Ánh mặt trời 6 giờ sáng xuyên qua khe hở của rèm cửa vào phòng, chiếc quần ngủ treo lỏng lẻo trên eo, bởi vì tư thế ngủ không tốt nên khuy áo ngủ cũng bị bung đến chiếc cuối cùng. Tăng Lý cúi cầu nhìn chính mình trong gương, sau đó chậm rì rì cởi quần áo đổi sang đồng phục.
Đó là một cánh tay thon dài trắng nõn, chỉ cần nhìn một cái thôi là biết ngay nó rất hợp với đánh đàn piano. Mà ở ngay chỗ mắt cá tay có một xẹo cũng coi như là "mới".
Thay đồng phục xong, Tăng Lý nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ ra, chú chim có chiếc đuôi dài màu đỏ tươi, thân lại là một màu đen kỳ lạ đang đón ánh nắng mai, cách một lớp thủy tinh nghiêng nghiêng đầu nhìn cậu. Tăng Lý cẩn thận chào hỏi với nó, kết quả lại nhìn thấy nó vỗ cánh bay lên để lại một bóng dáng bay đi xa.
"Cốc cốc."
Thời gian bữa sáng yên lặng ngắn ngủi bị làm phiền bởi tiếng gõ cửa, Tăng Lý bỏ bánh mỳ nướng trên tay xuống, ánh mắt hướng về phía cửa. Trên chiếc bàn ăn rộng trắng tinh ấy bày hai đĩa đồ ăn, trứng gà nấu vừa chín, lạp xưởng được cắt một cách tỉ mỉ, mà phần lớn anh em nhà nó đã bị kẹp trong lớp bánh mỳ nướng.
Có lẽ là trôi qua một phút thì cửa bị mở ra.
Ngoài cửa xuất hiện một cậu trai tóc đen vẻ mặt u ám, đứng ở đó ngẩng đầu lên nhìn cậu chằm chằm, không nói một lời.
Tầm mắt Tăng Lý rơi vào đôi giày thể thao màu đen của người con trai đứng ngoài cửa kia, "...Ai vậy?"
Nói xong Tăng Lý hơi ngại ngùng, rõ ràng là cậu quen người đứng ngoài cửa, dù sao bọn họ cũng đã ở cùng nhau đến tận mười một giờ đêm hôm qua. Mà vết sẹo trên tay cậu cũng là do lúc ấy để lại.
Tưởng Tu Vũ nhìn cậu, cũng không nói gì, Tăng Lý sắp nổi cáu thì nghe cậu ta thình lình hỏi một câu, "Đi học cùng nhau không?"
Tăng Lý: "...."
Tối hôm qua, sau khi tan học Tăng Lý tiện đường đi mua đồ ăn, cậu vô tình nhìn thấy Tưởng Tu Vũ bị một đám người chặn ở trong ngõ.
Cậu cũng không biết mình nghĩ gì nữa, rõ ràng là sợ đến mức chân run cầm cập, nhưng lại rất quả quyết gọi 110, báo xong địa chỉ thì lao vào kéo Tưởng Tu Vũ chạy.
Mang theo Tưởng Tu Vũ từ trong tay đám người đòi nợ kia tìm được đường sống từ trong chỗ chết.
Cậy vẫn nhớ lúc còi xe cảnh sát vang lên, đám người kia hoảng loạng bỏ chạy vẫn còn tức giận mắng: "Hai thằng ranh con, cứ đợi đấy cho ông!"
Tăng Lý mím môi, hơi do dự, "...."
Tưởng Tu Vũ cụp mắt, "Hôm qua, cảm ơn anh."
Tăng Lý, "...Không, không có gì."
Lại trầm mặc thêm một lúc nữa, cậu ta đột nhiên nói, "Tôi không có bạn."
Tăng Lý, "...." Cậu có nên nói, khéo ghê há há... thật ra tôi cũng không có, không?
Nửa tiếng sau, hai cậu con trai lững thững đến trường.
Tăng Lý vẫn đi cùng với cậu ta.
Trên đường đi Tưởng Tu Vũ một câu cũng chẳng nói, cứ âm u như vậy, nhưng lại đi theo sát cậu, hơi bướng bỉnh.
