Chủ nhật, Trường cấp ba Lâm Phong nghỉ, tuy chỉ có nửa ngày, nhưng thế này cũng có thể khiến cho bọn học sinh hoan hô nhảy nhót.
“Tiêu Lăng! Đi đi đi, ăn cơm thôi!”
Giữa trưa, sau khi tan học, Ngụy Hòa sắp xếp xong mọi thứ, đeo cặp sách lên, đứng ở cửa phòng học, hô lên với Tiêu Lăng còn đang chậm chạp đi tới.
Các bạn học thấy một màn như vậy: …
Một tháng trước rõ ràng Ngụy Hoà còn hờ hững với Tiêu Lăng, sao dạo này lại chơi thân với nhau đến như vậy nhỉ? Thế giới của học bá, aiz, thật khó hiểu nha!
Tiêu Lăng vừa mới đi đến cổng trường đã bị Ngụy Hòa lôi kéo bước nhanh đi.
“6h tối nay phải đến đúng giờ, chúng ta chỉ có sáu tiếng đồng hồ, còn cần ăn cơm trưa và cơm chiều, còn muốn chơi Chạy thoát mật thất, sao cậu lại nhàn nhã thế chứ?” Ngụy Hòa bất mãn nói.
Tiêu Lăng nhìn Ngụy Hòa nắm cánh tay mình, rũ mắt, “Chạy thoát mật thất không cần quá lâu, cùng lắm một giờ là có thể ra ngoài.”
Ngụy Hòa nghe xong lập tức trừng lớn đôi mắt, buông tay Tiêu Lăng, “Thật vậy sao? Tôi chơi Chạy thoát mật thất trên di động đều rất tốn thời gian, cuối cùng vẫn phải xem gợi ý để qua cửa á.”
“Ừ, tôi có kinh nghiệm.” Tiêu Lăng nói.
“Vậy được rồi.” Ngụy Hòa thả chậm bước chân.
Khi đi ngang qua quầy bán quà vặt, Ngụy Hòa nói một câu với Tiêu Lăng “Cậu chờ tí, tôi đi mua đồ” rồi chạy vào.
Tiêu Lăng hơi sửng sốt, cũng đi theo vào.
Quầy bán quà vặt, Ngụy Hòa cầm một chai nước và hai cái kẹo đi đến trước quầy tính tiền.
Trước quầy tính tiền là một người phụ nữ khoảng bốn năm chục tuổi, vẻ mặt hung dữ, âm thanh thô lỗ nói với Ngụy Hòa: “Sáu đồng.”
“À, từ từ.” Ngụy Hòa đặt đồ ở trên quầy, từ trong túi móc tiền ra.
Một đồng, hai đồng… năm đồng, Ngụy Hòa móc ra năm tờ tiền một đồng ra, lại lục lọi một lát, móc ra một tờ giấy… Ngụy Hoà cất tờ giấy lại, cầm tiền đếm một lần, chỉ có năm tờ tiền một đồng, cũng chính là năm đồng.
“Hình như không đủ tiền, chờ một chút, để cháu cất lại một cái về kệ hàng ạ.” Ngụy Hòa hơi xấu hổ mỉm cười, đặt tiền ở trên quầy, cầm lấy một cái kẹo đi về chỗ cậu vừa lấy, vừa mới đặt lên thì nghe được Tiêu Lăng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiêu Lăng trong tay cầm một cái bút, vừa rồi hắn chỉ nhìn thấy Ngụy Hòa nói gì đó với bà chủ, sau đó Ngụy Hòa lại cầm một cái kẹo đi đến.
Ngụy Hòa nói: “Tôi còn thiếu một đồng.”
“Vừa lúc tôi còn thừa một đồng, cho nè.” Tiêu Lăng mỉm cười, cầm một đồng đưa cho Ngụy Hòa.
“Ôi, cảm ơn nha.” Ngụy Hòa nhận tiền cười nói, ngay sau đó cậu lại cầm lấy cái kẹo vừa đặt kia đi về quầy.
Mà khi Ngụy Hòa đưa một đồng cho bà chủ tính tiền, thế mà bà ta lại nói: “Cái này cần hai đồng.”
Ngụy Hòa có chút ngơ ngác, cậu gãi gãi tóc, nói: “Lúc nãy cháu đưa bác năm đồng mà!”
Người phụ nữ thanh âm thô lỗ nói: “Mày chỉ đưa có bốn đồng, chẳng lẽ tao còn có thể cầm thêm một đồng của mày?”
Ngụy Hòa sờ túi tiền, xác nhận trên người mình chỉ có một tờ tiền một trăm đồng, tất cả tờ tiền một đồng đều đưa bà ta, cậu có hơi tức giận nói: “Cháu rõ ràng đã đưa cho bác năm đồng mà! Chính bác mới không nhớ rõ ràng ấy!”
Bây giờ năm tờ một đồng trên quầy đã sớm bị người phụ nữ kia cất vào trong ngăn kéo, Ngụy Hoà cũng không thể giáp mặt đối chất về tiền với bà ta.
Bác gái trung niên này không kiên nhẫn quát: “Tao nói tao chỉ thu bốn đồng, chẳng lẽ tao còn có thể bắt mày trả thêm một đồng hả?”
Bác gái kia mày nhăn lại, khuôn mặt vốn hung hãn lại có vẻ càng thêm hung dữ, mà cái nốt ruồi to ở khóe miệng cũng theo thanh âm bà ta nói chuyện mà vặn vẹo dữ tợn.
Ngụy Hòa: Con mịa nó, tức giận rồi nhá!
