Lạc Vương Phi

Chương 93: Vợ chồng đối trận Hạ Hầu Thần



“hắn là ai vậy?” không chỉ có gọi thẳng tên Lạc vương phi, còn dám ở trước quán trà lâu của Tuyệt Tình cung ta giương oai.

Nam Cung Quyết là quốc quân tương lai của Thanh Tiêu, Lạc Mộng Khê chính là hoàng hậu tương lai, tuy nói Nam Cung Quyết chưa đăng cơ, nhưng chuyện hắn đăng cơ làm đế đã là chuyện thập phần chắc chắn, phóng nhãn khắp toàn bộ Thanh Tiêu, không người dám chọc hắn, tự nhiên cũng không có người dám gở trò vô lý như thế đối với Lạc Mộng Khê.

Nhưng người đang đứng trước cửa này, rõ ràng là không đem Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đặt vào trong mắt, hơn nữa, tả hữu hộ pháp còn nhận thấy được, người hắn mang đến không phải thị vệ, mà là ám vệ đã trải qua đặc thù huấn luyện.

Ám vệ nhân số rất đông, đã vây quanh toàn bộ trà lâu, tất cả lại đều ẩn giấu hành tung, người ngoài vốn nhìn không thấy bọn họ.

Hơn nữa, tiếng bước chân trầm trọng vừa rồi là do bọn hắn cố ý làm ra, mục đích là muốn làm cho Lạc Mộng Khê kinh hoảng, để cho nàng biết hắn đã dẫn người đến đây.

“Còn có thể là ai, tự nhiên là người muốn xông vào Tuyệt Tình cung đào mộ, mở nắp quan tài, cướp tro cốt: Hạ Hầu Thần” Trong đôi mắt lạnh lùng nhưng trong trẻo của Lạc Mộng Khê lóe lên một ý cười trêu tức rồi biến mất:

“Thế nào, đủ cuồng, đủ ngạo, đủ tự phụ đi, năng lực của những ám vệ được hắn huấn luyện này cũng không phải là do được thổi phồng, Tây Lương quốc thái tử, tuyệt thế tứ công tử, cũng không phải là hư danh!”

Lạc Mộng Khê đã sớm đã nghĩ đến, khi mình cứu người ở trên đường, thì chắc chắn đã bị người nhận ra, vốn định đến thăm Lãnh Tuyệt Tình xong rồi liền trở về Lạc vương phủ, không nghĩ tới lúc nàng còn chưa đi, Hạ Hầu Thần đã dẫn người đến trà lâu, vừa văn bắt nàng.

Xem ra, cơ sở ngầm của Hạ Hầu Thần đã trải rộng trên toàn bộ kinh thành Thanh Tiêu, bất quá, Hạ Hầu Thần đã bị thương, hơn nữa hiện tại lại là ban ngày, nơi này là kinh thành Thanh Tiêu, nên hắn còn không dám có động tác quá lớn, Lạc Mộng Khê đã nghĩ ra biện pháp ứng phó hắn, nếu không, vừa rồi nàng cũng sẽ không lộ diện cứu người.

“Hạ Hầu Thần thật sự sẽ đến Tuyệt Tình cung quấy rối? Thế lực của hắn đã rất mạnh, vì sao còn muốn hợp tác cùng Lạc Hoài Văn?”

Vừa rồi tả hữu hộ pháp cũng không hoàn toàn tin lời nói của Lạc Mộng Khê, chỉ vì thế lực của Tuyệt Tình cung cũng không thua tam đại cường quốc Thanh Tiêu, Tây Lương, Kì Thiên, nên người bình thường sẽ không dám đi quấy rối.

Nay, bọn họ cũng không thể không tin, vì Hạ Hầu Thần thật ngông cuồng, rất ngạo, duy ngã độc tôn, không thèm đem bất luận kẻ nào đặt ở trong mắt.

Lạc Mộng Khê cười nhạo: “Ngươi cảm thấy loại người dã tâm bừng bừng giống như Hạ Hầu Thần, thì chỉ một Tây Lương quốc nho nhỏ có thể thỏa mãn hắn sao? hắn muốn, là nhất thống thiên hạ, xưng bá......”

“hắn nằm mơ!” muốn động đến Tuyệt Tình cung, trước hết phải bước qua một của của tả hữu hộ pháp chúng ta.

“Nằm mơ cũng phải có khả năng mới được, người dám có loại mộng này, đều là người có hùng tâm tráng chí, có năng lực phi phàm, ngươi để cho một tên nông phu chất phát làm ruộng đi xưng bá thế giới, dù hắn cũng không có phần tâm tư này, thì cũng không có loại năng lực này đi”

“Lạc Mộng Khê, chúng ta tạm thời không nói chuyện Tuyệt Tình cung” thực lực của Tuyệt Tình cung không hề thua kém tam đại cường quốc, cho dù Hạ Hầu Thần có chủ ý với Tuyệt Tình cung, vậy cũng cần có một kế hoạch chặt chẽ, trong thời gian ngắn, hắn sẽ không có động tác quá lớn.

“Hôm nay, người Hạ Hầu Thần tìm tới là ngươi, Lạc Mộng Khê, ngươi tính làm sao bây giờ?” sẽ không là muốn để cho người của Tuyệt Tình cung giúp ngươi đi.

Tuy rằng ngươi là thánh nữ Tuyệt Tình cung, nhưng thân phận hiện tại của người là Lạc vương phi, vẫn chưa nhận tổ quy tông Tuyệt Tình cung, muốn chúng ta giúp ngươi thì danh bất chính, ngôn cũng bất thuận.

Bất quá, nếu ngươi hiện tại nhận tổ quy tông, chúng ta cũng có thể lo lắng giúp ngươi chiếu cố: Tả hữu hộ pháp nghĩ Lạc Mộng Khê không thể ứng phó Hạ Hầu Thần, phải dựa vào bọn họ mới có thể thoát hiểm.

Cho nên, tả hữu hộ pháp chờ Lạc Mộng Khê mở miệng cầu bọn họ, sau đó, bọn họ liền nhân cơ hội yêu cầu Lạc Mộng Khê trở về Tuyệt Tình cung, không cần đợi cho một năm sau lâu như vậy.

“Hạ Hầu Thần là vì ta mà đến, ta thì sẽ đi xuống ứng phó, chờ một chút vô luận có phát sinh chuyện gì, các ngươi cũng không cần nhúng tay, để tránh bại lộ thân phận, làm cho Hạ Hầu Thần có thể thừa dịp tính kế!”

“Băng Lam, đi!” Lạc Mộng Khê xoay người, ra lệnh cho Băng Lam một tiếng, cũng không quay đầu lại đi xuống lầu, Băng Lam cung kính trả lời một tiếng, theo sát phía sau Lạc Mộng Khê xuống lầu, không có chút sợ hãi.

Tả hữu hộ pháp liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, đáy mắt chuyển từ kinh ngạc, vui sướng khi người gặp họa trở thành xấu hổ, mất tự nhiên cười gượng hai tiếng: “Lạc Mộng Khê không hổ là thánh nữ Tuyệt Tình cung chúng ta, có đảm lược......”

