Lại Đây Chồng Hôn Một Cái

Chương 41: Khởi đầu 3



- Mật Kết-

Buổi tối đương nhiên Phí Lập không được nằm cùng chăn với Tăng Lý.

Oán niệm của hắn với chuyện này cực sâu, thậm chí còn muốn đánh Thái Khang một trận.

Tăng Lý ngược lại chẳng nghĩ gì, hai giờ sáng cậu dậy rót nước uống, lúc đi ra phòng khách cậu thấy Thái Khang đang ngồi bất động trong phòng đàn, đôi mắt nhắm chặt, ngón tay đặt lên những phím đàn, trông rất buồn bực.

Cậu không nói gì, uống nước rồi quay lại phòng ngủ tiếp.

wtp Mật Kết

Sáng sớm ngày hôm sau, Tăng Lý vẫn đang còn ngủ thì bị tiếng gõ cửa ầm ầm của Phí Lập đánh thức.

Tăng Lý dụi mắt bò dậy: "Ừm... sao thế?"

"Đi đi đi, dậy ăn sáng nào." Phí Lập xốc chăn của Tăng Lý lên, không khí lạnh tràn vào bên trong.

Tăng Lý giật mình, Phí Lập lấy quần áo ở đầu giường ném cho cậu, nói: "Đi thôi đi thôi, mặc quần áo vào chúng ta đến Tây Hồ chơi, khó lắm mới đến được một lần."

"Ờ ờ...." Tăng Lý mơ màng, cậu cởi áo ngủ ngay trước mặt Phí Lập, hỏi hắn: "Buổi biểu diễn... lúc mấy giờ?"

Phí Lập luống cuống, tự giác tránh mắt đi, quay lưng lại với Tăng Lý, tay nhét vào trong túi quần. Nhưng tầm mắt lại bất giác lén lút nhìn làn da trắng nõn như sữa bò của Tăng Lý.

Phí Lập nói: "Tối mới diễn, bọn mình ra ngoài chơi, trưa mai về."

Tăng Lý gật đầu: "Ừm, được."

Cậu không quen chỗ này, tất cả đều dựa vào Phí Lập, Phí Lập nói đi đâu cậu đi đó.

Cũng không sợ bị lừa.

wtp Mật Kết

Thấy Tăng Lý muốn thay quần, yết hầu Phí Lập lăn qua lăn lại, vội vàng lấy lý do chạy mất: "Vậy... vậy tôi ở ngoài chờ cậu. Đánh răng rửa mặt nhanh lên đấy."

Không lâu sau, Tăng Lý thay quần áo xong ra khỏi cửa. Du Du rất biết chọn quần áo cho cậu, lúc này Tăng Lý bước về phía phòng khách sau lưng cậu là ánh sáng mặt trời sáng chói, cơn buồn ngủ vẫn chưa hết, cậu ngáp một cái, cực kỳ giống một chú mèo lười biếng.

"Chút nữa hai người định đến Tây Hồ à?" Sau khi Tăng Lý ngồi xuống bàn, Thái Khang hỏi.

Bữa sáng rất giản dị, nhìn một cái là biết mua ở tiệm đồ ăn sáng dưới lầu.

Phí Lập nói: "Ừ, mày muốn làm dẫn đường cho bọn tao à?"

Thái Khang cắn bánh bao nhân rau, không mặn không nhạt nói: "Mày mơ à, tao không rảnh."

Hắn ngừng một lúc rồi bổ xung: "Có rảnh cũng chẳng muốn."

Không muốn xem hai đứa mày show ân ái.

Phí Lập: "...."

Phí Lập chậc một tiếng, tiện tay cầm cái bánh bao nhân thịt cực kỳ tự nhiên đưa cho Tăng Lý, trong mắt Thái Khang thì điều này cực kỳ ân cần.

Tinh thần của Thái Khang xem ra khá tốt, chuyện này khiến Tăng Lý nghĩ đến chuyện lúc hai giờ đêm hắn vẫn chưa đi ngủ, hơi nghi ngờ.

Bữa sáng giải quyết rất nhanh, Thái Khang ném rác của mình vào thùng rác, cũng không thèm quan tâm đến hai người, nhàn nhã lau tay nói: "Ăn xong thì dọn rác đấy, cơm trưa thì hai người tự lo, năm giờ chiều ở đây đợi tao đến đón."

