Cùng lúc Lạc Mộng Khê đang nói, thân hình yểu điệu cũng bước vào phòng. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi Băng Lam cả kinh đang muốn lớn tiếng nhắc nhở Lạc Mộng Khê chạy đi, chỉ cảm thấy bóng đen hiện lên trước mặt. Một trận cuồng phong cuốn qua, bóng dáng của hắc y nhân nháy mắt đã vào nội thất…. Lạc Mộng Khê xuất thân là đặc công, dựa vào sự nhạy cảm của đặc công. Sau khi bước vào phòng, nàng liền cảm giác được có điều bất thường. Đột nhiên quay đầu nhìn vào nội thất, đã thấy một đạo cuồng phong màu đen đang thổi tới hương nàng rất nhanh.
Không kịp suy nghĩ, Lạc Mộng Khê đột nhiên lách mình tránh thoát cuồng phong kia. Ai ngờ, người nọ chưa đánh đến nàng,lại tùy tay bắt được bả vai nàng.
Đáy mắt Lạc Mộng Khê phát lạnh, nâng tay lên đánh rớt bàn tay người nọ đặt trên vai nàng. Tung chưởng đánh về hướng ngực người nọ…“Tiểu thư, đi mau, hắn đến đây là vì người” Tiếng nhắc nhở đầy lo lắng của Băng Lam vang lên trong nội thất, thì cũng đã quá trễ.
Mỗi chiêu của hắc y nhân đều ngoan độc, từng bước ép sát. Lạc Mộng Khê căn bản không thể đi được: Ở hiện đại, tuy rằng cổ võ của Lạc Mộng Khê chỉ tới tầng thứ sáu, nhưng không có mấy người là đối thủ của nàng. Nhưng tại cổ đại này, người có võ công cao hơn nàng lại nhiều như mây.
Võ công của hắc y nhân, rõ ràng cao hơn Lạc Mộng Khê rất nhiều. Không tới mấy chục chiêu, Lạc Mộng Khê liền khó chống đỡ. Sau khi Băng Lam chạy ra nội thất, không chút do dự phóng qua chỗ hắc y nhân. Cái chính là nàng không lấy binh khí đối phó với hắc y nhân, mà là ôm chặt thắt lưng của hắc y nhân từ phía sau: “Tiểu thư, người mau chạy đi…”
Võ công của hắc y nhân rất cao, vượt ngoài sức tưởng tượng của Lạc Mộng Khê. Cho dù Nam Cung Quyết ở trong này, cũng không hẳn đã là đối thủ của hắn. May mà Băng Lam không lấy binh khí đối phó với hắn. Nếu không, chỉ sợ còn chưa tới gần người, đã bị hắn một cước đá bay. Kết cục này, không cần nghĩ cũng biết…… “Tiểu thư, đi mau, đi mau đi” Băng Lam liều chết ôm hắc y nhân, liều mạng kéo hắn về phía sau.
Lạc Mộng Khê và Băng Lam tình như tỷ muội, tự nhiên sẽ không bỏ lại nàng mà đi, đang muốn hướng ra ngoài cửa gọi người tới. Ngờ đâu, hắc y nhân đưa tay bóp cổ Băng Lam, đẩy nàng ra trước: “Lạc Mộng Khê, nếu ngươi dám gọi người, ta sẽ giết nàng”.
“Tiểu thư…. đừng nghe hắn…… Nô tỳ……” Năm ngón tay của hắc y nhân đột nhiên dùng sức bóp chặt cổ Băng Lam. Lời Băng Lam còn chưa nói xong liền bị nghẹn lại trong cổ họng, rốt cuộc phun không ra nửa chữ. Khuôn mặt nhỏ nhắn từ trắng biến hồng, từ hồng thành tím “Ngươi rốt cuộc là ai, muốn làm gì?” Đáy mắt Lạc Mộng Khê lạnh như băng. Ngữ khí sắc bén: Tính mạng của Băng Lam đang nằm trong tay hắc y nhân, Lạc Mộng Khê hiển nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Trước cứ trấn định hắn, lựa thời cơ cứu Băng Lam… “Lần này ta đến Lạc vương phủ, mục đích là Lạc Mộng Khê ngươi” Toàn thân Hắc y nhân đều được che phủ bằng màu đen, chỉ lộ ra bên ngoài đôi mắt lạnh lẽo. Liếc mắt nhìn qua, làm cho người ta có cảm giác vô cùng kỳ lạ:
“Hai mươi năm qua, người ta muốn giết chưa bao giờ thoát được. Lạc Mộng Khê, ngươi là vong hồn kế tiếp chết dưới bảo kiếm của ta. Nha hoàn này đối với ngươi cũng coi như trung thành. Không bằng, ta đưa các ngươi cùng xuống địa ngục. Trên đường hoàng tuyền, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau…”
Nói xong, Hắc y nhân đột nhiên vận sức trên đầu ngón tay. Tức khắc, Băng Lam giống như cá mắc cạn, há to miệng cố gắng muốn kêu. Ánh mắt sáng trong mắt, dần dần tiêu tán… “Dừng tay, người ngươi muốn giết là ta, đừng liên lụy đến người vô tội” Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê càng đậm hàn quang: “Thả nàng ấy, ta đi theo ngươi. Hoặc là, ngươi giết ta.”
Võ công của hắc y nhân này sâu hiểm khó dò. Lạc Mộng Khê không thể lấy cứng đối cứng với hắn. Nếu không, vừa hại Băng Lam, cũng hại chính mình
Băng Lam nước mắt lưng tròng, lắc lắc đầu. Trong miệng không ngừng nói “Không được” Lạc Mộng Khê một mực làm như không thấy: “Ngươi thấy thế nào? Thị vệ của Lạc vương phủ này có thể đến đây bất cứ lúc nào. Chờ bọn hắn đến đây, ngươi còn muốn giết ta hoặc bắt ta sẽ gặp khó khăn….”
Hắc y nhân có võ công cao cường. Hắn căn bản không đặt thị vệ Lạc Vương phủ vào mắt. Đương nhiên Lạc Mộng Khê cũng biết rõ điểm này.
Nhưng sở dĩ vừa rồi Lạc Mộng Khê nói như vậy, cũng không phải là nàng tự tin, sau khi mình rơi vào nguy hiểm sẽ có thể an toàn trốn thoát. Mà là, người nọ vẫn đang bóp chặt cổ Băng Lam, nếu hắn không buông tay, sợ Băng Lam sẽ ngạt thở mà chết…. “Không ngờ ngươi đường đường là đại tiểu thư của Tường phủ. Là Lạc vương phi do Hoàng thượng khâm điểm, lại bảo vệ một nha hoàn như thế!” Không uổng công nàng ta một lòng trung thành với ngươi.
