Trường trung học ở thành phố B là trường nổi tiếng, mỗi năm đều tiến hành lựa chọn học sinh hàng đầu của thành phố, thậm chí cả các khu vực lân cận cũng tham gia. Có thể vào được trường này thì có hai loại, một là người nhà có bối cảnh tốt và quan hệ siêu rộng, cứ thế đem con cháu của mình vào đây học, còn hai là học bá học thần luôn đứng đầu bảng.
Loại người là học bá sẽ trở thành trụ cột của nhà trường, hàng năm thành tích thi vào trường cao đẳng phải dựa vào thành tích của nhóm người trụ cột đó để đem lại vinh dự cho trường học.
Còn loại thứ hai là cha mẹ có tiền, có quyền, quan hệ rộng, đến lúc đó chỉ cần dùng tiền và quan hệ là dễ dàng có một giấy báo trúng tuyển từ một trường danh giá ở nước ngoài. Cuối cùng chỉ cần số liệu thống kê trúng tuyển không quá khó coi là được.
Đặc tính của hai loại người rất rõ ràng, loại người dựa trên sự nỗ lực mà tiến lên, còn loại người tuy lười nhác nhưng lại có tiền, đương nhiên cũng có người thuộc cả hai loại này, đó chính là người nổi bật ở trường trung học này và đồng thời là loại người thứ ba.
Rất không may, Cố Nhất Manh lại thuộc về loại dựa dẫm vào cha mẹ, không thể cùng xuất hiện cùng loại là học bá.
Cố Nhất Manh: “Loại người thuộc loại đặc tính dựa dẫm” không những được phản ánh trong kết quả của bài kiểm tra trong kỳ thi tuyển sinh mà còn trong cả cuộc sống trong khuôn viên trường sau khi nhập học.
Sau một thời gian đối chọi với bồn giặt quần áo, cô quyết định buông tha cho chính mình.
Cuộc sống quá ngắn ngủi, tại sao cô lại phải chịu đựng giặt mấy bộ quần áo mà vốn dĩ không thể giặt sạch?
Cô lau khô bàn tay, cẩn thận thoa kem dưỡng tay, nhìn vào bàn tay mềm mại và thơm tho. Sau đó thay một chiếc váy màu be rồi đi ra khỏi ký túc xá nữ và đi thẳng sang phía đối diện- ký túc xá của nam sinh.
“Này, này, bạn học nữ, cháu vào đây để làm gì?” Dì gái quản lý ký túc xá nhìn thấy một cô bé có làn da trắng nõn tinh tế không quan tâm đến điều gì mà đi thẳng vào ký túc xá của nam sinh, bà gọi cô ngăn lại.
Nhưng mà Cố Nhất Manh làm gì quản mấy chuyện này, cô sống đời này cho đến mười sáu tuổi còn chưa bị ai quản qua, cho nên cô cứ thế giẫm lên giày cao gót, trực tiếp đi đến tầng ba.
Trường trung học có nguồn đầu tư rất hùng hậu, lẽ ra nên xây lại ký túc xá mới từ lâu, thế nhưng tòa nhà này lại như ký túc xá từ thập niên năm mươi, là đồ cổ, cho nên phải tiếp tục dùng, không thể hủy đi, đây cũng được coi là một điểm đặc biệt của ngôi trường.
Đặc biệt thì đúng nhưng lại không có thang máy, khiến Cố Nhất Manh vừa leo lên tầng vừa thở gấp.
Đến lúc lên tới được tầng ba, cô phát hiện xung quanh là bao nhiêu ánh mắt kỳ quái của nam sinh nhìn mình, giống như cô là người ngoài hành tinh vậy.
Cố Nhất Manh căn bản không để ở trong lòng, miệng lẩm bẩm: “Tầng ba phòng 308”, tuy nhiên đã đi nửa ngày mà không tìm được.
Sau một thời gian đau khổ tìm kiếm, bỗng nhiên ở phòng ký túc bên cạnh cửa mở ra một nam sinh để trần nửa người, đối diện với Cố Nhất Manh đang đi đến.
Cố Nhất Manh đánh giá, a, bạn học này vóc dáng rất khá nha, muốn có cơ bắp có cơ bắp, muốn khung xương có khung xương.
Cô đang nghĩ ngợi, nam sinh cơ bắp cũng nhìn thấy Cố Nhất Manh, đứng ngây ngốc một lúc sau đó đỏ mặt chạy trối chết: “A, có nữ sinh, có nữ sinh!”
