“Hẹn ở đây?” Long Hạng cau mày, cảm thấy có chút hối hận.
“Ừm.”
“Vì sao lại hẹn ở đây?”
“Phong thủy tốt.” Vân Nông mặt không đổi sắc, nói.
Hai mắt Long Hạng lại quét khắp mọi nơi.
Lầu các tinh xảo, phấn hồng khôn cùng, cảnh xuân vô hạn. Khắp nơi oanh
thanh yến ngữ lượn lờ. Đưa mắt là có thể thấy được mỹ nhân bọc bạc như
thiền dực ti sa, thân hình mảnh mai, phong nhũ đa tình… Trước mắt cảnh
đẹp khắp nơi không chỉ khiến cho khí huyết của hắn có chút không thuận,
da mặt hơi hơi phiếm nóng mà còn làm cho đám nhân sĩ chính đạo giang hồ
đang ngồi trong đại sảnh tiếp khách dưới lầu giờ phút này cũng như đứng
đống lửa như ngồi đống than. Mặt tỏ tai hồng, hai mắt không biết tột
cùng nên nhìn vào nơi nào mới tốt.
Hẹn ở không không hẹn, nàng cứ muốn cùng võ lâm minh chủ gặp nhau nói chuyện ở thanh lâu là sao?
Phong thủy ở đây có cái gì tốt chứ?
Hắn lại nhìn về phía Nghiêm Ngạn cũng đi
theo đến giúp vui. Tiểu tử kia lại không giống hắn. Thân đang ở trong
thanh lâu nhưng nửa điểm xấu hổ hay không được tự nhiên cũng không có,
bởi vì ánh mắt Nghiêm Ngạn căn bản là sẽ không rời khỏi Vân Nông lấy một giây. Hắn vẫn theo thói quen cũ, tất cả phong cảnh hữu tình bên cạnh
đều làm như không thấy.
“Bên dưới mọi người đều đã tề tịu đông
đủ, ngươi còn không mau đi xuống đón khách?” Ăn uống no đủ xong, Vân
Nông ngồi trong phòng khách, ngắm nghía khuôn mặt đang trương hồng giống như mặt quan công của Long Hạng.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Không phải đang chờ cô nương ngài sao?”
“Tiểu Nông…” Nghiêm Ngạn khẩn trương giữ
chặt ống tay áo của nàng, mười phần lo lắng nhìn nàng định cùng Long
Hạng đi xuống đối mặt với một đám nhân sĩ võ lâm ý đồ không tốt kia.
Nàng cười cười, “Muội đi một chút sẽ trở
lại. Huynh nhớ rõ, cứ đợi ở đây đừng nhúc nhích. Trăm ngàn lần cũng
không được để lộ thân phận của huynh.”
“Muội cẩn thận một chút.”
“Đi.” Nàng gật đầu, xoay người bước nhân đuổi theo Long Hạng đã đang xuống lầu.
Trong khống khí nồng đậm mùi son phấn.
Đám nhân sĩ võ lâm ngồi trong đại sảnh, từ xa xa lén trộm dò xét các mỹ
nữ đang trốn sau cột hoặc đứng bên cạnh cửa lén nhìn bọn họ. Trong bất
tri bất giác lại cảm thấy càng thêm miệng khô lưỡi khô, không hẹn mà
cùng uống cạn một ly nước trà.
Ngay khi bọn họ đặt chén trà đã cạn xuống đàn, Long Hạng cuối cùng cũng y hẹn, khoan thai xuất hiện trước mặt bọn họ.
Không đợi Long Hạng hay Tông Trạch mở
miệng, ngay khi Long Hạng bước một bước vào trong sảnh, Liễu Diệc Trì
xưa nay có giao tình với Tông gia đã lập tức khởi binh trước.
“Long Hạng, ngươi thật là có mặt mũi nha, dám bắt võ lâm minh chủ ngồi chờ mất một canh giờ. Chẳng lẽ không xem
võ lâm đồng đạo chúng ta ra gì hết sao?”
Long Hạng đảo mắt liếc hắn một cái, “Đối
với khách không mời mà đến, kẻ chẳng có chút giao tình lại tìm đến giúp
vui như ngươi, quả thật không cần phải nể mặt.”
“Ngươi!” Liễu Diệc Trì đang muốn phát
tác, bất giác lại nhìn thấy Vân Nông đang đứng phía sau Long Hạng. “Chậm đã, nàng ta là ai?”
“Xá muội.” Long Hạng tìm hai vị trí ở bàn chủ, cũng thay Vân Nông kéo ghế cho nàng ngồi xuống.
“Long đại hiệp thật hưng trí, không ngờ ngay cả đến thanh lâu cũng không quên dẫn theo muội tử nhà mình.”
“Xem người đánh rắm?” Chẳng phải Tông Trạch ngồi đối diện vẫn chưa mở miệng sao?
“Khoan đã.” Vân Nông giơ một tay lên,
đúng lúc đình chỉ lời nói kế tiếp của Liễu Diệc Trì, “Không biết cô
nương có lời gì muốn nói?”
“Liễu Diệc Trì, con trai thứ hai của
Giang Nam Liễu Vô Vi, tập kiếm mười sáu năm, luyện bộ Liễu Thị Vân Môn
Kiếm Pháp đã đạt đến thành thứ sáu. Đáng tiếc, ra chiêu nhanh mà không
xác đáng, chỉ cần công phu của đối phương linh hoạt một chút, đấu qua
bảy chiêu là có thể giải quyết.” Nàng làm như không có việc gì, nói xong lại quay đầu nhìn về phía vị nam tử trung niên đang ngồi bên kia, “Vạn
đại hiệp, nhớ không lầm thì tháng trước, ngài đã cùng vị Liễu công tử
này có chút… khúc mắc? !”
Vạn Khai thản nhiên liếc mắt nhìn Liễu
Diệc Trì cũng chỉ biết tránh sau lưng Tông Trạch, sau đó không âm không
tình chắp tay chào Vân Nông.
“Đa ta cô nương nhắc nhở.”
“Nữ nhân người muốn châm ngòi ly gián
——.” Đường Tranh vốn có giao tình sâu đậm với Liễu Diệc Trì thấy thế,
lập tức đứng lên cứu nguy.
