Hàn Đông mua nước cho cả đám quay lại thì nhìn thấy một người ngồi ở bên cạnh, ngay lập tức hắn nhận ra đó là Tăng Lý. Cũng không phải hắn quen Tăng Lý, chỉ là giờ này ở bên ngoài đọc sách, mà Phí Lập lại còn ở đây, thì chắc chắn đó là Tăng Lý.
"Đọc gì thế?" Hàn Đông tò mò bước đến, sán lại gần, ném chai coca cho Tăng Lý. Đội bóng rổ trường bọn họ thường hay luân phiên đi mua nước, hôn nay đến lượt của hắn. Hàn Đông nhìn thấy trên tay Tăng Lý là sách tiếng Anh, hơi ngạc nhiên, chậc chậc hai tiếng, "Chăm thế, sao không vào lớp mà đọc? Ở ngoài lạnh chết đi được."
Hắn và Phí Lập đều là học sinh kém giống nhau, nhưng Phí Lập thì thi được vào, còn hắn thì là do ba mẹ tìm quan hệ mua xuất cho vào, thành tích rất kém, mà hắn cũng chẳng có suy nghĩ gì về học tập cả.
wtp Mật Kết
Tăng Lý hơi quẫn bách, nếu có Phí Lập ở đây thì ít nhất cậu có thể bình tĩnh đối mặt với Hàn Đông, nhưng chỉ có một mình thì hơi khó. Tăng Lý ngồi sang bên cạnh, luống cuống chuyển ánh mắt lên người Phí Lập: "Tôi, tôi đợi cậu ấy... về cùng."
Thật ra Hàn Đông hơi ngưỡng mộ quan hệ của hai người, gật gật đầu, bây giờ cũng chưa đến lượt hắn ra sân nên hắn bèn ngồi xuống bên cạnh cậu, Tăng Lý tránh sang bên kia, Hàn Đông không chú ý đến sự khác thường của cậu.
"Cậu rất thích Phí Lập à." Bỗng nhiên Hàn Đông hơi xúc động, nheo mắt nhìn sân bóng rổ, "Nó cũng rất quan tâm đến cậu. Đừng thấy tên nhóc Phí Lập kia hung dữ, suốt ngày mắt để trên đỉnh đầu mà lầm," Hàn Đông quay đầu nhìn Tăng Lý, hơi nhướng mày, "Thật ra chỉ là một con chó ngốc, nó là gia đình đơn thân, em trai cùng mẹ khác cha không thân với nó, ngoài miệng không nói nhưng thật ra lại rất muốn có quan hệ tốt với em trai. Nó rất thích con nít."
Chẳng hiểu vì sao Hàn Đông lại nói nhiều như vậy, có thể là hắn cảm thấy nhàm chán, thong dong ngáp một cái.
"Cậu... không chơi cùng sao?" Tăng Lý cẩn thận hỏi.
Hàn Đông ở đây, cậu không học thuộc được. Trách mình không tự chủ được, với lại Hàn Đông còn nói chuyện với cậu.
wtp Mật Kết
"Ờ, không đánh." Hàn Đông ngửa người ra đằng sau, dựa vào cái cọc lạnh cóng, nhìn sân bóng rổ, "Có Thái Khang ở đó, gần đây tôi cãi nhau với nó. Nếu không phải sáng hôm nay đến lượt tôi mua nước, thì có lẽ cậu sẽ không nhìn thấy tôi."
Tăng Lý khó khăn trả lời một tiếng ừm, hơi ngại ngùng, cũng không biết nên nói gì.
Dường như hắn đang nghĩ về lúc trước, hai người cãi nhau một lần, lần ấy Phí Lập còn đi xuống, vừa lúc đụng phải hắn ở cầu thang...
"Thôi bỏ đi, tôi đi đây." Bỗng nhiên sắc mặt Hàn Đông không tốt lắm, nhìn chằm chằm Thái Khang một lúc thì đứng dậy, "Cậu giúp tôi mang mớ nước này sang đó với, cảm ơn nhé, tôi về phòng học trước đây."