Nam sinh cơ bắp xông vào ký túc xá bên cạnh sau đó đóng sầm cửa lại.
Cố Nhất Manh có chút buồn bực, tuy nhiên cô cũng không quá để ý.
Cô ngẩng mặt lên, quyết định tiếp tục tìm phòng 308 tầng ba. Trong khi tìm kiếm, bên tai giống như còn truyền đến tiếng huýt sáo nhưng cô không để ý.
Rốt cuộc tìm được phía đông của tầng ba, trước mặt cửa ký túc xá mở ra, một người thiếu niên mặc quần bò áo sơ mi trắng đứng ở cửa.
Thiếu niên mười sáu tuổi vóc dáng thẳng tắp, thần sắc lãnh đạm, dung mạo hoàn mỹ đến mức không có một chút tỳ vết nào, chỗ cổ áo sơ mi được bỏ một cúc, lộ ra hầu kết của người con trai đang trưởng thành.
Mái tóc ngắn màu mực đang còn chút ẩm ướt, rơi tán loạn trên vầng trán cao nhẵn bóng, bởi vì khí chất lãnh đạm mà còn tăng thêm một vòng gợi cảm.
Đây là Tiêu Tấn.
Khác với Cố Nhất Manh thì anh thuộc loại người đầu tiên. Có phải là loại người thứ hai với thứ ba hay không thì hiện tại vẫn chưa biết được.
Sau khi nhìn thấy Tiêu Tấn, Cố Nhất Manh lập tức cười, gần như là nhào đến xin cầu cứu: “Tiêu Tấn, cuối cùng mình cũng đã tìm thấy cậu rồi, cậu không biết mình từ tầng một leo lên tầng ba, lại đi hết một vòng tầng ba cũng không tìm thấy được ký túc xá của cậu, mình còn gặp một tên có cơ bắp cởi trần, cậu ta nhìn mình giống như…”
Cố Nhất Manh đem kinh nghiệm làm nũng của mình nhìn Tiêu Tấn, nhìn đến khi khuôn mặt đỏ bừng, cái mũi nhỏ khẽ nhếch lên, thật vừa ủy khuất lại vô tội.
Tiêu Tấn nhìn bộ dạng của Cố Nhất Manh, nghĩ thầm cô cũng không biết là mình hiện tại đã làm trái với nội quy của trường học – ký túc xá của nam sinh, nữ sinh không được phép vào, ký túc xá của nữ sinh, nam sinh không được phép vào.
Mắt thấy tất cả các phòng ký túc của tầng này cửa đều đang mở một nửa, thỉnh thoảng ở sau cửa có có mấy cái đầu như ẩn như hiện, thậm chí bên tai còn truyền đến tiếng huýt sáo, Tiêu Tấn xoa mi tâm, đứng bất động thanh sắc hỏi: “Có việc gì sao?”
Cố Nhất Manh gật đầu mạnh: “Ừm, đúng rồi, mình có chuyện muốn hỏi cậu.”
Tiêu Tấn: “Cậu có thể nhắn Webchat với mình.”
Cố Nhất Manh nghe lời này lại càng ủy khuất hơn, lên án nói: “Đừng nói nữa, mình không biết làm sao đem dây sạc cắm vào điện thoại được, nên điện thoại kia căn bản là không có cách nào sử dụng.”
Tiêu Tấn: “…”
Cố Nhất Manh: “Mình tìm cậu là vì…”
Mắt thấy Cố Nhất Manh một lần nữa miêu tả quá trình chỉ vì đi tìm mình mà cô phải xông pha khói lửa như thế nào, Tiêu Tấn quyết định đem cô đi ra khỏi ký túc xá của nam sinh, tránh cho ký túc xá nam sinh bị hỗn loạn.
“Có việc gì thì ra ngoài rồi nói đi.”
“Được.”
- --------------------------------------
Tin tức có một nữ sinh ngay tại ngày đầu khai giảng liền xâm nhập ký túc xá tầng ba của nam sinh trong nháy mắt đã truyền khắp ký túc xá nam sinh, tin tức cũng rất nhanh truyền đến ký túc xá của nữ sinh.
Vì vậy, khi Tiêu Tấn cùng Cố Nhất Manh đứng đối diện nhau nói chuyện, dưới bóng cây liễu ở trên sân, có rất nhiều người đứng đằng sau cửa sổ trơn của hai tòa nhà ký túc xá nam sinh và nữ sinh đang bí mật theo dõi một màn này.