“Đường Tranh, Tây Thục độc môn, giỏi dùng độc, tùy thân chính là Kim Ngọc Thiềm độc.” Nàng vừa nói vừa ra hiệu
cho một thị nữ trong sảnh, kêu nàng ta đem bình trà kia đến đặt lên bàn, “Thuốc giải ta đã bỏ vào trong nước trà, chư vị từ từ dùng.”
Vì nàng thình lình nói ra, trong sảnh
phút chốc trở nên trầm mặc. Tông Trạch nãy giờ ngồi trên ghế chủ, trước
sau vẫn trầm mặc không nói, rốt cuộc bởi vậy mà mở kim khẩu.
“Vì sao phải bỏ vào nước trà?”
Nàng nhún nhún vai, “Vì hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Còn ta, cùng lắm cũng chỉ là quân cứu hỏa mà thôi.”
“Ngươi nói cái gì?” Mọi người nghe vậy nhất thời đều đứng lên, sợ hãi nhìn chén trà trong tay.
“Ngày trước, tại hạ không cẩn thận đã bắn rớt bồ câu đưa tin của Đường Môn.” Vân Nông lấy từ trong tay áo ra một
lá thư nhỏ giao cho Long Hạng, “Đại ý trong thư nói, Đường Môn môn chủ
bất mãn việc tốc độ khuếch trương của Đường Môn tại Trung Nguyên quá
chậm, cố ý tạo áp lực lên Đường công tử, muốn Đường công tử đẩy nhanh
tiến độ, mau chóng hoàn thành ——.”
Sắc mặt Đường Tranh thoáng xanh thoáng
trắng, rống lớn cắt ngang lời nàng, “Đừng nghe ả nói xấu! Tại hạ làm sao có thể đối với các vị võ lâm đồng đạo làm ra cái chuyện nhân lúc cháy
nhà mà đi hôi của ấy được?”
“Có thể hay không có thể, kiểm tra nước
trà không phải là biết ngay được hay sao?” Long Hạng trực tiếp ném mẩu
thư kia cho Tông Trạch, hếch cằm thị uy về phía Tông Trạch.
“Ngươi…” Không ngờ tới nửa đường lại xuất hiện một nữ nhân vật như nàng, khi các võ lâm đồng đạo đều nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, vẻ mặt Đường Tranh có chút vặn vẹo.
Vân Nông nhướng mi, “Kiểm tra đi, hay là ngươi chột dạ?”
Xem xong mật thư, Tông Trạch ra tay như
tia chớp, cách không điểm huyệt khống chế Đường Tranh, lại ra hiệu cho
người phía sau. “Lôi xuống đi.”
Khi Đường Tranh bị tâm phúc của Tông
Trạch lôi ra khỏi đại sảnh, Vân Nông không quên nhắc nhở mọi người.
“Uống đi, để độc tính phát tác thì không tốt.”
Ngay sau đó, mọi người vốn còn đang cực
lực che giấu hoảng sợ trong lòng, lập tức bước lên phía trước cướp đoạt
bình trà duy nhất kia. Còn ở phía bên này, Vân Nông lại xoay người, mỉm
cười hỏi Tống Thư Minh đang ngồi ở bên cạnh. “Tống đại hiệp, không biết
tôn phu nhân gần đây có khỏe không?”
Tống Thư Minh có dáng vẻ như công tử thư sinh, trên mặt thoáng chốc biến sắc. Trong khi thần sắc phức tạp nhìn
về phía nàng, cũng là lúc hắn âm thầm dồn sức, nắm chặt hai nắm đấm.
Vân Nông nghiêng người ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Nếu ngài muốn biết kẻ đã đội mũ xanh (cắm sừng) lên đầu ngài là ai, không ngại đi tìm lâu chủ ở đây hỏi thăm một chút.
Nể tình ngài cắn răng ẩn nhẫn hai năm qua, không thu của ngài nửa phần
tiền bạc.”
“Tại hạ cáo từ.” Tống Thư Minh nghe xong
lập tức cầm thanh trường kiếm đang đặt trên bàn, đơn giản thông báo cho
Tông Trạch một tiếng rồi đứng dậy vào trong nội lâu tìm người.
Mọi người ngạc nhiên nhìn thư sinh công
tử cứ như vậy vô duyên vô cớ bỏ đi. Mỗi người đều nghi hoặc, không biết
vừa rồi Vân Nông rốt cuộc đã nói chuyện riệng tư gì với hắn.
“Mộ Dung đại hiệp.” Vân Nông lại quay sang, dùng ánh mắt trong vắt như nước nhìn người còn lại.
“Tại hạ có việc, cũng cáo từ đi trước.”
Hắn lập tức đứng dậy, đã sớm không còn muốn ở lại nơi phấn hoa này để
phải đứng ngồi không yên nữa.
“Tại hạ đột nhiên có chuyện quan trọng…”
“Tại hạ cũng vậy…”
Chỉ một chốc lát sau, trong đại sảnh vốn
trật cứng những nhân sĩ võ lâm đến đây giúp vui, đảo mắt đã bỏ đi sạch
sẽ. Gọi đuổi theo không ngừng cũng không thể giữ được, chỉ còn lại có
Tông Trạch cùng đám gia phó nhà hắn mà thôi.
“Minh chủ đại nhân.” Cuối cùng nàng cũng có tâm tư chiêu đãi vị khách quý hôm nay của mình.
Tông Trạch không có ấn tượng gì về nàng, “Không biết cô nương là…”
“Tại hạ chỉ là một lái buôn vô danh.”
Nàng đứng dậy, lễ phép vái chào hắn, “Gia huynh ngốc nghếch không giỏi
ăn nói, hôm nay tiểu muội đành phải thay mặt gia huynh phát ngôn bừa
bãi. Mong rằng minh chủ đại nhân rộng lượng bao dung.”
Gia huynh? Trên giang hồ, có ai không biết Long Hạng là con một chứ?
“Hôm nay tại hạ đến đây, cùng lắm cũng
chỉ muốn mời lệnh huynh luận bàn võ nghệ.” Tông Trạch cũng không vạch
trần nàng, khoan thai nói.
“Không được.”