Hắn nói xong thì đi luôn, Tăng Lý ngẩn ngơ nhận lấy túi nước trong tay Hàn Đông. Cậu cảm thấy trong lòng con trai cũng là kim ở đáy biển... thái độ thay đổi rõ nhanh.
wtp Mật Kết
Hình như đứa con trai nào chơi bóng rổ cũng có một sức hấp dẫn riêng biệt, sân bóng rổ sáng sớm Phí Lập bật người ngảy lên, lúc nhảy lên áo bóng rổ bị gió thổi có thể nhìn thấy thấp thoáng đường cong cơ thể của chàng trai ấy, khỏe mạnh, cường tráng, chỉ thuộc về cơ thể tuổi trẻ.
Phí Lập dồn sức đánh quả bóng vào trong rổ, "bụp" một tiếng, rổ bóng lắc lư, Phí Lập uống một ngụm nước, vẫy vẫy tay về phía bên cạnh, nâng chân lên bước đi: "Tao không đánh nữa, mấy đứa mày chơi đi."
Hắn nói xong cũng chẳng thèm quan tâm đến mấy người trong nhóm đang gọi mình, đi thẳng đến bên cạnh Tăng Lý, chân trái đạp lên cái ghế bên cạnh cậu, nâng cằm lên "này" một tiếng.
"Xem gì đấy?" Phí Lập nghiêng đầu qua, đến trước mặt Tăng Lý để xem quyển sách từ đơn trên tay cậu, đầu cũng không biết là cố ý hay không cẩn thận mà cụng vào trán Tăng Lý. Hắn cười, huýt mấy tiếng sáo, nói: "Ôi, học thuộc từ mới tiếng Anh à. Bên ngoài lạnh thế, đi thôi đi thôi, vào lớp đi."
Thời gian dần dần tiến đến bảy giờ, học sinh cũng bắt đầu lục tục kéo đến trường, mặt mũi Phí Lập khôi ngô, vừa đẹp trai vừa thích đánh bóng rổ, lại còn ngầu lòi, khiến người ta rất thích.
"Ừm..." Tăng Lý chú ý đến có người đang nhìn về phía bọn họ, chính xác mà nói là đang nhìn lén Phí Lập, cậu ngượng ngùng đưa áo khoác đồng phục trả lại cho Phí Lập, rồi gấp quyển sách lại, cầm chai nước khoáng định đứng dậy, cậu không quen bị ánh mắt người khác nhìn.
Cũng may là có Phí Lập ở đây, Tăng Lý thở ra một hơi.
wtp Mật Kết
"Lạnh chết mất lạnh chết mất." Phí Lập nhanh chóng mặc áo khoác vào, vừa nãy đánh bóng không cảm nhận được, một khi nhiệt độ trên cơ thể hạ xuống thì bắt đầu thấy lạnh. Hắn đưa thay kéo Tăng Lý lên, dán sát vào người cậu. Phí Lập quay đầu cười với Tăng Lý rồi nói: "Có lạnh không? Ấy... mặt cậu bị lạnh cóng đỏ lên rồi này."
Hắn đưa tay xoa xoa hai má Tăng Lý, Tăng Lý cảm thấy tay của hắn còn lạnh hơn cả mặt của mình, nên vội vàng tránh ra, rụt cổ lại, nhỏ giọng lên án: "Tay cậu còn lạnh hơn đấy... đụng vào má tôi rõ lạnh."
Đối với sự ghét bỏ của cậu Phí Lập ngược lại chỉ cười thôi, cười liền mấy tiếng.
Tăng Lý hơi tức giận, trừng hắn, giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa xấu hổ: "Cậu... cậu cười gì."
"Không không không," Phí Lập cười một lúc, đưa tay kéo áo của Tăng Lý lại một cách cẩn thận, cười nói: "Cậu không cảm thấy vừa nãy cậu rụt cổ lại rất giống một loài động vật sao?"
"Gì... gì cơ?"
Tăng Lý vốn nghĩ rằng hắn sẽ nói là thỏ, vì trước mặt cậu Phí Lập hay gọi mình là thỏ nhỏ. Nhưng cậu không nghĩ đến Phí Lập lại cười to mấy tiếng, vừa vui vẻ nói: "Giống ba ba, rùa đen, đụng một cái là rụt lại."