Ánh mặt trời lúc 6 giờ 30 phút sáng xuyên qua kẽ hở của những tán lá phủ lên người một nhóm con trai đang nói cười vui vẻ, gió thu từ cơ thể khỏe khoắn của bọn họ thổi đến, trong đó có một người hắt xì ngay lập tức, một cậu trai ra vẻ ghét bỏ cởi áo khoác ném cho cậu bạn kia, "Chậc" một tiếng rồi nói: "Mặc vào. Nếu để tao lây thì tao sẽ đánh mày."
Người kia lại chẳng thèm để ý, mà còn cười hi hi nhận lấy chiếc áo khoác mặc vào, nhận lấy khăn giấy do bạn đưa cho lau mũi. Những người bạn bên cạnh vô cùng hứng thú bàn tán về bạn nữ ở lớp mới, cho dù bọn họ còn chưa được gặp mặt --- nhưng cũng đủ để ảo tưởng một phen.
Nói không chừng người bạn cùng bàn mới có thể là cô bạn dễ thương ấy.
Cậu trai vừa mới ném chiếc áo khoác ngoài đi ở giữa, trong tay ôm quả bóng rổ. Bên trong mặc một cái áo bóng rổ rộng, phía trên thêu một số 7 lớn.
Không biết bọn họ đang nói gì mà trong đó có một người hét lên một tiếng, nói: "Này, Phí Lập, mày học lớp 1 đúng không? Mọi người nói cái tên... cái tên kỳ quái kia học lớp mày đấy."
Phí Lập bị cậu ta gọi một tiếng hoàn hồn lại, "Hả" một tiếng, nói: "Gì cơ?"
Vừa nãy hắn không nghe lọt một câu nào, không biết mấy người này đang tán gẫu gì mà cũng chẳng biết nói đến đâu rồi.
"Ờ thì Tăng Lý ấy." Giọng người kia rất thản nhiên, không có thêm cảm xúc đặc biệt gì, "Nghe nói cậu ta cả năm lớp mười không có bạn bè gì cả, cũng không tham gia hoạt động gì, đúng là quái gở đạt đến cảnh giới."
"Mà quan trọng nhất là tao nghe người ta nói, cậu ta có vấn đề về tinh thần."
"Có vấn đề về tinh thần?"
Một người... không, bên cạnh cậu ta còn có một người, hai người con trai xuất hiện ở cổng trường, đi tận phía ngoài cùng, cảm giác tồn tại cực thấp.
Cậu trai kia có một mái tóc đen mềm mại xinh đẹp, đồng phục rộng thùng thình, rõ ràng là mua lớn hơn một số, nhưng cậu ta mặc vẫn rất đẹp.
Không biết vì sao, hai người này rõ ràng là bạn nhưng lúc đi đường lại chẳng nói với nhau một lời nào, cứ cúi đầu đi, trên lưng đeo balo yên tĩnh bước vào tòa nhà dạy học. Người qua lại cũng chẳng ai chú ý đến bọn họ.
"Ờ, mày biết không?" người kia nói, "Thì là tao nghe nói Tăng Lý ấy... chỗ này," cậu ta chỉ vào đầu, "Hình như có vấn đề. Ầy, chẳng qua cũng chỉ là nghe nói, là gì nhỉ.... chứng ám ảnh sợ xã hội?"
"Nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu đâu nhỉ?" Cậu ta lại nói, "Một người không có vấn đề ở đây, sẽ không kỳ quái như vậy đúng chứ?"
Lúc cậu ta nói cũng không có ác ý, chẳng qua chỉ là trình bày quan điểm của mình. Phí Lập ôm bóng rổ bước về phía trước, sắc mặt không tốt, nhưng từ trước đến giờ hắn vẫn vậy, tính khí nóng nảy có tiếng rồi.
Người ở cách đó không xa kia hắn quen, Phí Lập đã từng gặp cậu, nhân vật chính bị bạn mình thảo luận đang ở cách đó không xa, điều này khiến Phí Lập đột nhiên không thoải mái, nhất là lúc cậu ta nghiêm túc nói "Con gia đình đơn thân không có ba ít nhiều thì cũng có chút khuyết điểm thôi", đồng thời lúc ấy Tăng Lý cũng quay đầu lại.
