(Xin lỗi mọi người lần trước mình đăng lộn chương.)
Gần trường cấp ba Dung Thành, bên hông là con phố ăn vặt, đối diện là một loạt cửa hàng đủ kiểu, gọi chung là con phố học sinh.
Trong phố học sinh thì đương nhiên cũng không thiếu phòng cho thuê, lần trước đi qua gọi Hàn Đông Phí Lập mới biết còn có cả cái này, bèn để ý đến, hắn lên mạng hỏi một vòng, cuối cùng quyết định cuối tuần đi xem phòng.
Bên Khuất Dung thì không lo, dù sao Phí Lập cũng thường ở một mình, chỉ cần hắn muốn thì ở chỗ nào cũng chẳng có gì khác nhau, nhưng còn Du Du, Phí Lập không chắc lắm.
Tăng Lý quay đầu nói với hắn, "Không sao đâu."
Công việc của Du Du rất bận, tuy gần đây thăng chức cũng rảnh hơn nhiều, nhưng cũng không có nhiều thời gian chăm sóc cậu, với lại Tăng Lý đã bước vào học kỳ hai lớp mười một rồi, việc học rất nặng nên Du Du đồng ý.
Hai người ở cùng nhau chăm sóc lẫn nhau cũng tốt, Tăng Lý sẽ không còn phải cô đơn một mình nữa.
wtp Mật Kết
Lúc Phí Lập nghe thấy thế thì vui muốn nhảy cẫng lên, hắn không nhịn được ôm chầm lấy eo Tăng Lý nhấc cậu lên xoay một vòng, cười nói: "Thế chúng ta sắp được sống chung với nhau rồi sao! Chỉ có mình anh và em thôi Tăng Lý ơi...!"
Cảm xúc dâng trào hắn sán qua ôm lấy Tăng Lý đang hoảng hốt, chân Tăng Lý bị nhấc khỏi mặt đất, bỗng một bóng phủ lên cậu, chóp mũi Phí Lập cọ lên chóp mũi cậu, ánh mắt tràn ngập ý cười.
Hắn đang mong chờ, mong chờ vào tương lai với cậu.
Trái tim Tăng Lý bỗng tràn ngập cảm xúc không thể giải thích được, vừa ấm vừa tràn đầy, Phí Lập lại nói: "Này, bọn mình cũng được tính là thanh mai trúc mã nhỉ?"
Trong căn phòng chỉ có hai người, ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ vào phòng, Phí Lập thả cậu xuống, Tăng Lý ngồi xuống sofa nghĩ một lúc, nói một cách nghiêm túc: "Không tính. Thường thanh mai trúc mã là chỉ khoảng thời gian từ ba bốn tuổi đến mười hai mười ba tuổi, em mười bảy tuổi rồi. Với lại... thanh mai trúc mã là con trai với con gái, bọn mình là con trai cả mà."
Phí Lập bĩu môi, đưa tay véo mặt cậu: "Sao em chẳng lãng mạn tí nào thế? Những lúc thế này em cũng phải hưởng ứng anh một tí chứ tên nhóc kia –"
"Nhưng... nhưng không phải ngày nào bọn mình cũng cùng nhau à?" Tăng Lý mở to đôi mắt màu nâu ngây thơ thắc mắc, Phí Lập hết cách với cậu, bên thả tay ra, làm ra vẻ đau khổ: "Này, bọn mình vẫn đang trong thời gian yêu đường cuồng nhiệt đấy Tăng Lý! Bây giờ mới được mấy ngày mà em đã bắt đầu ghét anh rồi à?"
wtp Mật Kết
Hắn diễn sâu cũng chẳng phải ngày một ngày hai, lúc mới đầu Tăng Lý còn không biết nên làm sao thì bây giờ đã quen rồi, không để ý đến hắn, phổ cập kiến thức: "Cách nói này đến từ bài thơ "Trường Can hành" của Lý Bạch, lang kỵ trúc mã lai...." (Chàng cưỡi ngựa tre đến)
"Đươc rồi được rồi anh biết rồi! Xin hỏi thầy giáo Tiểu Tăng bây giờ có thể ôm anh, sau đó cho anh một cái hôn không?"
"...Khụ, câu của nó vốn là lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai, đồng cư Trường Can lý, lưỡng tiểu vô hiểm sai*. Là nói về nam và nữ, bọn mình cùng lắm chỉ có thể là trúc mã trúc mã... ha ha ha, ha ha Phí Lập! Nhột lắm...! Đừng... đừng cù nữa!"
(*Chàng cưỡi ngựa tre đến, chạy quanh giường nghịch ném quả mơ, cùng sống ở làng Trường Can, hai đứa trẻ không hề có tị hiềm.)