"Cái đầu này của cậu... chậc chậc."
wtp Mật Kết
Trong nháy mắt Tăng Lý bị Phí Lập cố ý dùng từ ngữ trêu đùa đến mức đỏ mặt, da mặt cậu không dày được như Phí Lập, cắn răng cả nửa ngày cũng không thốt được ra một câu, cuống đến mức viền mắt cũng đỏ lên. Phí Lập rất thích trêu chọc cậu, lại còn cố tình nói: "Lúc bình thường có phải cậu cũng mẫn cảm như vậy không?"
Hắn cúi người dùng đầu mình cụng vào đầu Tăng Lý một cái, cực kỳ thân mật, đôi môi chứa ý cười, trong ánh mắt có ánh sáng.
Tăng Lý đỏ mặt cúi đầu, ngại ngùng đẩy Phí Lập ra, nhưng không đẩy được, cậu nói: "Cậu... cậu... Phí Lập cậu..."
"Tôi làm sao?" Phí Lập không dừng lại, cười hỏi cậu.
Tăng Lý lại càng cuống lên, hắn càng thích.
Run rẩy.
wtp Mật Kết
"Cậu..." Một lúc lâu sau Tăng Lý mới thốt ra được một câu, "...Vô... vô sỉ...! Mặt, mặt dày...!"
Cậu lớn thế này rồi nhưng chưa từng mắng người khác đâu.
Khí thế của Tăng Lý không đủ, cực kỳ yếu ớt, Phí Lập thích cậu như thế này, hắn kéo Tăng Lý sang, ôm chặt, ngửi mùi trí thức trên người cậu, đây là thứ mùi mà hắn không có, mùi này chỉ thuộc về những người trí thức thôi.
Nhưng Tăng Lý vẫn là Tăng Lý, tuy cậu vẫn ngại đến mức hận không thể tìm được một nơi để trốn, cách Phí Lập mấy trăm dặm, nhưng cậu vẫn không thể làm ra chuyện đẩy Phí Lập ra rồi đi. Chỉ đành cúi đầu không quan tâm đến Phí Lập, rồi bước đi.
Tuy Phí Lập kéo cậu, nhưng trên thực tế vẫn luôn được Tăng Lý đưa đi, hắn thấy Tăng Lý ngại thành như vậy cũng không dám trêu cậu nữa, ngại ngùng rút tay lại rồi đút vào trong túi áo, nhún nhún vai, bước theo lên đụng đụng cánh tay Tăng Lý.
"Giận à?" Phí Lập có ý nhận sai, lấy lòng nói, "Giận thật à? Tăng Lý? Thỏ nhỏ? Anh Lý?"
"Không..." Anh Lý bị hắn gọi đến mức mềm cả tai, ngại ngùng quay đầu đáp, rồi lại cúi đầu, "Cậu đừng... đừng như vậy."
Cậu thấy xấu hổ.
Làm gì có người nào đột nhiên... nói đến chỗ đó chứ...
Phí Lập còn có thể nói gì nữa, "Được được được, không trêu cậu nữa. Sao cậu lại không biết đùa như vậy chứ, là... lạ."
...Đáng yêu lạ.
wtp Mật Kết
Tăng Lý không biết hắn muốn nói gì, bèn ngẩng đầu lên nhìn thấy Phí Lập đang quay đầu xoa xoa mũi, cậu còn nghĩ rằng hắn nói cậu kỳ lạ, nên không nói gì chỉ kéo dài khoảng cách với Phí Lập, tăng nhanh bước chân.
Phí Lập biết bản thân nói sai, tâm tư của Tăng Lý rất nhạy cảm, hắn vội vàng đuổi theo, sáp đến bên cạnh còn đưa tay kéo giây rút hộ Tăng Lý, nói: "Anh Lý em sai rồi, em sai, con mẹ nó em sai, là em không biết xấu hổ."
Tăng Lý nhìn hắn một cái, Phí Lập liền cười: "Được rồi thỏ nhỏ, ông đây đủ thành ý chưa?"
"Không... không giận..." Tăng Lý vội vàng chuyển ánh mắt, hơi đỏ mặt, bước chân cũng chậm lại đợi Phí Lập, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ không... giận cậu."
Cậu đã quen bị người ta ghét bị người ta xa lánh, cũng chẳng thể giận nổi, không thể buồn nổi. Chỉ là lúc nghe thấy Phí Lập nói cậu kỳ lạ, theo bản năng cậu cảm thấy hơi không thoải mái.