“Đúng vậy, đúng vậy, cũng có khí phách!” Tả hộ pháp lên tiếng phối hợp, ánh mắt nhìn về phía Lạc Mộng Khê đã đi tới bên thang lầu: không biết thánh nữ có thể ứng phó với Hạ Hầu Thần hay không!

Mữ mạo của Lạc Mộng Khê đã sớm truyền lưu khắp toàn bộ kinh thành Thanh Tiêu, tả hữu hộ pháp tự nhiên cũng biết, lần này Hạ Hầu Thần nhất định là vì dung nhan khuynh thế của Lạc Mộng Khê mà đến:

Vạn nhất Hạ Hầu Thần ham mê mỹ mạo Lạc Mộng Khê, bắt nàng tới Tây Lương quốc thì làm sao bây giờ?

Trong đại sảnh im ắng, tất cả khách nhân đều bị đuổi đi, Lạc Mộng Khê từ thang lầu đi xuống phía dưới, trong đại sảnh rộng lớn chỉ có một mình Hạ Hầu Thần đang ngồi trước cái bàn ngay giữa phòng nhàn nhã ẩm trà.

Đại sảnh thực tĩnh, thanh âm bước chân Lạc Mộng Khê xuống lầu rõ nét vang lên trong đại sảnh, Hạ Hầu Thần bưng chén trà hơi hơi khơi nhấc mi, nhìn tới thang lầu:

trên thang lầu, Lạc Mộng Khê đã tháo xuống chiếc khăn che mặt, dung nhan khuynh thế không hề bị che lấp mà triển lộ ra trước mắt, lụa sa y màu lam nhạt tùy theo động tác tiêu sái của Lạc Mộng Khê mà cũng nhàng tung bay, mái tóc đen nhánh được dùng hai cây trâm gài tóc nhẹ nhàng vấn lên, thần thái như tuyết, phiêu dật xuất trần, linh động như tiên, làm cho người ta có chút bất tri bất giác lâm vào điên cuồng.

Tuy rằng Hạ Hầu Thần không chỉ một lần gặp qua dung nhan khuynh thế của Lạc Mộng Khê, nhưng mỗi một lần nhìn thấy nàng, thì luôn bị tuyệt sắc dung nhan có thể làm người khác điên cuồng của nàng làm cho hắn thật lâu cũng không thể rời tầm mắt, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ:

Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình cũng không ở trong này, bản cung rất muốn biết, lần này sẽ còn ai vào đây cứu nàng!

Ngay khi Hạ Hầu Thần đang đắc ý trầm tư, một làn gió hòa quyện với hương thơm làm người ta mê ấy từ trước mặt thổi tới, bóng dáng yểu điệu của Lạc Mộng Khê đã đi vào trước mặt Hạ Hầu Thần, ngồi xuống đối diện Hạ Hầu Thần, chỉ cách hắn đúng một cái bàn.

“không biết Hạ Hầu thái tử lao sư động chúng, mang nhiều ám vệ đến tìm Mộng Khê như vậy là vì chuyện gì?” lời nói của Lạc Mộng Khê hoàn toàn công thức hoá: “Huống chi, nơi này là Thanh Tiêu, không phải Tây Lương, Hạ Hầu thái tử làm như vậy, thì có đem Thanh Hoàng đặt ở trong mắt hay không?”

Hạ Hầu Thần khinh thường cười nhạo một tiếng: “Bản cung làm việc, chỉ bằng sở thích, cũng không hỏi ý kiến người khác”

“Lạc Mộng Khê, món nợ nàng đã làm bổn vương kia thì phải tính như thế nào?”Đáy mắt âm trầm của Hạ Hầu Thần lóe ra hào quang quỷ dị, hắn nghĩ là Lạc Mộng Khê nhất định không thể trả lời vấn đề này.

Nếu Lạc Mộng Khê tự phạt nhẹ, sẽ không thể giao phó với Hạ Hầu Thần, còn nếu để cho Hạ Hầu Thần quyết định cách trừng phạt nàng, vậy thì Lạc Mộng Khê sẽ khó thoát nổi.

“Mộng Khê đả thương Hạ Hầu thái tử sao? Sao Mộng Khê lại không nhớ rõ?” Lạc Mộng Khê giả bộ hồ đồ:

“Hạ Hầu thái tử, nếu Mộng Khê không có nhớ lầm, cộng thêm hôm nay, thì ngươi và ta chỉ mới gặp nhau ba lần, lần đầu tiên là ở hoàng cung vào ngày trăm y hội chẩn, ở trước mặt bách quan, Mộng Khê không có đả thương Hạ Hầu thái tử”

“Lần thứ hai, là ở Lạc vương phủ, Lạc vương gia cùng Mộng Khê mở yến chiêu đãi Hạ Hầu thái tử, khi Hạ Hầu dùng xong tiệc tối trở về thì còn hoàn hỏa vô khuyết, không bị thương”

“Hôm nay là lần thứ ba Mộng Khê gặp mặt Hạ Hầu thái tử, Mộng Khê vừa mới ngồi xuống, Hạ Hầu thái tử liền chất vấn Mộng Khê chuyện Hạ Hầu thái tử bị thương, trong lòng Mộng Khê thật sự khó hiểu, còn thỉnh Hạ Hầu thái tử nói rõ”

Hạ Hầu Thần không dự đoán được Lạc Mộng Khê sẽ trả lời như vậy, nhất thời nghẹn lời, khi phản ứng lại, đang muốn trả lời, thì Lạc Mộng Khê thật giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, giành trước mở miệng:

“nói đến đả thương người, thì mấy ngày hôm trước, thì thật ra Mộng Khê đã thật sự đâm trọng thương một gã tặc nhân, bất quá, tên tặc nhân kia đã gặp sắc nên nổi lên tà niệm, lẻn vào Lạc vương phủ, muốn bắt Mộng Khê đi, Mộng Khê cũng là dưới tình thế cấp bách hốt hoảng ra tay, đâm bị thương vai trái của người nọ!”

không nhìn sắc mặt càng ngày càng âm trầm đang giấu phía sau chén trà của Hạ Hầu Thần, Lạc Mộng Khê đánh giá cao thấp Hạ Hầu Thần một lần: “Nhờ Hạ Hầu thái tử nhắc tới mới nhớ, Mộng Khê đột nhiên phát hiện, tên tặc nhân đêm đó cùng Hạ Hầu thái tử thật sự có vài phần giống nhau”

“Làm sao giống?” Hạ Hầu Thần giọng điệu âm trầm, trong lồng ngực tức giận tận trời: Đáng giận, Lạc Mộng Khê, coi như ngươi thông minh!

“Thân hình rất giống, đêm đó, tên tặc nhân che vải đen, nên Mộng Khê không có nhìn thấy bộ dáng của hắn, nhưng ánh mắt hắn cũng có vài phần tương tự với Hạ Hầu thái tử, bất quá, Hạ Hầu thái tử khí chất cao quý, ánh mắt nghiêng về vẻ thâm trầm, ngưng trọng”

“Mà tên tặc nhân kia khí chất đáng khinh, trong mắt toàn sự gian trá, vừa thấy đã biết là tên biến chất đại gian đại ác, giết người phóng hỏa, cưỡng dâm, bắt người cướp của không chuyện ác nào không làm, bị mỗi người tru diệt, loại cặn bã như vậy, làm sao có thể so sánh với người có địa vị tôn quý, mặt từ thiện tâm như Hạ Hầu thái tử......”

