Tôi thở dài, chuẩn bị gửi tin nhắn giải thích với Trình Tống, cửa quán bar đột nhiên bị mở ra.
Tiếng động to lớn thu hút ánh mắt của mọi người, bao gồm cả tôi.
Tôi nhìn ra cửa, mới nhận ra người đến là Trình Tống.
Bốn mắt nhìn nhau, anh bước hùng hổ về phía tôi, khi gần đến chỗ tôi, anh giơ điện thoại lên:
“Khương Lạc Yên, em đùa anh à, xin lỗi là ý gì?”
Tôi lùi về phía sau theo bản năng, trong lòng gào thét không ổn.
“Anh mặc kệ, em xin lỗi cũng phải quay lại với anh, nếu không! Anh khóc ở đây cho em xem!”
Anh ấy đi thẳng về phía tôi, khi anh sắp đến gần tôi, Chu Thời Dã chắn ngay trước mặt tôi, tách tôi và Trình Tống ra.
Hai người họ cao ngang ngang nhau, đứng cùng một chỗ vừa hay tạo thành đường thẳng nằm ngang.
Trình Tống nhìn anh ta, môi hơi nhếch lên.
“Giám đốc Chu, trùng hợp thế, gặp được anh ở đây.”
Chu Thời Dã cũng khẽ mỉm cười đáp lại:
“Không trùng hợp, tôi đang đợi người.”
Hai người họ quen nhau, tôi không hề bất ngờ.
Trên thương trường vốn đã qua lại với nhau, hai người đều là doanh nhân trẻ hai năm nay mới phất lên ở trên thương trường, quen biết nhau là chuyện rất bình thường.
Khung cảnh ồn ào bỗng trở nên im ắng hơn vì hai người này đến,
Những bạn học vốn sắp về cũng đặt túi xuống tới tấp, chuẩn bị hóng hớt, ánh mắt bọn họ rơi vào nữ chính là tôi.
Tôi cứng người đứng tại chỗ, và nghe thấy những lời xì xầm bàn tán phát ra từ phía sau băng ghế:
“Ôi, con nhỏ này bắt cá hai tay à?”
“Chơi được đấy, nhưng bạn gái này trông ngây thơ thế kia sao lại làm chuyện đáng gh.ét vậy chứ? Ôi, anh chàng mặc áo khoác đen kia đẹp trai quá, mày lên đi, chẳng phải mày thích kiểu này sao…”
“Ôi chao, mày đừng ồn ào nữa.”
Giọng của bọn họ không lớn lắm, nhưng khi một người đang ở trạng thái cực kỳ căng thẳng, thính giác sẽ rất nhạy bén.
Tôi thừa nhận rằng mình quá nhạy cảm, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi và tôi vô thức nắm lấy tay Hứa Vãn đang ở bên cạnh.
Hứa Vãn nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với tôi, và vội vàng hỏi:
“Sao thế, Lạc Yên?”
7.
Giọng nói Hứa Vãn cắt ngang lời Trình Tống và Chu Thời Dã, hai người họ ồn ào nhìn về phía tôi.
Tôi khom người cầm lấy túi trên ghế, nhỏ giọng nói “Xin lỗi” rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Tôi tự nhốt mình trong buồng vệ sinh, lấy thuốc đựng trong túi xách ra nhét vào miệng.
Dây dưa một lúc, tôi mới dần thả lỏng.
Tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực và rối loạn lo âu nghiêm trọng, kể từ năm lớp 12, khi bố mẹ tôi ly hôn và tôi bị bỏ rơi.
Năm đó bố tôi ngoại tình bị mẹ tôi bắt quả tang được ngay trước mặt mọi người, mẹ tôi không tin rằng người chồng yêu thương bà ấy như vậy sẽ mang người phụ nữ khác về nhà, bà ấy gào thét như phát điên, thu hút tất cả hàng xóm và ly hôn ngay trong ngày.
Chờ sau khi tôi về đến nhà, đập vào mắt tôi là tờ giấy ly hôn nho nhỏ.
Còn mẹ tôi hôm đó đã mua vé xe đến thành phố khác, rời đi.
Mẹ tôi chẳng mang gì hết, kể cả tôi cũng bị bà ấy bỏ lại.
Gia đình mà tôi cho là đáng tự hào nhất đã tan nát vì trò hề này.
Tôi trở thành đề tài đàm tiếu mỗi khi nhàn rỗi trong nhà người khác, bạn bè đồng trang lứa đã từng ghen tị với thành tích tốt của tôi bắt đầu tán gẫu về tôi.
Kể từ đó, mỗi lần nghe người khác xì xào bàn tán, tôi không khỏi run rẩy.
8.
“Dưa này ngon quá, uống bữa rượu còn gặp được chuyện này.”
“Đúng thế, nhưng mà có nên nói hay không, hai anh chàng kia trông đẹp trai ghê, đặc biệt là anh chàng đẹp trai mặc áo khoác trắng.”
