Lãi Được Bé Yêu

Chương 110: Không cho cô cơ hội giải thích



"Cậu chủ từ nhỏ bụng đã không tốt lắm rồi, làm sao có thể ăn được loại đồ ăn không sạch sẽ đó? Cô Thịnh, cô làm như vậy là không có trách nhiệm, tôi biết phải giải thích với ông chủ thế nào?”

Đối mặt với lời trách mắng của quản gia nhà họ Nguyễn, Thịnh Tâm Lan không thể giải thích được, trong lòng vô cùng khó chịu.

"Yên tâm, tôi sẽ tự mình xin lỗi ông Nguyễn vì chuyện này, là tôi đã không để ý."

Thấy dáng vẻ cô như được phép đánh mắng, quản gia không biết nói gì nữa, thở dài thườn thượt, đi ra chỗ khác gọi điện cho Nguyễn Anh Minh.

Sau khi kiểm tra khẩn cấp cậu bé được sắp xếp nằm viện để quan sát thêm, cụ thể là do dạ dày không tốt hay lý do gì khác thì vẫn phải chờ kết quả của phòng xét nghiệm, nhưng sau khi tiêm thuốc, sắc mặt của Nguyễn Lập Huy đã tốt hơn và ngủ rồi.

Thịnh Tâm Lan luôn luôn ở cùng chăm sóc Nguyễn Lập Huy trong bệnh viện, nhìn giấc ngủ của đứa trẻ, trong lòng cô đầy tự trách.

Cô mới ở bên cậu bé một thời gian ngắn đã xảy ra chuyện như vậy, cô không phải là một người mẹ tốt, nếu một ngày Lập Huy biết rằng cô là mẹ ruột của cậu, chắc chắn sẽ trách cô.

Sau khi thức cả đêm và rạng sáng ngày hôm sau, Thịnh Tâm Lan về nhà làm bữa sáng, dặn dò Thịnh Ái Linh ở nhà ăn cơm, còn mình mang theo hộp cơm giữ nhiệt đến bệnh viện.

Vừa đến cửa phòng bệnh, cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến, Thịnh Tâm Lan đẩy hé cửa ra, theo bản năng siết chặt tay nắm cửa.

"Ngay khi nghe tin Lập Huy đang ở bệnh viện, em đã lập tức bỏ dở công việc để chạy ngay đến đây. Em cũng mang đồ ăn sáng cho Lập Huy. Bữa sáng chính mắt em giám sát bảo mẫu làm. Em chắc chắn không có gì không sạch sẽ. "

Giọng nói dịu dàng của Cao Mỹ Lệ dường như làm người ta nổi da gà.

Cô chỉ nghe Nguyễn Anh Minh thản nhiên đáp lại một câu:

"Cảm ơn."

"Nào, Lập Huy, dì cho con ăn."

Từ cửa phòng bệnh cô có thể thấy rõ hai người đang đi đến trước giường bệnh, Nguyễn Anh Minh và Cao Mỹ Lệ cùng ngồi bên cạnh Nguyễn Lập Huy, trên tay Cao Mỹ Lệ bưng bát cháo trên tay đang cẩn thận cho Lập Huy ăn.

Thịnh Tâm Lan ở ngoài cửa một lúc, trong lòng chỉ cảm thấy trống rỗng, một lúc sau mới xoay người rời đi.

Trong phòng, Nguyễn Lập Huy miễn cưỡng ăn được hai miếng cháo đã lắc đầu.

Khóe mắt Cao Mỹ Lệ lóe sáng một cái quay sang Nguyễn Anh Minh, ngượng ngùng nói: "Chắc là do dạ dày của con vẫn không thoải mái lắm, bỏ đi, lát nữa bé Lập Huy đói bảo với dì, dì cho con ăn nhé."

Nguyễn Lập Huy rụt vai lại, hơi sợ cô ta, cậu vươn một tay từ trong chăn ra kéo vạt áo Nguyễn Anh Minh.

Nguyễn Anh Minh nắm tay cậu bé: "Sao vậy? Con không thoải mái sao?"

Nguyễn Lập Huy lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía cửa phòng.

"Dì ấy không đến.”

Nguyễn Anh Minh biết cậu đang nghĩ gì, cau mày lãnh đạm trả lời một câu.

Việc cậu có phải bị ngộ độc thực phẩm hay không vẫn còn phải xem xét, nhưng sáng ra anh chỉ thấy Nguyễn Lập Huy nằm trên giường bệnh một mình, sắc mặt xanh xao, không có ai bên cạnh, trong lòng anh lập tức cảm thấy khó chịu.

Rốt cục cậu bé cũng không phải người thân của cô, nên cô mới đối xử tùy tiện như vậy, nếu bây giờ con gái của cô đang nằm trong bệnh viện, chắc chắn cô sẽ ngày đêm lo lắng, không thể an tâm nghỉ ngơi, cô sao có thể để đứa nhỏ một mình ở trong bệnh viện như vậy?

Anh đang suy nghĩ, giọng nói của Cao Mỹ Lệ lại vang lên bên tai.

"Em nghe nói tối hôm qua Thịnh Tâm Lan đưa Nguyễn Lập Huy đi chợ đêm ăn gì đó. Đồ ăn những nơi như thế toàn chiên bằng dầu thừa, không hợp vệ sinh chút nào. Làm sao cô ấy có thể đưa đứa nhỏ đến nơi đó ăn được?"

Chuyện này Nguyễn Anh Minh đã nghe quản gia nói, bây giờ nghe lại, trong lòng càng thêm tức giận, đôi lông mày cau lại lộ ra vẻ không hài lòng.

