn động không hề bằng phẳng, thậm chí có chút gập ghềnh, Lạc Mộng Khê dè dặt bước đi, gắng hết sức không để mình phát ra tiếng động. Đi được ba mươi thước, nhìn thấy phía trước có nhiều đốm sáng nhỏ, mơ hồ còn có tiếng nói chuyện của nam tử. Đáy mắt thâm thúy của Lạc Mộng Khê lóe lên, rất nhanh đã trốn sau một tảng đá lớn.
Ánh sáng yếu ớt càng ngày càng rõ, tiếng bước chân cũng gần trong gang tấc. Lạc Mộng Khê cố sức lui toàn bộ cơ thể vào sau tảng đá, không để bọn thị vệ phát hiện nàng……
Mười tên hắc y nhân cầm đuốc trong tay đi ngang qua người Lạc Mộng Khê, vừa đi vừa nhẹ giọng tán gẫu: “Chuyện đó quyết định thế nào?”
“Tạm thời còn chưa biết, cứ nghe lệnh của chủ nhân đi.”
Lệnh của chủ nhân. Lạc Mộng Khê biết được một tin quan trọng, tuyết mâu híp lại: Chủ nhân trong miệng hắc y nhân này, có phải chính là đối tượng mà lần này Ngô Phi đến gặp hay không……
Bọn thị vệ đi rồi, Lạc Mộng Khê thu mắt trầm tư chốc lát, di chuyển rất nhanh đi vào bên trong: Người Ngô Phi đến gặp, rất có thể có quan hệ với đại phu nhân, manh mối tốt như vậy, không thể bỏ qua……
Bọn thị vệ có nhân số đông đảo, hơn nữa võ công cũng không kém. Thân thủ của Lạc Mộng Khê mặc dù không tệ, nhưng nhiều người như vậy, nàng cùng giao thủ với bọn chúng, chưa chắc có thể toàn vẹn trở ra……
Chỉ có điều, Lạc Mộng Khê thân là đặc công của thế kỷ hai mươi mốt, am hiểu nhất chính là việc ẩn núp không bị phát hiện khi chấp hành nhiệm vụ. Nếu không, nhiệm vụ của nàng chắc chắn sẽ thất bại. Cho nên, lần này nàng có lòng tin, tìm hiểu tin tức quang trọng, nhưng đồng thời cũng không được để bọn chúng phát hiện ra mình……
Bên này, sau khi Nam Cung Quyết nhảy ra khỏi Túy Tiên lâu, rất nhanh đã chạy vội đi một hướng. Bắc Đường Diệp, Lâm Huyền Sương theo sát phía sau, khinh công của ba người cũng không tệ, không lâu sau, đã đi được mấy trăm thước.
Nam Cung Quyết cảm thấy việc này có điểm không thích hợp, nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào, hắn lại không nói ra được. Hơn nữa, hắn đang lo lắng cho an nguy của Lạc Mộng Khê, nên không nghĩ được nhiều……
“Lạc Mộng Khê này vừa thông minh lại vừa ngu xuẩn.” Trong lúc ba người bước nhanh đi, đều không nói một lời, không khí có chút áp lực, Bắc Đường Diệp liền tìm lời để nói:
“Để lại ám hiệu cho chúng ta, để chúng ta đi tìm nàng là một hành động thông minh. Nhưng ám hiệu này cũng không cần thiết phải để rõ như vậy, cho dù e sợ vì chúng ta không biết hướng nàng đi, nhưng nếu bị kẻ thù của nàng nhìn đến, vậy kết cục của nàng đã có thể rất thảm ……”
Trong đầu Nam Cung Quyết chợt lóe linh quang, đột nhiên dừng bước. Bắc Đường Diệp đi phía sau hắn không ngờ tới hắn nói dừng là dừng, nên vội thu bước lại, thiếu chút nữa đụng phải người Nam Cung Quyết: “Nam Cung Quyết, ngươi làm sao vậy, nói dừng là dừng.”