Đương nhiên Phí Lập không thể tha cho cậu, hắn đè cả người mình lên ép chặt Tăng Lý xuống, vẻ mặt kiểu ai bảo em ai bảo em không thèm đếm xỉa đến anh, lao vào cù cậu.
"Có nói không, nói không hả? Anh không quan trọng bằng thơ à!" Phí Lập nghen cả với thơ, Tăng Lý đỏ mặt thở dốc, phì cười, cả người cậu chỗ này là dễ nhột nhất. Phí Lập nghe thấy âm thanh của cậu thì cả người không ổn, hai má nóng bừng, hắn ngồi dậy ngang ngược hất cằm, nhìn từ trên cao xuống nói: "Lại hôn anh một cái, hôn một cái thì tha cho em."
Vừa nãy Tăng Lý cảm nhận được có thứ gì đó to to cứng cứng chọc vào người mình, mặt cậu nóng lên, chống tay trên sofa chậm rãi ngồi dậy, ngẩng đầu nhắm hai mắt lại, ấn môi mình lên môi Phí Lập.
Một nụ hôn khiến trái tin chàng thiếu niên nổi lên sóng gió.
Một lúc sau, Tăng Lý đi nấu cơm, Phí Lập chạy vào trong phòng vệ sinh lột sạch đồ trên người, Tăng Lý cũng không biết hắn đang làm gì, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy rào rào che đi tiếng thở dốc.
Sau bữa trưa, dựa theo địa chỉ người kia gửi qua điện thoại, hai người đến con phố học sinh xem phòng.
Phí Lập vừa dắt xe vừa gãi đầu, "Hình như hết hơi rồi... để anh ra đằng sau bơm, em đứng đây đợi anh."
Hắn vừa nói vừa vén tóc mái Tăng Lý, rồi hôn lên trán cậu một cái.
wtp Mật Kết
Tăng Lý gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Ừm."
Tiệm sửa xe ở đằng sau tiểu khu, không cùng đường với con phố học sinh, Phí Lập bèn dắt xe rời đi một lúc. Tăng Lý đứng dựa vào cây cột đèn đường nghịch điện thoại, đây là món quà năm mới Du Du mua cho cậu, có thể chơi không ít game, gần đây Tăng Lý cực kỳ thích nó, nhưng do sợ ảnh hưởng đến việc học nên trừ những lúc yêu đương ra thì những thời gian khác cậu không dám đụng đến.
...Tuy nói người lớn đều nói rằng yêu đương mới ảnh hưởng đến việc học.
Bệnh viện thành phố nối hai khu dân cư lại với nhau, một trong số đó chính là tiểu khu Dung Thụ. Phí Lập chân trước vừa rời đi, Kiều Nhiên chân sau đã bước ra từ bệnh viện, vừa hay gặp Tăng Lý, ngay lúc ánh mắt hai người chạm nhau đều có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt của đối phương.
Tăng Lý hơi lúng túng, nghĩ hay là quay lại tòa nhà, giả vờ như không nhìn thấy, nhưng lúc cậu mới lùi được một bước thì lại thấy hai mắt Kiều Nhiên như sáng lên, hắn bước nhanh về phía cậu: "Tăng Lý... đợi đã!"
Tăng Lý không biết làm thế nào, cậu đứng lại dùng ánh mắt kiêng dè nhìn chằm chằm vào Kiều Nhiên.
"Chuyện... chuyện gì?"
Kiều Nhiên thở hồng hộc đến trước mặt cậu, hắn sợ Tăng Lý lại chạy mất vội vàng nói: "À... tôi chuyển trường rồi! Trước đó chuyển trường đến đây là vì mẹ tôi phải nằm viện ở gần đây, bà nghe nói phải nằm rất lâu cho nên tôi mới chuyển đến đây để tiện chăm sóc, nhưng bây giờ đã ổn rồi, tôi sẽ quay lại thành phố cũ... à, xin lỗi." Dường như hắn ý thức được bản thân đang nói những lời thừa thãi, hắn xoa mũi, giọng nói hơi căng thẳng: "Cậu có thể nói chuyện với tôi không? Trước kia tôi vẫn luôn muốn tìm cậu, nhưng không có cơ hội."
"Tôi có chuyện nhất định phải nói với cậu...."
Tăng Lý ngẩn ra, cậu nhớ đến những lời Phí Lập nói với cậu hôm trước, nhưng lại cảm thấy chắc không đâu... Kiều Nhiên nhìn cậu với ánh mắt mong chờ, Tăng Lý mím chặt môi không hé răng nửa lời, gần đây tóc mái của cậu dài hơn rồi lại vì cậu cúi đầu mà gần như đã che mất lông mày.