Nguyễn Lập Huy thấy sắc mặt anh không tốt, vội vàng viết lên bảng vẽ:

"Không phải là dì muốn đưa con đi. Địa điểm ăn là do chú Thiên Ân chọn."

Cậu bé đang cố gắng giúp Thịnh Tâm Lan giải thích, nhưng không ngờ lại càng khiến tình hình xấu thêm, từ "chú" trong cái nhìn của Nguyễn Anh Minh càng thêm chói mắt, sắc mặt anh càng trở nên khó coi.

Cao Mỹ Lệ đứng bên cạnh theo dõi lời nói và biểu cảm của anh, nhìn bộ dạng của Nguyễn Anh Minh, trong lòng cô không khỏi bật cười, hai mắt đảo quanh, cuối cùng dừng lại trên người Nguyễn Lập Huy, trong mắt cô ta chợt lóe lên một tia nham hiểm.

Muốn thay đổi Nguyễn Anh Minh, cô ta biết chỉ có thể dựa vào điểm yếu duy nhất này của anh.

Chỉ có đứa nhỏ ngang bướng trước mặt mới khiến anh chú ý.

Ở cùng Nguyễn Lập Huy trong phòng bệnh một lúc, Nguyễn Anh Minh liếc mắt nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở Nguyễn Lập Huy hãy nghỉ ngơi thật tốt, Nguyễn Lập Huy ân cần nói rằng cô ta sẽ chăm sóc cậu bé, anh mới đứng dậy rời đi.

Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên ghế ngoài hành lang, trông rất tiều tụy.

Nhìn thấy anh đi ra, Thịnh Tâm Lan vội vàng đứng lên, nhìn có vẻ mất tự nhiên.

Nguyễn Anh Minh cau mày, giọng điệu lạnh lùng, vẻ rất xa lánh cô.

"Đến từ lúc nào?"

“Vừa mới đến.” Thịnh Tâm Lan mang theo hộp cách nhiệt: “Tôi muốn mang cho Nguyễn Lập Huy một ít đồ ăn, thấy hai người trong đó, không muốn quấy rầy, Nguyễn Lập Huy ăn sáng xong chưa?”

Nguyễn Anh Minh liếc nhìn hộp cách nhiệt trên tay cô, lạnh lùng lên tiếng:

"Ừm."

"Tôi xin lỗi về chuyện của Nguyễn Lập Huy", Thịnh Tâm Lan cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Nguyễn Anh Minh, giọng nói của cô yếu ớt: "Nhưng tôi sẽ chăm sóc cậu bé thật tốt cho đến khi bình phục, tôi đã xin công ty cho nghỉ. "

Cô càng thành khẩn xin lỗi, Nguyễn Anh Minh càng cho rằng cô chột dạ vì làm điều trái lương tâm, dù sự việc còn chưa rõ ràng, trong lòng cô đã tự cảm thấy lo lắng.

"Không cần, gần đây cô chắc rất bận. Cô còn phải chăm sóc con gái của cô, còn đâu thời gian lo cho Lập Huy, hơn nữa Lập Huy cũng có người chăm sóc rồi."

Khi Thịnh Tâm Lan nắm chặt tay, ngẩng đầu lên định nói gì đó, Nguyễn Anh Minh đã rời khỏi, không cho cô có cơ hội giải thích.

Mà cô cũng khổ sở khi phát hiện ra rằng chính cô cũng không có gì để biện minh

Lập Huy vì cô mà phải nằm viện, Nguyễn Anh Minh tức giận cô có thể hiểu, bởi vì ngay cả bản thân cô cũng giận bản thân, từ trước tới nay đã nhiều năm như vậy Nguyễn Anh Minh luôn luôn một mực chiều chuộng Nguyễn Lập Huy, không ngờ cô lại hồ đồ dẫn cậu bé đi ăn quán bên đường.

Bên kia, Cao Mỹ Lệ ở trong phòng bệnh Nguyễn Lập Huy, nghe rõ tiếng nói chuyện bên ngoài.

"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Trước khi cửa phòng bệnh mở ra, Cao Mỹ Lệ đeo kính và khẩu trang lên, để tránh gây phiền toái không cần thiết.

“Người nhà bệnh nhân đâu?” Sau khi bước vào, bác sĩ nhìn quanh không thấy Nguyễn Anh Minh, nên hỏi Cao Mỹ Lệ.

“Anh ấy vửa ra ngoài, có chuyện gì vậy?” Cao Mỹ Lệ hỏi.

Kính râm che gần hết khuôn mặt cô ta, giọng nói cô ta hơi nghẹn.

Bác sĩ không nhận ra cô ta, không thay đổi nói: "Là thế này, phòng xét nghiệm gửi kết quả, cậu bé không phải bị ngộ độc thực phẩm, chỉ là do phát sốt nên mới bị nôn và tiêu chảy, buổi chiều có thể xuất viện. "

Nghe đến đây, Cao Mỹ Lệ khẽ cau mày, nắm chặt tay lại, nhưng sau đó lập tức thở dài nhẹ nhõm: "Ra vậy, không sao là tốt rồi, tôi sẽ nói với ba cậu bé về chuyện này, phiền các bác sĩ rồi."

Không sao.” Bác sĩ cười nhẹ rời khỏi phòng bệnh.

Nguyễn Lập Huy chỉ lộ ra một đôi mắt lờ mờ sau lớp chăn bông, khi Cao Mỹ Lệ đến gần, cậu bé càng lúc càng co rúm người lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.