Ngoài miệng thì Thái Khang nói muốn để Phí Lập đến tiếp xúc với chú mèo nhỏ mấy ngày, nhưng ngày hôm sau đã mang thức ăn cho mèo lồng mèo gói gém cẩn thận lại xách mèo đến cửa.
Cuối tuần nên Phí Lập đang nằm trong chăn chơi điện tử, lười dậy, nghe thấy chuông cửa mới mặc vội cái quần đùi vào đi ra cửa, lúc nhìn thấy Thái Khang trên mặt hắn chẳng hề che giấu sự ghét bỏ, "Mày bị điên à? Mới sáng sớm đã đến đây làm gì?"
"Đưa mèo sang, sợ để lâu bị bọn buôn mèo bắt mất." Thái Khang ôm mèo chen vào trong nhà, quen cửa quen nẻo đặt đồ lên bàn, quay đầu nhìn Phí Lập, nhíu mày, "Mày nghĩ người đến là ai?"
Phí Lập vẫn chưa muốn lộ ra với ai, hắn rót hai cốc nước nóng rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện Thái Khang, chột dạ nói: "Tao còn có thể nghĩ là ai được?"
Thái Khang ngáp một cái: "Ví dụ, Tăng Lý?"
Phí Lập vừa uống một ngụm nước tí nữa thì phun ra, Thái Khang không nói tiếp nữa, quay lại chủ đề chính: "Tiểu Hoa để ở nhà mày mấy ngày trước, đồ ăn cho mèo ở đây đủ cho nó ăn, bình thường nó rất yên lặng, nhưng sợ người lạ, nếu mày sợ bị nó cào thì cứ để nó ở trong lồng là được."
Dù sao không nuôi lâu, Phí Lập cũng chẳng có ý kiến gì, ánh mắt hắn dừng lại trên người con mèo khoang, là một chú mèo nho nhỏ, đang sợ hãi.
wtp Mật Kết
Phí Lập ngước mắt nhìn hắn, "Trước kia sao mày không hỏi bọn tao?"
"Trước kia tao đang tìm một người yêu thích mèo," Thái Khang uống một ngụm nước nóng, "Tìm một người có kinh tế nuôi thì tốt nhất."
"Nghĩ chu toàn phết nhỉ." Phí Lập đánh giá.
"Mày thì sao?" Thái Khang đột nhiên quay lại chủ đề lúc nãy một lần nữa, ánh mắt hắn thâm trầm rơi trên người Phí Lập, "Mày thích cậu ta chứ?"
Sao bỗng dưng lại đánh bóng thẳng thế!?
Phí Lập bị sặc nước, ho khù khụ, mặt đỏ bừng phản bác theo bản năng, "Ai... ai thích cậu ấy chứ!?"
Vẻ mặt Thái Khang kiểu tôi còn chưa nói là ai cậu đã biết là ai rồi, Phí Lập đau đớn che mặt, gật đầu, thở dài.
"...Đúng đấy." Hắn buồn rầu, "Tao cũng cảm thấy không biết có phải đầu tao bị hỏng rồi không, sao lại thích một người con trai chứ."
"Thích con trai với thích con gái thì có gì khác nhau đâu." Thái Khang ngoắc ngoắc tay với hắn.
"Gì?"
"Rót thêm cốc nước nữa."
"...." Phí Lập rót nước cho hắn.
"Mày không chú ý à," Thái Khang thản nhiên nói, "Trước đây mỗi lần mọi người thảo luận về con gái, mày chẳng hứng thú, không hưng phấn cũng chẳng tò mò."
"Mày thấy điều này bình thường không?"
Phí Lập bị hắn hỏi như vậy thì ngẩn người, hắn nhớ lại hình như đúng là như vậy....
Nhưng đồng tính luyến cách cuộc sống của hắn thật sự rất xa xôi, hắn vẫn luôn không chú ý đến điều này.
Yết hầu Phí Lập lăn lăn, thấp thỏm cúi đầu, "Không bình thường lắm nhỉ."
Hắn thật sự hỏng mất rồi, hỏng từ trong ra ngoài.
wtp Mật Kết
Thái Khang nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, bỗng nói: "Không, điều này rất bình thường."
Thản nhiên cứ như đang uống nước sôi để nguội vậy, hắn nhấc mí mắt, nhìn thẳng vào mắt Phí Lập, khơi dậy niềm xao động trong lòng Phí Lập, "Con trai thích con gái là đúng, chẳng lẽ con trai thích con trai là sai à?"
"Không hề có cách nói này." Thái Khang đưa tay nghịch mèo, nói, "Mọi người chẳng qua là vâng theo trái tim mình, thích thứ bản thân mình thích mà thôi."