Đêm đó Hạ Hầu Thần lẻn vào Lạc vương phủ bắt Lạc Mộng Khê đã mặc hắc y, mặt đeo vải đen, chính là không muốn làm cho Nam Cung Quyết tìm được căn cứ xác thực do hắn bắt đi Lạc Mộng Khê, nhưng lại không nghĩ rằng, cuối cùng bị thất bại trong gang tấc.

Nay, tâm tư kín đáo của hắn lại trở thành nhược điểm để Lạc Mộng Khê minh trào ám phúng, cái này kêu là thông minh bị thông minh lầm.

Tả hữu hộ pháp Tuyệt Tình cung đứng cửa dược phòng trên lầu hai, giám thị hai người Lạc Mộng Khê cùng Hạ Hầu Thần ở dưới lầu, nhưng lại làm cho bọn họ không thể phát hiện được mình, bất quá, cuộc nói chuyện của Lạc Mộng Khê cùng Hạ Hầu Thần một chữ cũng không lầm rơi vào trong tai hai người tả hữu hộ pháp.

Nhìn Hạ Hầu Thần tức giận tận trời, nhưng không cách nào phát tiết, chỉ có thể cắn răng, ngậm máu, cố nén bộ dáng chật vật, làm tả hữu hộ pháp nhịn không được cười trộm:

Ha ha ha, không thể tưởng tượng được thánh nữ lại lợi hại như vậy, thế nhưng nói tới mức làm cho Hạ Hầu Thần không còn lời nào để nói, bất quá, đây cũng là do hắn tự tìm, dám có chủ ý với nữ.

‘Tạp’ Hạ Hầu Thần mâu quang phát lạnh, chén trà trong tay vỡ nát ra, tàn trà vụn vỡ trong tay, từng mảnh chén trà bị Hạ Hầu Thần bóp thành bột phấn, lả tả rơi xuống:

“Lạc Mộng Khê, chuyện tới nay, bản cung sẽ không lại quanh co lòng vòng với nàng nữa, hôm nay, không được bản cung cho phép, nàng đừng mơ tưởng ra khỏi quán trà lâu này”

“Hạ Hầu thái tử, ngươi làm như vậy thì rất không nể tình” Lạc Mộng Khê ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng điệu sắc bén: Hạ Hầu Thần, muốn vây ta ở chỗ này, ngươi nằm mơ.

Ngươi cho là, nếu không có Nam Cung Quyết hay Lãnh Tuyệt Tình giúp, ta sẽ không có cách nào thoát thân? Mười phần sai, ta đường đường là một đặc công vĩ đại của thế kỷ 21, nếu trong điều kiện tốt như vậy mà cũng không thể thoát thân, thì ta đây làm đặc công cũng quá mất đánh bại!

“Đạo lý phải biết khoan hồng độ lượng, Hạ Hầu thái tử chắc là đã nghe nói qua đi, vô luận chúng ta có bao nhiêu cừu hận, thì cuối cùng vẫn nên thả cho đối phương một cơ hội, nếu không muốn buông xuống, thì cũng nên để cho trời cao quyết định có nên xử phạt đối phương hay không......”

“Ý tứ của Lạc vương phi là muốn để cho trời xanh quyết định ân oán của chúng ta có nên nhất bút câu tiêu (ý chỉ một lần xóa sạch mọi ân oán) hay không sao?”

Người si nói mộng, bản cung thật vất vả mới bắt được cơ hội ngày hôm nay, sao lại có thể để cho ngươi lại chuồn mất, bất quá, Lạc Mộng Khê, vô luận ngươi muốn làm cái gì, bản cung đều đã phụng bồi hết, bởi vì vô luận ở trên phương diện gì, ngươi cũng không phải là đối thủ của bản cung.

“Hạ Hầu thái tử, có một số việc không cần ta nhiều lời, người khác không biết, nhưng ngươi và ta cũng trong lòng biết rõ ràng, có lẽ Mộng Khê từng mạo phạm Hạ Hầu thái tử, nhưng nguyên nhân sự tình, thì Hạ Hầu thái tử cũng có trách nhiệm, không thể hoàn toàn đổ lên trên người Mộng Khê.....”

“Cho nên đâu?” Hạ Hầu Thần một lần nữa cầm một chén trà, thản nhiên châm trà, hương trà thản nhiên phả vào mặt, Lạc Mộng Khê vội vàng bế khí, trong đôi mắt đẹp ẩn ẩn hiện lên một cỗ lửa giận thiêu đốt:

Đáng giận, Hạ Hầu Thần thế nhưng lại dùng loại thủ đoạn ti bỉ như vậy, dám gian lận trong khi châm trà......

Hạ Hầu Thần cũng quả thật thông minh, giống như Nam Cung Quyết nói, tùy thời tùy chỗ hạ độc, cho nên, Lạc Mộng Khê mới có thể lúc nào cũng phòng bị hắn......     lát sau, nước trong chén trà đã đầy, Hạ Hầu Thần buông ấm trà, đưa chén trà tới bên môi nhấp một ngụm, mà người ngồi đối diện hắn là Lạc Mộng Khê vẫn như trước, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi bất động, không hề xuất hiện chuyện như hắn dự kiến, chân mày hơi hơi nhướng lên: Xem ra Lạc Mộng Khê quả thật không đơn giản, thế nhưng lại chưa bị bản cung thiết kế......

“Ở Thanh Tiêu, cường giả vi tôn, Hạ Hầu thái tử, không bằng chúng ta tỷ thí một loại tài nghệ nào đó, người thua, sẽ mặc bị xử trí!”

Lạc Mộng Khê cho Băng Lam một ánh mắt, Băng Lam tâm thần lĩnh hội, rất nhanh bưng một bình trà lại đây, Lạc Mộng Khê cùng Hạ Hầu Thần tuy rằng cùng ngồi trên một bàn, nhưng mỗi người một ấm trà.

“không biết Vương phi muốn tỷ thí loại tài nghệ như thế nào loại?” Hạ Hầu Thần thân là tuyệt thế tứ công tử, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, võ công lại bí hiểm.

Nếu Lạc Mộng Khê nói ra biện pháp giải quyết khác, Hạ Hầu Thần chưa chắc sẽ đồng ý, bất quá, nếu là tỷ thí tài nghệ, Hạ Hầu Thần tuyệt đối sẽ không nghĩ mình thất bại, cho nên, sẽ không có cự tuyệt: Lạc Mộng Khê, lúc này đây, bản cung chắc chắn làm cho ngươi thua tâm phục, khẩu phục!

“Tự nhiên là tỷ thí thứ mà hai người chúng ta đều tinh thông, bài trừ cầm kỳ thư họa, võ công ra bên ngoài đi!” Lạc Mộng Khê không chút để ý phủ quyết loại tài nghệ mà Hạ Hầu Thần nghĩ đến:

Cầm kỳ thư họa, võ công đều là thế mạnh của Hạ Hầu Thần, và cũng là thế yếu của Lạc Mộng Khê, nếu tỷ thí những thứ này, nàng nhất định thất bại, lần tỷ thí này là nàng dùng để toát thân, làm sao lại đi tỷ thí hạng mục mình yếu thế cùng với địch nhân được, đây chính là tự tìm đường chết a.