Đôi bàn tay kia rất hợp với việc đánh đàn, cực kỳ đẹp.

wtp Mật Kết

Thái Khang lau tay xong, bỏ khăn lau xuống nói: "Tao còn có việc, đi trước đây, nhớ khóa cửa đấy."

Hắn nói xong cũng không tiếp đãi hai người nữa, mở cửa ra đi luôn.

Phí Lập quay đầu nhìn Tăng Lý nhún nhún vai, cười nói: "Nó là thế đấy, đừng quan tâm đến nó. Chúng ta đi luôn hay đợi thêm lúc nữa?"

Đối với Phí Lập mà nói, thật ra hai cái cũng chẳng khác gì nhau.

Cái thứ nhất có thể cùng Tăng Lý ra ngoài đi chơi, coi như là hẹn hò, mà cái thứ hai thì có thể ở riêng với Tăng Lý, cái này cũng rất lãng mạn.

Hai người ở riêng với nhau... cùng một căn phòng, yên tĩnh, năm tháng yên bình.

Phí Lập rất thích loại cảm giác này.

Tăng Lý thở ra một hơi, nhìn cái dáng vẻ ông lớn của hắn bèn thu dọn rác trên bàn cho hắn, "Dọn... dọn dẹp đồ đạc trước đã."

Phí Lập – người đang nhìn về tương lai: "...." À, tôi quên mất.

Hắn cũng đưa tay ra giúp, nhưng cuối cùng vì khả năng làm việc nhà quá kém nên bị Tăng Lý đuổi ra ngoài xem tivi.

Nhưng lòng dạ Phí Lập không hề đặt vào tiết mục chiếu trên tivi, hắn quay đầu lại nhìn lén Tăng Lý rất nhiều lần, nhìn vòng eo nhỏ gầy của cậu, nhìn làn da trắng nõn của cậu, nhìn... dáng vẻ bận rộn sắp xếp lại đồ đạc của cậu.

Thỉnh thoảng Tăng Lý phát giác ra ánh mắt của hắn, cậu sẽ quay đầu nhìn, nhưng lúc ấy Phí Lập lại vội vàng quay đầu đi, giả vờ như đang xem tivi chẳng có chuyện gì.

.....

Dọn dẹp xong, Tăng Lý chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cùng Phí Lập đến Tây Hồ.

wtp Mật Kết

Tây Hồ không hổ là thánh địa tham quan nổi tiếng nhất Hàng Châu, nổi tiếng trên toàn quốc, thậm chí là trên toàn thế giới. Diện tích rộng lớn, bởi vậy tuy khách đông nhưng khi hòa mình vào trong đó cũng chẳng có cảm giác gì.

Cơm trưa ăn ở bên ngoài, thời tiết buổi trưa ấm áp, mặt trời chiếu từ trên cao xuống, Phí Lập cảm thấy hơi nóng bèn cởi áo khoác ra vắt lên vai, lộ ra cơ bắp khỏe mạnh.

Tăng Lý bỗng nhớ đến một chuyện, bèn hỏi: "Đúng rồi, Phí Lập... sao cậu, không đăng ký hoạt động thể thao?"

Trong đội bóng rổ trường, trừ Hàn Đông, Phí Lập, Thái Khang ra thì những người khác đều là học sinh thể dục.

Thái Khang là người học nhạc, Hàn Đông đi học hay không cũng cảm thấy chẳng sao cả, còn Phí Lập, lại chẳng nhắc đến chuyện của mình.

"À, cái này ư." Động tác của Phí Lập ngừng lại, đặt thìa vào bát, trêu ghẹo nói: "Nếu tôi đăng ký hoạt động thể thao thì có thời gian bầu bạn với cậu không?"

Tăng Lý thở dài: "Đừng đùa nữa... thật ra, nếu có một năng khiếu có thể giúp mình vào được một trường đại học tốt, giống nhau cả thôi."

Vóc dáng Phí Lập là tốt nhất trong đội bóng rổ, thể năng cũng hạng nhất.

wtp Mật Kết

Không nghĩ đến câu trả lời của Phí Lập lại rất thành thật, hắn gãi gãi đầu nói: "Tôi, được rồi... thật ra tôi cảm thấy nó lãng phí tiền, với lại sau này tôi cũng không định làm nghề này. Còn chuyện muốn làm gì thì chưa nghĩ ra, sau này rồi nói."