Phí Lập biết bản thân nói sai nên rất ngại. Không ít người quay đầu nhìn hắn, Phí Lập bèn kéo tay cậu đút vào túi áo, mày nhăn lại, mím chặt môi, nhìn có vẻ đang không vui.
Đây chính là dáng vẻ vừa hung dữ vừa lạnh lùng lúc lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
"Tay... tay..." Tăng Lý cuống quýt muốn rút tay mình ra khỏi túi áo Phí Lập, nhưng Phí Lập kéo cậu không cho đi, lại trêu chọc Tăng Lý, được voi đòi tiên. Ngón tay cái còn miết vòng tròn trong lòng bàn tay cậu, làm hai má Tăng Lý nóng bừng.
Có một vài người trước mặt thì là một anh chàng đẹp trai lạnh lùng hung dữ, nhưng sau lưng lại lén lút cầm tay bạn để nghịch.
Trái tim thiếu nữ nổ tung.
wtp Mật Kết
Tự học buổi sáng luôn là thời gian hài hòa nhất của trường học trong một ngày, âm thanh oang oang đọc bài buổi sáng tuôn ra khỏi lớp học, xuyên qua hành lang, vang vọng khắp sân trường.
Thầy chủ nhiệm lượn mấy vòng, bên này đốc thúc một ít bên kia đốc thúc một ít, nhìn thấy ai ngủ thì gọi dậy, khiến học sinh kém không thể yên ổn.
Mỗi lần như vậy Phí Lập cực kỳ sợ người giáo viên này đến vào tiết đọc buổi sáng, hắn đánh bóng xong thì rất mệt, muốn nằm ngủ một lúc thôi, kết quả lại bị một cái roi gõ gõ lên bàn làm hết hồn, tỉnh dậy.
Sau đó lại còn ảnh hưởng đến người vô tội—
Vốn dĩ Tăng Lý đang cầm sách giáo khoa ngồi ngay ngắn học bài giống như các bạn khác trong lớp. Tiếng gõ đột ngột vang lên khiến cậu bị dọa giật mình, cả người run rẩy.
Hàn Đông cũng vừa bị đánh thức, uống một ngụm nước, vốn vẫn còn đang buồn ngủ, nhưng vừa nhìn thấy Tăng Lý bị dọa giật mình lùi lại đằng sau hắn không nhịn nổi "phụt" một tiếng, phun hết nước ra ngoài.
...Đm buồn cười quá ha ha ha!
wtp Mật Kết
"Hàn Đông mày..." Giọng Phí Lập bỗng chốc bị khàn, cũng tỉnh dậy, sau đó đưa tay che mắt Tăng Lý lại, quay đầu cậu sang phía cửa sổ. "Toi rồi toi rồi."
"...Hàn... Đông...." Thầy giáo chủ nhiệm kia bị phụt nước đầy mặt, nghiến răng nghiến lợi, mỗi chữ như bị ép qua khẽ răng, "Tan học... cậu đến văn phòng tìm tôi!"
Hàn Đông mở to đôi mắt vô tội, đau khổ nói: "Ấy... đừng mà thầy ơi...."
Thầy chủ nhiệm đi rồi, để lại Hàn Đông một mình phiền muộn, Phí Lập ở bên cạnh chế giễu hắn, cười không ngừng lại được.
"Mẹ mày ai bảo mày muốn tìm chết... ha ha ha ha, đáng đời, từ lúc khai giảng đến giờ, mày bị gọi lên văn phòng mấy lần rồi?"
"Đm ba lần...!" Hàn Đông đau khổ nói, "Lần đánh nhau kia, với một lần truyền giấy, và... mẹ nó nữa Phí Lập, tao phát hiện ra mỗi lần bị gọi đều là vì mày! Tao phải giết mày!"
Phí Lập chậc mấy tiếng, chống má cực kỳ khinh bỉ cậu ta, "Liên quan chó gì đến tao, lại còn đòi giết tao, với cái năng lực này của mày thì tao sẽ giết mày trước."
"Vậy... vậy tao sẽ dùng sống lại vô hạn để giết mày!" Hàn Đông nói.