Bạch Hiển Huân vẫn đang bận rộn trong studio của mình với hoạt động chụp ảnh cho siêu sao. Tám tháng đã trôi qua, cuộc sống của y không có gì thay đổi nhiều ngoài việc bận tối mắt tối mũi. Công việc dồn đống lúc trước lúc này đều được đem ra xử lý nên có thể nói, Hiển Huân dù có muốn nghĩ ngợi cũng chẳng lấy đâu ra thời gian.
- Quay sang phải một chút.... – "Tách, tách" – Được rồi! Đi thay áo đi!
- Racheal, uống miếng nước đi! – Cậu trợ lý mang nước lại.
- Cám ơn!
- À, một lát em sẽ ghé qua công ty Blue Star trước khi về, anh có muốn em đem bộ sưu tập thu đông mà họ yêu cầu qua trước không?
- Vậy được! Em nhắn với họ giúp tôi, cuộc hẹn hai giờ ngày mai hủy bỏ, tôi sẽ liên lạc sau, tôi có việc nên không đến được!
- Vâng ạ!
Hiển Huân gật đầu đưa lại chai nước khoáng cho trợ lý, chuẩn bị chụp ảnh tiếp.
Công việc của Bạch Hiển Huân nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp thì phức tạp, nhưng với một người yêu thích nhiếp ảnh như y thì có phức tạp đến đâu cũng có thể hóa nó thành đơn giản. Không phải cái tên Racheal Bạch có thể nổi tiếng chỉ dựa vào vận may mà trong đó còn bao gồm biết bao mồ hôi nước mắt của y khi mới vào nghề. Thường thì mọi người chỉ biết đến cái tên đó mà rất ít người biết Racheal Bạch chỉ là một thanh niên 24 tuổi, cái tuổi khá trẻ với hầu hết những người mới lập nghiệp.
Vậy là tiếp tục vần vũ với mấy giờ sau đó, buổi làm việc của Hiển Huân cũng kết thúc. Sau khi tiễn hết mọi người ra về, y mới ngả lưng ra chiếc ghế xoay yêu thích của mình ở studio, xem lại thành quả của cả ngày. Đây cũng là một trong những giờ phút y thích nhất, được xem lại từng tấm ảnh mình đã chụp, nhìn cái thần thái mà người mẫu thể hiện trên bức ảnh, để cảm nhận một thứ gọi là "thỏa mãn".
Ánh mắt y lơ đãng nhìn qua cuốn tạp chí doanh nhân mà ai đó để quên rồi cứ thế bất động nơi đó. Trên bìa là gương mặt một người đàn ông điển trai, vô cùng anh tuấn với đôi mắt xám, một gương mặt mà đã mấy tháng nay y vẫn thường mơ thấy – Lăng Diệp Thần. Bạch Hiển Huân rất ghét mình của lúc này, biết là không thể nào đến được với tình cảm đó nhưng bản thân chưa bao giờ hết mong chờ. Y cứ ngồi lặng yên nhìn cuốn tạp chí hồi lâu, đến khi nghe tiếng chuông điện thoại in ỏi mãi mới hoảng hốt giật mình.
- Tiểu Huân, sao lâu như vậy em mới bắt máy? – Giọng Hiển Hạo bất mãn vang lên.
- À... em... em ngủ quên! – Y bối rối nói dối, chẳng thể nói vì y nhìn ảnh của người yêu anh trai mà ngẩn người, Hiển Hạo sẽ giết y mất.
- Em thật là... Này, anh và Thần cãi nhau! Em có thể cho anh sang bên đấy lánh mặt vài hôm không?
- Lại cãi nhau à? Anh muốn sang cứ sang, hỏi em làm gì, chẳng lẽ em đuổi thì anh sẽ đi sao? – Hiển Huân bật cười hỏi ngược lại.
- Tiểu Huân thương anh nhất nên sẽ không đuổi đâu! Vậy vài hôm nữa anh sang!
- Ừ, tới nhớ báo cho em biết, em đi đón! Với cái tật mù đường của anh, em nghi ngờ việc anh có thể tìm đến tận nhà!
- Hắc hắc...
Hai anh em tâm sự thêm một lát rồi cúp máy. Ánh mắt Hiển Huân lơ đãng đảo qua gương mặt ai đó lần nữa rồi thở dài, lấy túi chuẩn bị về nhà. Hôm nay là một ngày mệt mỏi với y, cho nên y không muốn phải nghĩ ngợi thêm điều gì khác nữa...