Ánh mắt hai người gặp nhau, Tăng Lý rất nhanh đã rời ánh mắt đi, nhưng điều này khiến Phí Lập cảm thấy mặt mình đau rát.
Phí Lập quay đầu lạnh lùng nhìn cậu ta. Người kìa không phát hiện ra vẫn tiếp tục nói, nhưng người bên cạnh cậu ta lại cảm thấy gì đó, kéo người kia một cái, bảo cậu ta im mồm, nói vào tai cậu ta: "Phí Lập cũng là gia đình đơn thân có mình mẹ thôi."
Người kia đột nhiên giật mình, ngậm miệng lại, áy náy nhìn Phí Lập, không tiếp tục nói đến chuyện này nữa.
Nhóm người bước vào tòa nhà dạy học.
Theo tiếng chuông tiết tự học sáng của ngôi trường này bắt đầu vang lên, một người phụ nữ mặc một bộ chính trang từ cửa trước bước vào. Đầu tiên cô nhìn vào Tăng Lý một mình lẻ loi ngồi cạnh thùng rác, sau đó nhìn kỹ một vòng, rồi mới bước lên bục giảng, nói: "Chào mọi người, tôi là chủ nhiên lớp 11-1, Trình Thu Hoa, các em có thể gọi tôi là cô Trình."
Tiếp theo là nhìn lại quá khứ hướng tới tương lai, Tăng Lý nghiêm túc lắng nghe cô Trình nói, ôm chặt cặp sách trong ngực, vì chỉ như vậy mới khiến cậu hơi thả lỏng, ít nhất sẽ không đặt sự chú ý lên người khác.
Lớp mười một phải chia lớp đối với Tăng Lý mà nói thì đó là một sự tra tấn cực kỳ lớn, mãi mới quen thuộc với bạn học lại bị đổi sang một lớp mới, ngón tay Tăng Lý túm chặt lấy quai cặp sách, mồ hôi toát ra đầy lòng bàn tay.
Mà Phí Lập lại không giống với Tăng Lý, hắn chẳng nghe được một câu nào của Trình Thu Hoa, hắn kéo khóa áo đồng phục lên đến tận cùng, sau đó nằm bò ra bàn nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, dưới gầm bàn để quả bóng rổ mà hắn yêu thích nhất.
Phiền thật.
Phí Lập ghét nhất những lúc như này, hoặc là vào học hoặc là tan học, cứ nói mấy cái này cũng chẳng có tác dụng, ai thích nghe chứ -- à, có lẽ ở đó có một con thỏ nhỏ thích nghe. Ánh mắt hắn chậm rãi chuyển từ cửa sổ lên người cậu trai ngồi cạnh cửa sổ.
Tên là gì nhỉ? Ờm, Tăng Lý đúng chứ? Người kia có chứng ám ảnh sợ xã hội.
Hắn ngồi dậy, chống mặt nhìn chằm chằm gương mặt Tăng Lý một lúc lâu.
Trắng nõn trắng nà, mặt trắng, chẳng có tí đàn ông nào... chậc.
Hắn nhìn Tăng Lý một lúc lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận "Con thỏ nhỏ này thật sự rất kỳ lạ."
Cũng không biết hắn nghĩ đến điều gì, đột nhiên ngồi thẳng dậy, đẩy ghế, lấy từ trong đống sách ở gầm bàn ra một tờ giấy chưa bị quét mất, lấy cây bút viết mấy chữ lên giấy, rồi vò thành một cục ném về phía Tăng Lý.
Chú thỏ nhỏ không hiểu vì sao bị ném, trong nháy mắt ấy cả người cậu run rẩy, hê, Phí Lập cảm thấy khá là thú vị, đúng như hắn nghĩ—
Tăng Lý lo lắng nhìn xung quanh, mà vẻ mặt của Phí Lập lại như chẳng có gì xảy ra nhìn cậu, cố gắng giả vờ bình tĩnh, hắn cảm thấy mình cũng được coi như là thân thiện, nhưng trong mắt Tăng Lý thì thật sự đó là một gương mặt hung dữ, cực kỳ giống muốn gây sự—ánh mắt cậu dừng lại cục giấy dưới chân, run rẩy cúi người nhặt nó lên. Đôi mắt ướt át ấy lặng lẽ nhìn Phí Lập một cái.