Không phải bọn họ quá nhàn rỗi mà là tin tức quá khủng bố.
Cố Nhất Manh là ai?
Cố Nhất Manh có thể bước vào trường trung học B thị là bởi vì ba của Cố Nhất Manh là chủ tịch tập đoàn Trì Thiên.
Tập đoàn Trì Thiên là đại tập đoàn đứng thứ nhất thứ nhì của thành phố B, Cố Nhất Manh lại là đứa con gái duy nhất của chủ tịch của tập đoàn này.
Dạng thiên kim đại tiểu thư này có thể không làm cho người ta chú ý hay sao?
Huống chi Cố Nhất Manh rất xinh đẹp, chỉ cần tùy tiện mặc một bộ váy vàng nhạt phối cùng giày cao gót, da trắng như tuyết, tóc đen nhánh hơi rối do bị gió thổi buỗng thõng xuống sau lưng, theo động tác của nói chuyện của cô mà nhẹ nhàng tại vòng eo lắc lư.
Đây là nhìn phía sau, còn nếu như nhìn chính diện còn có thể thấy được đôi lông mi cong như búp bê sứ và chiếc mũi nhỏ dễ thương, miệng nhỏ đỏ chúm chím.
Đây là chính xác là một tiểu cô nương có thể nói rằng được ông trời ưu ái, là công chúa nhỏ của thành phố B.
Vậy mà ngày khai giảng đầu tiên Cố Nhất Manh liền chạy đi đến ký túc xá nam sinh để tìm người!
Có bất ngờ hay không? Có kinh ngạc hay không?
Hết lần này đến lần khác vẫn là đến tìm Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn là ai?
Tiêu Tấn là người vinh dự được đặt chân vào trường trung học số một của thành phố B với số điểm tuyệt đối.
Đây là con người rất xứng với danh học bá.
Nghe nói học bá đã giành được nhiều huy chương vàng trong các cuộc thi khác nhau. Từ trước đến giờ, trong các kỳ thi đều xếp hạng một đạt điểm tuyệt đối, nếu như có ngày nào mà được 99 điểm thì mới là một tin tức nóng, còn đạt điểm tuyệt đối là bình thường.
Dạng người như Tiêu Tấn đương nhiên sẽ nhận được các thông báo nhập học từ các trường danh tiếng, trường trung học số một thành phố B chỉ để đào được học bá như thế này mà hiệu trưởng trường học đã tự thân xuất mã cùng anh tâm sự, cũng đảm bảo ba năm học của anh là miễn phí, thậm chí còn có học bổng lớn.
Cứ như vậy, Tiêu Tấn đã nhập học vào ngôi trường này.
Hiện tại thế mà thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn lớn thành phố B lại đi đến ký túc xá nam sinh tìm học bá Tiêu Tấn, đồng thời Tiêu Tấn còn không nói hai lời liền trức tiếp mang theo thiên kim đại tiểu thư đi đến chân cây liễu ở bãi tập tâm sự.
Đây là sự kết hợp giữa tài năng cùng tiền tài, hay đó là một sự thiếu thốn về đạo đức?
Ở phía sau cửa sổ, các học sinh đều xem không hiểu.
Bọn họ chỉ hàn huyên trọn vẹn mười tám phút ba mươi giây cuối cùng hai người vai song vai đi về đến tầng dưới của ký túc xá, trước khi chia tay, Tiêu Tấn còn xích lại gần nói với Cố Nhất Manh cái gì đó, xong rồi Cố Nhất Manh khéo léo gật đầu.
Các nam sinh nhìn một màn này, vẻ mặt như đưa đám.
Phấn đấu hai mươi năm nay, bông hoa xinh đẹp cứ như thế mà có chủ.
Các nữ sinh nhìn một màn này, tâm can tan nát.
Mới biết mình sẽ được học cùng một lớp với Tiêu Tấn thì vui không hết, giờ lại thấy cái này, mộng tưởng tan vỡ.
Tầng ba phòng 305 ký túc xá.
Trong phòng ký túc xá lúc trước có bốn học sinh, hiện tại chỉ còn ba người.
Ba nữ sinh nhìn nhau, việc ở cùng nhau còn chưa quen thuộc, nhưng mỗi người đều nhìn ra ý tứ từ trong mắt đối phương.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không có việc gì thì có thể đi hỏi một chút.