Anh quốc - Tổng cục quân sự quốc gia.
Một người đàn ông tuấn tú đang đứng trước màn hình tinh thể lỏng cực lớn, chăm chú quan sát các thay đổi của số liệu, vẻ lạnh lùng nghiêm túc càng khiến anh thêm nổi bật.
- Thiếu tá, công văn đã được duyệt! Cấp trên rất vừa lòng với kế hoạch lần này nên đã đáp ứng yêu cầu nghỉ phép của anh. - Cậu cấp dưới của anh lên tiếng chúc mừng.
- Mấy lão già đó không vắt khô sức lực của tôi, tôi đã cảm tạ rồi! Ngày mai mọi chuyện ở đây giao lại cho cậu. Cố gắng thể hiện, đợt xét duyệt lên cấp tiếp theo phải xem năng lực của cậu rồi!
- Yes, sir!
Lăng Diệp Phàm mỉm cười vỗ vai cậu ta rồi đi ra ngoài. Anh đã tranh thủ được một kỳ nghỉ dài hạn, xem ra đã đến lúc giải quyết vấn đề tình cảm bấy lâu nay rồi.
- Hiển Huân...
Tối đó, khi Lăng Diệp Thần đang bận rộn nghĩ cách dỗ dành người nào đó thì bị anh trai đang ở Anh quốc gọi về, một cuộc điện thoại khiến hắn phải bận tối mắt tối mũi, khiến người nào đó đang giận dỗi quyết định đi du lịch một thời gian trong thầm lặng. Đến khi hắn phát hiện ra đã không đuổi kịp người.
~•~~~~~~~~•~
Bạch Hiển Huân nheo mắt tỉnh dậy, cả người đau đớn như bị xe tải nghiền qua nghiền lại mấy trăm lần, nếu có thể y thật sự không muốn tỉnh dậy một chút nào hết. Giơ bàn tay lên mắt che đi ánh nắng chói chang của một ngày mới, y khẽ thở dài.
Một cánh tay rắn chắc chợt vòng qua người Hiển Huân, dịu dàng mà không chần chừ kéo y sít lại gần mình, giọng nói từ tính đầy gợi cảm khi vừa tỉnh ngủ vang lên khiến trái tim Hiển Huân đập gia tốc.
- Sao lại thở dài? – Hơi thở nóng ấm của người ấy phả vào cổ y làm Hiển Huân thêm khẳng định mọi thứ không phải là mơ.
Y lắc đầu, cười khẽ:
- Như thế này thật tốt...
Trở lại mười sáu tiếng trước, khi một ngày bận rộn của Bạch Hiển Huân kết thúc, y về nhà và dự định ngâm mình trong bồn tắm massage vừa mua để thư giản đầu óc, sau đó thì gọi điện cho Hiển Hạo tâm tình đôi chút nhưng kế hoạch đều ngâm nước nóng với sự xuất hiện của một người mà có mơ y cũng không nghĩ đến.
Người ấy tựa vào vách tường nhà y, bóng dáng cao lớn nổi bần bật dưới nắng chiều rực rỡ - một bộ đồ rằn ri quân đội, một đôi bốt quân nhân không lẫn vào đâu, mái tóc đen rủ xuống vầng trán cao che khuất một phần đôi mắt xám tro đặc biệt, anh cúi đầu, di di mũi chân như đang suy nghĩ điều gì đó, bên dưới đã đầy tàn thuốc...
Bạch Hiển Huân sửng người hồi lâu, không dám xác định người đàn ông vẫn luôn được y giấu kín trong lòng có phải là anh không, nhưng y dám xác định một điều chắc chắn rằng anh không phải Lăng Diệp Thần, với bộ dáng này, với khí chất này, Lăng Diệp Thần mà y biết không phải là anh, chỉ là y chưa từng nghĩ đến Lăng Diệp Thần cũng có một người anh em song sinh giống mình...
Tiếng động thật khẽ khiến Diệp Phàm ngẩng đầu, trông thấy người mà anh ngày nhớ đêm mong đang đứng ngây người ra đó, đôi mắt to tròn nhìn anh không chớp mắt, anh thật muốn cười thật tươi, chỉ là trước đó có việc cần làm rõ và anh sẽ chờ đợi quyết định từ y.