Lúc này, Lạc Mộng Khê cũng không biết, nguyên nhân chính là vì nàng được Băng Lam bảo vệ, để nàng giữ được mạng. nếu khi Băng Lam bị bắt, Lạc Mộng Khê không để ý tới an nguy của Băng Lam, nhanh chóng thoát đi. Thì lúc này nàng ấy chắc chắn chỉ là một cái xác chết…. “Được, lấy mạng của ngươi, đổi mạng của nàng ta.” Cùng lúc đang nói, Lạc Mộng Khê chỉ cảm thấy một trận cuồng phong màu đen thổi tới, bả vai bị trầm xuống. Trong nháy mắt, nàng đã bị hắc y nhân đưa ra ngoài cửa. Cảnh sắc quen thuộc nhanh chóng lui dần, Lạc Mộng Khê biết, bọn họ đang bay nhanh ra khỏi phủ.
“Tiểu thư… Khụ khụ khụ….” Sau khi Băng Lam lấy lại được tự do, há mồm thở dốc. Nước mắt theo hai má không ngừng rơi xuống. Bất chấp thân thể suy yếu, cước bộ lảo đảo mà chạy ra ngoài cửa, lớn tiếng hô: “Người đâu…. Bắt thích khách…. Thích khách đã bắt Vương phi đi …”
Thư phòng, sau khi Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp bàn xong việc. Hai người một trước một sau ra khỏi phòng bước vào tiểu viện. Màn trời xanh lam tĩnh lặng như vừa được gột rửa. Ánh mặt trời chiếu rọi, vạn dặm không mây: “Nam Cung Quyết, chuyện Lạc Mộng Khê là thánh nữ của Tuyệt Tình cung, ngươi không tính nói cho nàng sao?”
“Nếu để Mộng Khê biết việc này, không phải đang giúp nàng, mà là tăng thêm phiền não cho nàng!” Cuộc sống của Mộng Khê đang rất đơn giản. Chúng ta không nên biến nó thành phức tạp.
Bắc Đường Diệp hiểu được nỗi khổ tâm của Nam Cung Quyết, nhưng vẫn không nhịn được thở dài: “Giấy không thể bọc được lửa. Chuyện này sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ biết.”
“Vậy chờ khi nàng biết được chân tướng sự việc, rồi hãy nói sau” Chuyện tương lai, ai có thể đoán trước.
Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Bắc Đường Diệp không nói gì nữa, trong mắt toàn là thần sắc bất đắc dĩ.
“Khụ khụ khụ….” Không biết vì sao, khí sắc của Nam Cung Quyết vốn không tệ lắm lại đột nhiên nâng tay che miệng, kịch liệt ho khan….
“Nam Cung Quyết, ngươi làm sao vậy?” Hiện tại, chưa đến thời điểm phát bệnh mà… “Không có việc gì…. Khụ khụ khụ” Nam Cung Quyết vốn định ngừng ho khan để trả lời Bắc Đường Diệp. Ai ngờ, hắn lại càng ho lợi hại hơn. Hai vai không ngừng run run, muốn ngừng, lại dừng không được.
Đây là có chuyện gì? Ngay lúc Nam Cung Quyết âm thầm nóng lòng. Khóe mắt hiện lên một bóng dáng quen thuộc: Mộng Khê!
Nam Cung Quyết cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên: Giữa không trung, bóng dáng Lạc Mộng Khê và Hắc y nhân, bay xa rất nhanh… “Mộng Khê!” Nam Cung Quyết kinh hô một tiếng, cố nén ho khan. Thân ảnh màu trắng thon dài nháy mắt đã phóng theo hướng Lạc Mộng Khê… Phía sau, truyền đến tiếng nhắc nhở lo lắng của Bắc Đường Diệp: “Nam Cung Quyết…. Ngươi không thể dùng nội lực…… Nam Cung Quyết…..”
Hắc y nhân không chỉ có võ công cao, mà khinh công cũng cao khiến người khác không theo kịp. Khi Băng Lam gọi bọn thị vệ tới, hắn đã mang theo Lạc Mộng Khê chạy mất không còn chút bong dáng.
Hắc y nhân nắm chặt bả vai Lạc Mộng Khê. Cho nên, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không, chỉ cần Hắc y nhân thoáng dùng sức, liền có thể bóp nát bả vai nàng.
Đưa mắt nhìn xuống dưới, cảnh sắc cứ lui dần rất nhanh. Đáy mắt Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống: Tốc độ nhanh thật, khinh công tốt. Thị vệ Lạc vương phủ, không ai có thể đuổi theo kịp. Nếu ta muốn thoát thân, phải tự cứu mình…. Lạc Mộng Khê không dấu vết liếc mắt nhìn về phía hắc y nhân, thấy hắn đều đặt hết tâm tư phóng về trước. Không có chút do dự, đáy mắt Lạc Mộng Khê lạnh đi, nhanh tay đánh về hướng cánh tay hắc y nhân đang nắm chặt bả vai nàng. Hắc y nhân không hề phòng bị, khi Lạc Mộng Khê tập kích hắn. Hắn theo bản năng nới lỏng tay, lui về phía sau vài bước. Lạc Mộng Khê nhân cơ hội này, không chút trì hoãn, vận khinh công bay nhanh theo hướng ngựơc lại trở về phủ.
Võ công của hắc y nhân cao hơn rất nhiều so với Lạc Mộng Khê. Nếu cùng hắn giao thủ, Lạc Mộng Khê chỉ có thể nhận thua. Cho nên, Lạc Mộng Khê không thể lấy lực địch lại, mà phải chọn thời cơ chạy trốn…. Nhìn bóng dáng Lạc Mộng Khê càng lúc càng xa. Hắc y nhân vẫn đứng giữa không trung không động đậy. Đáy mắt lạnh lẽo, mơ hồ hiện lên một tia ý cười trào phúng.
Đợi khi bóng dáng yểu điệu của Lạc Mộng Khê chạy hơn trăm mét. Đáy mắt hắc y nhân phát lạnh. Thân hình cao lớn như tên rời cung, bay nhanh theo hướng Lạc Mộng Khê….. Lạc Mộng Khê đang phóng đi rất nhanh. Bất thình lình, một trận ác phong đánh úp tới gần từ phía sau. Lạc Mộng Khê biết không ổn: Không xong rồi, hắn sắp đuổi kịp ta…. Lạc Mộng Khê dùng mười hai tầng công lực, nhưng vẫn không thể an toàn thoát đi. Ác phong gần trong gang tấc, Lạc Mộng Khê cũng cố không được bao nhiêu. Nắm tay nhỏ bé đột nhiên mở ra, một thanh chủy thủ thoáng hiện trong tay.