Phí Lập sửng sốt, không nói gì.
Thái Khang cũng không vội nói tiếp, mà để hắn tự suy nghĩ, có một vài chuyện chỉ có bản thân mình mới có thể nghĩ thông, mới có thể đến được kết quả.
Anh trai hắn từ nhỏ đã là gay, nhờ phúc của Thái Vũ Thái Khang đã có khá nhiều hiểu biết về giới này, "Tôi về trước đây, chút nữa còn phải đi tập đàn." Hắn đứng dậy, nhét tay vào túi quần.
Phí Lập hoàn hồn, "Này, tao không biết nuôi mèo đâu."
Đúng lúc này, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, Thái Khang nhướng mày, quay lại nhìn Phí Lập, "Có phải vợ nhỏ của mày đến không?"
"Chắc thế, tao với cậu ấy hẹn nhau cùng ăn sáng." Phí Lập vội vàng bò dậy nhanh chóng chạy ra cửa, lúc đi qua Thái Khang còn vỗ hắn một cái đuổi người, "Mày cút nhanh đi, đừng ở đây làm bóng đèn."
Tăng Lý không nghĩ đến trong nhà còn có một người nữa, cậu hơi sửng sốt sau đó chào Thái Khang.
"Không sao, cậu vào đi." Phí Lập kéo cậu vào nhà, động tác cực kỳ tự nhiên, cửa cũng không thèm đóng, dùng ánh mắt điên cuồng ám thị cho Thái Khang.
Ánh mắt Thái Khang chuyển xuống dưới, thấy trên tay Tăng Lý là bữa sáng, cực kỳ phối hợp nói, "Đến ăn sáng cùng với Phí Lập à? Thế tôi không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước đây."
Tăng Lý gật gật đầu, "Ừm, cậu...."
Lời của cậu bị Phí Lập cướp mất, Phí Lập dựa lên cửa, nhét tay trong túi quần bày ra dáng dấp đẹp trai, "Đừng mà, dù sao đồ ăn sáng cũng không nhiều, mày có muốn ở lại ăn cùng không?"
Thái Khang cạn lời: "...."
Giả vờ, mày vẫn còn giả vờ.
wtp Mật Kết
Thái Khang cười: "Được chứ."
"...!?" Phí Lập nhanh chóng mất bình tĩnh, chẳng qua hắn đang giả vờ trước mặt Tăng Lý thôi, ai mà biết được tên Thái Khang này không đáng tin như vậy, hắn trợn mắt hận không thể chém cho Thái Khang ngàn đao, Phí Lập nhếch môi cười nói, "Nhưng không phải lúc nãy mày nói mày phải đi luyện đàn à? Tao nhớ mày sắp phải biểu diễn rồi mà, phải cố gắng lên đấy."
Thái Khang: "Muộn chút cũng được không cần vội, lần sau tao biểu diễn vào đợt nghỉ."
Phí Lập: "...."
...Định mệnh.
Thái Khang hài lòng gật đầu, "Nhưng chút nữa tao có chút việc, thôi chắc không ăn được, thời gian hơi gấp nên phải đi trước đây, hai người cứ từ từ ăn."
Phí Lập thở ra một hơi, ánh mắt tỏ ý Thái Khang cút mau cút mau, cút thật nhanh thật xa cho ông.
Tăng Lý không nhìn thấy sự tranh đấu âm thầm trong mắt hai người, cậu xách bữa sáng vào nhà, lúc nhìn thấy mèo nhỏ thì hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Phí Lập, "Thái Khang... đến đưa mèo à?"
"Ừ, thế cậu nghĩ đến làm gì." Phí Lập vào phòng mặc một cái áo ba lỗ màu đen, dáng người rất đẹp, Tăng Lý lấy đồ ăn từ trong túi ra, khóe mắt lo lắng không ngừng đánh giá xung quanh người chú mèo.
"Nhà tôi bình thường ngoài cậu ra thì chẳng có ai đến cả." Phí Lập mặc áo xong bước ra ngoài, đi đến dựa vào bàn, ánh mắt lén lút nhìn về phía cổ trắng nõn của Tăng Lý, nhân cơ hội tố khổ, "Cho nên nếu cậu không đến, tôi sẽ cực kỳ cô đơn đấy."
Tăng Lý bị tính trẻ con của hắn trọc cười, "Không phải ngày nào tôi cũng đến tìm cậu à... với lại rõ ràng bạn của cậu rất nhiều."
Phí Lập nhướng mày, chạy đến rồi ôm Tăng Lý từ đằng sau, đặt cằm lên mái tóc mềm mại của cậu, cười he he, "Làm gì có, bọn nó muốn đến tôi cũng không cho, ông đây chỉ muốn cho mình cậu đến thôi."