Diệp Phàm đứng thẳng người lại, từng bước chân kiên định đi về phía Hiển Huân khiến y run lên, trong đầu đã có ý định chạy trốn nhưng cơ thể lại không chạy được. Vì vậy chờ đợi đến lúc người đó đứng trước mắt y, hùng hồn mà tuyên bố: "- Bạch Hiển Huân, em là của tôi, chỉ của một mình Lăng Diệp Phàm!", y mới tin mọi thứ là thật.
Những giờ phút sau đấy, Hiển Huân hoàn toàn dùng biểu cảm ngây người để hình dung, y chẳng nhớ được nhiều, chỉ biết rằng sau đấy người được gọi là Lăng Diệp Phàm rất cường quyền mà hôn lấy y, nụ hôn khiến y choáng ngợp và không nghĩ được gì, và rồi sau sau đó nữa, bọn họ lăn giường cùng nhau, thả hồn vào những nụ hôn nồng nhiệt cùng chiếm hữu tận cùng, anh chiếm lấy y, cả tâm hồn lẫn thể xác... Để đến giờ phút này, một buổi sáng của ngày hôm sau, y hoàn hồn nhận ra, y đã không thoát được tình cảm này.
Diệp Phàm ôm y vào lòng, bàn tay thô to khẽ vuốt ve trên làn da mềm mại, cảm xúc ấm áp truyền đến từng đầu ngón tay khiến anh thích thú không rời được.
- Diệp Thần là em trai anh! Bọn anh từ bé đã tách nhau ra, cho đến năm anh 16 tuổi, mẹ mới nói cho anh nghe về sự tồn tại của nó. Rất kỳ lạ đúng không?
Hiển Huân lắc đầu, nghe anh nói tiếp:
- Gia tộc họ Lăng rất mê tín! – Nói đến đây, anh mang theo vẻ khinh khỉnh, Hiển Huân có thể nhận ra sự chán ghét của anh về điều đó: - Cha anh tin rằng nếu sinh ra một đôi song sinh sẽ khiến gia tộc lụn bại, cho nên vừa sinh được không lâu, ông đã bóp chết đứa con ruột thịt của mình vì nó trông yếu ớt...
Y ngẩng phắt đầu nhìn anh, chỉ nhận ra trong đôi mắt xám tro trầm tĩnh đó chỉ là sự thờ ơ, dường như câu chuyện anh kể chẳng liên quan đến mình. Diệp Phàm đáp lại ánh mắt y, không nhịn được đè xuống một nụ hôn sâu.
- Ưm... em vẫn chưa đánh răng... - Hiển Huân đẩy anh ra.
- Anh không ngại! – Anh mỉm cười, kể tiếp: - Em có thể đoán được đứa trẻ đó là ai rồi đó, rất may anh không chết, được mẹ bí mật đưa về nhà ngoại, sau đó dùng thế lực gia đình huấn luyện anh từ bé trong quân đội, trở thành anh của bây giờ, mà nhà họ Lăng sau khi biết được sự thật chỉ có thể dùng biểu tình kinh dị để hình dung.
Hiển Huân bật cười:
- Em có thể hình dung ra! Mẹ anh thật sáng suốt!
- Bà vẫn chưa biết về mối quan hệ của chúng ta...
- Ừm...
- Hiển Huân, dù có khó khăn thế nào thì anh cũng nhất định không buông tay em! Anh không phải một người biết ăn nói, từ bé đến lớn chỉ sống trong quân ngũ, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, cho nên anh chỉ biết mình muốn điều gì sẽ phấn đấu đến cùng vì điều đó, cả với em cũng thế. Cho nên... anh sẽ không buông bỏ, tin anh được không?
Hiển Huân lật người đè lên người anh, đôi mắt lấp lánh ý cười, gật đầu:
- Em tin anh mà!
Diệp Phàm ngẩng người, ánh mắt xinh đẹp của người đối diện khiến trái tim anh xôn xao. Bàn tay đang ôm quanh eo y chậm rãi lướt xuống, đôi mắt xám tro dần bị dục vọng chiếm đóng. Hiển Huẩn nhìn anh, mặt càng lúc càng đỏ.
- Anh...
- Chúng ta tiếp tục chuyện tối qua đi... - Anh trầm giọng nói, bàn tay đã không kiên dè tìm đến nơi khiến anh mất hồn đêm qua.
- Ư...
Tiếng nói sắp phát ra của Hiển Huân mất hút trong nụ hôn đầy cướp đoạt của Diệp Phàm, sau đó y bị anh chiếm lấy, điên cuồng rên rỉ thở dốc trong từng cú thúc vồn vã đầy sở hữu của anh, đưa y đến thiên đường...