Đáy mắt phát lạnh, Lạc Mộng Khê đột nhiên xoay người. Chủy thủ trong tay đâm xuống người Hắc y nhân đang gần trong gang tấc.
Võ công của hắc y nhân cực cao. Lạc Mộng Khê không hy vọng sẽ đâm trúng hắn, chỉ hy vọng có thể bức hắn lui lại vài bước. Lạc Mộng Khê cũng có cơ hội tốt để đào thoát.
Lại không nghĩ rằng, tên hắc y nhân kia lại không tránh không nhường, nâng tay lên tiếp được chủy thủy đang đâm tới của Lạc Mộng Khê. Chủy thủ đâm sâu vô cánh tay hắc y nhân tới gần hai mươi li. Mũi dao chọc thủng cánh tay, máu trào ra, nhỏ giọt…… Hiển nhiên là không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy. Lạc Mộng Khê thoáng ngừng một chút. Ngay tại lúc nàng ngây người, trong nháy mắt hắc y nhân tung chưởng đánh tới mặt Lạc Mộng Khê.
Lạc Mộng Khê trong phút chốc hoàn hồn, đột nhiên nâng tay cùng hắc y nhân đối chưởng. Chỉ nghe: “Phịch!” Một tiếng vang lên. Hắc y nhân vẫn đứng vững bất động. Mà Lạc Mộng Khê, cánh tay bị chấn động đến run lên. Thân thể bởi vì không chịu nổi cường lực đánh vào mà lui nhanh về phía sau…. Phía sau Lạc Mộng Khê, ở cách đó không xa là một gốc cây đại thụ. Phần lớn cành lá tươi tốt. Nếu Lạc Mộng Khê tiếp tục lui về phía sau, tuyệt đối sẽ đụng vào cây này. Sau đó, bị cành lá đâm thủng lục phủ ngũ tạng.
Phía sau truyền đến tiếng gió thổi và tiếng lá cây, Lạc Mộng Khê cả kinh: Không xong, phía sau có cây…… Hắc y nhân phía trước vẫn đang đứng nguyên tại chỗ bất động, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Lạc Mộng Khê sắp va trúng tán cây: Lạc Mộng Khê, đây là do ngươi tự chuốc lấy. Đúng ra ngươi còn có thể sống lâu thêm vài canh giờ…. Lạc Mộng Khê cực lực muốn ổn định thân mình, nhưng bởi vì vừa rồi lực đánh của một chưởng kia quá lớn. Hơn nữa khoảng cách với những nhánh cây sau lưng lại quá gần, đã tránh không khỏi: Chẳng lẽ sinh mệnh của ta sẽ kết thúc vào ngày hôm nay, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Mặc cho ông trời an bài thôi…. Phía sau lưng khẽ chạm vào tán lá mềm mại, Lạc Mộng Khê nhịn không được thở dài: Không xong, không có kỳ tích xuất hiện. Hắc y nhân đáng chết, ta mà chết, ngươi tuyệt đồi cũng không được yên….. Ngay khi Lạc Mộng Khê nghĩ rằng lần này nàng chắc chắn sẽ mất mạng, chỉ cảm thấy bên hông chợt căng thẳng, cả người nháy mắt đã ngã rơi vào trong một vòng ôm ấp quen thuộc: “Mộng Khê, ngươi không sao chứ?”
Mùi đàn hương quen thuộc quanh quẩn chóp mũi. Một giọng nói quen thuộc, đầy lo lắng vang lên trên đỉnh đầu. Lạc Mộng Khê hơi hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên. Dung nhan tuấn mỹ vô trù của Nam Cung Quyết liền đập vào mắt nàng: “Nam Cung Quyết, sao ngươi lại ở đây?”
Nam Cung Quyết bất đắc dĩ thở dài, đang muốn trả lời thì một trận ác phong cường thế từ chính diện đánh úp lại. Đáy mắt Nam Cung Quyết đại biến: “Cẩn thận”
Đang nói, Nam Cung Quyết cùng lúc đưa tay đẩy Lạc Mộng Khê qua một bên: “Phịch!” Hai cổ nội lực cường thế gặp nhau giữa không trung. Chấn động làm đất rung núi chuyển, lá cây tán loạn. Kình phong cường thế thổi qua, Lạc Mộng Khê suýt nữa đứng thẳng không xong, bị gió thổi ngã.
Đối chưởng qua đi, Nam Cung Quyết và Hắc y nhân đều tự lui về phía sau bốn, năm bước mới dừng lại. Giống như không nghĩ tới đối phương sẽ có nội lực cao thâm như thế, đáy mắt hai người cùng hiện lên một tia khiếp sợ. Nháy mắt đã khôi phục bình tĩnh “Nam Cung Quyết, ngươi không sao chứ” Lạc Mộng Khê bước nhanh tới bên cạnh Nam Cung Quyết. Nhìn sắc mặt hắn đỏ hồng khác thường, trong lòng dâng lên lo lắng: Nam Cung Quyết có thể là bị phát bệnh hay không. Nếu không, sao sắc mặt lại đỏ như vậy…. “Khụ khụ khụ…… Bổn vương không có việc gì!” Nam Cung Quyết ho khan vài tiếng, liền khôi phục bình thường. Nếu chỉ nhìn bên ngoài, cùng với người bình thường không có gì khác, nhưng tình hình chân thật bên trong, sợ là chỉ có Nam Cung Quyết mới biết rõ ràng.
“Lạc vương Nam Cung Quyết quả nhiên danh bất hư truyền, võ công cao cường. Chẳng qua là, hôm nay tại hạ nhất định phải mang Lạc Mộng Khê đi…” Ngữ khí của hắc y nhân là khẳng định, không hề có ý thương lượng.
“Trừ phi ngươi bước qua xác của bổn vương. Nếu không, đừng mơ tưởng động đến Mộng Khê dù chỉ một chút” Giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Quyết mang theo sự kiên định cùng hứa hẹn.
Lạc Mộng Khê chỉ lo nhìn Nam Cung Quyết và hắc y nhân so đấu khí thế, nên không có cẩn thận xem xét ý trong lời nói của hắn.
“Một khi đã như vậy, tại hạ đành đắc tội” Đang nói, hắc y nhân đột nhiên vươn tay. Một khối ánh sáng thuần trắng chậm rãi ngưng tụ trên tay hắn, dần dần, ánh sáng quanh thân hắn càng lúc càng lớn, tạo thành nửa vòng tròn, bao bọc nửa người hắc y nhân: Đây là võ công gì…..