"Chỉ cần mười phút thôi! Năm phút thôi cũng được...." Kiều Nhiên nhìn cậu vừa mong chờ vừa căng thẳng, "Tôi sắp phải rời khỏi đây rồi, chuyện năm đó, tôi nghĩ ít nhất cũng phải giải thích với cậu một chút... sau đó muốn nói với cậu lời xin lỗi chân thành nhất."
Chuyện năm đó.
Tăng Lý mấp máy môi, chầm chậm gật đầu.
wtp Mật Kết
Bốn giờ chiều, Tăng Lý và Phí Lập cùng nhau lượn cả một buổi sáng, chuyện phòng ở bước đầu đã được giải quyết, Phí Lập có chút thời gian rảnh bèn đi đánh bóng, còn kéo Tăng Lý đi cùng bảo cậu ngồi một bên xem mình đẹp trai thế nào.
Tăng Lý có hẹn, không dám nói thẳng với hắn chuyện của Kiều Nhiên, chột dạ nói: "Em... em, không có thời gian...."
Phí Lập cũng không hỏi nhiều, hắn cứ nghĩ cậu về nhà làm bài tập ôn bài thôi, nói: "Được rồi, vậy em phải chú ý nghỉ ngơi đấy, đừng để mệt quá. Ôi, người ta ai cũng có bạn gái ngồi ngoài xem đánh bóng, đánh xong còn có người đưa nước, anh thì chẳng có ai. Anh đáng thương quá – lần sau em phải ở đây cùng anh đấy biết không?"
Hắn véo má Tăng Lý, trên mặt viết đầy hai chữ tùy hứng.
Tăng Lý nói được, Phí Lập vui ngay, ịn lên mặt cậu một vết nước bọt thật to, "Còn nhớ trước kia anh đã từng nói gì với em không? Anh nói nếu em đến... anh nhất định sẽ là người đẹp trai nhất ở cái sân bóng rổ này, chỉ cần có em ở đây, anh sẽ đánh đâu thắng đó."
Hắn vừa nói vừa cúi người nhặt quả bóng rổ lên, câu nói vô tình của hắn lại càng làm Tăng Lý chột dạ, trước khi đi Phí Lập còn đưa chìa khóa cho cậu, hôn lên trán Tăng Lý một cái, cong môi nói: "Có chuyện gì thì gọi cho anh. Không có chuyện gì cũng gọi, sẽ phục vụ em hai mươi tư tiếng.
Tăng Lý càng cảm thấy có lỗi với Phí Lập, cậu quyết định tối nay sẽ bồi thường cho hắn.
Nửa tiếng sau, quán cà phê.
Đây là lần đầu tiên Tăng Lý đến những nơi như thế này, cậu cẩn thận đẩy cửa ra, nhìn xung quanh tìm kiếm. Kiều Nhiên nhìn một cái là thấy cậu, vẫy tay gọi cậu sang.
Lúc đầu Tăng Lý muốn đến công viên, tìm một nới nói xong là có thể đi, nhưng Kiều Nhiên muốn nơi trang trọng một tí, bèn hẹn cậu đến quán cà phê, Kiều Nhiên mời.
Tăng Lý vừa ngồi xuống, Kiều Nhiên căng thẳng nuốt nước bọt, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Tăng Lý gật đầu nói được, cậu không hiểu trước kia Kiều Nhiên là một người khá là hung dữ, bây giờ sao lại có sự thay đổi lớn như vậy.
"Vậy thì cái này đi." Kiều Nhiên nhìn ra Tăng Lý chưa từng đến đây bèn chọn cho cậu một cốc như của mình, thuận tiện còn gọi thêm cánh gà.
Hai người ngồi đối diện nhau, Tăng Lý cảm thấy rất ngại, Kiều Nhiên không hiểu vì sao lại thấy căng thẳng, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, nhìn hắn còn giống người mắc chứng ám ảnh sợ xã hội hơn cả Tăng Lý.
Tăng Lý không biết vì sao, nhìn thấy hắn như vậy, bỗng cậu không còn thấy căng thẳng nữa.
Cà phê và cánh gà được mang lên, Kiều Nhiên bỏ đường vào cốc cà phê, rồi chậm rãi khuấy, Tăng Lý cũng học theo, im lặng một lúc lâu Kiều Nhiên mới hít sâu một hơi, khóe môi kéo lên một độ cong miễn cưỡng, nói: "Cái đó..."
"Năm ấy, đến cuối cùng tôi cũng không đứng ra, xin lỗi."
"...Ban đầu, thật sự tôi chỉ muốn làm bạn với cậu. Chai nước tôi mua cũng là chai nước bình thường. Nhưng...."