Trong cơn sóng khoái lạc, Hiển Huân hình như quên mất một điều gì đó, rằng phải hỏi anh: "Tại sao lại giả làm Lăng Diệp Thần khiến y rối rắm lâu như vậy?", nhưng y không còn cơ hội để hỏi, vì tình yêu mà anh đem đến khiến y quên mất mình muốn gì.
Cánh cửa phòng đóng kín che đi khung cảnh đầy xuân sắc của hai người đang yêu nhau, lâu thật lâu...
~•~~~~~~~~•~
Bàn tay thon dài ủ rủ buông xuống mép giường, trên đấy chi chít dấu hôn ngân đầy tình thú. Người trên giường vì mệt mỏi mà ngủ thật say, chăn chỉ che được một nửa xuân sắc của người ấy lộ ra bờ vai trắng nõn cũng đầy dấu vết tình ái. Người bên cạnh cũng ngủ thật say, cánh tay vòng qua thân người còn lại, dù ngủ cũng không quên sự chiếm hữu đã thâm căn cố đế trong lòng.
Khung cảnh ấm áp ấy sẽ tiếp tục ấm áp nếu không có tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, và không biết điều vang lên liên tục.
Diệp Phàm bị tiếng chuông làm bừng tỉnh, nhìn người bên cạnh cũng sắp bị đánh thức mà cựa người, anh liền trấn an:
- Ngủ tiếp đi, anh ra xem!
- Ừm...
Diệp Phàm lấy chiếc quần dài bên cạnh mặc tạm, mái tóc rối bù khiến anh giờ phút này chẳng còn chút vẻ nghiêm túc mà anh vốn có.
Cánh cửa mở ra, Diệp Phàm vẻ mặt âm trầm nhìn người bên ngoài cửa đang trợn mắt há mồm nhìn anh, miệng mở to có thể nhét cả quả trứng gà. Diệp Phàm cũng giật mình không kém, Diệp Thần chẳng báo với anh rằng Hiển Hạo sẽ sang đây nên anh hoàn toàn không chuẩn bị gì hết.
- Anh... anh... anh... anh...
- Ngậm miệng!
Bạch Hiển Hạo ngậm miệng ngay lập tức, mắt vẫn trợn to hết cỡ đủ biết trong lòng cậu có bao nhiêu sóng gió.
- Vào nhà và thật im lặng! – Diệp Phàm nghiêm giọng nói.
Hiển Hạo gật đầu như mổ thóc, sau đó chợt nhớ ra tại sao mình phải nghe lời, đang muốn chất vấn lại thì người đã đi mất. Cậu đành ủ rủ kéo vali theo vào.
Bạch Hiển Hạo thấy người giống hệt Thần thật tự nhiên đi vào phòng em trai, vì thế gan dạ bám theo. Cánh cửa khép hờ, trong phòng thoang thoảng mùi vị tình dục vẫn chưa tan hết, trái tim cậu đập bùm bụp, kinh hoàng với điều mình đang nghĩ – Hiển Huân bị ăn sạch rồi! Oa oa... em trai bảo bối của cậu.
Cậu lén lút thấy người đó vào phòng tắm, vì vậy liền nhẹ chân đi vào phòng. Nhìn thấy mái tóc đã trở lại màu đỏ rực của em trai đang lú ra khỏi chăn, vẻ mặt ngủ say không chút phòng bị, cậu thở dài trong lòng: " Ai... nhà có con trai mới lớn!", không đúng, vấn đề là người đàn ông đó là ai, sao lại giống Thần như vậy, lại còn có quan hệ ám muội với em trai mình, càng nghĩ càng xoắn, Hiển Hạo nhảy bổ lên giường, sau đó là tiếng kêu đau đớn của người bên dưới, khiến cánh cửa phòng tắm đang đóng lại ầm một tiếng mở ra.
Bạch Hiển Hạo run sợ nhìn gương mặt giống y hệt người cậu yêu đang dùng ánh mắt có thể ghim chết cậu bắn qua đây.
- Xê ra!
Hiển Hạo run run ngồi sang bên cạnh, Hiển Huân vì bị anh trai đè mà đau đớn mở mắt. Đôi mắt lấp lánh ánh nước mờ mịt nhìn hai người trong phòng đang giương cung bạt kiếm.
- Anh trai...