Ngay khi Lạc Mộng Khê âm thầm nghi hoặc. Đáy mắt hắc y nhân phát lạnh, đột nhiên đưa tay đẩy nửa vòng tròn ánh sáng tới hướng Nam Cung Quyết. Theo nửa vầng sáng tới gần, áp lực cường thế cũng tùy theo mà đến, đè ép làm người khác thở không nổi.
Thấy vầng sáng sắp nhập vào người Nam Cung Quyết. Ngay lúc Lạc Mộng Khê đang lo lắng hắn có thể ứng phó được hay không, thì Nam Cung Quyết đột nhiên nâng lên tay đẩy ra nửa vầng sáng bạch ngân, xuất hiện từ hư không, chặn lại nửa vòng sáng trắng công kích tới.
“Không ngờ võ công của Lạc vương gia đã đạt đến cảnh giới này. Tại hạ thật sự rất bội phục!” Lời thì như vậy, nhưng hành vi cử chỉ của hắc y nhân một chút cũng không có ý bội phục với Nam Cung Quyết. Thân hình cao lớn nháy mắt đi vào trong vòng sáng thuần trắng. Vầng sáng trên tay gây áp lực cho Nam Cung Quyết…… Hai vầng sáng ở giữa không trung phân tán. Trong lúc Nam Cung Quyết và hắc y nhân đang so đấu nội lực. Hai người cũng theo ánh sáng dần dần rời xa mặt đất, chậm rãi bay lên không trung. Nhất thời, cuồng phong xoay động, lá cây bay tán loạn, bạt mạnh đến nỗi làm người khác không mở mắt ra được….. Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng Lạc Mộng Khê ngưng trọng, nhín quét qua người Nam Cung Quyết và Hắc y nhân. Tuy nhìn nàng bình tĩnh, nhưng kì thực đang vô cùng sốt ruột chờ đợi kết quả trận đấu.
“Phịch!” Hai vầng sáng ở giữa không trung đồng thời bắn phá, phát ra tiếng vang thật lớn. Gió quật càng mạnh, lá cây bay nhanh hơn, đụng vào mặt người mà giống như những lưỡi dao cắt xé đau đớn.
Bầu trời u ám, bụi đất mù mịt, ánh tà dương như máu. Nam Cung Quyết và hắc y nhân còn đang ở giữa không trung tranh đấu quyết liệt không ngừng. Lấy võ công cao siêu của hai người mà nghĩ, thì trong một lúc, căn bản không thể phân thắng bại…. Ngay khi Lạc Mộng Khê đang suy nghĩ phải làm sao để giúp Nam Cung Quyết một tay. Khi định lén giết chết hắc y nhân, thì giữa không trung, ánh mắt Nam Cung Quyết đột ngột thay đổi. Động tác cũng đột nhiên tạm dừng lại. Hắc y nhân bắt lấy cơ hội, tập trung chưởng lực đánh tới ngực hắn.
Nam Cung Quyết bị trọng quyền của hắc y nhân đánh bay, rơi xuống thật mạnh, khống chế không được phun ra một ngụm máu tươi. Tay ôm ngực, kịch liệt ho khan… Giữa không trung, hắc y nhân còn không chịu bỏ qua. Đáy mắt phát lạnh, nâng quyền lại đánh về hướng Nam Cung Quyết trên mặt đất. Nam Cung Quyết đã bị trọng thương, không đưa hắn vào chỗ chết, tuyệt sẽ không bỏ qua…. Một quyền này, hắc y nhân dùng hết toàn lực. Nếu Nam Cung Quyết thực sự bị đánh trúng thì không chết cũng tàn phế…. Đứng ở bên ngoài hơn mười thước, Lạc Mộng Khê không kịp kinh ngạc. Ngay khi nắm đấm của hắc y nhân sắp đánh xuống người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê nháy mắt đã phóng tới trước mặt Nam Cung Quyết bằng khinh công không được tốt lắm, vì muốn thay hắn chịu đòn công kích của hắc y nhân. Nam Cung Quyết muốn ngăn cản, đã không còn kịp…. Quyền chưởng mang theo sát khí mãnh liệt, trong khoảng khắc cách khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê không đầy một li thì dừng lại. Kình phong cường thế thổi mạng che mặt của nàng áp sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến những đường cong duyên dáng của khuôn mặt dưới lớp khăn che hiện ra rõ nét.
“Mộng Khê!” Nam Cung Quyết bất chấp thương thế, nhanh chóng ngồi dậy, xem xét Lạc Mộng Khê có bị thương hay không. Khi xác nhận Lạc Mộng Khê không sao cả, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra: May mà Mộng Khê không có việc gì… “Khụ khụ khụ” Biết được Lạc Mộng Khê không sao. Nam Cung Quyết không khống chế được, liền kịch liệt ho khan. Giữa sự yên tĩnh trong rừng núi lại phá lệ rõ ràng hơn, cũng quanh quẩn thật lâu.
Nam Cung Quyết và hắc y nhân kết thúc trận đánh. Toàn bộ lá cây giữa không trung cũng từ từ dừng lại, lả tả bay xuống đất.
“Người ngươi muốn giết là ta, không quan hệ tới Nam Cung Quyết. Thả hắn, ta đi theo ngươi. Ta cam đoan, lúc này đây, ta không còn muốn chạy trốn nữa”
Khi Nam Cung Quyết và hắc y nhân giao thủ. Lạc Mộng Khê bàng quan xem chiến: Võ công của Nam Cung Quyết và hắc y nhân vốn là ngang nhau, nhưng vừa rồi lại không biết vì sao, Nam Cung Quyết đột nhiên phát bệnh. Cho nên, mới có thể thua bởi hắc y nhân….. “Mộng Khê, không được bàn điều kiện với hắn” Nam Cung Quyết đứng dậy, gắt gao ôm Lạc Mộng Khê vào trong lòng: “Bổn Vương sắn lòng chết cùng ngươi, không muốn sống một mình”
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, giọng đầy khinh thường: “Hai người các ngươi thật đúng là vợ chồng tình thâm, được, ta có thể đáp ứng các ngươi, giết một người, lưu lại một người. Sự kiên nhẫn của ta có hạn, ai chết ai sống, các ngươi mau chóng quyết định đi”
“Người ngươi muốn giết là ta, thả Nam Cung Quyết đi” Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê đầy ý cười trào phúng:
Muốn lấy chuyện này để thử ta với Nam Cung Quyết. Cách của ngươi không khỏi cũng quá ngu rồi…. “Mộng Khê, thời gian của bổn vương đã không còn nhiều. Cho tới bây giờ, bổn vương chưa từng làm cho ngươi cái gì. Lúc này đây, để bổn vương làm chuyện này vì ngươi đi……”
Cho tới nay, Nam Cung Quyết đều biết thời gian của hắn đã không nhiều. Chết với hắn mà nói cũng chỉ là sớm một chút thôi. Chuyện tối nay, nếu có thể vì Lạc Mộng Khê mà chết, coi như hắn chết cũng không uổng phí…..