Hạ Hầu Thần mâu quang vi thiểm, đáy mắt thâm trầm ẩn mang trào phúng: “Ngoại trừ cầm kỳ thư họa, võ công, ngươi còn có cái gì có thể sánh bằng ta?” sẽ không phải là Lạc Mộng Khê đang cố ý kéo dài thời gian, chờ Nam Cung Quyết tới cứu nàng đi!

Đáng tiếc, phụ cận con đường này đều đã bị bản cung cho ám vệ phong kín, cho dù Nam Cung Quyết có lợi hại, thì không đủ một canh giờ, hắn cũng sẽ vào không được.

“Ngươi đã nói thế, thì ta cá cược đi, không bằng, chúng ta liền cược ‘Đổ’!” Đối với ý kiến của Hạ Hầu Thần mắt điếc tai ngơ, Lạc Mộng Khê đưa ra ý kiến của mình.

“Đổ lớn nhỏ hay vẫn là đổ......” Hạ Hầu Thần mặc dù sinh ở hoàng thất, nhưng cũng đã vào sòng bạc, tự nhiên là biết cái gọi là ‘Đổ’ mà Lạc Mộng Khê nói tới chính là đổ ở trong sòng bạc.

“Đổ chẵn lẻ! một ván định thắng thua!” Lạc Mộng Khê lạnh giọng đánh gãy lời nói của Hạ Hầu Thần: “không biết ý Hạ Hầu thái tử như thế nào?”

“Hảo!” Bản cung phụng bồi, nhìn ngươi còn có thể đùa ra cái xiếc gì, đổ cũng là thế mạnh của bản cung, Lạc Mộng Khê, vô luận đánh cuộc cái gì, ngươi đều thua định rồi!

Trà lâu cách sòng bạc rất xa, hơn nữa Lạc Mộng Khê cùng Hạ Hầu Thần cũng nóng lòng biết thắng bại, liền lệnh cho ám vệ dùng một ít tài liệu đơn giản, nhanh chóng chế tạo gấp gáp ra một ít xúc xắc.

Nhóm ám vệ tay nghề không sai, xúc xắc hình tròn, rất được, chính là mặt ngoài không đủ bóng loáng, nên Lạc Mộng Khê lại để cho Băng Lam đưa xúc xắc cho chưởng quầy, để cho hắn quệt lên một lớp bóng cho bề mặt xúc xắc.

Khi xúc xắc được đặt lên trên bàn, thì chỉnh tề, bóng loáng, ánh lên sáng ngời, so với loại mà sòng bạc dùng còn xinh đẹp hơn, Từ lúc chế tạo xúc xắc cho đến hoàn thành, tổng cộng chỉ dùng thời gian một nén hương, có thể thấy được tốc độ của ám cực nhanh.

Lệnh cho chưởng quầy mang đến một cái chén nhỏ làm nắp chung, Lạc Mộng Khê cùng Hạ Hầu Thần bắt đầu tỷ thí: “Người tới là khách, Hạ Hầu thái tử thỉnh!” Bàn tay mềm mại của Lạc Mộng Khê khẽ vung, chiếc chén trên bàn cùng số xúc xắc nháy mắt đã vọt tới trước mặt Hạ Hầu Thần.

Hạ Hầu Thần lạnh lùng cười, thân thủ cầm lấy chén nhỏ, ánh mắt nhìn vào số xúc sắc xinh đẹp: “một khi đã như vậy, thì bản cung liền cung kính không bằng tuân mệnh!”

Bàn tay to đột nhiên giơ lên, chén nhỏ đã úp lấy một số hạt xúc xắc, nhanh chóng kéo qua một bên: “Vương phi hãy đoán xem, số xúc sắc trong chén là lẻ hay vẫn là chẵn?”

Đứng ở lầu hai, ánh mắt của tả hữu hộ pháp cùng Băng Lam và chưởng quầy trà lâu đều tập trung lên trên người Lạc Mộng Khê cùng chiếc chén nhỏ, trong mắt có sự chờ đợi, có lo lắng, ẩn ẩn còn mang theo một tia lo lắng: Vạn nhất thánh nữ đoán sai thì làm sao bây giờ?

Ánh mắt âm trầm của Hạ Hầu Thần lóe ra sự âm lãnh cùng vui sướng khi người gặp họa: không biết Lạc Mộng Khê có đoán ra không, lần này rốt cuộc là chẵn hay vẫn là lẻ, bất quá, cho dù nàng đoán được, bản cung cũng có biện pháp làm cho nàng thua.

Làm như không thấy đủ loại ánh mắt của người khác, Lạc Mộng Khê nâng chung trà lên, nhàn nhã nhấp một ngụm, rồi buông chén trà, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dừng lại trên chén xúc xắc một cái: “Lẻ!”

Hạ Hầu Thần mâu quang phát lạnh, đang muốn mở chén nhỏ, thình lình cổ tay Lạc Mộng Khê vừa lật, đã hất ra bàn tay của Hạ Hầu Thần đang đặt trên chén nhỏ, khi Hạ Hầu Thần chuẩn bị tức giận hỏi lên, thì Lạc Mộng Khê đã giành trước mở miệng:

“Hạ Hầu thái tử, vì công bằng, việc mở chén nghiệm chứng, vẫn nên để cho người khác đến làm đi, chưởng quầy!”

“Lão hủ ở đây!” Chưởng quầy trà lâu nhanh chóng đi tới bên cạnh bàn: “không biết Vương phi có gì phân phó?”

“Mở chén, nghiệm chứng chẵn lẻ!” Hạ Hầu Thần, ngươi muốn thiết kế ta, cũng không dễ dàng như vậy: “Hạ Hầu thái tử, ngươi và ta có phải nên lui ra phía sau hay không?” không cần gây trở ngại người khác làm việc.

Hạ Hầu Thần không nói gì, cũng phối hợp lui về phía sau hai bước: Lạc Mộng Khê, cho dù lần này ngươi thắng, bản cung cũng sẽ không thả ngươi rời đi! Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình cũng không có ở trong này, không ai có thể cứu ngươi.

Vừa rồi khi Lạc Mộng Khê xuống lầu, Hạ Hầu Thần có thể trực tiếp bắt nàng mang về dịch quán, nhưng hắn sở dĩ không làm như vậy, đơn giản là muốn giáo huấn Lạc Mộng Khê về việc ngày ấy mình bị nàng đâm trọng thương.

Nay, Lạc Mộng Khê thế nhưng lại cùng hắn tỷ thí kỹ thuật đổ, hảo, bản cung phụng bồi, cho nàng nhìn xem, con đường chết này sẽ như thế nào xuất hiện ở trước mặt nàng.

Hạ Hầu Thần kết luận, lần tỷ thí này Lạc Mộng Khê nhất định thất bại, để cho Lạc Mộng Khê bị kinh hoảng, cam tâm tình nguyện, nhưng lại cực không tình nguyện bị bắt, vừa nghĩ tới đây, Hạ Hầu Thần liền cảm thấy dị thường hết giận:

Lạc Mộng Khê, chờ trở lại dịch quán, bản cung mới hảo hảo giáo huấn nàng, dám đâm bị thương bản cung, phải nhận lấy trừng phạt tương ứng!