- A! Tiểu Huân bé bỏng, chuyện gì đang xảy ra? Anh ta là ai sao lại giống Thần như vậy? Em với anh ta là quan hệ gì? Sao anh ta lại ở trong phòng em? – Bạch Hiển Hạo lúc này đã ném bay sợ hãi mà túm lấy em trai lắc tới lắc lui, hỏi dồn dập.
- Anh... đừng lắc nữa! – Hiển Huân bị lắc đến choáng vang.
Diệp Phàm hoảng sợ chạy lại cứu người, đem người anh yêu thoát khỏi bàn tay tà ác của Hiển Hạo. Nhìn bàn tay trống trơn, Hiển Hạo u oán nhìn anh, gương mặt y hệt Hiển Huân khiến anh rất bất đắc dĩ, không nở nói nặng.
- Được rồi! Cậu ra ngoài trước đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau! Hiển Huân rất mệt mỏi...
Cậu nhìn em trai lần nữa, đúng là không còn sức lực gì, bị ăn đến không còn một mảnh xương. Cậu chậc lưỡi hai cái, mặt Hiển Huân liền đỏ bừng trốn vào chăn.
- Anh ra ngoài chờ! Mau thay đồ rồi ra giải thích cho anh! – Hiển Hạo nghiêm túc nói rồi ra ngoài.
Diệp Phàm thở hắc ra, nhìn lại Hiển Huân đang choáng váng bên cạnh, có chút buồn cười.
- Anh giúp em tắm!
- Ừm!
Một tiếng sau đó, ba người ngồi ngay ngắn trên sô pha ở phòng khách, sáu mắt nhìn nhau.
- Giờ có thể nói rồi chứ? – Hiển Hạo lên tiếng.
- Để anh nói cho! – Diệp Phàm ngả người ra ghế, khí thế mạnh mẽ của anh đã trở lại: - Tôi là Lăng Diệp Phàm, anh trai của Diệp Thần, cũng chính là người yêu của cậu! Tôi yêu Hiển Huân và muốn có em ấy!
- Ồ! Hèn chi giống nhau như vậy! Được rồi!
Hiển Huân ngẩng ra nhìn anh trai:
- Anh không có gì muốn hỏi à? Về việc tại sao em quen anh ấy...
- Anh biết rồi!
- Anh biết? Biết khi nào?
Nói đến đây Hiển Hạo liền chột dạ, cười khan nhìn em trai. Diệp Phàm đúng lúc giải thích:
- Lúc cậu ta còn nằm viện, Diệp Thần đã đến thăm và chăm sóc, mọi chuyện đã được giải thích lúc đó!
- Anh! Vậy mà đến giờ anh chưa từng nói với em!
- Tiểu Huân, anh xin lỗi mà! – Hiển Hạo đuối lí.
- Em đừng trách cậu ta, là anh bảo Diệp Thần kêu anh trai em giữ kín, anh muốn tự mình giải thích với em!
- Là vậy đó! Tiểu Huân à, đừng giận anh nha, anh không cố ý giấu em đâu!
Hiển Huân nhìn anh trai vẻ mặt hối lỗi với mình, rất nhanh xiu lòng.
- Được rồi, em tha thứ cho anh!
- Tiểu Huân, em là tốt nhất trên đời!
- Mọi chuyện đã giải thích rõ ràng, bây giờ cũng tối rồi, nên đi ăn gì đó!
Hiển Hạo hoan hô, kéo em trai:
- Chúng ta ra ngoài ăn đi, để hối lỗi, anh sẽ khao!
Kết quả ba người đi ra cửa đã thấy Lăng Diệp Thần đi như bay lại, Bạch Hiển Hạo chưa kịp trốn đã bị hắn vác lên vai, cười cười nhìn anh trai:
- Chúc mừng anh đắc thủ! Em có việc riêng với người này, hai người ăn thong thả nhé!
Nói xong liền mang người đi mất trong tiếng kêu la mất hồn của Bạch Hiển Hạo. Diệp Phàm lắc đầu nhìn theo, Hiển Huân cũng cúi gằm đầu không dám lên tiếng – thật là mất mặt quá thể mà!
- Anh thấy chúng ta tự ăn ở nhà thì tốt hơn!
- Em cũng nghĩ vậy!
Hai người nhìn nhau bật cười. Cuộc sống luôn có những khó khăn mà chẳng ai đoán được, chỉ cần hai tâm hồn tin tưởng lẫn nhau, yêu thương sẽ được tìm về...