“Nam Cung Quyết, ngươi đã giúp ta rất nhiều việc. Ra không thể lại liên lụy để ngươi vì ta mà uổng phí tính mạng. Huống chi, người hắn muốn giết là ta, cho dù lúc này ngươi thay ta chết, ta cũng sống không được bao lâu nữa. Một khi đã như vậy rồi, ta cần gì phải làm liên lụy ngươi…..”
“Không, lần này là bổn vương làm phiền ngươi” Là ta vô dụng, không thể bảo vệ ngươi. Giờ này khắc này, Nam Cung Quyết đột nhiên thống hận người năm đó đã bắt hắn ăn con cua kia:
Nếu không phải do bọn họ, ta cũng sẽ không bị Hoa Đào lao. Vừa rồi, cũng sẽ không vì đột nhiên phát bệnh mà thua Hắc y nhân. Mộng Khê lại càng không vì bị bức phải cứu ta mà hy sinh chính mình…… Đồng thời, Nam Cung Quyết càng thống hận bản thận: Vì sao năm đó ta nhu nhược như vậy, không thể bảo vệ mình. Nay, bi kịch lại một lần nữa tái diễn, ta cũng không thể bảo vệ Mộng Khê, người mà mình muốn nhất, khát vọng nhất… “Hai người các ngươi thương lượng xong chưa, rốt cuộc là ai chết ai sống đây?” Hắc y nhân không kiên nhẫn thúc giục, ánh mắt lạnh lẽo dị thường.
“Đã thương lượng xong rồi” Vừa dứt lời. Lạc Mộng Khê đột nhiên đưa tay điểm trúng huyệt đạo của Nam Cung Quyết. Đáy mắt hắc y nhân chợt loé một tia cảm xúc dị thường rồi biến mất, nhanh đến nỗi làm cho người ta không kịp nhìn thấy rõ.
“Mộng Khê, ngươi làm gì?” Vừa rồi Nam Cung Quyết đang tự trách mình, xem nhẹ hoàn cảnh bốn phía, tự nhiên cũng xem nhẹ Lạc Mộng Khê. Không ngờ Lạc Mộng Khê thừa lúc hắn chưa chuẩn bị mà điểm huyệt đạo của hắn.
Nam Cung Quyết vốn định vận công giải huyệt, lại phát hiện toàn thân không thể dùng nổi chút nội lực: Không xong, ta lại quên mất. Sau khi bệnh phát, trong thời gian ngắn không thể ngưng tụ nội lực…. Lạc Mộng Khê thật cẩn thận đẩy Nam Cung Quyết qua một bên. Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia chua xót.
“Ta đã thiếu ngươi rất nhiều, chỉ sợ đời này cũng không trả hết. Lúc này đây, ta không muốn lại hại ngươi phí mạng”
“Mộng Khê, Mộng Khê….” Nam Cung Quyết nắm chặt cổ tay Lạc Mộng Khê, không cho nàng rời đi. Đau lòng đến không thở được, không thể nói. Nếu có thể, hắn sẵn sàng thay Lạc Mộng Khê nhận lấy cái chết. Nhưng lúc này, huyệt đạo của hắn đã bị điểm, cái gì cũng đều không làm được. Lạc Mộng Khê dễ dàng kéo tay hắn ra, đứng lên, chậm rãi lui về phía sau.
“Nam Cung Quyết, bảo trọng!” Nói xong, Lạc Mộng Khê xoay người, không chút lưu luyến bước nhanh đi tới bên cạnh hắc y nhân: “Đi thôi”
Nàng không dám quay đầu, nàng sợ nhìn thấy sự tuyệt vọng, ánh mắt đau lòng của Nam Cung Quyết: Từ đầu, giữa bọn họ không phải chỉ là giao dịch thôi sao? Nhưng vì sao khi Nam Cung Quyết nhìn nàng lại có ánh mắt thâm tình như vậy…. “Mộng Khê, Mộng Khê” Phía sau là tiếng gọi đầy lo lắng, đau lòng, tuyệt vọng của Nam Cung Quyết…. “Nam Cung Quyết rất quan tâm ngươi” Giữa không trung, hắc y nhân nói như thế. Tốc độ phóng đi cũng càng lúc càng nhanh.
“Ngươi cũng không vì hắn quan tâm mà buông tha ta, nói nhiều lời vô ích như vậy làm gì” Giọng nói lạnh lùng của Lạc Mộng Khê ngầm mang theo một tia tức giận: “Ngươi là ai? Ta và ngươi có cừu oán gì sao? Vì sao ngươi muốn giết ta?”
“Ta chỉ là…… Chịu sự uỷ thác của người khác….” Hắc y nhân đi phía trước, giọng nói không đủ mạnh.
“Thì ra là chịu sai khiến của người khác “ Giọng Lạc Mộng Khê đầy khinh thường: “Hắn cho ngươi cái gì? Vàng bạc tài bảo, hay là quan to lộc lớn”
“Đều không đúng” Đáy mắt hắc y nhân kiên định “Tại hạ đối với vàng bạc, quan chức không có hứng thú. Thứ duy nhất để ý chính là tình”
“Loại người tùy tay giết người giống như ngươi mà cũng có tình yêu” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại che giấu không được nồng đậm trào phúng.
“Vì sao ta không thể có tình yêu?” Hắc y nhân đột nhiên xoay người. Trong mắt hiện lên nồng đậm lửa giận. Bàn tay to vung lên bóp ngay cổ Lạc Mộng Khê, khớp xương trở nên hơi hơi trắng, toàn bộ gân xanh gồ lên. Lạc Mộng Khê thở không nổi, lại không chút nào yếu thế:
“Nếu ngươi giết ta…… Là vì thành toàn tình của ngươi…… Vậy ngươi cũng quá cao thượng chưa đến nơi rồi….. Phá vỡ tình yêu của người khác…… Mang đi thành toàn tình yêu của ngươi…. Như vậy, ngươi có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ tình yêu của ngươi sao?”