Chưởng quầy trà lâu mở chén nhỏ, dưới sự giám thị của Lạc Mộng Khê cùng Hạ Hầu Thần, dùng một nhánh cây nhỏ chia xúc xắc thành bốn viên một tổ, chậm rãi lùa sang một bên, dần dần, xúc xắc càng ngày càng ít, tâm của mọi người cũa cũng nhảy lên tới cổ họng, tất cả đều trừng lớn mắt cẩn thận quan khán: Là lẻ, hay vẫn là chẵn......

Lạc Mộng Khê sắc mặt như thường, Hạ Hầu Thần cũng mặt không đổi sắc nhìn phía xúc xắc, đáy mắt thâm trầm, không chút gợn sóng.

một nhóm nón viên bị đẩy ra, cuối cùng chỉ còn lại ba viên xúc xắc, trong lòng tả hữu hộ pháp và Băng Lam đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra: Hoàn hảo, hoàn hảo, thánh nữ thắng!

“Chúc mừng Vương phi, thắng được một ván!” Hạ Hầu Thần ánh mắt bình tĩnh, làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn.

“Đa tạ Hạ Hầu thái tử nhẹ tay, hiện tại, đến phiên Hạ Hầu thái tử đoán chẵn lẻ!” Hạ Hầu Thần, lần này, ngươi thua định rồi!

Hạ Hầu Thần vẫn không nói chuyện, đáy mắt thâm trầm lóe ra ý cười bí hiểm, tựa hồ đã nắm chắc thắng lợi.

Chưởng quầy một lần nữa đem xúc xắc gom lại cùng nhau, Lạc Mộng Khê cầm lấy chén nhỏ, tùy tiện úp lấy một ít, kéo qua một bên, bàn tay mềm mại nhỏ bé không xương nhẹ gõ lên đáy bát, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh vô ba: “Hạ Hầu thái tử, bên trong là chẵn, hay vẫn là lẻ”

Tả hữu hộ pháp cùng Băng Lam, không chút để ý chờ Hạ Hầu Thần cho đáp án: Lạc Mộng Khê đã thắng một ván, cho dù một ván này Hạ Hầu Thần thắng, cũng bất quá là hòa với Lạc Mộng Khê mà thôi, nhưng kể từ đó, hai người bọn họ chẳng phải sẽ còn phải đổ tiếp, bởi vì chưa phân ra thắng bại a......

Nếu Hạ Hầu Thần thua thì thật tốt, vậy tiểu thư liền thắng!

Vấn đề mà Băng Lam lo lắng, tả hữu hộ pháp tựa hồ lại không lo lắng, hai người nhìn lẫn nhau một cái, đáy mắt hiện lên một tia quỷ dị: Khả năng để Hạ Hầu Thần thắng không lớn!

Nhìn bàn tay nhỏ bé Lạc Mộng Khê đặt trên đáy chén, Hạ Hầu Thần nhẹ nhàng cười: “Chẵn!” Trong tay Lạc Mộng Khê trống không, xúc xắc cách chỗ nàng không gần, huống chi, nếu Lạc Mộng Khê muốn giở trò dưới mắt của Hạ Hầu Thần hắn, tuyệt đối là không thể......

“Hạ Hầu thái tử xác định là chẵn, không hề sửa đổi sao?” đôi mắt Lạc Mộng Khê trong trẻo nhưng lạnh lùng ẩn ẩn mang theo ý trêu tức, mây quang thâm trầm của Hạ Hầu Thần nhìn vào bàn tay vẫn luôn đặt trên đáy chén của Lạc Mộng Khê: “Chẵn, bản cung không hề sửa đổi!”

“Hảo, chưởng quầy, đến kiểm tra chẵn lẻ!” Lạc Mộng Khê đứng lên, chậm rãi đi sang một bên, Hạ Hầu Thần quan sát nhất cử nhất động của Lạc Mộng Khê: hai tay Lạc Mộng Khê hoàn toàn trống trơn, thần thái như thường, không có động tác nào, huống chi, trong ánh mắt chăm chú của Hạ Hầu Thần, nàng cũng không thể nào có động tác gì.

Khi Hạ Hầu Thần đứng dậy đi tới một bên, lão chưởng quầy mở bung chén nhỏ, trong sự chú mục của mọi ngườì kiểm tra chẵn lẻ.

Khi lão chưởng quầy đẩy bốn viên xúc xắc cuối cùng sang một bên, Hạ Hầu Thần nguyên bản đang tự tin tràn đầy lại khiếp sợ tại đương trường, bởi vì số xúc xắc không phải là chẵn, mà là lẻ: Điều này làm sao có thể!

“Hạ Hầu thái tử, ngươi thua, số xúc xắc này là lẻ, không phải chẵn!” Lạc Mộng Khê lạnh giọng nói ra đáp án mà Hạ Hầu Thần khó có thể chấp nhận: “Xem ra hôm nay ra lẻ, không ra chẵn, Mộng Khê thành công!”

Hạ Hầu Thần mâu quang phát lạnh, đột nhiên nâng tay đánh lên bàn, chỉ nghe: “Phanh!” một thanh âm vang lên, cái bàn bị đánh tứ phân ngũ liệt, mảnh vụn phân tán khắp nơi, xúc xắc trên bàn cũng đinh đinh đang đang rơi trên mặt đất.

Trong đôi mắt thâm trầm của Hạ Hầu Thần xẹt qua một tia hàn quang, từng bước tới gần Lạc Mộng Khê: “không có khả năng, bản cung không có khả năng thua, Lạc Mộng Khê, nhất định là nàng động tay động chân”

“Hạ Hầu thái tử, vừa rồi khi chúng ta đổ chẵn lẻ, ngươi đã tận mắt nhìn thấy, Mộng Khê làm sao có thể động tay chân”

Hạ Hầu Thần cùng Lạc Mộng Khê đều biết, những viên xúc xắc này có số lượng có nhất định, vừa rồi khi Lạc Mộng Khê đoán chẵn lẻ, là nhìn số xúc xắc còn lại để đoán, và Hạ Hầu Thần cũng không ngoại lệ, hắn cũng xem số xúc xắc còn thừa, rồi mới nói là ‘chẵn’, nhưng lại không nghĩ rằng mình đã đoán sai......

Điều này đối với người luôn luôn bày mưu nghĩ kế, tự tin tràn đầy như Hạ Hầu Thần mà nói, thì thật là một đả kích.

Hạ Hầu Thần từng bước ép sát, Lạc Mộng Khê không thể không thối lui về phía sau: “Hạ Hầu thái tử, ngươi và ta là cá cược công bằng, Mộng Khê vừa rồi thật sự không có gian lận, nếu ngươi không tin, có thể hỏi thử những ám vệ mà ngươi mang tới, bọn họ ẩn nấp khắp nơi, có thể nhìn thấy phương pháp đỗ vừa rồi của ta theo nhiều góc độ!”