Hắn ngừng lại một chút rồi nhìn chằm chằm vào tai Tăng Lý, rất muốn cắn một miếng, sau đó cong khóe môi cười, "Nhưng, tôi có nhiều bạn như vậy, cậu có ghen hay không?"
Tăng Lý đã quen với việc hắn cứ quấn lấy mình như vậy, cậu chỉ cảm thấy hơi ngứa thôi nên không để ý lắm.
wtp Mật Kết
Cậu rụt cổ lại, rót sữa vào cốc, cực kỳ dung túng cho những hành động của Phí Lập, bất đắc dĩ nói, "Có cái gì mà phải ghen... cậu cũng có phải của riêng mình tôi đâu."
Phí Lập nhìn Tăng Lý một lúc lâu, cảm giác cậu như một miếng bánh gato trắng như tuyết, khiến hắn rất muốn cắn một miếng.
Phí Lập không biết làm sao, bỗng hắn nghĩ đến những lời Thái Khang nói vừa nãy. Thái Khang nói, tình cảm của hắn rất bình thường, là đúng đắn, vậy thì, điều này có phải chứng tỏ rằng hắn có thể tuân theo trái tim mình... để thích thỏ nhỏ không? Kéo cậu lại đây, hai người cùng trầm luân với nhau.
"Cậu muốn không?" Phí Lập bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói khàn khàn một cách bất thường, giống như mang theo ma lực có thể mê hoặc tâm trí con người.
Tăng Lý ngẩn ra, cậu cảm nhận được có gì đó không đúng lắm, quay đâu muốn nhìn Phí Lập ở đằng sau, "Gì cơ..."
Tai cậu đột nhiên bị một thứ gì đó ấm áp mềm mại bịt kín.
Phí Lập không kiềm chế được ngậm lấy vành tai Tăng Lý, sau đó cắn một cái, nói: "Thỏ nhỏ, chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ là của riêng mình cậu."
Trên tai truyền đến cảm xúc lạ thường, trong nháy mắt biến thành dòng điện kích thích toàn thân, cả người Tăng Lý run rẩy, bị hắn làm cho ngẩn ngơ, Phí Lập hoàn hồn, lý trí quay lại cũng ngẩn ngơ.
"Cậu, cậu đang nói gì vậy...." Tăng Lý hết hồn, vội vàng tránh khỏi cái ôm của Phí Lập, che tai lại, mặt đỏ bừng bừng, trợn mắt vẻ mặt vô cùng khó tin.
Bỗng nhiên sao vậy....
wtp Mật Kết
Ma quỷ trong lòng đang xúi giục Phí Lập, hắn nuốt một ngụm nước miếng, ý thức được bản thân mình đang thất lễ nên hắn cũng lùi lại một bước, bối rối nói, "Tôi... tôi...."
Phí Lập mở to mắt tôi tôi tôi nửa ngày, không nói nổi một câu hoàn chỉnh, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng lên, giống như có thứ tình cảm gì đó không thể khống chế nổi, nó bắt đầu phát triển điên cuồng, phá kén lao ra.
Hắn vội vàng chạy mất, "Tôi... tôi về phòng tắm một cái, cậu, cậu ăn trước đi."
Phí Lập nhìn cũng không dám nhìn Tăng Lý lấy một cái, chạy trối chết. Tăng Lý cũng cảm thấy bản thân mình có chỗ nào đó không được đúng lắm, đầu óc váng vất, sao bỗng nhiên lại trở nên kỳ lạ như vậy....
Cậu nhớ đến câu kia của Phí Lập giống như có thể mê hoặc lòng người vậy, hắn nói, thỏ nhỏ, chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ là của riêng mình cậu.
Tăng Lý không biết, cậu đã không thể phân biệt rõ nữa rồi, cậu thấy bản thân mình chắc chắn là bị hỏng rồi nên ở thời khắc đó mới muốn nói, tôi muốn.
Nước lạnh dội xuống đầu, Phí Lập nhắm mắt lại cảm nhận dòng nước lạnh ngắt đang chảy trên cơ thể mình, hơi nóng dần dần tan đi, nhưng hắn lại cảm thấy, trong lòng vẫn nóng bỏng như cũ.
Làm sao đây thỏ nhỏ, hình như tôi thật sự không khống chế được nữa rồi....
Tôi cũng không muốn kéo cậu cùng đi đời nhà ma với tôi, nhưng hình như tôi, không có cách nào thuyết phục chính mình ngừng thích cậu.
Hắn dựa lưng lên bức tường đằng sau, nước chảy qua các kẽ ngón tay, Phí Lập nhắm mắt thở dài một hơi, thỏ nhỏ của hắn, khiến hắn gần như phát điên...