Hắn cũng không muốn theo đuổi thứ gì, dù sao vẫn chưa nghĩ ra nên không thèm nghĩ nữa.

Tăng Lý không nói tiếp chuyện này nữa, chỉ nhắc nhở hắn: "Tháng sau... thi giữa kỳ rồi đấy."

Nghe thấy thế Phí Lập ngừng lại: "...." Định mệnh.

Cách chỉ tiêu lần trước vẫn còn kém xa lắm! Nhưng mà top 20 đấy top 20... bây giờ hắn vẫn luôn đứng từ dưới đếm ngược lên.

Phí Lập hơi nản lòng, muốn mặc cả: "Cậu xem, xếp thứ ba mươi thì thế nào...."

Học sinh ngoan Tăng Lý nhíu mày, nghiêm túc phủ định đề án của Phí Lập: "Có áp lực mới có động lực. Dựa theo tình hình của lớp học mà nói, không gian tiến bộ của cậu rất lớn, học thuộc nhanh, còn thông minh... chỉ cần cố gắng, tháng 11 thi tháng hạng thứ 20 không có vấn đề."

Phí Lập tỏ ý cực kỳ tủi thân: "Bây giờ đang ăn cơm cậu lại nói đến chuyện này, làm tôi hết cả hứng thú ăn uống."

Tăng Lý ngại ngùng gãi gãi đầu: "Vậy... ăn xong mình nói tiếp."

Phí Lập: "...." Cái này có khác gì nhau!!

Nhưng nói đến học hành lại nhắc nhở Phí Lập một chuyện.

wtp Mật Kết

Sau này học hành sẽ càng ngày càng căng thẳng, với hắn thì chẳng sao cả, nhưng Tăng Lý không giống vậy, thời gian trên lớp kéo dài, thời gian nghỉ ngơi rút ngắn, đến lúc ấy đi đi về về phải tiêu tốn rất nhiều thời gian, chắc chắn Tăng Lý ăn sẽ không tiêu hóa được.

Ở lại ký túc xá là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng Tăng Lý... cậu ấy có thể chấp nhận được không?

Phí Lập quyết định ghi nhớ chuyện này trong lòng trước, sau đó lại suy nghĩ thật kỹ rồi ra phương án giải quyết. Ăn xong, hai người lượn lờ một lúc, cuối cùng Tăng Lý thật sự không thể lết được nữa muốn về.

Phí Lập cảm thấy ở cùng với Tăng Lý luôn có một nguồn năng lượng vô hạn, đi đến đâu cũng được, hắn và Tăng Lý đi đến một cái nghế dài trong công viên để ngồi.

Phí Lập quay đầu đưa tay gảy gảy mấy sợi tóc mềm mềm của Tăng Lý, cười hỏi cậu: "Thỏ nhỏ, sau này cậu muốn thi trường nào?"

Tăng Lý rất bình tĩnh trả lời một câu Bắc Đại.

Phí Lập: "...Ờm."

"Tôi cảm thấy cậu có thể, nhưng cậu đưa tôi theo cùng, có thể là tôi không ổn lắm." Phí Lập nghiêm túc thảo luận vấn đề này với cậu.

wtp Mật Kết

Đó là Bắc Đại đấy... không phải trường đại học tỉnh! Không phải trường dạy nghề! Đó là Bắc Đại trường đại học nổi tiếng cả nước đấy!

Tăng Lý cũng rất nghiêm túc nói: "Thi đại học quan trọng nhất chính là kiên trì, bây giờ trình độ không đại biểu cho tất cả, thành tích cuối cùng mới quyết định thắng bại. Với lại... nếu lấy Bắc Đại làm mục tiêu để cố gắng... cuối cùng cho dù không thi đỗ thì cũng không kém quá đâu."

"Quan trọng là, có bằng lòng vì mục tiêu mà dốc hết sức lực hay không. Chứ không phải mới bắt đầu đã nghi ngờ bản thân, rốt cuộc được hay không. Dù sao cũng... không lỗ vốn." Cậu nói.

Phí Lập phát hiện cậu toàn nói mấy lời súp gà, Tăng Lý nói xong thì ý thức được mình nói như vậy thì hơi tự đại, bèn ngại ngùng cười, cực kỳ xấu hổ.

