Lãi Được Bé Yêu

Chương 13: Ba không trở lại, chán ghét ba



Thịnh Tâm Lan bất đắc dĩ, đành phải tạm thời đặt mâm đồ ăn qua một bên, quay đầu lại xoa đầu cậu nhóc hỏi: “Con muốn dì ở lại đây với con phải không?”

Cậu nhóc gật đầu.

“Được, dì sẽ ở lại.”

Cậu nhóc sửng sốt một chút, dường như không nghĩ tới cô dễ dàng đồng ý như vậy.

“Nhưng chúng ta không thể ngồi dưới đất, sàn nhà rất lạnh nên sẽ bị bệnh, chúng ta ngồi lên sô pha được không?”

Cậu nhóc vội vàng gật đầu một cái, vô cùng nghe lời.

Thịnh Tâm Lan hài lòng cười cười, lập tức cúi người ôm cậu bé ngồi lên sô pha.

Đối với khung cảnh bừa bộn dưới đất thì cô làm như không thấy, nói mấy chuyện cười cho cậu nhóc nghe, chọc cho cậu bé vui vẻ, cuối cùng cười khanh khách không ngừng.

Nhưng đứa nhỏ này vẫn không nói lời nào.

Bầu không khí rất tốt nên Thịnh Tâm Lan thử thăm hỏi một câu: “Con có thể nói cho dì biết? Vì sao con không vui như vậy không? Có phải bởi vì không có ai chơi với con đúng không?”

Cô nói đến chuyện này giống như đụng phải chỗ tức giận của cậu nhóc, cậu bé khoa tay múa chân nửa ngày, Thịnh Tâm Lan mới hiểu được cậu bé muốn giấy và bút, cô quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy trên tủ đầu giường có một xấp giấy bút, giống như đã sớm chuẩn bị, trên đó còn viết không ít.

Cô lập tức đưa cho cậu nhóc.

Cậu nhóc viết xoèn xoẹt trên giấy một dòng chữ: “Ba xấu lắm, nói sẽ đi chơi nhưng lại không đi.”

Thịnh Tâm Lan kinh ngạc với đứa bé nhỏ tuổi như vậy lại có thể viết nhiều chữ như thế, cô sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cô nghĩ chắc là ba mẹ cố ý dạy, xem ra đứa nhỏ này thật sự không nói được.

“Ý con là ba vốn muốn đưa con đi chơi, nhưng lại không đi, cho nên con tức giận đúng không?”

Cậu nhóc gật đầu thật mạnh một cái, lông mày nhíu lại mang theo sự tức giận.

Thịnh Tâm Lan thở dài, xoa đầu cậu bé an ủi: “Có lẽ ba con thật sự rất bận thì sao? Ba cũng muốn cho con có một cuộc sống tốt hơn, cho nên bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi, vì thế cũng không có thời gian đi chơi với con.”

Cậu nhóc cũng không mắc bẫy, lập tức thở hồng hộc hừ một tiếng, lại viết trên giấy: “Con không gặp được ba nhiều ngày rồi, ba không trở lại, chán ghét ba.”

Anh lại có thể ném một đứa bé ở khách sạn nhiều ngày sao?

Thịnh Tâm Lan nhíu mày lại, suy nghĩ của người lớn nhà này thế nào vậy?

“Khi nào ba con quay về, dì sẽ giúp con nói chuyện với anh ta.” Thịnh Tâm Lan nắm tay nhỏ của cậu nhóc: “Sao lại có thể để bạn học nhỏ một mình ở nhà chờ ba được chứ, huống chi đây không phải là nhà mà là khách sạn, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao.”

Cậu nhóc liên tục gật đầu.

“Mấy ngày nay con đợi một mình ở trong phòng sao?”

Cậu nhóc lại gật đầu.

Thịnh Tâm Lan thấy vậy thì do dự một lát: “Con có muốn dì đưa con ra ngoài đi dạo không? Hít thở không khí trong lành.”

Cậu nhóc lập tức gật đầu.

Quả nhiên trẻ con vẫn thích chơi, mặc dù phòng khách sạn lớn, nhưng suốt ngày ở đây thì đến người lớn còn buồn chán không chịu nổi, huống chi là đứa nhỏ, Thịnh Tâm Lan lập tức quyết định dẫn cậu bé ra ngoài.

“Đúng rồi, con tên là gì?”

Trước khi ra ngoài Thịnh Tâm Lan hỏi một câu, lại nghĩ tới cậu bé không nói chuyện nên cô dừng lại trong phòng khách nói: “Chờ một chút, dì đi lấy giấy và bút, vậy thì ra ngoài mới dễ nói chuyện.”

Cô nói xong thì để cậu nhóc ở lại phòng khách, quay đầu vào phòng ngủ lấy đồ.

Trước đó ở cửa phòng đứng không ít người, lúc này chỉ còn lại hai nhân viên đợi lệnh, còn có trợ lý của Thịnh Tâm Lan, những người sau lưng chuẩn bị rời đi.

“Xoẹt xoẹt” một tiếng, trong đám người bỗng nhiên có người thét chói tai: “Đèn treo!”

Thịnh Tâm Lan vừa lấy giấy bút đi ra phòng ngủ nghe tiếng thét quay lại thì hoảng sợ nhìn trên đỉnh đầu cậu nhóc, đèn treo thủy tinh vang lên tiếng cạch cạch, dây xích cọ xát va chạm nhau làm cho đèn thủy tinh đèn rung chuyển dữ dội.

“Á!”

Người đứng ở cửa bị dọa sợ trơ mắt nhìn đèn treo ầm ầm rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.