Lãi Được Bé Yêu

Chương 123: Đừng để tôi chờ lâu quá



"Tới rồi."

Giọng nói trầm thấp của Nguyễn Anh Minh vang lên trong xe kéo Thịnh Tâm Lan quay về với thực tại, cô quay đầu, thất thần nhìn khung cảnh quen thuộc của khu phố ngoài cửa sổ, cảm thấy ăn bữa cơm tối chẳng qua cũng chỉ là chuyện vừa mới đây thôi.

"Cám ơn." Cô cảm ơn rồi lắc lắc vai Thịnh Ái Linh.

"Ái Linh…”

Cô nhóc ậm ừ một tiếng rồi ngủ như heo, có gọi thế nào cũng không dậy.

"Để tôi." Từ bên ghế lái vang lên tiếng cởi đai an toàn của Nguyễn Anh Minh, Thịnh Tâm Lan chưa kịp từ chối anh đã xuống xe và mở cửa xe nhẹ nhàng bế Thịnh Ái Linh lên.

"Đi thôi, tôi tiễn cô lên lầu.”

Thịnh Tâm Lan hơi sửng sốt nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô liền vội vàng gật đầu dẫn đường.

Căn hộ của Lưu Ngọc Hạnh nằm ở tầng hai mươi, thang máy chầm chậm đi lên, trong không gian chật hẹp dường như tiếng thở của đối phương cũng được nghe thấy rất rõ ràng.

Thịnh Ái Linh ngoan ngoãn gục đầu lên vai Nguyễn Anh Minh ngủ ngon lành, như thể người đang bế cô nhóc là một người cực kỳ đáng tin cậy, Thịnh Tâm Lan nhìn thoáng qua, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ thật sự do huyết mạch tương liên nên mới có thẻ khiến cho nhóc con này đặc biệt thân thiết với Nguyễn Anh Minh như vậy, Lập Huy cũng như thế với cô.

"Chẳng phải căn hộ của cô bị lấy lại rồi sao? Sao vẫn còn ở đây?”

Giọng nói của Nguyễn Anh Minh kéo suy nghĩ của cô trở về.

Nàng nheo mắt: "Căn nhà ở Kim Thủy Uyển đều là biệt thự cũ, mà chỗ đó cũng rộng rãi quá, tôi dẫn theo Ái Linh đến đó ở một đêm cảm thấy lạnh lẽo quá, hơi rợn người nên vẫn ở lại chỗ của Ngọc Hạnh.

Vốn tưởng Thiên Ân vẫn chưa nhớ lại thân phận của mình nên dẫn anh ta đến chỗ náo nhiệt chơi cho biết, nào ngờ có Nguyễn Anh Minh làm chủ đưa anh ta đến khách sạn, mà cô thì lại không có thói quen nhờ bảo mẫu cho nên kế hoạch dọn đi cùng Ái Linh cũng tạm thời bị mắc kẹt.

"Về sau phóng viên không tới nữa sao?" Nguyễn Anh Minh nhớ lại chuyện tên phóng viên được Phan An dẫn đến đây đợt trước.

"Có tới vài lần.”

Nhắc tới chuyện này, Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên cười một tiếng: "Kết quả Ngọc Hạnh đi công tác về mắc cho bọn họ một trận xối xả thế là về sau không dám tới nữa.”

Đang nói chuyện, cửa thang máy ‘ting’ một tiếng rồi chậm rãi mở ra, trời đã về khuya, ai nấy đều đi ngủ hết nên trên hành lang không có lấy một bóng người, Thịnh Tâm Lan lấy chìa khóa ra mở cửa, khóe mắt liếc nhìn phòng ngủ chính một cái, động tác cũng nhẹ nhàng hơn.

Nguyễn Anh Minh cũng rất phối hợp, anh bế theo Thịnh Ái Linh nhẹ nhàng cất bước đưa cô bé về phòng ngủ.

Sau khi đóng cửa phòng Thịnh Ái Linh lại, Thịnh Tâm Lan liền cảm ơn.

"Cám ơn anh vì đã muộn như vậy mà còn đưa mẹ con tôi về, lại còn bế con bé lên lầu nữa.”

"Lần thứ hai rồi."

"Huh?"

Nguyễn Anh Minh nhìn anh, sắc mặt vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước.

Hai tiếng “cảm ơn” đó, sau khi xuống xe tôi nghe cô nói lần này là lần thứ hai rồi, cô vốn dĩ là người thích nói cảm ơn như vậy sao?”

Thịnh Tâm Lan rũ mắt, tránh né ánh mắt của anh: "Nói cám ơn là phép lịch sự, nếu không nói sẽ cho thấy tôi là một người không được dạy dỗ đàng hoàng.”

"Hoặc giả tôi cũng có thể hiểu theo hướng là cô khách sáo?"

Sắc mặt Thịnh Tâm Lan ngẩn ra, cô ngẩng đầu lên, giọng điệu có chút do dự: "Khách sáo… Không phải đâu."

Ánh mắt Nguyễn Anh Minh chợt sâu thẳm hơn, hỏi: "Chuyện lúc chiều, cô vẫn định lấy lý do mọi người đều đã là người lớn để cho qua sao?"

Thịnh Tâm Lan căng thẳng trong lòng, cảm giác hoảng sợ vì bị bắt quả tang bao trùm lấy cô, dù cô biết chuyện lúc chiều không dễ gì bại lộ như vậy.

Nhưng lần này quả thật cô không biết phải giải thích thế nào, cô cũng không thể nói rõ rốt cuộc cảm xúc của mình là gì, là kềm lòng không đặng hay là tình cảm đậm sâu? Đó không phải là chuyện có thể giải thích một cách đơn giản được.

