Lãi Được Bé Yêu

Chương 117: Tiền có thể giải quyết tất cả sao



Thiếu niên thân cao một mét tám mươi ba đi tới từ hành lang, đám người tự động nhường đường, trên khuôn mặt non nớt không hiểu sao lại mang theo sự trầm ồn của người trung niên.

Thịnh Tâm Lan sửng sốt một chút mới lấy lại tinh thần, vội vàng kéo anh ta, nhỏ giọng nói: “Cậu chạy tới đây để làm gì?”

Thiên Ân giống như an ủi nhìn cô một cái, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay của cô: “Tôi đến xem có người vừa ăn cướp vừa la làng, nhất định phải vu oan một cô gái trộm đồ, chuyện này nếu là tung ra cho phóng viên, tôi thấy về sau ở giới nghệ thuật sẽ không chào đón cô đâu, cô Linh Đan.”

“Anh nói hươu nói vượn cái gì?” Sắc mặt của Linh Đan trắng bệch: “Anh là tiểu quỷ xuất hiện từ đâu? Khách sạn Thịnh Đường không có ai sao?”

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng chính là, cô Linh Đan luôn miệng nói Văn Văn trộm dây chuyền của cô, cô dựa vào cái gì mà chắc chắn chính là Văn Văn trộm.”

“Trên camera đã nêu rõ, chỉ có cô ta đi vào phòng của tôi lúc mười giờ.”

“Thời điểm Văn Văn vào phòng, hẳn là cô đang ở đó đi.”

Nghe được câu này, đám người hai mặt nhìn nhau, từ lúc sau khi đoàn làm phim vào ở, đám người đều biết đoàn làm phim bọn họ này có thói quen khoảng mười giờ sẽ họp thảo luận kịch bản, thời gian này bình thường trong phòng, diễn viên đều không ở lại, cho nên ở bên trong camera chỉ thấy Văn Văn đi vào phòng, một hồi sau, gương mặt kinh hoảng chạy ra mới làm cho người ta sinh nghi.

“Tôi ở cái gì? Mười một giờ tôi mới trở về phòng.”

Linh Đan bỗng nhiên thay đổi sắt mặt, quát lớn: “Các người muốn bao che, cũng phải thông minh một chút chứ.”

“Thông minh một chút?” Thiên Ân cười lạnh một tiếng, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy khinh bỉ:

“Lời này ngược lại là lời tôi muốn nói với cô Linh Đan, cô muốn hẹn hò với đàn ông, làm chút chuyện không thể lộ ra ngoài, cũng tìm biện pháp thông minh một chút, đừng mượn hai ban công của hai gian phòng nối với nhau đã cảm thấy có thể tuỳ ý mây mưa, bị người bắt gặp liền muốn đánh đòn phủ đầu ngăn chặn miệng của người ta.”

Lời này vừa nói ra, xung quanh một mảnh xôn xao.

Linh Đan và đàn ông?

Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên lấy lại tinh thần, giống như là đã hiểu ra, rốt cục suy nghĩ minh bạch một điểm gì đó, lúc trước Cao Mỹ Lệ cùng Linh Đan từng có một lần tranh chấp, lúc ấy cô vừa vặn đi ngang qua gian phòng đã nghe được một câu, tựa hồ là Cao Mỹ Lệ đang mắng Linh Đan không chuyên nghiệp, vừa đến thời điểm thảo luận kịch bản thì lại bốc hơi khỏi nhân gian.

Thiên Ân nói như vậy, cô bỗng nhiên đã nghĩ thông suốt.

Làm gì có người nào biến mất, chỉ là mượn mấy tầng lầu của đoàn làm phim ở, có ban công nối với nhau, ở thời điểm người khác thảo luận kịch bản vụng trộm mà thôi.

Về phần vụng trộm làm cái gì, lúc này đã rất rõ ràng.

Mặt mũi Linh Đan trắng bệch, gấp giọng nói: “Anh đang nói hươu nói vượn cái gì, anh đã nói loại lời này thì phải chịu trách nhiệm, cẩn thận tôi tố cáo anh tội phỉ báng.”

“Chuyện có tố cáo tôi hay không, hiện tại không gấp, vừa vặn vừa rồi tôi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, thuận miệng hỏi người của đoàn làm phim, hành tung của cô, rất khéo chính là, người ta nói thời điểm cô bị mất sợi dây chuyền, cô cũng không ở trong phòng của đạo diễn và các diễn viên để thảo luận kịch bản, càng khéo hơn chính là, nhà sản xuất cũng không ở đó.”

Ba chữ nhà sản xuất vừa nói, tiếng nghị luận ở xung quanh càng lớn hơn, càng nhiều ánh mắt ngạc nhiên nhao nhao rơi vào trên người Linh Đan, tràn đầy xem thường, ghét bỏ.

Nhà sản xuất của đoàn làm phim là diễn viên phái thực lực nổi tiếng mấy năm trước đã lùi về sau màn, đã sớm kết hôn, đây không phải là làm người thứ ba sao?

“Anh… Anh ngậm miệng.” Sắc mặt của Linh Đan lúc xanh lúc trắng.

“Còn có chuyện càng khéo hơn chính là.” Thiên Ân cong khóe môi lên: “Bảng số liệu của khách sạn biểu hiện, lúc chín giờ, bồn tắm lớn trong phòng cô Linh Đan vẫn luôn mở ra.”