Mình cảm thấy, vẫn nên hỏi một chút….
Cuối cùng cửa phòng ký túc xá cũng được mở ra, nhân vật phong vân Cố Nhất Manh thời điểm đi vào phòng ký túc xá thì được ba bạn học vây quanh.
“Nhất Manh, cậu vừa đi ra ngoài làm gì vậy?” Người nói chuyện chính là chị đại của phòng này Lâm Phi Phi, Lâm Phi Phi có dáng người cao, khi dậy thì cô có chút mập.
“Nhất Manh, vừa rồi cậu đi tìm Tiêu Tấn à? Cậu quen biết Tiêu Tấn sao?” Người nói tiếp theo là tiểu mỹ nữ của phòng Tô Tiểu Nghiên, Tô Tiểu Ngiên thuộc dạng nữ sinh yêu kiều ôn nhu, cười một cái liền lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ.
Người cuối cùng không nói gì, chỉ là nhìn qua Cố Nhất Manh- Hàn Nhược.
Hàn Nhược dáng dấp cũng rất đẹp, tuy nhiên cô là một băng sơn mỹ nhân, nghe nói cũng là học bá, và chính là loại Cố Nhất Manh khâm phục nhất- là loại người thứ ba, vừa có điều kiện lại vừa có học thức.
Cố Nhất Manh sau khi cùng Tiêu Tấn nói chuyện, tâm tình thật tốt, vừa đi vừa ngâm nga hát, vừa vào cửa đã thấy bạn bè cùng phòng nghi vấn hỏi dồn dập, cô cười híp mắt trả lời:“Tiêu Tấn sao, mình đương nhiên là quen biết, vừa rồi mình đi tìm cậu ấy.”
“Cậu tìm cậu ta làm gì?” Lâm Phi Phi cùng Tô Tiểu Nghiêm trăm miệng một lời hỏi, Hàn Nhược cũng nhìn Cố Nhất Manh nhiều hơn một chút.
“Mình đến tìm cậu ấy nói chuyện.” Cố Nhất Manh rất vui mừng, hóa ra bạn cùng phòng quan tâm mình như vậy? Quá tốt rồi, mẹ rốt cuộc cũng không cần lo lắng cho cô không có cách nào có quan hệ tốt với bạn cùng phòng.
“Nói chuyện gì cơ?” Hàn Nhược muốn giúp Lâm Phi Phi và Tô Tiểu Nghiên mới hỏi một câu.
“A? Nói chuyện gì sao?” Cô Nhất Manh nhìn dáng vẻ của mọi người một lượt rồi có chút ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Mình vừa rồi giặt quần áo, không biết có nên hòa bột giặt vào nước trước hay để trực tiếp lên trên quần áo, vì vậy vừa rồi mình đi hỏi Tiêu Tấn.”
……
Lâm Phi Phi ngây người.
Tô Tiểu Nghiên không dám tin tưởng nhìn Cố Nhất Manh.
Hàn Nhược nhất thời cũng nói không ra lời nào.
“Cho nên… Cậu giận rồi xông vào ký túc xá nam sinh, tìm được Tiêu Tấn, xong lại kéo Tiêu Tấn đến bãi tập để thỉnh giáo vấn đề giặt quần áo?” Lâm Phi Phi cùng Tô Tiểu Nghiên hoài nghi hỏi.
“Đúng vậy, có gì không đúng sao?” Cố Nhất Manh nhìn bộ dạng không thể tưởng tượng nổi của các cô.
Vì cái gì mà mọi người có bộ dạng khiếp sợ như vậy, không hiểu thì đi hỏi, đây không phải là rất bình thường sao.
“Không có... không có gì là không đúng….”
Phòng ký túc xá vang lên âm thanh vô lực của hai người.
Tối hôm đó, nhóm nữ sinh của trường trung học thành phố B có lưu hành một bài viết: “Thiên kim tiểu thư xông vào ký túc xá nam sinh vì cái gì? Chỉ vì giặt quần áo, hướng dẫn cách giặt rất đơn giản! Đây cho mọi người một trăm loại bột giặt để sử dụng bao gồm cả cách sử dụng, nhấn vào “Đọc nguyên văn” để chia sẻ cho mọi người.
Đôi lời: Qua bão rồi nên tui up chương cho mọi người đây >.<