"Tôi…" Đột nhiên việc mở miệng trở nên khó khăn với cô, như thể cô bị mắc chứng khó đọc vậy, cuối cùng, cô đánh bạo ngẩng đầu lên và chăm chú hỏi:

"Tôi muốn biết anh nghĩ gì.”

Như đang chơi trò đá trái bóng ngược trở lại.

Phòng khách vẫn chưa bật đèn, ánh sáng từ cửa ra vào che lấp hết mọi thứ xung quanh, thậm chí biểu cảm và cảm xúc của hai người họ cũng mơ hồ đến mức vô phương diễn tả bằng lời.

Nguyễn Anh Minh đã đi được một lúc rồi mà Thịnh Tâm Lan vẫn còn ngồi trên sô pha sững người nhìn về phía cửa ra vào, cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, yên lặng suy tính, giờ phút này Nguyễn Anh Minh hẳn là đã đi thang máy xuống và đang rời khỏi tòa nhà.

Mùi hương nam tính độc đáo của anh vẫn còn lưu lại trong phòng, cùng câu nói được thốt ra bằng giọng điệu cuốn hút của anh nữa, chúng vẫn còn văng vẳng bên tai rất lâu, chưa tiêu tán được.

"Em là người phụ nữ duy nhất trong số những người tôi từng gặp khiến tôi cảm thấy kết hôn cũng không hẳn là không thể.”

Cô vẫn chưa cho anh câu trả lời.

Cuối cùng anh nói:

"Trong tình cảm hay là trong công việc, tôi đều đã quen với hiệu suất cao, tôi biết cách nghĩ của phụ nữ và đàn ông không giống nhau, cho nên tôi có thể cho em thời gian để suy nghĩ, nhưng đừng lâu quá.”

Đang thất thần thì cửa phòng ngủ chính đột nhiên mở hé ra, một tia sáng le lói rọi đến.

Thịnh Tâm Lan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại.

Thì thấy Lưu Ngọc Hạnh mặc bộ pajama kẻ sọc, khoanh tay, tựa vào khung cửa và trêu cô với vẻ mặt ngái ngủ.

"Tớ nghe thấy hết rồi nhé, rất rõ ràng là đằng khác, cậu định làm gì?”

Thịnh Tâm Lan chợt đỏ mặt, tránh né ánh mắt của Lưu Ngọc Hạnh nói: "Định gì mà định, tớ chẳng định gì cả."

"Còn không thừa nhận sao?" Lưu Ngọc Hạnh ‘ a ô ’ một tiếng rồi nhảy dựng lên một cách quá khích trực tiếp ấn Thịnh Tâm Lan xuống sofa:

"Nói mau, buổi chiều thế nào, gì mà đều là người trưởng thành hả, hãy kể cho người trưởng thành như tớ nghe xem chiều nay hai người đã làm gì rồi hả!”

Thịnh Tâm Lan không thể nhịn được cười khi bị cô cù lét, cuối cùng phải co rúm trên ghế sofa kêu cứu.

"Tớ nói, tớ nói, buông ra nào, ha ha ha ha, buông tớ ra…”

Giữa bạn bè thân thiết chẳng có gì là không thể nói, hàn huyên một lúc lâu, trên bàn trà liền chất một đống vỏ hạt dưa.

Lưu Ngọc Hạnh vừa cắn hạt dưa vừa mơ hồ không rõ hỏi: "Nên làm đều làm hết rồi, tại sao còn không đồng ý với anh ta? Người ta đã bày tỏ rõ ràng như vậy, cậu còn chờ gì nữa? Trong chuyện tình cảm, ngàn vạn lần đừng để nó đi vào ngõ cụt…”

"Tớ biết." Thịnh Tâm Lan cau mày: "Nhưng tớ lo…”

"Lo cái gì chứ?"

"Lo cho Ái Linh cùng Lập Huy…."

"Lo chuyện đó chẳng phải thừa thải sao? Ái Linh cùng Lập Huy đều do chính cậu sinh ra, các cậu và Nguyễn Anh Minh cùng sống với nhau chẳng phải là lẽ đương nhiên sao? Bây giờ cậu hãy nói cho tớ biết cậu có thích Nguyễn Anh Minh không."

"Tớ…”

"Thích hay không thích, không có sự lựa chọn khác."

Thịnh Tâm Lan mím môi, một lúc lâu sau mới buông ra một chữ:

"Thích."

"Vậy chẳng phải được rồi sao, thích là đủ rồi, hơn nữa theo tớ thấy, với thái độ vừa nãy của Nguyễn Anh Minh dành cho cậu thì cậu không việc gì phải lo lắng về việc sau khi nói ra chân tướng người ta sẽ cướp con của cậu đi, kết hôn rồi thì còn giành con gì nữa, con của em chẳng phải là con của anh sao?"

Lưu Ngọc Hạnh từ trước đến nay luôn là người làm việc mau lẹ, gọn gãy, không bao giờ trì hoãn, những gì cô ấy nói không sai nhưng làm theo lời cổ không phải là chuyện đơn giản.

Giờ cũng đã trễ, Thịnh Tâm Lan lơ đễnh nói lấy lệ hai câu rồi giục cô ấy về phòng ngủ, còn mình cũng đi rửa mặt rồi lên giường nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, trong đầu rối như tơ vò, như thể có một nút thắt gỡ thế nào cũng không ra.

Cô thừa nhận mình đã thích Nguyễn Anh Minh, nhưng trong cái thích ấy còn xen lẫn những tình cảm khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.