Lại Đây Chồng Hôn Một Cái

Chương 6: Phiền phức 3



- Mật Kết-

Sau khi Tăng Lý đồng ý Tưởng Tu Vũ lại đưa điện thoại cho cậu, chỉ nhìn cậu chẳng hỏi gì.

Rất nhanh Tưởng Tu Vũ đã hiểu.

Tăng Lý gọi cho một người chú của cậu, cảnh sát, còn là vì cậu ta.

Nói trắng ra là cậu muốn nhờ vả đối phương, nếu thật sự có chuyện thì cũng không đến mức không có chuẩn bị trước mà phải ngồi đó chờ chết.

Không biết có phải là có tầng quan hệ vủa Du Du hay không mà Giang Niên đồng ý rất nhanh, ghi nhớ chuyện này trong lòng. Còn chỉ ra cho bọn họ mấy điểm quan trọng, tranh chấp nợ nần, Giang Niên cũng thấy không ít.

Cuộc điện thoại kết thúc, Tăng Lý hỏi cậu ta, "Chuyện báo án, bà nội cậu... nói thế nào?"

Tưởng Tu Vũ nói, "Đã báo rồi."

Cả dọc đường không nói lời nào nữa. wtp mật kết

Nhà họ Tưởng ở ngoại ô thành phố Dung Thành, là do ba Tưởng Tu Vũ - Tưởng Văn Kỳ sau khi ra ở riêng thì mua, kề nước dựa núi... hồ nhân tạo cũng coi như là nước nhỉ, taxi đưa bọn họ đến tận cửa nhà họ Tưởng, Tăng Lý và Tưởng Tu Vũ xuống xe, hơi bị sốc bởi phong thái này.

Sốc thì sốc nhưng lại cảm thấy hơi là lạ.

Rõ ràng có một tòa bất động sản như thế này, sao lại vẫn trốn nợ? Căn nhà này không nhỏ, bán đi nói thế nào cũng có thể trả được hết đúng không?

Cậu mím môi, không hỏi những điều mình nghi ngờ, Tưởng Tu Vũ lấy chìa khóa mở cửa, tiếng cửa sắt được mở vang lên, cậu ta đột nhiên nói, "Đây là lần đầu tiên có bạn đến nhà tôi đấy."

Tăng Lý sửng sốt nói, "Tôi cũng là... lần đầu tiên đến." Nhà bạn.

Nhà họ Tưởng có hai đứa con trai, đứa lớn Tưởng Văn Linh và đứa thứ là Tưởng Văn Kỳ. Hai anh em hai mươi mấy tuổi đã ra ở riêng, ba Tưởng Tu Vũ mua một căn nhà ở ngoại ô, mà bác của Tưởng Tu Vũ - Tưởng Văn Linh lại mua một căn nhà ở trung tâm thành phố.

Nhà này, có thể nói là gia tài bạc triệu. wtp mật kết

Tăng Lý theo Tưởng Tu Vũ vào nhà, hơi nhíu mày, đánh giá xung quanh. Có lẽ là do vì đã lâu không có người quét dọn nên xung quanh đọng lại một lớp bụi dày, trên tường treo một bức tranh thủy mặc phong nhã, Tăng Lý ngẩng đầu, nhìn thấy đèn treo trên đỉnh đầu – không biết có phải là ảo giác của cậu không, nhưng cậu cứ cảm thấy cái đèn trần này đang lung lay muốn rơi.

Kỳ lạ quá, nghĩ thế nào cũng không đúng lắm, Tăng Lý nghĩ.

Trong này chỗ không hợp lý có quá nhiều, ba Tưởng Tu Vũ vì sao lại thiếu nợ? Vì sao lại không trả nổi nợ?

Quan trọng nhất là, vì sao tự nhiên lại mất tích.

Tưởng Văn Linh nghe thấy tiếng mở cửa, ngay lập tức đi ra, trên mặt treo nụ cười thân thiết nho nhã, rất có khí khái của kiểu người có khí chất dịu dàng như ngọc. Đầu tiên ông ta thăm hỏi Tưởng Tu Vũ, lúc nhìn thấy Tăng Lý thì hơi ngạc nhiên.

Ông ta vừa nói vừa đi về phía phòng khách, "Lần đầu tiên bác thấy Tu Vũ mang bạn về nhà đấy, đến đây, vào đây ngồi đi."

Hai người đi theo vào, Tưởng Văn Linh tự nhiên như nhà mình ngồi xuống ghế sofa, Tăng Lý nhạy bén chú ý đến Tưởng Tu Vũ hơi là lạ, nhăn mày, dáng vẻ không hề thân thiết với bác mình.

Tăng Lý cũng ngồi xuống theo. wtp mật kết

"Mẹ cháu nhờ bác đến lấy ít đồ đến đó." Ông ta cười, "Cháu cũng biết đấy, phụ nữ mà, thường ai cũng thích đẹp thích sạch sẽ chút."

Tưởng Tu Vũ không nói gì, ngước mắt hỏi, "Vậy bác gọi cháu về đây, có chuyện gì không?"