Lãnh mâu của Nam Cung Quyết hơi trầm xuống: Khó trách ta cảm thấy không thích hợp, thì ra là ký hiệu này……
“Ký hiệu này không phải Mộng Khê để lại cho chúng ta, mà có người cố ý tạo ra, dẫn chúng ta đi nhầm đường. Mộng Khê căn bản không đi hướng này.” Trong giọng nói trầm thấp của Nam Cung Quyết ngầm mang theo phẫn nộ, ánh mắt lạnh như băng nhìn mũi tên thật to chỉ hướng trên tường:
Mộng Khê luôn thích dùng vật tinh xảo, mang theo người là chủy thủ, không phải trường kiếm. Đồ trang sức của nàng, vòng tai, tất cả đều là vật nhỏ khéo léo tinh xảo, mà ngay cả tay áo gai được may để chỉnh ta cũng rất tinh xảo. Cho nên, nàng không có khả năng để lại ký hiệu ngốc như vậy cho ta……
“Xin chỉ giáo?” Bắc Đường Diệp khó hiểu, trầm giọng hỏi. Lâm Huyền Sương không nói gì, ánh mắt hơi hơi lóe lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Các ngươi không phát hiện, khi chúng ta tìm ký hiệu này rồi đi theo, rất giống như đang xoay quanh một chỗ sao?” Đối với đặc điểm và sở thích của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết cũng không tính nói cho người khác biết.
Được Nam Cung Quyết nhắc nhở như vậy, Bắc Đường Diệp và Lâm Huyền Sương cũng cẩn thận nhớ lại con đường mà bọn họ vừa đi qua, quả thực đúng như lời Nam Cung Quyết nói: Bọn họ đi không ít đường, lại không đi được bao xa……
Ngữ khí của Bắc Đường Diệp lạnh lùng: “Xem ra, đây là có người cố ý bày trận, kéo dài thời gian của chúng ta.”
“Đúng vậy.” Ánh mắt lạnh như băng của Nam Cung Quyết mơ hồ thoáng hiện hàn quang: “Xem ra, Mộng Khê có nguy hiểm.” Nếu không, bọn chúng căn bản không cần dùng loại phương pháp này để kéo dài thời gian của chúng ta.
“Chúng ta phải làm sao mới có thể tìm được Lạc Mộng Khê đây?” Nhìn khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp biết, hắn sắp tức giận. Nam Cung Quyết thích Lạc Mộng Khê, nay Lạc Mộng Khê xảy ra chuyện, Nam Cung Quyết lại chưa tìm được nàng, không nóng mới là lạ.
“Xuất phát từ Túy Tiên lâu, đi phương hướng ngược lại. Mộng Khê hẳn là đi hướng ngược với hướng này rồi.” Người này cố ý bày trận, muốn chúng ta cách xa Mộng Khê.
Đang nói, Bắc Đường Diệp đồng thời cảm thấy một trận cuồng phong thổi qua trước mặt, bóng dáng thon dài của Nam Cung Quyết chớp mắt đã xa mấy chục thước: “Nam Cung Quyết, chờ một chút, bổn hoàng tử cùng đi với ngươi……”
Lâm Huyền Sương không nói gì, mắt đẹp lạnh lùng hơi trầm xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lúc sau, Lâm Huyền Sương đột nhiên nâng mí mắt lên, ánh mắt vẫn lạnh lùng, thân hình vừa chuyển, bóng dáng yểu điệu rất nhanh đã đuổi theo hướng Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp.
Trong sơn động, Lạc Mộng Khê thật cẩn thận tránh thoát mấy đợt thị vệ tuần tra, rất nhanh đi về phía trước: Không ngờ sơn động này thoạt nhìn bên ngoài rất bình thường, bên trong lại giấu giếm huyền cơ……
Cách đó không xa, một khe cửa đá được mở một nửa đập vào tầm mắt, có tiếng giống như tiếng nói chuyện truyền vào trong tai, xuyên qua khe cửa, Lạc Mộng Khê thấy được bóng dáng Ngô Phi.
Ở phía trước mặt Ngô Phi, có một bóng dáng cao lớn đứng đưa lưng về phía hắn. Cho nên, Lạc Mộng Khê không nhìn thấy bộ dạng của người nọ, nhưng mà, nhìn quần áo của người đó, hẳn là kẻ phú quý.
Nhiều lần xác nhận xung quanh không có người, Lạc Mộng Khê yên lặng không một tiếng động đi vào. Vì tránh để bọn chúng phát hiện, Lạc Mộng Khê không dám dựa vào gần quá, thân hình mảnh khảnh kề sát trên cửa đá, nghiêng tai lắng nghe cuộc nói chuyện trong phòng.