Phí Lập đột nhiên cảm thấy hơi hối hận về một phút xúc động của mình.
Hắn quay đầu, tiếp tục nằm bò ra bàn học, cảm thấy bản thân mình đúng là nhàm chán hết thuốc chữa, rảnh rỗi đến mức không có việc gì lại đi trêu trọc một chú thỏ bị bệnh nhà người ta làm gì không biết?
Thế nhưng, ngay lúc ấy, giọng nói của Trình Thu Hoa vang lên: "Phí Lập học sinh của lớp 10-7 cũ, lên lớp không nghe cô giáo nói, lại còn ngang nhiên chuyền giấy? Cứ cho là quan hệ tốt thì trong giờ học cũng không phải là nơi để giao lưu tình cảm."
Giọng nói này vừa vang lên, ánh mắt của cả lớp đều tập trung lên mặt Phí Lập. Cả người Phí Lập cứng đờ, ngượng ngùng cười, hắn ngước mắt lên, ánh mắt vội vã lướt qua cục giấy trên tay Tăng Lý, ánh mắt ý bảo cậu nhanh chóng cất đi.
Tăng Lý: "..." Cậu vì ánh mắt của hắn lại càng sợ hãi.
Nhất là không ít người đang nhìn về phía cậu.
Đầu Tăng Lý trống rỗng, cúi đầu, thần kinh xiết chặt.
Phí Lập nỗ lực nâng cao cảm giác tồn tại, "...." Này?
Trình Thu Hoa không nói gì, đi đến trước mặt Tăng Lý, lo cậu bị bắt nạt. Cô vỗ vỗ vai Tăng Lý, an ủi một lúc, rồi nhẹ giọng bảo cậu đưa cục giấy kia ra.
Tăng Lý dưới ánh mắt đau thương của Phí Lập giao cục giấy ra.
Sau khi đưa xong, đầu Tăng Lý càng cúi thấp hơn.
"Được rồi mọi người quay lại bài học," giọng nói của Trình Thu Hoa vang lên, mở cục giấy kia ra, lướt một lượt, trầm mặc một lúc: "...."
Phí Lập cũng lâm vào trầm mặc, hắn úp mặt vào cánh tay, mẹ nó mất mặt quá.
Trình Thu Hoa ho hai tiếng, trả lại tờ giấy cho Tăng Lý, nhìn về phía Phí Lập hơi nhíu mày, nói: "Xem ra, bạn Phí Lập rất thích người bạn mới này thì phải?"
Phí Lập bị gọi tên mặt không chút thay đổi: "...."
Tăng Lý run rẩy nhận lấy tờ giấy, liếc nhìn một cái sau đó ngay lập tức cả người cứng đờ.
Đỏ mặt.
Trên giấy vẽ một con thỏ nhỏ xấu xí, bên trên vẽ một cái mũi tên, bên cạnh mũi tên dùng một nét bút phóng khoáng viết hai chữ "Tăng Lý".
Mà bên cạnh bé thỏ Tăng Lý còn có một con màu đen không rõ là sinh vật nào, Phí Lập viết xuống bên dưới một loạt chữ, giống như là đặt tên cho tác phẩm.
"Bé thỏ kỳ lạ."
Tăng Lý: "...."
Phí Lập: "...."
Hiện trường một lần nữa rơi vào sự trầm mặc quỷ dị.
Mẹ nó đúng là mất mặt, vốn dĩ chỉ là một phút hứng trí muốn trêu trọc Tăng Lý chơi thôi, Phí Lập tuyệt vọng nghĩ.
Thế nhưng sau khi Tăng Lý xem xong tờ giấy kia lại còn hơi đỏ mặt, dùng đôi mắt ướt át giống như chú nai con cẩn thận nhìn sang.