Tưởng Văn Linh nhìn Tưởng Tu Vũ, cũng chẳng quan tâm đến Tăng Lý, nói thẳng vào đề tài chính: "Thật ra bác gọi cháu về cũng chẳng có chuyện gì cả."

Ông ta nói, "Thì là ba cháu đã mất tích, nó cũng thật là, cũng đã là người lớn rồi vẫn không có trách nhiệm gì cả, để lại cho hai mẹ con cháu một đống rắc rối. Ầy, hôm nay bác cũng tiện đường nên đến thăm cháu."

"Không nghĩ đến cháu lại chuyển đến sống với bà nội." Tưởng Văn Linh nói.

Ông ta xách một túi đồ từ góc bàn bỏ lên giữa bàn, nói: "Có ít đồ ăn vặt mang từ nước ngoài về, hai đứa chia nhau ăn đi."

Hai người nói một tiếng cảm ơn. wtp mật kết

Tăng Lý vẫn luôn chú ý đến Tưởng Tu Vũ, thấy cậu ta mím môi thành một đường thẳng, tâm tình không tốt lắm.

Tưởng Tu Vũ đột nhiên nói, "Ba cháu không phải là người không có trách nhiệm."

"Bà nội đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát nhất định sẽ nhanh chóng tìm được ông ấy."

Tưởng Văn Linh nhướng mày, không nói gì, Tưởng Văn Linh nói mấy câu xong thì đi, cũng chẳng biết gọi bọn họ về rốt cuộc là muốn làm gì.

Lúc ăn cơm, Tưởng Tu Vũ đột nhiên nói, "Bác tôi, tôi cảm thấy ông ta rất kỳ lạ."

Tăng Lý dừng đũa, ngước mắt, dùng ánh mắt hỏi.

Tưởng Tu Vũ nói: "Không biết, trực giác."

Tăng Lý cũng cảm thấy rất lạ, "Vậy, cậu cảm thấy... động cơ là gì?"

Tưởng Tu Vũ suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn cậu, con ngươi đen như mực.

Tăng Lý tin cậu ta đã có đáp án rồi. wtp mật kết

Hai người ở nhà Tưởng Tu Vũ đánh game đến chiều, vì không ngủ trưa nên lúc lên lớp cả người Tăng Lý hơi mê man, đầu như muốn gõ xuống bàn học. Phí Lập bước vào lớp, không mặc áo khoác, chỉ mặc một cái áo dài tay màu trắng tinh, áo khoác thì tùy tiện vắt lên vai.

Tăng Lý nhìn thấy hắn cảm thấy hơi lạ, sao hôm nay Phí Lập không mặc áo bóng rổ, nhưng rất nhanh cậu lại nghĩ ra, ồ, sáng nay hình như Phí Lập nói....

Chiều này hắn muốn về nhà cùng mình?

Tăng Lý nhìn không thấu Phí Lập, giống như Phí Lập nhìn không thấu Tăng Lý vậy, Phí Lập ngồi xuống ghế, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của Tăng Lý, cảm thấy hơi lạ, hỏi: "Cậu cũng biết buồn ngủ à?"

Tăng Lý nhìn hắn một cái, "Tôi... cũng là người."

Phí Lập ồ một tiếng, "Trước đây thấy cậu vẫn luôn tràn đầy sức sống mà, chẳng thấy buồn ngủ, tôi cứ nghĩ cậu sẽ không buồn ngủ chứ. Trưa nay cậu không ngủ trưa à?"

Tăng Lý ừ một tiếng.

Phí Lập cũng không hỏi nữa, quay người lấy áo khoác đồng phục khoác lên lưng ghế, không nhìn Tăng Lý, nói: "Gần đây mẹ tôi về rồi, mấy ngày này buổi chiều tôi sẽ về nhà sớm, về cùng với cậu. Cậu đợi tôi đấy, đừng có mà chạy trốn tôi giống như thỏ thế."

Tăng Lý ừ một tiếng.

"Cậu ngoài ừ ra không biết nói cái khác à?" Phí Lập liếc Tăng Lý một cái, "Nói nhiều lên xem nào."

"........" Tăng Lý lại cảm thấy não Phí Lập có phải có vấn đề hay không vậy, dùng ánh mắt hỏi hắn.

Đương nhiên Phí Lập không thể nói người mắc chứng ám ảnh sợ xã hội như cậu nên nói nhiều một chút, hắn mở miệng liền nói mấy lời thối nát, "Ông đây muốn nghe không được à? Không phải cậu là cô vợ nhỏ của tôi sao, chông thích nghe vợ nói chuyện, rất bình thường."

Tăng Lý nhỏ giọng nói gì đó, "......."

Phí Lập không hiểu, nhìn Tăng Lý một cái, "Gì cơ?"

Lông mày của chàng trai hơi nhíu lại, hắn cắt đầu đinh, nên có một loại cảm giác đẹp trai nam tính. Tăng Lý không nhắc lại, sửa miệng nói, "Đợi cậu về nhà."

Phí Lập rất dễ bị câu mềm mại đáng yêu "Đợi cậu về nhà" kia lấy lòng, gãi gãi má, nói: "Vậy gọi tôi về nhà cùng. Cậu thật sự là cô vợ nhỏ của tôi rồi à?"