Lạc Mộng Khê âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, suy tư phương pháp thoát đi: Hạ Hầu Thần quả nhiên đủ ti bỉ vô sỉ, thua cũng không nhận thua, căn bản là không có chút ý tứ muốn thả ta rời đi, chờ những ám vệ này của hắn đi ra, ta phải tìm cơ hội thoát đi......

“Hảo, bản cung sẽ kêu bọn họ ra, hỏi bọn họ có nhìn thấy nàng gian lận hay không!” Lạc Mộng Khê, vô luận ngươi có gian lận hay không, bọn họ đều sẽ nói ngươi gian lận, bởi vì bọn họ là người của bản cung!

Bất quá, bản cung là đổ thuật bất bại, vì sao hôm nay lại tính sai, hay vẫn là do Lạc Mộng Khê ngươi thật sự gian lận ở trước mặt bản cung, dù sao thì nguyên nhân cũng đã không còn trọng yếu nữa, quan trọng là, lúc này đây, Lạc Mộng Khê tuyệt đối trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bản cung!

“Người tới, người tới!” Hạ Hầu Thần lớn tiếng mệnh lệnh về phía không khí, vốn tưởng rằng sẽ có hắc y ám vệ hiện thân đi ra, không nghĩ tới, hắc y ám vệ chưa tới, nhưng người đến đây lại là người mà hắn không mong muốn nhìn thấy nhất.

“Hạ Hầu thái tử đã ở đây, thật sự là quá khéo!” Quần áo trắng thản nhiên tiến vào trà lâu, dung nhan tuấn mỹ vô trù, khí chất tôn quý bất phàm, làm cho người ta vừa thấy liền mù quáng trầm mê.

“Nam Cung Quyết!” Ngay trong nháy mắt Hạ Hầu Thần ngây người, Lạc Mộng Khê đã rất nhanh chạy đến trước người Nam Cung Quyết, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn đầy vui sướng hỏi: “Sao chàng lại tới đây?”

Vừa rồi Lạc Mộng Khê cảm giác ngoài cửa có động tĩnh, hình như là Nam Cung Quyết, nhưng nàng sợ mình đoán sai, dù sao, mình đã lặng lẽ ra khỏi Lạc vương phủ, Nam Cung Quyết làm sao có thể biết được mà theo tới nơi này.

“Vài ngày nay bổn vương luôn vội vàng xử lý sự tình, vắng vẻ Vương phi, nên hôm nay bổn vương cố ý đến mời Vương phi cùng đi Túy Tiên lâu ăn túy gà!”

“hiện tại đã qua thời gian dùng bữa rồi” hiện tại đã quá trưa, nếu ăn ngọ thiện, thì trễ, ăn bữa tối, lại sớm!

không thể tưởng tượng được là Nam Cung Quyết thật sự biết ta ở trong này, xem ra, thế lực của hắn đã mạnh hơn cả Hạ Hầu Thần, bất quá, nơi này là Thanh Tiêu, dù thế lực của Nam Cung Quyết có mạnh hơn so với Hạ Hầu Thần thì cũng là chuyện đương nhiên.

“không quan hệ, nhiều nhất thì bổn vương sẽ mua túy gà mà Mộng Khê thích ăn nhất về vương phủ, giữ lại độ ấm, rồi bữa tối lại ăn......”

Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết không coi ai ra gì chỉ lo thảo luận vấn đề bữa tối, hoàn toàn sạch sẽ xem nhẹ mọi người, Băng Lam thấy nhưng không thể trách, bởi vì khi Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết ở Lạc vương phủ cũng là như vậy, lúc tình nùng, thì giống như trong thiên địa chỉ còn có hai người bọn họ, ai cũng không thể chen vào.

Còn tả hữu hộ pháp thì bĩu môi, quay đầu đi không xem: hiện tại có thân mật, thì một năm sau cũng phải cùng chúng trở về Tuyệt Tình cung.

Trong đầu lại hiện ra những hình ảnh thời tuổi trẻ của mình: “Lão nhân, hai người chúng ta đã bao lâu không nói chuyện thân mật giống như vậy?”

Sau khi thành thân, vì Tuyệt Tình cung, bọn họ mỗi ngày đều bôn ba lao lực, rất ít khi hai người có thể ở cùng nhau, dịu dàng thắm thiết, lại về sau, mặc dù vẫn ăn ý, nhưng cảm tình đã không còn tinh tế, đặc sắc giống trước kia nữa.

“Khoảng hơn mười năm đi!” Vì Tuyệt Tình cung, ngươi và ta đều bận rộn, thành thân đã hai mươi năm, thì có mười tám mười chín năm đã không thân mật như vậy nữa.

Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết không coi ai ra gì, làm cho tả hữu hộ pháp nhớ tới chính mình vào hai mươi năm trước: Chúng ta lúc đó cũng giống như Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết lúc này, trong mắt, trong lòng, cũng chỉ có lẫn nhau a......

“Lạc vương gia công sự bận rộn, sao lại rảnh rỗi tới đây?” Hạ Hầu Thần thân là thiên chi kiêu tử, khi nào thì bị người khác xem nhẹ như thế, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê trước mặt mọi người khanh khanh ta ta, coi hắn như không khí, hắn tự nhiên tức giận.

Huống chi, hắn rõ ràng ở trong này bày ra thiên la địa võng, không người có thể tự do ra vào, nhưng Nam Cung Quyết lại vào bằng cách nào?

“Thời gian không còn sớm, bổn vương là tới đón Mộng Khê về phủ!” Nam Cung Quyết ôm lấy bả vai Lạc Mộng Khê, kéo nàng tiến vào trong lòng: “Nếu Hạ Hầu thái tử không ngại, không bằng cùng nhau trở về Lạc vương phủ dùng chút cơm rau dưa”

“Hảo ý của Lạc vương gia, bản cung tâm lĩnh, bất quá, bản cung còn có việc trong người, không tiện đến Lạc vương phủ dùng bữa tối!” Hạ Hầu Thần giống như nghĩ tới cái gì, đáy mắt thâm trầm hiện lên một tia kinh ngạc: Nếu thật sự là như vậy, Nam Cung Quyết, tính ngươi lợi hại!

Nam Cung Quyết lơ đễnh: “một khi đã như vậy, bổn vương cùng Mộng Khê đi trước một bước, Hạ Hầu thái tử xin cứ tự nhiên!”

“Mộng Khê, đi thôi!” Nam Cung Quyết ôm cả bả vai Lạc Mộng Khê chậm rãi đi ra phía ngoài, Băng Lam đi theo phía sau hai người ra khỏi trà lâu, Hạ Hầu Thần bên trong trà lâu, tay phải nắm chặt thành quyền, không ngừng run run, lệ quang dưới đáy mắt thâm trầm càng thêm đậm:

Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, hôm nay sự nhục nhã và thống khổ mà các ngươi đã gậy ra cho bản cung, ngày khác bản cung chắc chắn sẽ ngàn lần vạn lần đòi lại!

Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê sau khi ra bên ngoài trà lâu, đi được chừng một khoảng cách, thì Lạc Mộng Khê tâm sinh khó hiểu, dừng lại cước bộ nhìn về phía sau, nhưng đập vào mắt vẫn là một mảnh trống rỗng.

