Trình Thu Hoa chưa từng nghĩ đến có một ngày Tăng Lý sẽ chủ động đến tìm cô.
Chàng trai xinh xắn này có vẻ vẫn còn e dè, trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng ấy chứa đầy dũng khí.
"Cô... cô ơi, cô còn tài liệu gì, của cấp ba không cần dùng đến nữa không ạ...?" Cậu nói.
Cậu đã thay đổi rất nhiều so với ngày trước.
wtp Mật Kết
Trình Thu Hoa nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy Phí Lập đang lấp ló bên ngoài nhìn trộm vào, chợt hiểu ra rồi bật cười.
"Sao thế? Sách của em hết rồi à?" Trình Thu Hoa hỏi.
Ban đầu cô sắp xếp cho Phí Lập ngồi cạnh Tăng Lý, để hai người trở thành bạn cùng bàn là vì muốn Phí Lập quan tâm đến cậu một chút, qua một học kỳ này, sự thay đổi của Tăng Lý cô đều nhìn thấy hết.
"Không, không phải ạ." Tăng Lý hơi mất tự nhiên, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, đôi môi run run, kể hết mọi chuyện cho cô.
Trình Thu Hoa hoàn toàn không thể ngờ tới lại có chuyện như vậy, cô mở to đôi mắt, vừa lấy làm tiếc lại vừa cảm thấy vui mừng, đứa trẻ này thật sự đã thay đổi rất nhiều, trưởng thành rồi... Cậu dám làm rất nhiều hành động khiến người ta ngạc nhiên, hoặc là những việc mà chưa từng tưởng tượng đến. Nguyên nhân chính là vì Tăng Lý đã tự mình trải qua.
"Chắc là có cái cũ, nếu không có thì cô hỏi các thầy cô khác, thế này nhé, đến chiều khi nào cô chuẩn bị xong thì cô sẽ đến tìm em, thế nào?" Trình Thu Hoa nói.
Tăng Lý nói cảm ơn cô, rồi lại ngước mắt lên hỏi; "Cô ơi... không phải nhà trường có thể, giúp đỡ người nghèo sao ạ? Nếu thế thì cậu ấy cũng có cơ hội được đi học, đúng không ạ....?"
Trình Thu Hoa gật đầu, nói: "Ừm, nếu giấy tờ thông qua thì được. Nhưng cái này nằm ở quyết định của chính học sinh đó, cô vừa nghe em nói, cậu bé vẫn còn nhỏ mà phải duy trì cuộc sống cho một gia đình, chắc chắn phải đi làm đúng không?"
Cô lại thở dài hỏi, "Nếu đi học... thì cuộc sống phải làm thế nào?"
Tăng Lý không nói thêm gì.
"Cảm ơn cô." Cậu lùi lại một bước lễ phép nói, "Làm phiền cô ạ... em xin phép đi trước."
Cậu vừa bước ra khỏi cửa Phí Lập bèn bước đến kề sát vai cậu, nghiêng đầu hỏi bên tai, "Sao rồi?"
Hai chàng trai dần dần đi xa, Trình Thu Hoa dựa vào lưng ghế, nhíu mày, âm thầm ghi nhớ chuyện này.
Đối mặt với tình cảnh đáng thương như thế này, những thiếu niên này có lẽ cũng không làm được gì, chỉ có thể dốc hết sức mình làm những việc mà mình có thể làm. Nhưng những người trưởng thành bên cạnh bọn trẻ lại có thể vì một người nào đó mà làm được sự thay đổi nào đó.
Cho dù là ai, là người như thế nào, chỉ cần tấm lòng lương thiện, dũng cảm để làm một chuyện nào đó, giúp đỡ người nào đó, thì chắc chắn sẽ có sự thay đổi. Có lẽ lần thay đổi này cực kỳ nhỏ bé, nhưng chỉ cần một lần này thôi nó cũng sẽ làm thay đổi cả một hòn đá cố định lớn.
- -Rất lâu sau này Tăng Lý mới hiểu điều này.
wtp Mật Kết
Đêm nay vắng lặng hơn mọi khi, trên sân khấu không có người, nhưng ánh đèn vẫn sáng, dưới sân khấu cũng im ắng.
Tăng Lý và Phí Lập vừa bước vào, Thái Vũ ngồi ở cửa nhìn chằm chằm lên sân khấu, nhanh chóng nhìn thấy hai người bọn họ.
"Hai đứa sao lại đến đây?" Thái Vũ đẩy hai cái ghế sang cho hai người, "Tiết tự học tối thì sao? Em trai anh đến không?"
"...Đến xem chút." Tăng Lý trả lời câu hỏi đầu tiên.