“Vì sao? Lệnh huynh là người hiển hách
trong võ lâm. Ta nghĩ, tấm lòng lệnh huynh độ lượng, chứ không hẹp hòi
như thế đâu.” Trong lòng không có nhiều quanh co lòng vòng như nàng,
Tông Trạch thật ra cũng chỉ đơn thuần muốn luận võ mà thôi.
Nàng lắc lắc ngón tay, “Đây không phải là vấn đề độ lượng, cũng không phải là tranh giành điều gì, đương nhiên
lại càng không phải vì gia huynh sợ ngài.”
“Vậy là cớ gì??”
“Minh chủ đại nhân, ngài nói xem buộc
bánh chưng cùng nấu bánh quẩy, cái nào tốn tiền nhiều hơn?” Nàng không
vội trả lời hắn mà ngược lại hỏi một câu trên mây trên gió.
“Này, điều này có gì liên quan?”
“Sao lại không thể luận?” Vân Nông vừa cười vừa hỏi: “Chẳng phải đều là bán cái ăn sao?”
Không phát hiện ra tâm tư của nàng, Tông Trạch thản nhiên nói: “Chuyện này, trong đó tự nhiên có phần.”
“Đúng vậy, mặc dù đều là bán cái ăn, nhưng vẫn phải phân chia chủng loại đúng không?”
Hắn vẫn chưa nghĩ ra: “Chuyện này và chuyện tại hạ cùng lệnh huynh luận bàn võ nghệ có gì liên quan?”
“Tất nhiên có liên quan.” Nàng tằng hắng
mấy tiếng, bắt đầu rõ ràng bài giảng, “Ngài là nhất đại tông sư của võ
lâm, nhiều năm say mê võ học tạo nghệ, theo đuổi mục đích đạt đến cảnh
giới võ học. Còn chức nghiệp của gia huynh là sát thủ, võ nghệ chính là
một văn kiện xuất nhập quan trọng, coi trọng kỹ xảo giết người chỉ trong một chiêu. Ngài nói xem, ngài cùng huynh ấy có thể nhập chung lại để so sánh hay không? Cũng giống như lời nói mới đầu, mặc dù đều là học võ,
chẳng phải cũng đều phân chia chủng loại hay sao?”
“Chuyện này…” Hắn thật đúng là chưa từng nghĩ đến.
“Ngoài miệng cứ nói muốn luận bàn võ
nghệ, vậy ngài muốn cùng huynh ấy luận bàn cái gì? Kỹ xảo giết người
sao? Cho tới bây giờ, hai người cũng không cùng vị trí không cùng địa
vị, sao có thể nhập chung lại mà so sánh được? Theo ta thấy, không bằng
ngài so tài với huynh ấy xem ai giết được nhiều người nhất thì người đó
thắng, thế nào?”
Vân Nông cứ hỏi một câu là Long Hạng ngồi ở bên cạnh nàng lại liên tiếp gật đầu.
Tông Trạch cau mày, “Điều này có thểđem ra so tài được sao?”
“Sao lại không được.” Vân Nông sửa giọng
một chút, trở nên sắc xảo không buông tha, “Chẳng lẽ muốn huynh ấy cùng
ngài so tài xem ai có thể hành hiệp trượng nghĩa, chủ trì võ lâm công
đạo? Nhưng ngài cũng biết rồi đó, huynh ấy làm cái nghề sát thủ này, có
cần phải vì một phút tùy hứng của ngài mà đi làm những chuyện chưa bao
giờ làm như vậy không?”
“Nhưng tại hạ chỉ muốn cùng lệnh huynh ganh đua kiếm nghệ…”
“Khác ngành vốn như là cách núi, ngài
cũng đừng bắt ta phải lập lại.” Nàng không kiên nhẫn khoát tay, “Cùng
một chuyện mà nói quá nhiều lần, có ý nghĩa sao?”
Gia phó vẫn đứng sau lưng Tông Trạch,
thấy chủ tử nhà mình bị hỏi đến nỗi không có sức đánh trả, tức quá không chịu được liền nhảy ra chỉ vào mặt hai huynh muội bọn họ.
“Đúng là không biết xấu hổ, chẳng phải
chỉ là sát thủ thôi sao? Thân phận thấp kém, cùng hắn luận võ đã xem như cất nhắc hắn rồi!” Phải biết rằng thân phận Tông Trạch cao quý như thế
nào, nếu không phải võ nghệ của Long Hạng có thể xếp vào hàng đầu, ai
lại hạ mình đi tìm một tên sát thủ để tỷ thí chứ?
Nàng cười tươi như gió xuân, “Thật sao?”
Gia phó muốn xả giận cho Tông Trạch, dưới ánh mắt bén nhọn của nàng cũng phải lui về chỗ cũ.
“Không biết minh chủ đại nhân ngài đã
từng giết ai chưa?” Nàng làm như chưa hề thấy qua một hồi nhạc đệm vừa
rồi, tâm tình thoải mái tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Tông Trạch.
“Người trong giang hồ, chuyện đó là lẽ tất nhiên thôi.” Nếu muốn bước vào giang hồ, vốn là phải có quyết tâm này.
“Đương nhiên ư?” Nàng hừ hừ, “Giết người là tội, sao ngài lại nói là đương nhiên?”
Tông Trạch trầm giọng nói: “Những người bị tại hạ giết, đều là hạng người tội ác tày trời.”
“Hóa ra trước khi ngài giết người, còn điều tra cả sự tích cuộc đời cùng gia phả của đối phương sao?”
“Chuyện này…” Hắn không ngờ tới nàng lại hỏi cái này.
Nàng không buông tha, “Đã điều tra cả sao?”
“Cô nương ngươi đừng nói đùa.” Tông Trạch vốn luôn tự nhận là võ lâm chính nghĩa, nhưng dưới ánh mắt đuổi giết
của nàng, không hiểu tại sao trong lòng lại xẹt qua một trận chột dạ.
“Ta đã điều tra rồi.” Vân Nông hiếm khi
nói cho người ngoài biết quy tắc làm việc từ xưa đến nay của nàng, “Thân là lái buôn, mỗi khi ta nhận một món tiền cọc, tuyệt đối sẽ điều tra
đối phương thật rõ ràng. Quả thật hiểu được tại sao người mua lại không
giết hắn không được, vì ta cũng không muốn giết lầm bất cứ một ai.”