“Mọi việc chuẩn bị thế nào rồi?” Giọng nam âm lãnh mang theo cường thế uy nghiêm, chỉ có người ra lệnh trong thời gian dài, mới có loại giọng này.
“Bẩm công tử, toàn bộ việc công chúa phân phó đã chuẩn bị xong.” Đây là giọng Ngô Phi.
“Tốt lắm, giữ nguyên kế hoạch mà làm việc.” Giọng nam âm lãnh lại cất lên, Lạc Mộng Khê nghi hoặc: Giữ nguyên kế hoạch mà làm việc, chẳng lẽ bọn chúng có kế hoạch gì đó, hơn nữa, sắp hành động ……
“Ai?” Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê âm thầm nghi hoặc, thì một tiếng quát lạnh truyền vào tai. Lạc Mộng Khê trong phút chốc hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lên: Hơn mười tên hắc y nhân cầm đuốc đang đứng trước mặt nàng, trong ánh mắt nhìn nàng, toàn là âm lãnh và ngoan độc……
“Ngại quá, đi nhầm chỗ.” Đang nói, bàn tay của Lạc Mộng Khê đồng thời khẽ nâng lên, lấy ngân châm phóng tới nhóm hắc y nhân, khoảng cách giữa Lạc Mộng Khê với hắc y nhân rất gần, hơn nữa tốc độ ra tay của nàng rất nhanh, có một số hắc y nhân tránh thoát tập kích của nàng, cũng có một số không tránh thoát, bị nàng bắn trúng bộ phận quang trọng, một châm bị mất mạng.
Nhân lúc hắc y nhân đang loạn, Lạc Mộng Khê chạy nhanh đến hướng cửa động: Đáng chết, vừa rồi ta chỉ lo nghe lén Ngô Phi cùng người nọ nói chuyện, quên chú ý hoàn cảnh bốn phía……
Không nói đến việc trong sơn động có rất nhiều thị vệ, võ công của Ngô Phi chỉ kém hơn Lạc Mộng Khê một chút, theo giọng điệu của Ngô Phi thì võ công của tên công tử kia, tuyệt đối cao hơn Lạc Mộng Khê. Nay nàng đã bị phát hiện, nếu vẫn tiếp tục ở đây, nàng chỉ có một con đường chết……
“Người đâu, bắt thích khách, có thích khách……” Bọn thị vệ giờ mới có phản ứng, hô to đuổi theo Lạc Mộng Khê.
Người này không hay ho gì, thì sợ xảy ra cái gì, Lạc Mộng Khê đang oán thầm, nói ngàn vạn lần đừng gặp hắc y nhân chặn đường, không nghĩ tới, nàng vừa mới nói xong câu đó, trước mặt một đội ánh sáng chạy tới……
Phía trước có hắc y nhân chặn đường, phía sau có hắc y nhân đuổi theo, Lạc Mộng Khê bị kẹp ở chính giữa, chỉ có một đường ra: Đánh, dọn sạch tất cả chướng ngại, mới có thể ra khỏi động……
Bên này, ba người Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp, Lâm Huyền Sương đã tới dưới lầu Túy Tiên lâu, đi về hướng hoàn toàn ngược lại với hướng lúc nãy, trong một góc nhỏ, phát hiện một ký hiệu vô cùng tinh xảo.
Nam Cung Quyết trong lòng vui vẻ: “Đây mới là ký hiệu Mộng Khê lưu lại cho chúng ta.” Nói xong, không đợi Bắc Đường Diệp nói gì, bóng dáng thon dài rất nhanh đã chạy vội theo hướng ký hiệu chỉ……
Bắc Đường Diệp ngẩng đầu nhìn ký hiệu tinh xảo đó, nhịn không được liên tục gật đầu: “Lạc Mộng Khê quả nhiên thông minh, không ngờ lại nghĩ ra ký hiệu đặc thù như vậy để ở đây. Nếu không phải người vô cùng hiểu nàng, căn bản không phát hiện được……”
Lâm Huyền Sương không nói gì, lập tức bay theo hướng Nam Cung Quyết: “Nam Cung Quyết, Lâm cô nương, đợi ta với.” Thấy Nam Cung Quyết và Lâm Huyền Sương đều bay đi xa rồi, Bắc Đường Diệp không chịu yếu thế, gấp giọng gọi hai người, vận khinh công đuổi theo.