“Mộng Khê, nàng đang nhìn cái gì?” Nam Cung Quyết cũng tùy theo dừng lại cước bộ, theo ánh mắt Lạc Mộng Khê nhìn lại, tự nhiên cũng là cái gì cũng không nhìn thấy.

“Hạ Hầu Thần dẫn theo rất nhiều ám vệ tới đây, ta biết bọn họ đều đang ẩn thân, tuy ta nhìn không thấy, nhưng vừa rồi khi chúng ta đi ra, vì sao bọn họ lại không ngăn cản?”

Nhân số của ám vệ rất nhiều, nếu Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê cùng nhau giao thủ, cho dù là thắng, thì đó cũng là chuyện của một hai canh giờ sau.

Nếu Hạ Hầu Thần muốn bắt nàng, thì rất có thể hắn đã triệu tập rất nhiều ám vệ đến, nếu như thế, khả năng để cho Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết thắng sẽ không lớn, nhưng Hạ Hầu Thần cũng không có làm như vậy, hắn không hề ngăn trở Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê.

Nam Cung Quyết mỉm cười, đáy mắt thâm thúy hiện lên ý cười tự tin: “Mộng Khê, nàng cảm thấy người chết còn có thể xuất hiện không để chắn đường chúng ta sao?”

“Người chết?” Lạc Mộng Khê đột nhiên quay đầu nhìn Nam Cung Quyết: “Chàng nói là những ám vệ này đều đã chết?” Ai giết, vì sao ta vẫn ngồi ở trong đại sảnh, nhưng lại không hề nghe được một chút động tĩnh gì?

Nam Cung Quyết ôm eo nhỏ Lạc Mộng Khê: “Những ám vệ này tự nhiên là do bổn vương sai người giết, chuyện lần này, chính là cho Hạ Hầu Thần một giáo huấn, nhìn hắn về sau còn dám lại ở Thanh Tiêu kiêu ngạo ương ngạnh hay không”

“Nam Cung Quyết, sao chàng lại tìm tới nơi này?” Chẳng lẽ khi ta lặng lẽ chạy ra Lạc vương phủ, thì thị vệ của Lạc vương phủ vẫn luôn tại âm thầm bảo hộ ta.

“Mộng Khê, nói cho nàng một chuyện, phàm là người trong Lạc vương phủ, không có người nào có thể ra khỏi phủ mà bổn vương không hề phát hiện....”

nói như vậy, ta đoán là đúng, thị vệ của Lạc vương phủ vẫn đều luôn âm thầm đi theo ta.

Ngay khi Lạc Mộng Khê trầm tư, một dòng hô hấp ấm áp đã phả vào mặt, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu, cái trán chạm vào cái trán Nam Cung Quyết:

“Mộng Khê, bổn vương có thể giết toàn bộ ám vệ của Hạ Hầu Thần, cũng có một phần công lao của nàng, cho nên, chuyện nàng lặng lẽ ra, bổn vương sẽ không so đo với nàng, bất quá, về sau cũng không thể lại làm chuyện lỗ mãng như vậy, để tránh bổn vương lo lắng......”

“Nam Cung Quyết, những ám vệ của Hạ Hầu Thần đều phi thường lợi hại, sao chàng có thể trong tình huống lặng yên không một tiếng động giết chết bọn họ?”

Lần trước khi ám vệ của Hạ Hầu Thần giao thủ cùng với thị vệ trong Lạc vương phủ, thì thế lực song phương là ngang nhau, vì sao lần này, thị vệ Lạc vương phủ lại trở nên lợi hại như vậy?

“Người động thủ không phải thị vệ Lạc vương phủ, mà là ba người bổn vương, Bắc Đường Diệp và Nhạc Địch......”

Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe ra sự nghi hoặc, đôi môi anh đào mê người khẽ nhếch, giống như đang chờ đợi người đến nhấm nháp, dù sao nơi này bốn bề vắng lặng, Nam Cung Quyết nói được một nửa, nhịn không được cúi đầu, ngậm lấy cánh môi hương vị ngọt ngào của Lạc Mộng Khê mà nhẹ nhàng duyện hôn......

Vốn tưởng rằng hắn hôn một chút sẽ buông ra ngay, ngờ đâu, Nam Cung Quyết càng hôn càng sâu, cái lưỡi linh hoạt không chút khách khí tiến vào trong miệng Lạc Mộng Khê, quấn lên chiếc lưỡi thơm tho của nàng cùng nhau chơi đùa......

“Ngô...... Nơi này là...... Bên ngoài......” Nam Cung Quyết kịch liệt hôn, hôn Lạc Mộng Khê đến thở không nổi, nhưng Nam Cung Quyết một chút cũng đều không có ý tứ muốn thả ra, rơi vào đường cùng, Lạc Mộng Khê chỉ đành phải quay đầu tránh đi nụ hôn của của Nam Cung Quyết, mồm to hít vào: “...... sẽ bị người khác nhìn thấy...... Trước tiên phải nói về chính sự......”

Nam Cung Quyết đem ánh mắt chuyển sang một bên, cố gắng bình phục nỗi lòng của mình, sau một lát, Nam Cung Quyết quay đầu, ôm lấy Lạc Mộng Khê, chậm rãi bước về phía trước:

“Khi nàng trên đường cứu tiểu hài tử kia, thì thị vệ vương phủ đã biết nàng sắp gặp chuyện không may, vì thế đã trở về phủ bẩm báo cho bổn vương......”

“Sau đó, bổn vương biết được Hạ Hầu Thần dẫn theo rất nhiều ám vệ tới đây, cũng đem những địa phương phụ cận hoàn toàn phong tỏa, nên bổn vương liền nghĩ tới phương pháp này để đối phó với ám vệ, ha uy phong của Hạ Hầu Thần, chèn ép khí diễm kiêu ngạo của hắn.....”

“Bất quá, may mắn nàng cái khó ló cái khôn, thi đổ chẵn lẻ với Hạ Hầu Thần, khiến cho hắn phân thân, mới không thể nhận thấy được động tác của Nhạc Địch và Bắc Đường Diệp......”

“Võ công Hạ Hầu Thần cao hơn Bắc Đường Diệp và Nhạc Địch sao?” Lạc Mộng Khê đã sớm biết đáp án, nhưng lại vẫn nhịn không được hỏi.

“Đương nhiên, võ công Hạ Hầu Thần tương xứng với bổn vương, tự nhiên cao hơn so với Bắc Đường Diệp và Nhạc Địch, hắn không thể phát hiện động tác của bổn vương, nhưng lại có thể phát hiện ra Bắc Đường Diệp cùng Nhạc Địch......”

“Ám vệ ẩn nấp trong chỗ tối, các ngươi làm thế nào để tìm được bọn họ?” Hơn nữa, lại trong tình huống mà bọn họ không hề phát hiện giết bọn họ.

Khó trách vừa rồi Hạ Hầu Thần không có ngăn cản Nam Cung Quyết mang Lạc Mộng Khê rời đi, bởi vì những ám vệ hắn mang tới đều chết sạch, hắn lại bị thương, căn bản không phải là đối thủ của Nam Cung Quyết, nếu hai người giao thủ, Hạ Hầu Thần là tự rước lấy nhục!