"Không đến, nó nói gay quá." Phí Lập trả lời câu hỏi thứ hai.
Hai người ngồi xuống ghế, Phí Lập hỏi hộ Tăng Lý, "Bây giờ đang làm gì thế?"
"Bạch Dương phải hát hí kịch." Ánh mắt Thái Vũ nhìn sang chỗ cách đó không xa, "Đó là bài hát do ông chủ lớn yêu cầu, thù lao rất cao. À, Bạch Dương là..."
"Là người tối qua đúng không." Phí Lập nhìn sang, nhìn có vẻ là một người đàn ông ba bốn mươi tuổi, "Sao lại gọi cậu ta?"
Tăng Lý vì Bạch Dương mới đến đây. Cậu cảm thấy mình không thể kiềm chế được nữa nên Phí Lập đi cùng cậu đến đây.
"Chắc là nhìn trúng rồi. Đẹp trai lại còn hát hay, người đàn ông kia thích hí kịch, vừa hay Bạch Dương biết." Thái Vũ chua lè nói. "Anh muốn cản em ấy, nhưng tiền công quá cao, không cản nổi. Mẹ nó, thằng đàn ông kia rõ ràng là có ý với em ấy."
Phí Lập, "Không phải mọi người đều biết anh là bạn trai của cậu ta à?'
"Biết cũng vô dụng." Thái Vũ nói, "Cái thằng ranh ma, với lại cũng không làm gì, nói là chỉ muốn nghe em ấy hát hí kịch, anh không có lý do gì để ngăn cản, Bạch Dương cũng đồng ý."
Anh ta chỉ lên đỉnh đầu mình, "Nhìn thấy không? Trong mắt người khác, mũ xanh trên đầu anh cao lắm rồi."
Phí Lập không nhịn được bật cười, "Ấy, lên rồi kìa."
Đừng nói, cũng ra gì phết đấy.
Thái Vũ nhanh chóng ngồi thẳng dậy.
wtp Mật Kết
Trên sân khấu không phải chỉ có mình Bạch Dương, còn có một người con trai, nhưng người kia lại bị hào quang trên người Bạch Dương che đi hết.
Bạch Dương mặc lên người trang phục hí kịch, gương mặt xinh đẹp, thoạt nhìn còn tưởng là một mỹ nhân bước ra từ trong sách cổ, khiến người ta quên mất tính cách của cậu. Dưới sân khấu ồn ào, Bạch Dương quá đẹp, đặc biệt là mặc bộ trang phục này, giống như tiên nhân.
Trong mắt ông chủ ngồi dưới sân khấu kia cũng lấp loé anh sáng.
Những bộ quần áo, trang sức này đều là do ông ta chuẩn bị hết, kỹ thuật đương nhiên không cần nói. Bình thường nhìn vào cũng không có cảm giác gì, nhưng Bạch Dương vừa mặc lên người những thứ này dường như đang sống lại vậy.
Màn biểu diễn bắt đầu.
Bài họ hát là "Thăm sông Thanh Thuỷ", Bạch Dương hát đương nhiên là Đại Liên, mà người con trai còn lại bị ánh hào quang che lấp kia là Đồng Tiểu Lục.
Bài hát là một câu chuyện tình yêu trung tình không đổi, nam chính Tiểu Lục và nữ chính Đại Liên lén lút yêu nhau, nhưng tình yêu của hai người lại thua bởi lễ giáo phong kiến, kết thúc câu chuyện bằng việc Đại Liên nhảy sông tự tử, Tiểu Lục sau khi đến tham gia lễ tế xong cũng lao xuống dòng sông tự vẫn kết thúc tất cả.
Mỗi ánh mắt, mỗi động tác của Đại Liên trên sân khấu giống như đang nói ra những bi thương trong lòng mình, chẳng hiểu vì sao lại khiến người khác cảm thấy buồn.
"Roi da dính nước lạnh, ta chắc chắn bị đánh không nương tình
Đại Liên ta không có lời gì để nói, bị ép nhảy sông..."
Người trên sân khấu hát, người ở dưới mơ màng.
wtp Mật Kết
Thái Vũ bỗng nói, " Đừng thấy em ấy cái gì cũng biết mà nhầm, tất cả đều là bị ép mà ra. Em nói xem một cậu bé mới mười tám tuổi làm sao lại biết nhiều như vậy chứ."
Mạch suy nghĩ của hai người bị kéo về, Tăng Lý quay đầu nhìn Thái Vũ cậu cảm nhận được sự thương xót của anh, nên không nói gì.