“Ơ, không phải chứ? Tao cảm thấy người mặc áo đen đẹp trai hơn một chút.”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, xuyên qua khe hở tôi nhìn thấy hai người đẹp tóc xoăn, mặc váy hai dây trang điểm đậm cầm túi đứng trước gương.
“Đều đẹp hết, này, mày có cảm thấy con kia rất đáng ghét không? Cảm giác trông cũng không phải loại tốt đẹp gì.”
Cô gái mặc váy màu trắng lấy son từ trong túi ra, khi nói chuyện bởi vì thoa son nên hơi nghe không rõ, nhưng tôi vẫn nghe được rõ ràng cô ta đang nói gì.
“Tao cũng thấy thế, trông rất ngây thơ, nhưng mà loại con gái trông đơn thuần mới là tay chơi, đừng hỏi sao tao biết.”
Hai người nói xong, không hẹn mà nhìn nhau cười thành tiếng.
Tay tôi siết chặt túi, cả người rét lạnh.
Rầm.
Cửa phòng vệ sinh bị đá văng, tôi bị dọa giật mình lùi lại theo bản năng.
Sau đó, tôi nghe thấy một giọng nam quen thuộc:
“Sao cô biết? Nói tôi nghe xem nào???”
Giọng điệu Trình Tống cứng rắn và mang theo sự tức giận.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng nói kỳ quái của Hứa Vãn:
“Mở mồm ngậm mồm là không phải loại tốt lành gì, cô cứ đến trước cửa siêu thị trước hỏi bố của bố gọi là gì, biết rõ rồi tới đây đặt điều, nếu không cái mồm thối kia bịa chuyện hồi lâu cũng chỉ nói những thứ người ta ghê tởm thôi.”
Nói xong cô ấy đi về phía trước, khẽ gọi về cửa buồng vệ sinh:
“Yên Yên, mày ở đó không?”
Tôi run rẩy mở cửa, ngay khi nhìn thấy Hứa Vãn bèn lao vào lòng cô ấy.
Sắc mặt Trình Tống tái mét nhưng khi nhìn thấy tôi, anh ấy cởi áo khoác và choàng lên người tôi.
Áo khoác rất rộng, đủ lớn để che cả người tôi.
Trình Tống ôm tôi từ vòng tay của Hứa Vãn, anh ấy ôm tôi vào lòng, khi rời đi còn cảnh cáo:
“Nếu biết được nhiều như thế chắc cũng biết là tung tin đồn nhảm có thể bị phạt bao nhiêu năm.”
9.
Tôi được Trình Tống ôm rất lâu, mãi đến khi xung quanh dần trở nên yên tĩnh, tôi mới dừng lại.
Tôi cởi áo khoác, nhìn thấy Chu Thời Dã và Hứa Vãn đi theo phía sau.
Chu Thời Dã thấy tôi không sao, lạnh lùng xoay người về phía quán bar.
Trước khi đi, anh ta nói với Trình Tống:
“Chăm sóc cô ấy đi, tôi sẽ đi xử lý.”
Sau khi Chu Thời Dã rời đi, tôi lặng lẽ giữ khoảng cách với Trình Tống, tôi cởi áo khoác trên người xuống đưa cho Trình Tống, sau đó đứng cạnh Hứa Vãn.
Tôi không dám nhìn ánh mắt của Trình Tống, mái tóc rối loạn che mất tầm nhìn, tôi khom người với Trình Tống:
“Rất xin lỗi, hồi nãy chơi sự thật hay mạo hiểm bị thua, em không có ý làm phiền anh.”
Trình Tống nghe thấy thế, sau khi sững người, nở nụ cười gượng gạo:
“Vậy thì xin lỗi cũng không phải là em cố ý đúng không?”
Tôi sững sờ sau đó gật đầu:
“Ừm.”
Thấy vậy, anh nghiêng đầu sang một bên, nhẹ nhàng nói:
“Thế thì tốt.”
Nói xong, anh nhìn tôi, ánh sáng đèn đường chiếu vào người anh, đôi mắt anh sáng ngời, như có cả dải ngân hà trong đó:
“Anh đưa em về nhé?”
Anh vừa dứt lời, điện thoại đổ chuông.
Khi Trình Tống lấy điện thoại ra, tôi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình: Trì Ý.
Tôi nhớ cô ấy, cô gái đứng bên anh ngày trước khi chúng tôi chia tay.
Trình Tống liếc nhìn tên trên màn hình điện thoại, sau đó dứt khoát từ chối.
Anh để điện thoại vào túi, nói với tôi:
“Đi thôi.”
Nhưng tôi vội lắc đầu:
“Em tự về được.”
Trình Tống dừng bước, cuối cùng choàng áo khoác lại trên người tôi, tôi muốn từ chối nhưng anh cứ khăng khăng muốn làm vậy.
“Đêm lạnh, trên đường trở về cẩn thận một chút, hai ngày nữa trả đồ cho anh cũng được.”
Nói xong anh nháy mắt với tôi, như sợ tôi từ chối, rồi quay người bỏ đi.