Tông Trạch mở lớn hai mắt, không nói gì, nhìn tiểu nữ nhân thắt lưng thẳng thắn, nói rất đúng lý hợp tình trước mắt.
“Nếu giết người là tội, lấy tội nghiệt mà nói, ta tin tưởng, tay của ngài, tuyệt đối không thể sạch sẽ hơn gia
huynh ta bao nhiêu.” Nàng lại lôi đề tài cũ ra nói, “Cùng là hạng người
hai tay dính đầy máu tươi, thử hỏi, ngài cùng với đám võ lâm đồng đạo
kia dựa vào cái gì mà tự cho mình thanh cao hơn kẻ làm sát thủ như gia
huynh ta? Nói trắng ra, cùng lắm thì ngài cũng chỉ là hạng người giết
người. Muốn luận võ, nếu không dùng giết người để so thắng bại, vậy mời
ngài loại bỏ ý niệm trong đầu, đừng nghĩ đến chuyện luận bàn thắng bại
với gia huynh nữa.”
“Giết người làm sao có thể phân thắng
bại? Ngươi đừng già mồn át lẽ phải!” Không đợi Tông Trạch trả lời, mọi
người bên cạnh rốt cuộc cũng nhịn không được.
“Ít nhất ta cũng chiếm được ưu thế.”
“Toàn là nói bậy, ngươi rõ ràng là lời lẽ sai trái!”
Vân Nông cũng không để ý đến bọn hắn, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào Tông Trạch. “Đừng nói với ta, ngài hành tẩu
giang hồ, giết người là do sát sinh vì hộ sinh, trảm nghiệp không trảm
nhân nha.”
“Sao ta lại không phải?” Chưa bao giờ hoài nghi chính mình, ánh mắt Tông Trạch có chút kinh hoàng.
“Vào tháng bảy năm kia, ngài đến biệt thự Giang Nam chém giết năm mươi giáo chúng của Toàn Vạn Giáo. Ngài có biết rằng, trong đó có sáu người không phải là đồ đệ trong giáo, cuộc đời
cũng chưa từng làm ác mà chỉ là vô tình đi ngang ra tay tương trợ?”
Sắc mặt Tông Trạch bỗng nhiên trở nên tái nhợt.
Toàn Vạn Giáo… Chính là kẻ đã đánh lén hắn ban đêm, muốn lôi hắn ra khỏi ngai vàng võ lâm minh chủ, Cố Ám Thi Âm Thủ?
Việc này chẳng phải hắn vẫn luôn giấu
diếm rất khá, đến nay toàn giang hồ không ai biết hiểu sao? Sao nàng lại biết hắn làm chuyện đó, lại làm sao biết được trong đó có người vô tội? Việc này, ngay cả hắn, đến hôm nay cũng mới biết được từ miệng của
nàng.
“Ngài xem, không phải cũng chỉ là giết
người thôi sao?” Vân Nông nhìn hắn với vẻ đồng tình, cũng biết lần đại
khai sát giới đó cùng lắm cũng chỉ là vì tự vệ trước những thế lực vây
quanh mình.
Trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, Tông Trạch
đột nhiên đứng lên. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã quên mất hôm nay hắn đến đây vì việc gì, xoay người đã muốn đi ra ngoài cửa.
Vân Nông gọi với theo phía sau: “Minh chủ đại nhân, nếu ngài muốn dọ thám xem nhà của sáu người kia ở đâu, trong
nhà còn bao nhiêu người, ngài có thể thông qua gia huynh để đến tìm ta.”
“Minh chủ?” Những người khác không biết làm sao, chỉ biết nhìn Tông Trạch đang nhíu chặt hai hàng lông mày.
Sau một lúc lâu, Tông Trạch hòa hoãn tâm
tình, quay qua gật đầu với Long Hạng, “Thất lễ, tại hạ đột nhiên có
chuyện quan trọng, cái từ.”
“Minh chủ đại nhân…” Một ít người còn ở lại trong đại sảnh nãy giờ cũng bỏ đi theo Tông Trạch.
Sau khi giải quyết xong thương vụ phiền
toái này, Vân Nông kéo Long Hạng đang ngồi yên bất động như cái đầu gỗ
lên lầu. Mới bước lên bậc cuối cùng của thang lầu, lập tức bị một vòng
tay ấm áp ôm chầm vào trong ngực.
“Không có việc gì chứ?” Nghiêm Ngạn lo lắng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên.
“Muội rất tốt.”
“Muội tử…” Mãi một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, Long Hạng đi thẳng đến trước mặt Vân Nông.
“Hạ màn rồi, ngươi không cần giả thân giả thích nữa.” Thái độ kém rất nhiều.
Long Hạng giống như nhặt được bảo bối, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
“Hôm nay ta mới biết được, ngươi cư nhiên như vậy…” Tiểu tử Hàn Băng kia còn trốn giáo chủ ma giáo làm cái quái
gì chứ? Chỉ cần nàng ra mặt, sự tình lập tức sẽ khôi phục như thường.
Nhận thấy ánh sao rực rỡ nơi đáy mắt của
Long Hạng, Nghiêm Ngạn vội vàng kéo Vân Nông phía sau, tránh né ánh mắt
như lang như hổ của hắn.
“Muội ấy là nàng dâu của ta!” Bây giờ mới biết nàng tốt sao? Muộn rồi!
Long Hạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng hắn. “Biết rồi, không cướp của ngươi đâu mà lo.”
“Đi thôi, về nhà.” Vân Nông xoa xoa gáy,
nghĩ cũng đã rời nhà đi hai ngày rồi, Hàn Băng chắc cũng đã ăn sạch sẽ
số lương tồn trữ trong nhà.
“Việc này giải quyết xong rồi sao?” Đi theo xuống lầu, Long Hạng đến nay vẫn chưa thể tin được.
“Ngươi chưa thỏa mãn?”
“Ngươi khẳng định sau này Tông Trạch sẽ
không tìm ta tra sao?” Trước đây hắn tiêu tốn biết bao nhiêu cũng không
thuyết phục được Tông Trạch, ai ngờ nàng vừa xuất chiêu đã… Không hổ là
lái buôn, nếu biết vậy đã đi tìm nàng từ sớm rồi.