Thái Vũ cọ mũi, tiếp tục nói, "Lúc trước, lúc mà anh nhặt được em ấy, em ấy mới mười bảy tuổi... trước khi gặp em ấy anh chưa từng nghĩ đến một đứa trẻ vị thành niên lại có thể nuôi được một gia đình. Bây giờ việc làm đâu phải dễ kiếm chứ?" Thái Vũ cười, "Nhưng em ấy lại có thể làm được, còn kéo dài đến tận mười mấy năm. Lúc đầu là anh gặp em ấy đi làm bị đói ngất, đúng lúc anh đi ngang qua nên quan tâm một chút, nói chuyện một lúc cuối cùng em ấy biết anh mở quán bar nên đã hỏi anh có còn cần người không, em ấy rất giỏi việc, việc gì cũng làm được."
"Đúng vậy, công việc không dễ kiếm, tiền cũng không dễ kiếm, em ấy không có cách nào cả đành lấy mạng ra mà kiếm." Thái Vũ nhấc mí mắt, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Dương, "Em ấy nói muốn đi học, mười mấy năm nay vẫn luôn tích góp tiền. Em ấy so với người khác còn liều mạng hơn, nếu không cả đời này chỉ có thể thoi thóp hơi tàn ở một góc dơ bẩn nhất, khinh khủng nhất mà thôi. Anh muốn giúp em ấy."
"Vậy nên cho dù người khác có ý với em ấy, anh rõ ràng biết nhưng lại chẳng có cách nào cản em ấy được."
Câu chuyện đã kế thúc.
Hai người trên sân khấu cùng nhau cúi chào, rút ra sau.
Tối nay Bạch Dương xinh đẹp thu hút được không ít người gây rối, cậu vừa xuống khỏi sân khấu đã bị rất nhiều đôi mắt đánh giá, thậm chí còn có người đi đến bên cạnh cậu bắt chuyện.
Thái Vũ đứng dậy, định đi cản, nhưng động tác của ông chủ kia còn nhanh hơn, người đàn ông xua hết những người vây quanh Bạch Dương đi, hào phóng khen ngợi cậu, mặt mày hớn hở. Bước chân của Thái Vũ khựng lại.
"Quên mất mày không uống." Thái Vũ cười lấy điện thoại ra, "Thế thì đánh game?"
"Đánh đi." Phí Lập nói.
wtp Mật Kết
Ánh mắt Tăng Lý từ đầu đến cuối vẫn nhìn về phía bên kia. Trên mặt Bạch Dương treo lên một nụ cười thuần thục, nói chuyện cùng người đàn ông kia. Rất nhanh, người đàn ông kia mở ví ra đưa cho cậu mấy tờ nhân dân tệ mệnh giá không nhỏ, kéo lấy cậu rồi rủ rỉ bên tai cậu, dáng vẻ rất thân thiết.
Trước mặt mọi người, Thái Vũ vẫn là bạn trai của Bạch Dương, rất khó để tượng tượng ra người bên cạnh sẽ nghĩ gì về cậu.
Thế mà Bạch Dương lại giãy ra, lễ phép mà xa cách.
"Xin lỗi, ngài Lôi." Ánh mắt Bạch Dương lạnh nhạt nhìn về phía Thái Vũ, "Tôi có bạn trai rồi."
Người đàn ông nhìn theo, Phí Lập nhanh chóng đụng vào vai Thái Vũ.
"Ừ... hả?" Thái Vũ không hiểu, nhưng theo bản năng vẫn bày ra dáng vẻ đẹp trai.
Tăng Lý nhìn thấy khoé môi Bạch Dương dường như đang cong lên.
"Tiếc thật, thế thì tôi sẽ đợi hai người chia tay." Người đàn ông nở nụ cười thân sĩ, "Lần sau tôi vẫn sẽ đến nữa, trao đổi phương thức liên lạc đi, Bạch Dương... Tiểu Bạch Dương? Thế này dễ thương hơn."
Bạch Dương bình tĩnh như thường, gật đầu nói, "Vâng, ngài thích thì tốt rồi."
Tăng Lý nhỏ giọng nói với Phí Lập ngồi bên cạnh, "Tối nay mang tài liệu sang cho chứ?"
"Hả, được." Phí Lập gật đầu, nở nụ cười cưng chiều, "Thế nào cũng được."
Rõ ràng là tuổi tác xấp xỉ bọn họ, khoảng cách sao lại lớn như vậy chứ, vì sao lại giống như người ở hai thế giới vậy.
Tăng Lý nghĩ, có lẽ thật sự giống như Thái Vũ đã nói.
Ở thế giới tàn khốc này, mười bảy mười tám tuổi không đi học vẫn còn tồn tại.
Cậu nghĩ, mình rốt cuộc có thể vì Bạch Dương làm những gì. Có thể vì những người như thế này làm chút gì đó không...