Phí Lập ít nhiều cùng nhận được một ít khích lệ, hắn đứng dậy duỗi lưng, vỗ vỗ bả vai Tăng Lý, "...Được rồi! Vậy tôi thử xem đã, thi giữa kỳ sẽ cố gắng đạt được hạng 20... ầy, đi thôi đi thôi, về nhà. Không nói đến cái này nữa, vừa nói đến đầu tôi lại đau."

Năm giờ chiều, Thái Khang có mặt, hắn mặc một bộ tây trang màu đen, đến đón bọn họ.

Lúc nhìn thấy hắn Phí Lập phun ra ngay một đâu "Đm", sau đó lại quay đầu thì thầm với Tăng Lý: "Lần sau tôi cũng mặc cho cậu xem, chắc chắn đẹp trai hơn nó. Cậu đừng nhìn nó nữa, nhìn tôi nhìn tôi đây này." Sau đó cưỡng ép đường nhìn của Tăng Lý sang người mình.

Tăng Lý: "...." Thật ra cậu cảm thấy Thái Khang rất đẹp trai.

wtp Mật Kết

Con người Phí Lập, lúc mới quen cậu thấy hắn giống như một con sói kiêu ngạo hung dữ, không nghĩ đến quen biết lâu lại càng ngày càng giống một con... chó? Husky?

Lè lưỡi với cậu, tranh công, đòi thưởng.

Thái Khang chậc một tiếng, ngồi trên ghế phó lái, "Đừng có show ân ái nữa, ảnh hưởng đến tâm tình của tôi."

Phí Lập bèn cười kéo Tăng Lý vào lòng mình, giả vờ như đang đặt môi lên những sợ tóc của Tăng Lý, nhìn từ xa giống như hắn đang hôn lên trán cậu.

Nhưng trên thực tế lại không chạm đến.

"Làm sao? Mày có ý kiến à? Chó độc thân, chậc chậc chậc." Phí Lập cười nhạo hắn.

Thái Khang hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Ngược lại là Tăng Lý sợ những lời nói đùa của bọn họ bị tài xế hiểu lầm, bèn đẩy Phí Lập ra, nhưng Phí Lập đang còn chơi vui, cố ý nghiêng đầu sang cọ cọ lên gáy Tăng Lý, làm cậu ngứa ngáy.

Tóc Phí Lập rất ngắn, hơi châm trích, ngứa ngứa.

wtp Mật Kết

"Xấu hổ gì hả vợ nhỏ," Phí Lập cố ý làm nũng ở cổ cậu, hơi nóng rải lên làn da của Tăng Lý, làm cậu đỏ mặt. "Tài xế nhà cậu Thái của chúng ta đều rất chuyên nghiệp, thêm nữa hai chúng ta ai với ai chứ, hôn cậu một cái thì làm sao?"

Bọn họ đùa nghịch kiểu này rất nhiều lần rồi, lúc đầu Tăng Lý không xấu hổ như vậy, chỉ cảm thấy hơi ngứa ngứa, nhưng bây giờ có người lạ đang nhìn nhìn cậu bèn đẩy hắn ra: "Đừng... đừng nghịch nữa... ai là vợ nhỏ... với cậu. Không biết xấu hổ."

Phí Lập cũng không cãi lại, mặt dày ngả người về phía Tăng Lý, gối đầu lên đùi cậu.

"...Tôi buồn ngủ quá." Phí Lập đè đôi chân đang ngọ ngoậy của cậu, làm nũng, giọng nói ngây ngô khàn khàn của chàng trai khiến người ta rung rinh, "Đừng cựa, để tôi ngủ một lúc, một lúc thôi."

Rất lâu về sau, Tăng Lý bất giác nhớ đến đoạn ký ức này sẽ luôn nghĩ.

Có phải cậu, vào chính lúc ấy, trong màn đêm, ở một nơi phồn hoa, một thành phố xa lạ không thuộc về cậu... cứ như vậy, yên lặng giao trái tim đang trôi nổi của mình cho chàng trai ấy.

"Được... rồi." Cậu nói.

Có phải cậu, vào chính lúc ấy, đã dùng trái mình đổi lấy một trái tim khác.

25/12/2022

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.