Vân Nông lại cho hắn một đáp án bất ngờ, “Đừng mơ.”
“Cái gì?”
“Hôm nay, vị minh chủ đại nhân đức cao
vọng trọng kia cùng lắm cũng chỉ mất một chút mặt mũi mà thôi. Ngày sau, khi hắn đã giải thoát được đáy lòng thua thiệt của hắn, nói không chừng hắn còn có thể tiếp tục tìm tới Trạng Nguyên huynh đây.” Tông Trạch nổi tiếng là võ si, vì theo đuổi võ nghệ tối cao vô thương… hắn đâu thể nào nói lui liền lui đơn giản như vậy?
Long Hạng nhất thời hoảng loạn, luống cuống tay chân, “Vậy sao được?”
“Nhưng ta cũng đã làm được như ngươi nhờ
vả.” Nàng kéo tay Nghiêm Ngạn, vừa đi vừa ngáp, “Ta đuổi được hắn đi rồi đó, không phải sao?” Mệt chết nàng rồi, chỉ mỗi việc hỏi thăm tin tức
thôi cũng đuối.
“Phải, nhưng mà…”
“Không được, không cho ngươi mượn nữa!”
Nghiêm Ngạn ôm chặt Vân Nông giống như sợ bị cướp mất, cũng ném cho Long Hạng một ánh mắt cảnh cáo.
Long Hạng quả thực hổn hển, “Tiểu tử ngươi đừng vội thấy sắc quên nghĩa có được không?”
“Ngươi còn muốn ở nhà ta bao lâu nữa?” Sự tình nếu đã được giải quyết, Nghiêm Ngạn ước gì nhanh chóng đuổi được
đám khách trọ này ra ngoài.
“Đợi xong một việc nữa rồi ta sẽ đi…”
Long Hạng phiền muộn nói. Lại thoáng nhìn thấy ánh mắt bất mãn của
Nghiêm Ngạn, hắn tức giận nói, “Đợi lão ca ta uống xong rượu mừng của
ngươi, biết không?”
“Thật sao?”
“Ta giống người nói không giữ lời sao?”
Vân Nông kéo tay Nghiêm Ngạn, “Đi thôi,
không quay về Hàn Băng sẽ chết đói ở nhà mất.” Từ đây về nhà phải đi hết nửa ngày. Nàng còn muốn về nhà trước khi trời tối.
Vẫn nhớ kỹ lời hứa hẹn của nàng, Nghiêm Ngạn vui mừng khôn xiết hỏi: “Trở về liền thành thân?”
Nàng sảng khoái đáp ứng, “Ừm, chúng ta về nhà thành thân đi.”
***
“Chưa được chưa được, cao lên một chút nữa…” Long Hạng đứng dưới ghế dựa chỉ huy Hàn Băng treo hỉ mạn (màn đỏ gắn chữ hỉ dùng để treo trong ngày cưới) trong đại sảnh.
“Thế này hả?” Nội thương cũng đã sắp khỏi hẳn, Hàn Băng không kiên nhẫn giơ cao cánh tay.
“Sang trái một chút.”
“Thế này là được rồi chưa?”
Hắn còn oán giận, “Là bên trai, không phải bên phải… Ai, ngay cả trái phải mà ngươi cũng không phân biệt được hả?”
“Đủ rồi nha.” Hàn Băng xoa xao đầu vai
đau nhức. “Họ Long kia, đến tột cùng ngươi là chọn rể hay là cưới vợ
đây? Có nhất thiết phải sốt sắng bố trí như vậy không?” Chỉ treo mỗi cái hỉ mạn thôi, hắn đã đùa nghịch gần nửa canh giờ rồi mà cũng chưa xong.
“Huynh đệ của Long mỗ thành thân, tất nhiên phải làm đến vô cùng náo nhiệt, phải tỏ chút thể diện chứ.”
Ánh mắt Hàn Băng như muốn đánh người, “Lại còn thể diện, chẳng phải chỉ có bốn chúng ta xem thôi sao!”
“… Cũng phải.” Trong nhà tổng cộng cũng
chỉ có bốn người mà thôi, trách sao Nghiêm Ngạn cùng Vân Nông đều không
để ý đến bọn họ. Hôn lễ từ đầu đến bây giờ đều chỉ do hai gã tân khách
này thích làm gì thì làm.
Nghiêm Ngạn cùng Vân Nông đã hạ quyết tâm muốn thành thân. Sau khi giải quyết xong việc của Long Hạng, vốn muốn
về nhà mở một bữa tiệc rượu đơn giản, khoản đãi hai gã khách trọ trong
nhà là coi như hôn lễ kết thúc.
Cố tình tự xưng là huynh đệ của Nghiêm
Ngạn, Long Hạng nói cái gì cũng không chịu, lại càng không để cho bọn họ làm hôn lễ đơn giản quá như thế. Kết quả là, Long Hạng một tay lo liệu
hôn sự, từ việc xem hoàng lịch chọn ngày lành đến việc kéo cả Hàn Băng
đang nhàn rỗi không có việc gì làm bắt tay chuẩn bị tất cả các thứ lặt
vặt, giăng đèn kết hoa bố trí sơn trang. Nhờ đó mà khắp sơn trang đều
dấy lên không khí hòa thuận vui mừng. Hàn Băng trước kia thường ở trong
trang bi phẫn đánh đàn, gần đây cũng đã tháo bảng hiệu Băng Sương công
tử xuống. Ngoài việc bị Long Hạng áp bách phải soạn một bản hỉ nhạc ra,
còn thường xuyên nhìn thấy hắn bị Long Hạng sai sử đi hỗ trợ khắp nơi.
“Nhóm khách trợ, lại đây hỗ trợ!” Đã
xuống núi từ sáng sớm, Nghiêm Ngạn đánh xe ngựa trở về, vừa tiến vào
trong viên đã hướng vào đại sảnh kêu to.
“Đến đây!” Long Hạng cùng Hàn Băng đều
hai mắt sáng ngời, ném hết mọi thứ trong tay xuống rồi vội vàng đi
chuyển rượu ngon mà bọn họ đặc biệt đặt hàng.