“Ám vệ có thể ẩn thân, là vì bọn họ tu tập một loại võ công thập phần đặc thù, nhưng mỗi chuyện đều có nhiều mặt, có hữu ích, nhưng cũng có hại, ám vệ ẩn thân là hảo, nhưng bọn họ có một nhược điểm trí mạng mà người thường không có.

Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê tay trong tay thân mật đi phía trước, Băng Lam đi theo sau hai người, cùng hai người bảo trì một khoảng cách nhất định, không dám đi vào quá gần, sợ quấy rầy hai người, nhưng cũng không có cách quá xa, sợ theo không kịp hai người.

Khi bóng dáng Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê đã biến mất, thì một thân quần áo xanh từ hư không bỗng xuất hiện ở ngay chỗ mà hai người vừa rồi đã đứng, nhìn hai người, đáy mắt hiện lên một ý cười chua sót:

Động tác của Nam Cung Quyết luôn nhanh hơn so với ta một bước, vừa rồi ta cũng tính cứu Mộng Khê, nhưng không nghĩ tới lại bị Nam Cung Quyết giành trước một bước!

Nhân mệnh, có phải thật sự là do trời định hay không, bằng không vì sao Nam Cung Quyết lại luôn nhanh hơn một bước so với ta, lúc này đây, cũng là ta phát hiện chuyện Mộng Khê bị nhốt trước, nhưng đến cuối cùng, người cứu nàng ra khỏi khổ hải, cũng lại là Nam Cung Quyết!

Trong trà lâu, khi Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đi rồi, Hạ Hầu Thần cũng đi, nhưng tả hữu hộ pháp lại cũng không có nghe được tiếng bước chân rời đi của ám vệ: Xem ra những tên ám vệ này đã lặng lẽ bỏ chạy, không có giống trống khua chiêng như khi đến a.

Bất quá, Hạ Hầu Thần dẫn theo rất nhiều ám vệ đến, nhưng vừa rồi Nam Cung Quyết lại đến một mình, cho dù Hạ Hầu Thần bị thương không phải là đối thủ của Nam Cung Quyết, nhưng ám vệ của hắn cũng có thể đối phó được với Nam Cung Quyết.

Vì sao vừa rồi Hạ Hầu Thần lại chưa nói được mấy câu, không có động tác gì, lại để Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê rời đi?

“Toàn bộ ám vệ mà Hạ Hầu Thần mang đến đều đã chết, hai người các ngươi cái gì cũng không cần làm, chờ người của Hạ Hầu Thần đến nhặt xác cho bọn hắn là được!” Lãnh Tuyệt Tình nguyên bản đã đi ra ngoài làm việc, không biết khi nào đã trở lại, vẫn như cũ áo trắng phiêu phiêu, khí chất ưu thương.

“Toàn bộ ám vệ của Hạ Hầu Thần đã chết? Người của Nam Cung Quyết giết?” Tả hữu hộ pháp thực khiếp sợ với tin tức này: đến tột cùng thì Nam Cung Quyết lợi hại tới trình độ nào, thế nhưng có thể lặng yên không một tiếng động giết chết nhiều ám vệ của Hạ Hầu Thần như vậy.

Hơn nữa, tả hữu hộ pháp chúng ta ở ngay tại nơi này, nhưng cũng không chút nhận thấy được là bọn họ ra tay.

“Nam Cung Quyết là Thanh Tiêu Lạc vương, nơi này là Thanh Tiêu, hắn muốn giết người, có rất nhiều loại phương pháp, hơn nữa cong không lưu chút dấu vết, không người nào có thể bắt được nhược điểm!”

Hạ Hầu Thần cùng đấu với Nam Cung Quyết ở Thanh Tiêu, quả thực chính là tự tìm đường chết, tuy rằng quốc lực của Thanh Tiêu quốc hiện tại không bằng Tây Lương, nhưng cũng không đại biểu cho Hạ Hầu Thần có thể ở tác uy tác phúc, không coi ai ra gì ở Thanh Tiêu.

Nam Cung Quyết là Thanh Tiêu Lạc vương gia, tâm cơ thâm trầm, tinh thông tính kế, người như vậy nhường nhịn ngươi, không phải là sợ ngươi, mà chỉ là vì muốn tìm một thời cơ thích hợp, cho ngươi một kích trí mệnh, cho nên, người như Nam Cung Quyết, vẫn nên là ít chọc tốt hơn, nếu không, ngươi sẽ chết thực thảm.

Nam Cung Quyết cùng Lạc Mộng Khê trở về vương phủ, cũng không tới Túy Tiên lâu dùng bữa, bất quá, lại cố ý sai hạ nhân mua túy gà mang về.

Màn đêm buông xuống, Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết dùng xong bữa tối, tắm rửa, rửa mặt chải đầu hết thảy, không có việc gì, liền nằm ở trên giường, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Nhưng lúc này thời gian sớm, hai người lại không chút buồn ngủ, nên Lạc Mộng Khê liền ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết thì ôm nàng tiến vào trong ngực, trợn tròn mắt, không biết là đang nghĩ cái gì.

“Nam Cung Quyết, sao hôm nay chàng lại im lặng như vậy?” Lại không đến quấy rầy ta, đây cũng không giống như phong cách làm việc của Nam Cung Quyết.

Nam Cung Quyết cúi đầu nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mắt lóe lên ý cười trêu tức: “Ngày hôm qua không phải nàng đã nói mấy ngày nay chính là kì nguy hiểm của mình sao? Bổn vương không muốn để nàng thất tín với Lãnh Tuyệt Tình, cho nên thực tự giác, bất quá, nếu Mộng Khê không sợ thất tín, bổn vương không sao cả!”

nói xong, thân hình thon dài của Nam Cung Quyết đã áp lên Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê vội vàng đẩy hắn sang một bên: “Ta vừa rồi là giỡn mà thôi, mấy ngày nay thật sự là kì nguy hiểm, chúng ta không thể viên phòng, Nam Cung Quyết, không phải chàng cũng ngủ không yên?”

“Bổn vương nghỉ ngơi luôn luôn có quy luật, hiện tại sắc trời còn sớm, tự nhiên ngủ không được.” Có phải hắn hẳn là nên đến thư phòng lấy quyển sách, cùng Mộng Khê cùng nhau nằm xem, để giết thời gian nhàm chán hay không?

Lạc Mộng Khê mâu quang vi thiểm: “Nam Cung Quyết, chàng và ta đều không hề buồn ngủ, không bằng chúng ta lặng lẽ đến phủ Thừa tướng, nhìn xem Phùng Thiên Cương có được đại phu nhân giấu ở nơi đó hay không?”

Nam Cung Quyết hơi hơi suy tư: “Chủ ý thật ra không sai!” Có chuyện làm, không cần trợn tròn mắt nằm ở trên giường, không có việc gì.

“Chuyện đó không nên trì hoãn, chúng ta đi nhanh đi!” Lạc Mộng Khê xoay người xuống giường, thay một thân y phục dạ hành, lôi kéo Nam Cung Quyết ra phòng ngủ, quan sát thấy chung quanh không người, hai người vận dụng khinh công rất nhanh bay theo phương hướng tới phủ Thừa tướng.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.