Tăng Lý ngay lập tức phản ứng lại, câu này của cậu còn có nghĩa khác.

Giống như một người vợ ở nhà chờ chồng về nhà. wtp mật kết

Tăng Lý ý thức được nên đỏ má quay mặt đi, không nhìn hắn nữa.

Cái quỷ gì vậy.

Rất khéo là không biết vì sao, Phí Lập cũng hơi không dám nhìn cậu, cả đầu đều là: "Mẹ nó một thằng con trai to xác sao lại đáng yêu một cách quá đáng như vậy... cứ như con gái ấy!"

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tay hắn vẫn rất quan tâm đến Tăng Lý, ném cho cậu một túi khoai lát.

"Đó, ăn đi." Tay Phí Lập đút trong túi quần, đầu quay sang hướng khác, đẩy ghế ra, chậm rãi nói: "Không biết cậu thích ăn gì, nên tùy tiện mua một thứ." Hắn sợ Tăng Lý sẽ nghĩ hắn là vì cậu mắc chứng ám ảnh sợ xã hội nên mới chăm sóc cậu, vội vàng bổ xung, "Đừng... đừng nghĩ nhiều! Tôi có một cậu em trai. Tôi mua cho nó, còn cậu chỉ là tiện đường mua thôi!"

Tăng Lý ngơ ngác nhận lấy túi khoai lát, trả cũng không được mà cầm cũng không được, xoắn xuýt mất một lúc mới nói, "Vậy, cảm... ơn."

Mẹ nó nữa, tôi chết rồi. wtp mật kết

Phí Lập gục đầu xuống bàn giả vờ ngủ, xua xua tay, nghĩ thầm.

Ngủ đối với Phí Lập mà nói quả thật tương đương với điểm danh, Tăng Lý không chú ý, nhẹ nhàng kéo khóa cặp ra, bỏ gói khoai lát vào ngăn kéo nhỏ nơi sâu nhất của cặp sách, sau đó kéo khóa lại, nhìn Phí Lập một cái.

Có lúc cậu nghĩ, Phí Lập bình thường có phải đều dùng thời gian ngủ để đánh bóng rổ hay là chơi game gì gì đó không, cho nên lúc lên lớp mới có thể ngủ như vậy.

Tiếng chuông vang lên, giáo viên đảm nhận tiết học này vừa lúc bước từ cửa vào. Tăng Lý theo bản năng sờ sờ bút trong túi, nhưng, trống không.

Ơ?

Trong nháy mắt cậu đơ ra.

Ngẩn ra một lúc, Tăng Lý ngồi lùi lại đằng sau, lục hết cả túi quần, nhưng—

Vẫn chẳng có gì cả.

Cậu vội vàng lục túi bút, lục gầm bàn, lục cặp...

Không có gì cả. wtp mật kết

Tăng Lý bắt đầu lo lắng, bình thường trên người cậu lúc nào cũng mang theo bút, tiện viết chữ, mà sau khi Phí Lập tặng cậu cây bút khắc màu kia, cây bút cậu hay mang theo người cũng đổi thành cây bút Phí Lập cho.

- -Một cây bút đen bình thường, được Phí Lập trao cho một một ý nghĩa khác.

Tăng Lý nhớ bản thân có mang, lúc ở nhà Tưởng Tu Vũ vẫn còn.

Chẳng lẽ là mất rồi?

Phải kiếm cơ hội đi tìm lại mới được.

Phí Lập bị cậu làm ồn tỉnh lại, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, vừa nãy Tăng Lý gây ra một loạt tiếng động.

Tuy nhỏ, nhưng hắn đang úp mặt lên bàn ngủ nên nghe rất rõ.

"Cậu đang tìm gì vậy?" Phí Lập mở nửa mắt hỏi, "Sao cứ loạt soạt loạt soạt từ nãy tới giờ?"

Tăng Lý dừng động tác lại, không nghĩ đến lại làm ồn đến Phí Lập, cậu hơi sợ, căng thẳng nói: "Ờm, xin lỗi..."

Phí Lập đột nhiên đưa tay nhéo mặt cậu.

Ừm, quả nhiên vẫn rất mềm.

Thật sự vẫn muốn nhéo nữa.

Mà Tăng Lý lại ngẩn ra. wtp mật kết

Phí Lập luôn có một loại thôi thúc muốn bắt nạt cậu một cách thật tàn nhẫn.

"Trước đó đã nói rồi, nếu cậu còn nói xin lỗi tôi nữa thì ông đây sẽ nhéo má cậu, nhéo đến lúc cậu khóc thì thôi." Phí Lập nói, "Lần này là cảnh cáo lần đầu, cho nên tha cho cậu. Lần sau rôi sẽ nhéo hai cái."

Tăng Lý nói, "Hình như cũng không đau mà..."

Còn khá là dịu dàng.

Phí Lập không nghe rõ: "Hửm? Cậu nói gì?"

Tăng Lý vội nói: "Không... không có gì."

Phí Lập nghi ngờ nhìn Tăng Lý một cái.

05/06/2022

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.