Sáng sớm hôm sau, tôi ăn sáng xong đến công ty làm việc, vừa đến cửa công ty đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Chu Thiển Thiển mặc chiếc váy ngắn, đứng ở cửa nhìn xung quanh, trong lòng tôi chợt cảm thấy không ổn, nên cố ý khom người bước đi nhưng khi đến gần bị cô ta phát hiện ra.
Cô ta nhìn thấy tôi phấn khích lấy điện thoại ra.
“Nghe nói cô và Trình Tống hẹn hò, có thật không? Chúc mừng hai người nha, tôi đưa tiền mừng trước cho cô, cô có thể khiến anh tôi từ bỏ không?”
Nói xong cô ta lấy một bao lì xì căng phồng nhét vào tay tôi.
Mắt tôi luôn dán vào điện thoại của cô ta.
Tấm hình kia là bóng dáng tôi kéo Trình Tống rời đi, tôi nhét lại bao lì xì vào tay cô ta, hỏi: “Tấm hình này ở đâu ra?”
Chu Thiển Thiển tháo kính ra, sau khi liếc nhìn bức ảnh rồi nói với tôi: “À trên hotsearch lan truyền điên cuồng, CP siêu thoại của hai người cũng có rồi.”
Tôi sững sờ, sau khi cầm điện thoại từ tay Chu Thiển Thiển mới nhận ra, hóa ra Trình Tống đã nổi tiếng trên mạng từ lâu.
Dù sao doanh nhân vừa đẹp trai vừa trẻ trung lại giàu có chỉ cần lộ diện chắc chắn sẽ có người theo dõi.
Sau khi những bức ảnh này bị lộ ra, cộng thêm với các trò marketing thêm mắm dặm muối đã lên ngay hot search trong ngày hôm đó.
Mà người trong cuộc như tôi lại hồn nhiên không hay biết gì.
“Ôi dào, cô giải quyết chuyện của tôi trước được không, xem như tôi cầu xin cô, cô cũng hạnh phúc, cô tác thành giúp tôi chút đi mà.”
Chu Thiển Thiển làm nũng với tôi, tôi bất lực đỡ trán:
“Thế muốn làm thế nào…cùng lắm tôi chỉ có thể…tôi chúc cô thành công.”
18.
“Chu Thiển Thiển.”
Chu Thiển Thiển vừa dứt lời, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng cô ta, che khuất cả người cô.
Nụ cười của Chu Thiển Thiển cứng đờ trên gương mặt, cô ta chợt trở nên vô cùng bé nhỏ đáng thương, xoay người gục trên cánh tay Chu Thời Dã:
“Anh, em thật sự…”
Chu Thời Dã thở dài, ngắt lời cô ta:
“Chu Thiển Thiển, về nhà.”
Chu Thiển Thiển ai oán trừng mắt với Chu Thời Dã nhưng vẫn thành thật xoay người rời đi.
Sau khi cô ta đi, Chu Thời Dã nói chuyện với tôi: “Quay lại rồi à?”
Tôi không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Chu Thời Dã thấy tôi không nói gì, cũng không hỏi nữa.
“Đi cùng đi, vốn dĩ có tin tốt muốn báo cho em.” Nói tới đây, Chu Thời Dã dừng lại nhìn tôi.
“Nhưng bây giờ đối với em không biết là tốt hay xấu.”
Chu Thời Dã dẫn tôi đến phòng làm việc của anh ta.
Tôi đứng trước bàn làm việc, nhìn anh ta lấy một phong thư từ trong ngăn kéo bàn làm việc.
Phong thư được gói cẩn thận, trông hình dáng là thứ rất quan trọng
Trong lòng tôi hoảng hốt, Chu Thời Dã đặt thư trên bàn đẩy về phía tôi.
“Mở ra xem đi.”
Tôi nhìn bức thư trước mặt, cảm thấy hơi bất an.
Tôi cầm thư lên, cẩn thận xé lá thư được dán kín, sau khi nhìn rõ đồ bên trong, tôi ngạc nhiên che miệng lại.
Là offer từ trụ sở chính của công ty gửi tới.
Tôi đã cố gắng liều mạng vô số ngày đêm chính là vì offer này.
Nó không chỉ khiến tôi thoát khỏi sự tự ti vốn có mà còn khiến tôi trở nên xuất sắc hơn.
“Trước tiên phải chúc mừng em, nhưng nếu em và Trình Tống quay lại với nhau, phải suy nghĩ kỹ xem em có thật sự muốn rời đi hay không?”
Chu Thời Dã dừng lại, sau đó cười khổ nói.
“Tôi cũng không cố ý chia rẽ hai người, offer (thư mời làm việc) này mơi được gửi xuống hôm qua.”
Tôi gật đầu, mắt dán chặt vào tờ thư mời trên tay, sợ giây sau nó sẽ biến mất.
Tôi khom người thật sâu với Chu Thời Dã, khi rời đi, Chu Thời Dã chợt gọi tôi lại:
“Khương Lạc Yên, em thật sự không cân nhắc tôi sao? Nếu như em đồng ý, tôi có thể đến nước M với em.”
Tôi sững người nhìn anh ta.
Hốc mắt anh ta hơi ngấn lệ, tôi bỏ cánh tay đang đẩy cửa xuống, rất nghiêm túc đáp lời anh:
“Giám đốc Chu, cảm ơn anh đã thích tôi, nhưng tôi…”
“Được, đừng nói nữa, tôi hiểu rồi, tôi nghĩ em cũng nên suy nghĩ kĩ càng, ra ngoài trước đi.”
Chu Thời Dã ngắt lời tôi và tôi có thể nghe thấy giọng anh đang run rẩy.