“Huống chi, ngươi hiểu rõ người sai ngươi đến bắt ta không?” Kẻ thù của Lạc Mộng Khê đổi tới đổi lui cũng chỉ có vài người. Chỉ cần động não ngẫm lại, dù chủ mưu phía sau là ai, thì những người đó đều không giữ chữ tín. Sợ là chỉ lợi dụng người này, nắm được nhược điểm rồi uy hiếp người này tới bắt nàng.
Chờ sau khi hắn bắt Lạc Mộng Khê về, lại giết người này diệt khẩu. Đây chính là tác phong nhất quán của bọn chúng. Đối với người này, Lạc Mộng Khê không quan tâm, nhưng nàng cũng không muốn chết một cách không rõ ràng trong tay kẻ thù. Cho nên, nàng tận dụng hết khả năng, vì mình mà tranh thủ một chút, chỉ cần người này không quá ngu ngốc, thì có thể bị nàng tác động.
“Ngộ nhỡ bọn chúng không giữ chữ tín… Sau khi ngươi giao ta cho bọn chúng. Bọn chúng không giúp ngươi thành toàn chuyện của ngươi…… Mà lại giết ngươi diệt khẩu…… Lại hoặc là, đem chuyện của ta giá họa cho ngươi, ngươi phải làm sao……”
Lạc Mộng Khê cũng không biết hắc y nhân đối lời của nàng nghe vào được bao nhiêu. Cách đó không xa, hiện lên một gian miếu đổ nát. Hắc y nhân trầm hạ mí mắt, giống như đang suy nghĩ cái gì đó. Đột nhiên, hắc y nhân ngẩng đầu lên, ném Lạc Mộng Khê vào trong miếu: “Chờ ở đây, ta đi rồi về”
- – - – - – - – - – - – - – - – - – -
Bên này, Nam Cung Quyết nằm trên mặt đất, kịch liệt ho khan. Đáy mắt thâm thúy là một mảnh tuyệt vọng vô tận, trong lòng không ngừng gọi: Mộng Khê, Mộng Khê…… Lần đầu tiên, hắn cảm thấy mình thực vô dụng, trơ mắt nhìn Lạc Mộng Khê vì cứu hắn mà bị người khác bắt đi, sống chết không rõ, nhưng hắn lại không có chút khí lực ngăn cản……
“Nam Cung Quyết…. Nam Cung Quyết….”
“Vương gia…… Vương gia….”
Tiếng gọi lo lắng của Bắc Đường Diệp và các thị vệ truyền đến, Nam Cung Quyết đã không còn khí lực đáp lại nữa. Trả lời bọn họ chỉ là từng đợt ho khan kịch liệt, cùng với tiếng hộc máu…. “Nam Cung Quyết!”
Bắc Đường Diệp dẫn đầu phát hiện Nam Cung Quyết, trong lòng vui vẻ, Thân ảnh màu lam nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn, nhanh chóng đưa tay đỡ Nam Cung Quyết đứng lên: “Nam Cung Quyết, ngươi làm sao vậy?”
“Khụ khụ khụ…. Mộng Khê…… Mộng Khê bị bắt đi rồi…. Ở phía trước…. Mau….. Đi cứu nàng….”
Nam Cung Quyết giơ tay chỉ về hướng Lạc Mộng Khê và hắc y nhân biến mất. Ý thức càng ngày càng mơ hồ, cảnh sắc trước mắt dần dần mông lung, cầm cự không được liền ngất đi…. “Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết…..” Nhìn Nam Cung Quyết rơi vào hôn mê, không hề hay biết gì, Bắc Đường Diệp không kịp băn khoăn, cõng Nam Cung Quyết lên lưng phóng nhanh về Lạc Vương phủ: “Nhanh đi thông báo cho Lâm Huyền Sương, chuẩn bị chẩn trị cho Nam Cung Quyết!”
- – - – - – - – - – - – - – - – -
Khách điếm, hắc y nam tử đứng bên cửa sổ. Khóe miệng không che giấu được sự đắc ý, “Ngươi để người nọ đi bắt Lạc Mộng Khê, đã đồng ý với hắn điều kiện gì?” Phía sau, tiếng nghi hoặc của Nam Cung Phong vang lên. Hắc y nam tử vẫn chưa quay đầu, sự đắc ý trên khóe miệng càng đậm:
“Là một chuyện mà người thường không thể làm được, nhưng ta có thể vì hắn làm được. Cho nên, hắn mặc cho ta sai khiến”
Tình, căn bản chính là đồ vứt đi, không ngờ còn có nhiều người lao đầu vào như vậy. Người hắn sai đi bắt Lạc Mộng Khê, đời này luôn vì một chữ này mà sống, kết quả còn không phải là cái gì cũng chưa có được sao, ngược lại “tình” còn trở thành nhược điểm của hắn. Chỉ cần bị người khác bắt lấy, liền có thể cho hắn một kích trí mệnh…… “Vậy ngươi bắt Lạc Mộng Khê để làm gì?” Đối với điểm này, Nam Cung Phong cảm thấy rất khó hiểu “Đương nhiên là vì kế hoạch của chúng ta” Đáy mắt hắc y nam tử loé nồng đậm sự đắc ý: “Hiện giờ, khắp kinh thành đều đồn đại chuyện Lạc Mộng Khê khắc tử khắc phu. Việc Nam Cung Quyết bị bệnh nặng là thật. Nếu Lạc Mộng Khê chết không rõ ràng, ngươi cảm thấy mọi người sẽ nghi ai là hung thủ?”
Nam Cung Phong suy nghĩ một lượt, trước mắt nhất thời sáng ngời: “Nam Cung Quyết! Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn. Sao ta lại không nghĩ đến chứ”
“Đúng vậy”. Hắc y nam tử nhẹ nhàng xoay người, đi tới trước bàn ngồi xuống: “Khi Nam Cung Quyết vừa hồi kinh, mọi người đều cho rằng hắn khỏe mạnh, nay Thanh hoàng mời đến trăm tên thần y chẩn bệnh cho hắn, chỉ cần chẩn bệnh một cái liền biết hắn đã mang bệnh nặng. Nếu Lạc Mộng Khê chết, chắc chắn ai ai cũng nghĩ là Nam Cung Quyết hận Lạc Mộng Khê khắc hắn bị bệnh nặng, cho nên, bí mật xử chết nàng…..”
“Kể từ đó, danh dự của Nam Cung Quyết nhất định sẽ bị hao tổn, uy danh ở trong lòng của bách quan sẽ giảm mạnh”.
Nam Cung Phong tiếp nhận lời nói của hắc y nam tử: Chuyện Nam Cung Phong ta đây vứt bỏ Lạc Mộng Khê, sẽ được mọi người truyền tụng là người biết dự đoán trước, thật sự là gặp họa được phúc…… Đột nhiên, Nam Cung Phong giống như nghĩ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn hắc y nam tử: “Người chịu ngươi sai khiến biết hết chân tướng sự việc không. Nếu hắn truyền việc này ra ngoài, hậu quả sẽ rất khó lường….”