Không tham dự nghiệp lớn vui mừng của hai gã khách trọ, Vân Nông nhận bồ câu đưa tin xong mới chuyển chân đi vòng vào đại sảnh. Sau đó, nàng hơi giật mình, dừng lại.
“Bộ chúng ta định mở tửu trang hả?”
“Rượu mừng!” Long Hạng tranh công, tươi cười như chờ được mẹ khen.
Còn rượu mừng nữa, hắn muốn uống hau là muốn tắm đây? Số lượng bình rượu ở đây có thể xếp thành mấy dãy tường nhà luôn rồi…
Vân Nông lắc đầu, đi đến bên bàn ngồi
xuống, mở bức thư vừa lấy được từ bồ câu đưa thư, chuyên tâm đọc tin tức do các bạn đồng nghiệp cố ý đưa tới. Nhưng chỉ trong chốc lát, thần
thái của nàng đã hết sức nghiêm trọng, cau chặt mày mặt.
“Tiểu Nông, nàng đến thật đúng lúc, ta đi lấy rượu mà bọn họ đặt, đã trở về rồi đây…” Nghiêm Ngạn khiêng hai bình rượu ngon cuối cùng vào đại sảnh, phát hiện nàng có chút không đúng,
“Tiểu Nông?”
Nàng vẫy tay về phía bọn họ, “Các ngươi đừng vội, qua đây ngồi một lát trước đã.”
“Chuyện gì?” Thấy thần sắc của nàng khác thường, Long Hạng cùng Hàn Băng cũng phối hợp ngồi xuống bên cạnh bàn.
Đầu tiên, Vân Nông nhìn về phía Nghiêm Ngạn, “Đầu gỗ, trên người huynh… có khối Ngọc Quyết đó hay không?”
“Ngọc Quyết?”
“Ngọc Quyết của Dư phủ, cũng chính là
Ngọc Quyết của Dư Phồn Thịnh – vụ mua bán huynh đã hoàn thành tốt nhất,
hình dạng còn rất đặc thù.” Nghiêm Ngạn sau khi làm xong một vụ nào đó,
thường có thói quen lấy tín vật. Nhưng nàng nhớ rõ, cái mà nàng nhận về
cũng không phải là Ngọc Quyết gì đó. Vì sao Ngọc Quyết kia lại không còn trên người Dư Phồn Thịnh nữa?
Nghiêm Ngạn suy nghĩ một hồi, liền nhớ lại khối Ngọc Quyết mà hắn đã quên vẫn chưa giao cho nàng.
“Cái đó a, ta ném rồi.” Hình như là ở một tiểu khê nào đó không biết tên.
Lông mày nàng dựng ngược, “Ném?”
“Sao thế, có gì không đúng?” Trong khoảng thời gian ngắn, hắn vẫn chưa liên tưởng được đến những lời đồn đã từng
nghe được trong quán trà trên đỉnh núi hôm nọ.
Nàng lại chuyển tầm nhìn về phía một
người khác cũng đã bị cuốn vào lồi đồn đãi. Mà đương sự, sau khi trốn
vào trong này vẫn không hề hay biết thiên hạ bên ngoài đã đại loạn.
“Trạng Nguyên huynh, trước khi bị Minh chủ đại nhân truy đuổi, ngươi đã tiếp nhận một vụ làm ăn đúng không?”
“Vụ nào?” Làm quá nhiều vụ rồi, trong phút chốc Long Hạng cũng không nghĩ ra.
“Khi gia ở Nguyên Châu.”
Hắn xoa xoa cằm, “Khi thủ phủ?” Cái tên lão nhân béo ú thắt lưng bạc triệu đó sao?
“Đúng, ngươi đã cầm một khối Ngọc Quyết của hắn?”
“Cái khối ngọc nham nhở đó hả?” Long Hạng cho nàng một đáp án khiến nàng muốn hộc máu, “Ta có cầm.”
“Cũng đâu phải là thứ ngọc gì tốt, giá
trị cùng lắm cũng chỉ có năm lượng bạc mà thôi.” Khi đó trốn chạy vòng
vo, nề hề minh chủ kia truy đuổi quá chặt, lúc bán nó hắn cũng chưa kịp
dò hỏi giá cả.
Sau khi nghe xong hai khối Ngọc Quyết
đang ở đâu, Vân Nông không ôm kỳ vọng nhìn về đương sự tiếp theo của lời đồn, “Ngươi cũng không…”
Hàn Băng ra vẻ không thèm để ý, “Ta thưởng cho Phượng Tiên của Vạn Hoa Các rồi.”
“…” Ba người bọn họ kỳ thật không phải nằm trong bảng sát thủ, mà là bảng đập phá thì đúng hơn?
Vân Nông một tay vỗ trán, cảm thấy đau
đầu đến mức chỉ muốn cầm bình rượu để sẵn trên bàn tu ực một cái cho
xong. Chậc, ba cái tên chỉ giỏi việc giết người này, ngoài việc làm sát
thủ ra thì chỉ biết gây phiền phức cho nàng mà thôi.
“Sao thế?” Nghiêm Ngạn nắm tay nàng. Trong trí nhớ của hắn, rất hiếm khi hắn trông thấy Vân Nông có trạng thái phức tạp thế này.
“Theo muội thấy, nhóm khách trọ nhà chúng ta e rằng phải ở lại đây nghỉ ngơi thêm một thời gian.” Hiện nay trên
giang hồ đang có rất nhiều người tầm bảo (tìm kiếm báu vật) đi
khắp nơi truy tìm tung tích của bọn họ. Nếu ra khỏi cảng tránh gió này,
kết cục của bọn họ tám chín phần mười sẽ bị truy đuổi khắp nơi.
“Vì sao?” Bọn họ chẳng phải đã quyết định chờ xong đại hôn sẽ đá hai tến đó ra khỏi cửa rồi sao?”
Nàng bất đắc dĩ nhìn về phía hai gã khách trọ, “Mấy ngày nay, trên giang hồ đang có lời đồn mới. Vì suy nghĩ có
an nguy của các ngươi, vẫn nên tiếp tục trốn tránh đầu sóng ngọn gió thì tốt hơn.”
“Chuyện này có liên quan đến Ngọc Quyết mà ngươi nói?” Hàn Băng càng nghĩ càng cảm thấy việc này thật cổ quái.
“Đúng vậy.”