Sơn động, hắc y nhân bao vây xung quanh Lạc Mộng Khê, trường kiếm trong tay không ngừng chém xuống người nàng. Võ công của bọn thị vệ không tệ, ra chiêu ngoan độc, nếu là người bình thường, chỉ sợ đã sớm chết dưới sự kết hợp vây đánh của bọn chúng.
Song, thân pháp của Lạc Mộng Khê cực nhanh, võ công cũng coi như cao, lấy toàn lực ứng phó hơn mười tên hắc y nhân có võ công cao cường rất thành thạo, nhưng mà, hắc y nhân không giết được Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê cũng không thể trong một lúc thoát khỏi nơi này.
“Thì ra là nàng ta.” Ngô Phi và tên nam tử thần bí kia đi ra từ cửa đá, nhìn bọn thị vệ đang giao đấu với Lạc Mộng Khê. Ngô Phi kinh hô ra tiếng, giọng điệu mang theo cừu hận và tức giận.
“Ngươi biết nàng ta.” Nam tử thần bí lạnh giọng nhàn nhã hỏi. Có hắn ở trong này, không ai có thể an toàn thoát khỏi nơi này. Cho nên, hắn không cần vội diệt người đột nhiên xông vào đây, lại nghe lén bọn chúng nói chuyện.
“Nàng ta chính là trưởng nữ của Lạc Thừa tướng, hiện tại là Lạc vương phi, Lạc Mộng Khê.” Ngô Phi cung kính giải thích.
Nam tử thần bí trong lòng sáng tỏ, không khỏi đưa mắt nhìn Lạc Mộng Khê: Thì ra nàng chính là nữ nhân nổi tiếng xấu nhất kinh thành, dáng người còn được, dung nhan xấu xí, đã che khuất bằng mạng che mặt, không biết là xấu xí đến thế nào.
Càng buồn cười là, một trong tuyệt thế tứ công tử, Nam Cung Quyết, lại cưới nữ nhân có dung nhan xấu xí này. Vì nàng có chỗ đặc biệt, hay là có nguyên nhân khác……
“Công tử, nàng ta đã phát hiện ra bí mật của chúng ta, người tính xử trí nàng ta thế nào?” Đối với Lạc Mộng Khê, Ngô Phi vẫn rất hận, dù sao, ở Tướng phủ, Lạc Mộng Khê cũng không ít lần đối đầu với đại phu nhân, Ngô Phi là người của đại phu nhân, địch nhân của đại phu nhân, cũng là địch nhân của Ngô Phi hắn.
Nếu Lạc Mộng Khê rơi vào trong tay hắn, hắn chắc chắn sẽ khiến nàng muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Nhưng nay, chủ nhân ở trong này không phải là Ngô Phi hắn, cho nên, hắn đè nén tức giận trong lòng, hỏi ý kiến của nam tử thần bí.
Nam tử thần bí đang muốn trả lời, thì bất thình lình một tên hắc y nhân đi nhanh tới bên người nam tử thần bí, thì thầm vài câu với hắn. Nam tử thần bí nghe xong, ánh mắt hơi hơi lóe lóe, lạnh giọng phân phó: “Việc này chắc hẳn ảnh hưởng không lớn đến chúng ta, mọi việc vẫn y như kế hoạch mà làm.”
“Vâng.” Hắc y nhân lĩnh mệnh rời đi, nam tử thần bí chuyển ánh mắt đến Lạc Mộng Khê: “Đối với nàng ta, có thể bắt thì bắt. Thật sự không bắt được, thì giết, tuyệt đối không thể để nàng ta tiết lộ bí mật của chúng ta ra ngoài.”
Nói xong, nam tử thần bí xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi về một hướng khác.
“Vâng, công tử.” Không sai, chính là loại kết quả này. Nhìn bóng dáng nam tử thần bí càng lúc càng xa, đáy mắt Ngô Phi hiện lên một tia ý cười lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn phía Lạc Mộng Khê, hắc y nhân: “Công tử có lệnh, giết Lạc Mộng Khê, cũng chính là nữ tử các ngươi đang bao vây tấn công.”