Hắc y nam tử hừ lạnh một tiếng: “Vấn đề này Cảnh vương gia cứ việc yên tâm, tại hạ sẽ khiến hắn giữ bí mật, một chữ cũng không thể lộ ra!”
Những lời này, hắc y nam tử gần như là cắn răng nói ra. Ngữ khí vô cùng ngưng trọng, Nam Cung Phong không tiếng động mà cười:
Người nào có thể giữ được bí mật, một chữ cũng không hội lộ ra chứ, đáp án chính là người chết. Có thể nói, khi hắc y nam tử sai khiến người nọ đi bắt Lạc Mộng Khê, đã không nghĩ tới chuyện cho hắn sống!
“Vậy vì sao ngươi không bảo hắn trực tiếp giết chết Lạc Mộng Khê, sau đó giá họa cho Nam Cung Quyết, mà lại chỉ để hắn bắt Lạc Mộng Khê đến đây?” Đối với chuyện hắc y nam tử làm lần này, Nam Cung Phong vẫn là không hiểu được.
Hàn quang trong mắt hắc y nam tử càng đậm, mơ hồ còn lộ ra một tia sáng khó hiểu: “Cảnh vương gia, Lạc Mộng Khê hại ngươi thảm như vậy, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tự mình báo thù sao. Tuy rằng Lạc Mộng Khê có dung mạo xấu như quỷ, nhưng Nam Cung Quyết cũng xem nàng như bảo bối, chẳng lẽ Cảnh vương gia không muốn biết, rốt cuộc Lạc Mộng Khê có ưu điểm gì khiến cho Nam Cung Quyết mê muội đến vậy sao…”
Hơn nữa, theo hắn biết, người mê muội Lạc Mộng Khê, không chỉ có một mình Nam Cung Quyết, còn có tuyệt thế tứ công tử Lăng Khinh Trần… Nghe hắc y nhân nói chuyện cả buổi, Nam Cung Phong cũng rất tán đồng: Cũng đúng, nếu hành hạ Lạc Mộng Khê tới chết, sau đó quăng đại trên đường, để cho mọi người nhìn thấy. Lấy trình độ xem nàng như bảo bối của Nam Cung Quyết, chắc chắn sẽ điên mất… Không cần tốn nhiều sức đã có thể đánh địch tới hoa rơi nước chảy, chạy trối chết, mới là phương pháp tác chiến thượng thừa. Một tiếng phá gió rất nhỏ truyền vào trong tai, Nam Cung Phong còn chưa kịp phản ứng, một bóng dáng cao lớn màu đen đã hiện lên trong phòng. Nam Cung Phong nhịn không được thầm giật mình: Võ công người này thật bí hiểm!
“Đã trở lại! Tại sao chỉ có một mình ngươi, Lạc Mộng Khê đâu” Đối với võ công của người này, hắn rất tin tưởng, chỉ cần người này ra tay, Lạc vương phủ không ai là đối thủ của hắn, bắt Lạc Mộng Khê đến đây rất dễ dàng.
“Tại hạ đã bắt được Lạc Mộng Khê, bố trí ở nơi rất kín đáo, chỉ cần các hạ hoàn thành yêu cầu của tại hạ, tại hạ tự nhiên sẽ hai tay dâng Lạc Mộng Khê lên” Vừa rồi Lạc Mộng Khê đã nhắc nhở hắn:
Nếu bọn họ lợi dụng hắn. Sau khi lợi dụng xong, chuyện đã đáp ứng với hắn cũng sẽ không làm, liền một cước đá văng hắn ra, thậm chí còn ti bỉ hơn là đem tất cả chuyện xấu đổ lên trên người hắn. Vậy thì hắn dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Hơn nữa, hắn cũng biết, lấy thế lực và nhân cách ti bỉ của đám người Nam Cung Phong, thì làm chuyện vô sỉ đối bọn chúng mà nói, căn bản chính là tiện tay mà thôi. Cho nên, hắn đã thông minh đi trước một bước, trước bắt bọn chúng giúp mình làm việc, sau khi xong việc, mới dâng Lạc Mộng Khê lên.
“Việc này chỉ sợ không ổn” Hắc y nam tử đứng dậy, ánh mắt lãnh liệt: “Lúc trước chúng ta đã nói một tay giao người một tay làm việc”
“Các ngươi yên tâm, tại hạ Mâu Thanh cho tới bây giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần các ngươi giúp tại hạ hoàn thành việc đã nhờ, Lạc Mộng Khê chắc chắn sẽ có mặt ở đây”
Mâu Thanh không dấu vết nhìn quét qua Nam Cung Phong và hắc y nam tử, đem thần sắc trên mặt hai người thu hết vào đáy mắt. Trong lòng bất tri bất giác trầm xuống: Chẳng lẽ đúng như Lạc Mộng Khê nói, bọn chúng chỉ muốn lợi dụng ta, cũng không có ý cùng ta trao đổi điều kiện…. “Mâu Thanh, không phải chúng ta không tin ngươi, chúng ta đã chuẩn bị toàn bộ mọi chuyện, chỉ chờ Lạc Mộng Khê vừa đến, liền có thể bắt đầu làm chuyện kia cho ngươi. Đây chính là nội dung giao dịch lúc đầu của chúng ta, ngươi không phải là bây giờ muốn thay đổi chứ” Ngữ khí của hắc y nam tử lạnh như băng.
Mâu Thanh nhìn quét một lần trong phòng, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia trào phúng và hận ý, cách đó không xa, hình hồ có rất nhiều người đang ẩn nấp: “Một khi đã như vậy, khi tại hạ mang Lạc Mộng Khê đến, xin hãy chuẩn bị tốt mọi chuyện”
Một trận hắc phong quét qua trước mặt hắc y nam tử và Nam Cung Phong, bóng dáng cao lớn của Mâu Thanh nháy mắt biến mất trong không khí……“Người đâu, âm thầm đi theo Mâu Thanh, sau khi tìm được chỗ của Lạc Mộng Khê, thừa lúc hắn chưa chuẩn bị……”
Đáy mắt hắc y nam tử phát lạnh, làm động tác giết.
“Vì sao không bắt Lạc Mộng Khê tới đây?” Hắn thật đúng là hay thay đổi, trong chốc lát thì bắt, rồi lúc thì lại giết.