Ngụy Hòa chắc chắn bản thân không có nhớ sai, rõ ràng cậu đã đưa cho bà ta năm đồng. Nói cậu chỉ đưa bốn đồng, loại phụ nữ này vừa nhìn đã thấy rất ngang ngược không nói lý lẽ. Quầy bán quà vặt thật ra có camera, nhưng năm tờ tiền một đồng của cậu lại đặt ở cạnh nhau, chỉ vì một đồng tiền như vậy mà tra camera, lãng phí thời gian, không đáng, lại chưa chắc có thể thấy rõ ràng cậu đưa bao nhiêu tiền.
Ngụy Hòa tự hỏi rất nhiều, nhưng cũng chỉ là trong thời gian hai ba giây, cậu liền đưa ra quyết định.
Tiêu Lăng chỉ thấy Ngụy Hoà cầm cái kẹo ném một phát đến cái rương cách đó không xa. “Bang” một tiếng, cây kẹo rơi xuống đất, Ngụy Hòa lại chạy tới nhặt nó lên ném vào trong rương, sau đó nói với bà chủ quầy bán quà vặt: “Cháu không lấy nữa!”
Ngụy Hòa cầm lấy chai nước, kẹo, còn có một đồng Tiêu Lăng cho cậu. Khi cậu đi ra khỏi quầy bán quà vặt quay đầu lại về phía bà chủ kia mắng to một tiếng: “Đồ ngốc!”
Mắng xong cậu liền đi ra phía sau một đoạn, đứng ở chỗ đó chờ Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng theo sau Ngụy Hòa ra ngoài, hắn cầm hai đồng vứt vào quầy rồi đi ra, đúng lúc nghe được tiếng mắng của Ngụy Hòa.
“Đi thôi.” Tiêu Lăng kéo Ngụy Hoà đợi chưa được bao lâu, an ủi nói, “Loại người như bà ta không thể nói lý lẽ được đâu, cậu đừng quá để ý.”
Ngụy Hòa bĩu môi, cầm một đồng đưa cho Tiêu Lăng, “Này, tôi chỉ để ý một đồng tiền kia thôi à? Tôi rõ ràng đã đưa cho bà ta năm đồng, bà ta lại nói tôi chỉ đưa bốn đồng.”
Dứt lời Ngụy Hòa lại thở dài, nói tiếp: “Sao tôi lại đặt tiền ở trên quầy mà không cầm đi nhở? Lúc đấy tôi thật ngu mà!”
Lúc Ngụy Hòa đang nói còn vừa nghĩ: Mình thậm chí đã nói mình là thằng ngu, Tiêu Lăng cũng vừa thấy được hành vi ngu ngốc của mình, như vậy cậu ta hẳn là có thể buông lỏng cảnh giác, buổi tối không trộm luyện đề nữa đi?
Lại chẳng hợp lý quá đi chứ?
Á xuỳ, hợp lý cái con khỉ nhá. Ngụy Hòa, mày hết thuốc chữa rồi à, lúc tức giận thế này mà mày lại còn suy nghĩ linh tinh.
“Ừ, phụ nữ thời kỳ mãn kinh, cậu không thể nói lý lẽ với bà ta đâu, không sao mà.” Tiêu Lăng nhận lấy tiền, tiếp tục an ủi nói.
“Nhưng mà tôi cũng mắng bà ta một câu ‘Đồ ngốc’, tôi cũng không thua thiệt gì, bà ta chắc chắn nghe được, sau đó bà ta không thể không mắng lại. Bà ta nói sau lưng tôi tôi lại không nghe thấy, bà ta chắc sắp tức chết rồi ha ha ha. Ai bảo bà ta thu thêm một đồng tiền của tôi còn sống chết không thừa nhận, hừ! Được rồi, tôi đây xem như phương pháp thắng lợi tinh thần AQ.”
Ngụy Hòa cười nói, trong tươi cười để lộ ra một tia đắc ý. Không nên để mình bị thiệt. Dù sao mình cũng không thiệt gì, lần này tuy rằng mình tổn thất một đồng tiền, nhưng mình cũng đã mắng bà ta, tâm tình thoải mái, hồi vốn rồi!
“Được rồi, chúng ta trước tiên đi ăn cơm rồi lại đi chơi Chạy thoát mật thất đi.” Tiêu Lăng cũng hơi mỉm cười.
“Ừ.”
Tác giả có lời muốn nói: A, một chương này vốn dĩ không ở trong kế hoạch tui, nhưng đêm qua đi quầy bán quà vặt mua đồ, tui có bị bà chủ kia làm tức phát cáu, cho nên một chương này liền sinh ra.
Tui cũng không biết vì sao tối hôm qua tui ném một lần không chuẩn, kẹo rớt tui còn muốn chạy tới nhặt lên, aiz, có lẽ đây là thứ gọi là ‘tố chất’ đi? Nhưng mà mắng bà ta ‘Đồ ngốc’ cũng là sự thật, hình như có hơi không tố chất. Thoy, kệ mịa bà ta, dù sao bà ta thu thừa một đồng tiền của tui còn không thừa nhận.
Được ròi, viết ra ngoài trong lòng đã hả giận nhiều rồi, sự việc trong một chương ‘quầy bán quà vặt’ này đều là tự mình trải qua, bao gồm cả ngôn ngữ miêu tả, câu nói “phương pháp thắng lợi tinh thần AQ” ngày hôm qua tui cũng từng nói.
Anyway, tui chính là một con người xàm chos thú zị như vậy đó, ha ~ ( tố chất là tuyệt đối có, chẳng qua sẽ tuỳ từng người)