Long Hạng buồn bực hỏi: “Vừa nghe ngươi
nói như vậy ta cũng cảm thấy kỳ quái. Làm sao có thể vừa khéo đến vậy
được, mấy khối Ngọc Quyết đó đều đã từng qua tay chúng ta?”
“Trùng hợp hay là có người cố ý an bài.”
Thiên hạ rộng lớn, người trong giang hồ nhiều vô kể, có thể nào hạt mưa
rơi trúng đầu hương, vừa vặn để cho ba sát thủ này nhặt được Ngọc Quyết, lại còn là ba sát thủ chiếm ba thứ hạng đầu của bảng phong?
“Ngọc Quyết này có tác dụng gì?” Long
Hạng nhớ tới lúc trước ông chủ tiệm cầm đồ còn nói chất liệu của Ngọc
Quyết này rất bình thường.
Nàng cứ cảm thấy tính chân thực của lời
đồn này rất khả nghi, “Nếu chỉ riêng ba khối Ngọc Quyết đó, là vô dụng.
Nhưng nếu có đủ bốn khối, có thể hợp thành một khối ngọc Côn Luân đầy
đủ.”
“Chưa từng nghe qua.” Hàn Băng mờ mịt lắc đầu, “Có tác dụng gì?”
“Nghe nói, vào thời điểm xuân phân chi dạ tử, nếu nhúng miếng ngọc đó xuống nước, có thể sẽ nhìn thấy bảo đồ.”
Nàng lại kể ra nguyên nhân đã làm cho cả giang hồ đều đang sôi trào bấy
lâu, “Nghe nói trong bảo tàng trừ bỏ vàng bạc cùng tài bảo ra, còn có
không ít các võ công bí tịch.”
Câu cuối của nàng vừa dứt, trong sảnh
thoáng chốc yên tĩnh không tiếng động. Nàng nâng trán lên, rõ ràng đã bị ba đôi con ngươi tỏa sáng lòe lòe làm cho giật mình.
“Có hứng thú?” Bọn họ tốt xấu gì cũng nên che giấu một chút chứ? Thật sự là, rất không rụt rè.
Long Hạng nắm chặt một quyền, giương
giọng hét lớn, “Có cái đồ bỏ cất giấu bảo đồ kia rồi, sau này ta không
còn nợ nần gì ngươi nữa!”
“Tại hạ cần trị thương trước.” Hàn Băng muốn trợ cấp một chút cho ngân khố của bản thân đã sớm bị nàng chặt chém.
“Mua đồ ăn trước.” Vẫn là Nghiêm Ngạn thực tế nhất.
“Từ bỏ ý niệm trong đầu của các ngươi
đi.” Vân Nông hắt cả chậu nước lạnh vào đầu bọn họ, “Theo ta thấy, vụ
này chúng ta nếu có thể không theo thì đừng theo. Rõ ràng là có người cố ý thiết cạm bẫy dụ các ngươi mà.”
Ba người bọn họ nhìn nàng khó hiểu. Nhìn
ba khuôn mặt ngốc nghếch đến nhất trí của họ, nàng không khỏi ngửa đầu
nhìn trời, thổn thức.
Vì sao nàng lại có cảm giác cô độc như
leo cao không thắng nổi gió lạnh vậy nhỉ? Cuối cùng nàng cũng bắt đầu
hiểu được, minh chủ lão huynh tìm không thấy đối thủ, cảm giác tịch mịch đó là từ đâu mà có.
“Các ngươi không sợ dẫn đến họa sát thân
sao?” Có bảo tàng còn có người truy bảo. Mà trên con đường truy bảo,
không thể thiếu được tiết mục giết người đoạt bảo.
“Sợ cái gì?” Ba vị đó đang đứng trên đỉnh cao của bảng sát thủ, tuyệt đối không đem điểm nhỏ nhặt ấy vào đáy mắt.
“Cho dù toàn bộ người trên giang hồ đều
truy đuổi các ngươi để cướp Ngọc Quyết?” Nàng nhẹ giọng nhắc nhở bọn họ nhìn cho rõ tình huống hiện giờ, “Hai đấm khó địch bốn tay, cho dù công phu của các ngươi cao tới đâu, các ngươi có thể nắm chắc ngày ngày đêm
đêm đối phố nổi với cả trăm cả ngàn người tầm bảo trong giang hồ hay
không?”
Long Hạng vẫn rất bất khuất, “Sợ cái gì?
Chúng ta có ba người, cho dù đánh không lại, chúng ta vẫn có thể cùng
nhau chạy trốn mà.”
“Nếu võ lâm đồng đạo đã sẵn sàng chờ đón
các ngươi ở bên ngoài, còn chuẩn bị nhất tề tấn công thì sao? Có lẽ các
ngươi giết được bọn họ, cũng trốn tránh được bọn họ, nhưng các ngươi có
thể giết, có thể trốn tránh cả đời sao?”
Nghiêm Ngạn do dự mở miệng, “Vậy, Ngọc Quyết này…”
“Đều tự đi tìm trở về đi.” Vân Nông lắng động lại quyết tâm, suy nghĩ thật kỹ một lúc, rồi quyết định trả lời.
“Không phải cầm nó, ngược lại rất nguy hiểm sao?” Dù sao hiện nay cũng không có ai biết Ngọc Quyết có ở trên người bọn họ.
Nàng khoát tay, “Đúng là như vậy, nhưng
tình huống trước mắt, bất luận Ngọc Quyết có còn ở trong tay các ngươi
hay không, các ngươi đều bị toàn giang hồ coi là tội phạm giấu bảo quan
trọng.”
Long Hạng không hiểu vì sao lại phải phiền toái như vậy, “Sao chúng ta không chiêu cáo rõ ràng thiên hạ —— “
“Hoài công vô ích.” Vân Nông lại lắc
đầu, “Dù các ngươi có nói gì cũng vô ích thôi, sẽ không có ai tin Ngọc
Quyết không có trên người các ngươi.”
“Nhưng chúng no rõ ràng không có ở chỗ chúng ta!”
“Cho dù không có, giá họa cho các ngươi,
việc này lại càng đơn giản!” Nàng càng nghĩ càng thấy việc này là có
thể, “Theo ta thấy, bảo tàng là giả, có người muốn nhân cơ hội này trừ
bỏ các ngươi mới là thật.” Lôi kéo cả giang hồ xuống nước, đây cũng
không phải là danh tác bình thường.