“Tại hạ căn bản không tính giúp Mâu Thanh làm việc. Mâu Thanh đã nghi ngờ, sợ là sẽ không dễ dàng mắc mưu. Cho nên, chúng ta phải ra tay trước!” Giết Lạc Mộng Khê, giá họa cho Mâu Thanh, để Nam Cung Quyết và Mâu Thanh tàn sát lẫn nhau. Chúng ta ngồi không ngư ông đắc lợi….. “Nhưng Mâu Thanh có võ công cao cường, người của chúng ta, sợ là đuổi không kịp hắn” Khi Mâu Thanh vừa mới tiến vào phòng, Nam Cung Phong liền biết. Võ công của Mâu Thanh cao hơn hắn, khinh công cũng cao không lường được, những thị vệ này làm sao có thể là đối thủ của hắn.
“Chuyện này ngươi cứ việc yên tâm, tại hạ đã hạ lên người Mâu Thanh Truy Tung tán, vô luận hắn đi nhanh bao nhiêu, người của chúng ta vẫn có thể lần theo mùi mà tìm được hắn!”
Hắn muốn tìm người hoặc giết người, đều là chuyện vô cùng dễ dàng, bất kể ngươi là ai, võ công cao bao nhiêu, chỉ cần hắn muốn giết, ngươi liền trốn không thoát. Gần đây, ngòai Nam Cung Quyết ra, hắn thật đúng là không gặp được địch thủ…. Nói đến Nam Cung Quyết, mắt hắc y nam tử hiện lên ý cười lạnh: Vì một nữ nhân, để nhược điểm của mình bại lộ trước mắt mọi người, thật không hiểu là muốn nói ngươi ngu xuẩn, hay là nói ngươi không biết gì.
Lạc Mộng Khê kia thật sự rất xuất sắc, nhưng có đáng để ngươi vì nàng mà hy sinh nhiều như vậy không? Trong lòng hắc y nam tử, mơ hồ sinh ra một tia tò mò đối với Lạc Mộng Khê.
- – - – - – - – - – - – - – - – - -
Lạc vương phủ, sau khi Bắc Đường Diệp cõng Nam Cung Quyết vào phòng ngủ, Nam Cung Quyết dường như đã tỉnh lại. Chỉ có điều, hắn không ngừng ho khan, thân thể lạnh lẽo khác thường. Theo kinh nghiệm từ trước, Bắc Đường Diệp biết hắn lại sắp phát bệnh. Thời gian ngắn ngủi không đến một tháng, hắn lại phát bệnh tới hai lần, vậy chẳng phải chứng minh thời gian của Nam Cung Quyết thật sự đã không còn nhiều sao…. “Các ngươi… Đều ra ngoài đi” Giọng Nam Cung Quyết mặc dù suy yếu, lại rất kiên định, mang theo mệnh lệnh không thể kháng lại: Lúc xưa khi phát bệnh, hắn cũng một mình chống đỡ, ai cũng không được ở lại bên cạnh hắn, chỉ ngoại trừ…. Lạc Mộng Khê.
Bọn thị vệ hiểu tính hắn, tất cả đều không nói một lời nhanh chóng rời đi. Chẳng qua, bọn họ không có đi xa, mà đứng ở ngoài cửa thủ vệ: Bây giờ chính là giai đoạn vô cùng căng thẳng, bọn họ phải hết sức cẩn thận, không thể qua loa tuỳ ý.
“Lạc vương gia, Huyền Sương là đại phu, để cho ta trông nom nơi này đi, cũng có thể giúp người!” Khi Nam Cung Quyết được Bắc Đường Diệp cõng tới nơi này, Lâm Huyền Sương đã sớm chờ ở đây. Mạnh của Nam Cung Quyết đập rất trầm, cũng rất loạn. Lâm Huyền Sương biết hắn sắp phát bệnh. Trong tiềm thức, Lâm Huyền Sương hy vọng có thể ở lại bên cạnh Nam Cung Quyết, giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Đa tạ ý tốt của Lâm cô nương, bổn vương có thói quen một mình trải qua mọi việc, không thích có người ngoài ở bên cạnh. Mời cô nương ra ngoài” Nam Cung Quyết không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.
Bắc Đường Diệp đã sớm biết sẽ có kết quả này, âm thầm thở dài: “Lâm cô nương đi thôi, Nam Cung Quyết, sẽ không có việc gì đâu” Đã nhiều năm như vậy, hắn đều qua khỏi. Lần này, hắn cũng sẽ không gặp chuyện gì.
Lâm Huyền Sương không thể lại kiên trì nên chậm rãi xoay người, cùng Bắc Đường Diệp đi ra khỏi phòng.
Trong phút chốc khi cửa phòng đóng lại, Nam Cung Quyết rốt cuộc cũng chống đỡ không nổi, ngã thật mạnh xuống giường, ho khan một trận lại tiếp một trận.
Không biết vì sao, lần này hắn phát bệnh lại nghiêm trọng hơn so với mọi lần, không ngừng ho ra máu. Khăn lụa bị nhiễm đỏ hết một cái lại một cái. Thân thể như rơi vào hầm băng trong tháng Chạp, lạnh như băng không có một chút độ ấm…. Khi bóng tối và sự lạnh lẽo đánh úp lại, Nam Cung Quyết kiên trì cố gắng chống giữ cho mình thanh tỉnh. Bởi vì hắn biết, một khi ngủ hắn có thể không bao giờ tỉnh lại nữa. Hắn không sợ chết, nhưng, trên đời này hắn còn một vướng bận. Hắn không thể chết được…… Thể lực của Nam Cung Quyết bị tiêu hao hầu như không còn, sắp rơi vào hôn mê. Trong phút chốc, trước mắt hiện ra hình ảnh Lạc Mộng Khê với đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại mơ hồ mang một ý cười vui tươi. Nam Cung Quyết liền thanh tỉnh, ép buộc mình phải duy trì thanh tỉnh:
Nếu ta chết, ai đi cứu Mộng Khê…… Nếu ta chết, sự an toàn của Mộng Khê sẽ mất đi bảo đảm. Không lâu sau, khẳng định cũng sẽ ra đi theo ta. Đây không phải là kết quả mà Nam Cung Quyết muốn…. Bóng tối một lần lại một lần đánh tới, Nam Cung Quyết cố nén nỗi thống khổ, cố gắng chống đỡ. Khi thân thể suy yếu tới cực hạn, chống đỡ không được, rơi vào hôn mê. Trong phút chốc ấy, trong lòng vẫn luôn nghĩ là: Vì Mộng Khê, ta nhất định phải tỉnh lại, phải sống sót.
Mộng Khê, nàng biết không? Bây giờ, nàng là lý do duy nhất chống đỡ cuộc sống của ta…