Càng ngày càng nhiều chứng cứ đập ra, so sánh với việc Linh Đan trước kia nói đi nói lại nhất định cho rằng Văn Văn trộm đồ của cô ta, những chứng cứ đó không biết thuyết phục hơn gấp bao nhiêu lần, đã có người cầm điện thoại vụng trộm quay chụp.

Thịnh Tâm Lan nhìn qua nhân viên khách sạn một chút, cau mày nói.

“Thu điện thoại lại, đừng quay.”

Sắc mặt Đám người ngượng ngùng, thu điện thoại lại dần dần rời đi.

Thịnh Tâm Lan nhìn về phía Linh Đan giờ phút này đã hoàn toàn không có sự kiêu ngạo ban nãy hỏi: “Cô Linh Đan, hiện tại có thể đi nói chuyện được không?”

Linh Đan cắn răng, cứ việc không cam lòng nhưng lại không thể không gật đầu đồng ý.

“Tôi không đi đâu, sự tình hẳn là đều đã rõ ràng đi, chị Tâm Lan.”

Thiên Ân lại khôi phục dáng vẻ đơn thuần vô hại, trên ngũ quan non nớt ngây ngô tràn đầy cảm giác thiếu niên, lại để cho người ta cảm thấy không cách nào liên hệ với dáng vẻ nghiêm túc logic trật tự đều nhịp nhàng ăn khớp vừa rồi, dường như tưởng như hai người.

Thịnh Tâm Lan hơi nghi hoặc một chút, chỉ là trong tay còn có sự tình của Linh Đan phải xử lý, cũng không hỏi nhiều, gật đầu một cái: “Ừ, cậu không cần đi, chuyện này cám ơn cậu.”

“Không cần khách khí, tiện tay hỗ trợ mà thôi, mau đi đi, chỗ Văn Văn, tôi giúp chị nói rõ ràng.”

“Được.”

Sau khi Thịnh Tâm Lan rời đi, bên trên lang hành còn lại Thiên Ân cùng mấy nhân viên khách sạn chưa rời đi, còn nhiều nhân viên phục vụ và lễ tân có quan hệ không tệ với Văn Văn, thấy Thịnh Tâm Lan đi, cũng đều hi hi ha ha tiến đến bên người Thiên Ân.

“Anh thật lợi hại đó, làm sao anh điều tra ra những chuyện này?”

“Nhìn sắc mặt vừa rồi của Linh Đan cũng thay đổi, tôi đã sớm thấy cô ta và nhà sản xuất của đoàn làm phim kia mắt đi mày lại, vậy mà anh có thể nghĩ đến chuyện này, thật thông minh.”

“…”

Vài cô gái ở lại có tuổi tác không lớn, trong mắt tràn đầy sùng bái, nghiễm nhiên đã đem thiếu niên mười tám mười chín tuổi này trở thành đại thần suy luận.

Chỉ có ở chỗ ngoặt cuối hành lang, một dáng vẻ cao lớn đứng vững hồi lâu, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu niên, trong mắt lạnh lùng hiện lên mấy phần cảnh giác.

Sau khi sự tình được giải quyết ở bên ngoài liền đơn giản hơn nhiều, Thịnh Tâm Lan nói trắng ra với Linh Đan, sự tình đều đã rõ, hôm nay một màn này quả thật chính là một màn kịch Linh Đan tự biên tự diễn.

Đêm trước Văn Văn bắt gặp cô ta cẩu thả với nhà sản xuất ở trong nhà tắm, cô ta sợ chuyện này lộ ra ngoài, cho nên mới nghĩ đến chuyện vu oan Văn Văn trộm dây chuyền, thứ nhất là dự định mượn cơ hội này đuổi cô ấy ra khỏi khách sạn, thứ hai là có chuyện này, coi như về sau có lộ ra ánh sáng, cũng có thể trả đũa nói rằng là do cô ấy trả thù.

Sau khi biết rõ ràng tiền căn hậu quả, lòng của Thịnh Tâm Lan đều lạnh một nửa:

“Cô Linh Đan, cô có biết bởi vì chuyện vu oan này của cô, kém chút hại một mạng người hay không?”

Sắc mặt Linh Đan ngượng ngùng, cứng cổ nói:

“Tôi cũng không nghĩ tới cô ta sẽ chạy tới nhảy lầu mà, sự tình đều đã như vậy, tôi... Dù sao cô cứ nói giá đi, bao nhiêu tiền có thể ngăn chặn miệng của khách sạn các người, tôi đều chấp nhận.”

Thịnh Tâm Lan giận đến mức không chỗ phát tiết: “Cô cảm thấy tiền có thể giải quyết tất cả sao?”

“Không phải chứ?” Linh Đan cũng tức giận: “Tôi đều đã nói là tôi sẽ đưa tiền, cô còn muốn thế nào? Dù sao hôm nay chuyện này nếu như náo loạn đến trên mạng, đó chính là trách nhiệm của khách sạn các cô, tạo thành tổn thất cho tôi, tôi nhất định sẽ khởi tố.”

Thấy dáng vẻ có chết cũng không hối cải này của cô ta, Thịnh Tâm Lan nắm chặt nắm đấm, hít sâu một hơi sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng con mắt của Linh Đan, âm thanh lạnh lùng nói:

“Chỉ sợ chuyện này một khi náo loạn đến trên mạng, cô Đan còn bề bộn nhiều việc ứng phó với sự truy vấn của phóng viên, còn phải ứng phó vợ của nhà sản xuất kia, cũng không có thời gian để khởi tố khách sạn của chúng tôi.”

Sắc mặt Linh Đan trong nháy mắt trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.