Toàn thân Hàn Băng toát lên vẻ lạnh lùng, “Là ai?”
“Trước mắt vẫn còn chưa biết.” Nàng xoa
xoa chân mày, “Bất luận đối phương có chủ ý gì, chúng ta đều phải cầm
chắc Ngọc Quyết trong tay mới được. Phải biết rằng, nước có thể nâng
thuyền, cũng có thể dìm thuyền. Trước khi nhìn rõ ván cờ, dù thế nào
cũng phải bảo vệ con cờ vua trước.”
Dần dần hiểu được tính nghiêm trọng của
sự việc, hơn nửa ngày, ba người đều im lặng suy nghĩ, không nói một câu. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại tìm không được chủ ý nào tốt hơn.
“Các ngươi có tin ta hay không?” Vân Nông đứng lên, hai tay chống lên mặt bàn, cúi người nhìn về phía bọn họ.
Long Hạng mếu máo, “Đương nhiên tin ngươi…”
“Vậy cứ chiếu theo những gì ta nói mà làm đi. Nhớ rõ, phải đích thân tìm nó trở về.”
“Tiếp theo thì thế nào? Ngươi có chủ ý gì không?” Hàn Băng tuy biết sơn trang này có thể giấu được bọn họ, nhưng
hắn cũng không muốn cả đời đều bị nhốt ở trong này.
“Không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Đợi
đến khi biết rõ chân tướng sự tình mới nói tiếp.” Nàng vẫy vẫy tay về
phía bọn họ, xoay người muốn đi ra khỏi phòng, “Ta đi hỏi thăm chút tin
tức.”
Long Hạng nhìn nhìn khuôn mặt đang dần
dần đen lại của Nghiêm Ngạn, vội vàng nói với theo: “Đợi một chút, còn
hôn lễ thì sao đây?”
“Cứ tiếp tục, các ngươi cứ tiếp tục công việc của các ngươi.” Nàng nói xong liền đi ra ngoài cửa.
Nàng còn có tâm tình thành thân sao?
“Đúng, cứ tiếp tục.” Nghiêm Ngạn cảm kích ấn ấn đầu vai Long Hạng, đứng dậy đuổi theo nàng.
Đi theo ra đến hậu viện, Nghiêm Ngạn im
lặng đứng ở trong góc mà nhìn Vân Nông cẩn thận kiểm tra cuộn thư trong
chân của từng con bồ câu thư tin một. Tiếp theo lại lấy ra một cuộn
giấy, đề bút viết xuống mấy chữ, lại nhất nhất nhét vào trong cuộn thư.
“Tiểu Nông?” Sau khi nàng thả bồ câu bay
vút lên trời xa, Nghiêm Ngạn quan sát khuôn mặt yên lặng bất động đang
ngóng về phía chân trời của nàng thật lâu, lo lắng nhìn vẻ lo âu trên
khuôn mặt nàng.
“Huynh nói xem, muội có nên thành thân với huynh trước hay không?”
Hắn ôm nàng vào lòng, một tay vỗ nhè nhẹ
lên lưng nàng, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện gì phải đến muốn tránh
cũng không tránh được.”
“Muội không muốn lại để huynh bước vào
giang hồ.” Nàng vùi đầu vào lồng ngực hắn, hai tay nắm chặt lấy quần áo
hắn, “Muội vẫn còn nhớ rất rõ, năm ấy huynh chảy rất nhiều, rất nhiều
máu…”
Nàng đợi nhiều năm như vậy, lâu như vậy,
rốt cuộc mới có thể nghe được một lời muốn rửa tay gác kiếm của hắn.
Nàng vốn tưởng rằng từ nay về sau nàng sẽ không bao giờ phải giật mình
tỉnh dậy từ sau những cơn ác mộng ban đêm mỗi khi hắn buôn bán xa nhà
nữa… Nàng nghĩ rằng, nàng cũng sẽ không còn phải thường xuyên suy nghĩ
miên man xem hắn có đang bị thương hay có thể bị kẻ thù nhận ra hay
không…
Nàng vốn tưởng rằng, bọn họ có thể sống
cuộc sống an toàn, nhưng vì sao vào đúng thời điểm mấu chốt này, bảo
tàng đột nhiên lại xuất hiện cơ chứ?
Nghiêm Ngạn trấn an nàng bằng cái cọ cọ
vào trán nàng, “Yên tâm đi, trận thức của Bích Trù lão nhân không bao
giờ có chuyện sơ sẩy.”
“Nhưng lòng người làm sao có thể phòng?” Sau khi ra khỏi sơn trang, chẳng phải cũng sẽ rất nguy hiểm sao?
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta thành thân trước, rồi từ từ chờ đợi tin tức có được không?” Ngày tháng vẫn cứ tiếp diễn.
Nàng hơi hơi cười khổ, “Huynh có biết,
muội chính là loại người trời sinh rất hay suy nghĩ không. Nói dễ nghe
thì là phòng ngừa chu đáo, nhưng nói khó nghe một chút, chính là lo sợ
không đâu, suy nghĩ quá nhiều…”
“Ta biết muội cũng chỉ vì ta.” Cái đầu nhỏ của nàng suy nghĩ cái gì, hắn còn không biết hay sao?
Lắng nghe nhịp tim của hắn, nỗi lòng của
Vân Nông từ từ trấn định trở lại. Nàng dùng hai tay cuốn quanh thắt lưng của hắn, hấp thu nhiệt độ cơ thể của hắn. Sau một lúc lâu, nàng tìm vui trong đau khổ, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ai bảo trước khi chúng ta rửa tay gác kiếm, giang hồ còn khơi dậy sóng gió, làm chúng ta vui mừng phát điên thế này chứ.”
Hắn cúi đầu khẽ búng vào mặt nàng, “Bất luận thế nào, cuối cùng ta cũng sẽ ở bên cạnh muội.”
“Muội biết.” Nàng cười cười, thả lỏng
thân mình vẫn đang căng cứng nãy giờ, “Bất luận huynh chạy xa đến đâu,
huynh sẽ luôn nhớ rõ đường về nhà.