Đáng chết, Ngô Phi lại giả truyền mệnh lệnh. Lạc Mộng Khê mặc dù so chiêu cùng nhóm hắc y nhân, nhưng nam tử thần bí và Ngô Phi nói gì đều lọt vào tai nàng, một chữ cũng không thiếu: Ngô Phi, ngươi muốn lợi dụng việc công để báo thù riêng mà giết ta, cũng phải xem ngươi có bản lĩnh như vậy không……
Khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười trào phúng, bàn tay mềm của Lạc Mộng Khê khẽ giơ lên, mấy ngân châm trong tay bay ra. Lạc Mộng Khê đã từng ra chiêu này, cho nên, nhóm hắc y nhân đã có phòng bị, khi nàng ra chiêu thì nhóm hắc y nhân đều tự né tránh, mà Lạc Mộng Khê muốn, chính là loại kết quả này……
Lợi dụng lúc nhóm hắc y nhân tránh né ngân châm có sơ hở, bóng dáng yểu điệu của Lạc Mộng Khê vừa chuyển, nháy mắt đã đi xa hơn mười thước. Sau khi chạy ra khỏi vòng vây của hắc y nhân, Lạc Mộng Khê không hề trì hoãn, rất nhanh đã chạy tới cửa động……
Thật ra, đám thị vệ này căn bản không phải đối thủ của Lạc Mộng Khê, nàng sở dĩ làm bộ có võ công ngang với bọn chúng, đơn giản chính là làm giảm bớt cảnh giác của tên nam tử thần bí kia đối với nàng, bởi vì đưa mắt nhìn toàn bộ sơn động, uy hiếp duy nhất đối với nàng, chính là tên nam tử thần bí kia……
Nay, nam tử thần bí đã đi rồi, Lạc Mộng Khê tự nhiên cũng không thèm bận tâm nữa, chạy nhanh ra phía ngoài: Bắt đầu kế hoạch, bọn chúng rốt cuộc có kế hoạch gì…… Nghe nội dung bọn chúng nói chuyện, cái kế hoạch này, sắp được thực hiện…..
Nơi này là Thanh Tiêu quốc, bọn chúng muốn thực hiện kế hoạch ở đây, có thể liên quan đến Hoàng thất hay không, xem ra, ta phải chạy nhanh báo tin cho Nam Cung Quyết……
“Mau, bắt lấy Lạc Mộng Khê, giết nàng ta đi.” Phía sau truyền đến tiếng mệnh lệnh có chút kinh hoảng của Ngô Phi. Lạc Mộng Khê lửa giận thiêu đốt: Đáng chết, Ngô Phi, một ngày kia, ta chắc chắn sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn……
Khinh công của nhóm hắc y nhân không bằng Lạc Mộng Khê, hơn nữa Lạc Mộng Khê lại đi trước một bước, nhóm hắc y nhân tự nhiên là không đuổi kịp nàng, trong lòng sốt ruột, nhưng không có biện pháp.
Mắt thấy Lạc Mộng Khê chạy đến cửa sơn động, Ngô Phi đột nhiên rất nhanh dừng bước chân, ánh mắt phát lạnh, bất thình lình rút ra bội kiếm mang theo trên người, phóng tới giữa lưng Lạc Mộng Khê. Nếu Lạc Mộng Khê thực sự bị đâm trúng, nhất định sẽ mất mạng……
Lạc Mộng Khê nhận thấy được phía sau có ác phong đánh úp, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thoáng hiện hàn quang, đúng vào lúc này, cửa sơn động bị người khác đẩy ra, vài tên hắc y nhân đi vào……
Đáy mắt Lạc Mộng Khê chợt lóe, đột nhiên nghiêng người, chuôi trường kiếm Ngô Phi bắn ra xẹt qua quần áo Lạc Mộng Khê, bắn thẳng đến ngực một tên hắc y nhân vừa mới đi vào sơn động……
Trường kiếm của Ngô Phi, đâm chết người một nhà. Ngô Phi và nhóm hắc y nhân đều cả kinh, dừng toàn bộ động tác, nhân lúc bọn chúng còn ngây ngốc, khóe miệng Lạc Mộng Khê khẽ cong lên một tia ý cười trào phúng, đột nhiên đưa tay rút trường kiếm đâm vào ngực hắc y nhân ra, vung tay phóng hướng Ngô Phi……