Lãi Được Bé Yêu

Chương 135: Mẹ ghét nhất là những người nói dối!



“Anh còn cười được nữa hả, mấy cái tên thiếu gia ăn chơi giống như anh đều không biết xấu hổ như vậy đó à?”

Lưu Ngọc Hạnh trừng mắt: “Nếu như mà anh muốn bị mắng thì nói sớm một chút đi, để em còn che lỗ tai của Ái Linh nhà em lại.”

Nghe vậy, Cao Khải bất đắc dĩ thở dài, nhìn thoáng qua cô bé nhỏ ngồi ở bên cạnh của Lưu Ngọc Hạnh: “Chuyện này có nội tình, không phải giống như em đã thấy đâu, nhưng mà anh cảm thấy là đừng để cô nhóc này nghe thấy.”

“Tại sao vậy?” Lưu Ngọc Hạnh và Thịnh Ái Linh đồng thời lên tiếng hỏi.

Thịnh Ái Linh mím môi, âm thanh non nớt quanh quẩn trong phòng khách.

“Mẹ của con nói là chỉ có chuyện không tốt thì mới không thể bị người khác nghe được, chú với lại mẹ nuôi muốn nói chuyện gì không tốt vậy ạ, tại sao con lại không thể nghe?”

Cao Khải nhất thời dở khóc dở cười, sờ mũi một cái.

“Được rồi, dù sao thì chuyện này cũng là vì muốn tốt cho mối quan hệ của hai người bọn họ, nhưng mà hai người cũng đừng có trở về đỗ dầu vào lửa nha, căn bản cũng không có việc gì lớn đâu.”

“Anh có ý gì hả?”

“Chuyện này chính là anh Anh Minh cố ý đó, không có mục đích gì khác, chính là vì muốn làm hòa.”

“Anh nói xàm xí, người của anh tìm người và dùng loại phương pháp này đó à, đi ra ngoài du lịch với người phụ nữ khác.”

“Cái này rõ ràng là tin tức giả mà.” Cao Khải vội vàng giải thích: “Có hai cách để làm hòa với người khác, một là cho bậc thang, một loại khác chính là làm cho đối phương cảm nhận được cảm giác nguy cơ. Cho bậc thang thì cũng đã dùng rồi, không có tác dụng gì hết, cho nên mới dùng biện pháp này, lấy ngựa chết làm ngựa sống.”

Cao Khải học tâm lý của phụ nữ cả nửa ngày đều rơi vào trong sương mù, Lưu Ngọc Hạnh nhíu mày trầm mặc một hồi lâu, nhìn chằm chằm vào Cao Khải mà chất vấn.

“Cái ý định ngu ngốc này là của ai nghĩ ra vậy?”

Cao Khải bỗng nhiên cảm thấy sau gáy phát lạnh: “Đương nhiên... Đương nhiên là anh Anh Minh tự suy nghĩ rồi, em đừng có giận anh nha, không có liên quan gì với anh đâu.”

“Quả là vô liêm sỉ mà.” Lưu Ngọc Hạnh không hề khách khí ném xuống máy chữ, lời nói nặng lời: “Chuyện bản thân mình làm sai mà còn không chịu thức tỉnh mình, làm mấy cái chuyện ruồi bu như thế này để lừa gạt phụ nữ đúng là vô liêm sỉ. Ái Linh, chúng ta đi thôi.”

“Này, em đừng có tức giận mà, em tuyệt đối đừng có nói chuyện này cho Tâm Lan nghe đó nha, em vừa mới đồng ý với anh rồi.”

“Em không nói.” Lưu Ngọc Hạnh trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái: “Con gái nuôi của em cũng sẽ nói.”

“Mẹ của con ghét nhất là người nói dối.” Thịnh Ái Linh hết sức phối hợp mà hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi cùng với Lưu Ngọc Hạnh.

Cao Khải chóng mặt hoa mắt, một mình hỗn loạn trong gió.

Xử lý chuyện lần này, hai bên đều không lấy lòng được, nếu như bị Nguyễn Anh Minh biết rồi còn không phải là sẽ lột da của mình ra à. Không được, trước khi xảy ra chuyện mình phải tìm nơi trốn tránh trước mới được.

...

Ngày tiếp theo đi làm, Thịnh Tâm Lan vừa mới đến chỗ làm thì đã nhìn thấy văn phòng làm việc có mấy cô gái đang chụm đầu lại xì xào bàn tán với nhau, đang nói cái gì, có dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.

“Rảnh rỗi không có chuyện gì làm đó à, số liệu của khách hàng đã ghi vào chưa, kiểm tra phòng chưa, những thông tin hẹn trước đều đã đối chiếu xác nhận hay chưa?”

Thịnh Tâm Lan đứng ở cửa phòng làm việc quát lớn một tiếng, làm cho tất cả mọi người ở trong phòng tản ra như chim, đầu cũng không quay lại trực tiếp đi vào phòng làm việc của mình.

Trợ lý Tiểu Trương gõ cửa bước vào, vội vã bối rối nhìn cô.

“Quản lí Thịnh, đây là số liệu của khách hàng.”

“Đặt ở đây đi.”

Tiểu Trương lằng nhằng cả nửa ngày.

“Quản lý, cô ưu tú như vậy, nhất định có thể tìm được người đàn ông tốt hơn.”

Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan lại càng giận không có chỗ bùng phát: “Cái miệng ăn nói tào lao của cậu là do tôi không nói tới cho nên quen rồi có đúng không hả? Suốt ngày không có việc gì làm cứ nói chuyện tào lao với mấy người phụ nữ, làm chuyện của cậu đi.”

“Đi ngay bây giờ đây.” Tiểu Trương khúm núm gật đầu vội vàng chạy đi.

Cả một buổi sáng, tất cả những ánh mắt lén lút dò xét nhìn cô ở trong khách sạn đều mang theo vẻ sâu xa.

Ngược lại là Thịnh Tâm Lan trông rất bình tĩnh, buổi trưa còn cố ý đi đến nhà ăn cơm làm tất cả nhân viên của khách sạn đều nhìn chăm chú vào cô, mặt không cảm xúc lấy cơm lấy canh xong rồi lại tìm một vị trí bắt mắt nhất mà ngồi xuống.

Không phải là muốn nhìn à, vậy để các người nhìn cho đủ đó!

Vừa mới ngồi xuống, xung quanh bỗng nhiên lại xôn xao một mảnh, cô thầm nghĩ có nhiều chuyện thì chắc cũng không ồn ào lớn tiếng như thế, bỗng nhiên lại có một cái họ làm cho cô phải cắn răng nghiến lợi cho đến trưa ngày hôm nay chui vào trong lỗ tai của cô.

“Nguyễn tổng..."

Bóng dáng cao lớn đổ xuống một bóng râm ở vị trí đối diện của cô, ở trước mặt nhiều người như vậy, Nguyễn Anh Minh trực tiếp ngồi xuống vị trí đối diện của Thịnh Tâm Lan.

“Đến phòng làm việc của em tìm em, em không có ở đó, anh dẫn em đi ăn cơm trưa.”

Giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía đối diện hết sức rõ ràng.

Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên cảm thấy nổi nóng, "cạch" một cái để đũa xuống: “Canh này mạnh quá.”

Xung quanh nhất thời im ắng.

Ở vị trí mua cơm, đầu bếp trong nhà ăn nhếch lỗ tai lên nghe thấy như vậy thì lại run lên một cái, nhìn Nguyễn Anh Minh đang ngồi ở vị trí cách đó thật xa.

Đám người hai mặt nhìn nhau đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Người phụ nữ đập đũa ở trước mặt của Nguyễn Anh Minh đây là người đầu tiên, cho dù là Nguyễn Anh Minh ngoại tình để bị phóng viên chụp ảnh được, đổi lại là những người phụ nữ khác cũng không có một người nào dám không nể mặt anh như vậy.

Tính tình của quản lí Thịnh thật là trâu.

Ở trên mặt của Nguyễn Anh Minh không hề có chút tức giận nào, chỉ là nhíu mày: “Đến phòng làm việc với anh đi, chuyện tin tức, anh có lời muốn nói với em.”.

Thịnh Tâm Lan ôm tay ngồi thẳng người ở đó, gương mắt lạnh lẽo nhìn Nguyễn Anh Minh.

“Có lời nào thì cứ nói ở đây đi, tất cả mọi người đều là nhân viên, đều nghe vấn đề quan hệ công chúng lần này một chút.”

Ở xung quanh lại càng yên tĩnh hơn nữa, không chỉ là yên tĩnh, còn có áp suất thấp, tất cả mọi người cảm thấy bầu không khí tu la đang nhanh chóng lan tràn, dường như là toàn bộ không khí trong nhà ăn đều đang bị đọng lại.

Trầm mặc mấy giây, Nguyễn Anh Minh nhìn quanh một vòng, ánh mắt lạnh lẽo.

“Vấn đề quan hệ xã hội, tập đoàn đã xử lý xong rồi, những gì mà nhân viên nên biết chắc là cũng đã nhìn thấy trên thông cáo, mọi người còn có vấn đề gì nữa không?”

Đám người ngừng thở, cái này là đẩy qua cho người ta à?

“Không có vấn đề gì, đều là tin tức giả, chỉ là chiêu trò của nghệ sĩ mà thôi..."

Có người vừa nói, đám người cũng đồng loạt phụ họa theo.

Trong một mảnh yên tĩnh Nguyễn Anh Minh đứng dậy cúi người xuống, nhích lại gần Thịnh Tâm Lan cách một cái bàn ăn, hạ giọng nói.

“Nhưng mà anh muốn nói với em chính là việc cá nhân, anh chờ em ở phòng làm việc.”

Khí tức ấm áp rơi từ trên đầu xuống, Thịnh Tâm Lan nắm chặt nắm đấm, ngửa đầu lên giật giật khóe miệng: “Được.”

Ngược lại là cô cũng muốn xem xem lần này anh chuẩn bị giở trò gì để giải quyết cục diện do một tay anh đã bày ra, kỹ năng diễn xuất có đủ đạt giải oscar hay không.

Sự biến mất của hai người gây ra sóng to gió lớn trong nhà ăn, nhân viên khách sạn ngoại trừ đầu bếp bị phê bình canh quá mặn, ngoài ra tất cả mọi người đều đang thảo luận ngất trời về vụ đọ sức lúc nãy.

“Quản lí Thịnh quả là không phải một người phụ nữ bình thường, lúc nào muốn phát cáu thì phát cáu, người đàn ông giống như là Nguyễn tổng đi ngàn dặm mới tìm được một người. Nhưng mà lâu như vậy, tôi cảm thấy là quản lí Thịnh được hơn đó! Tôi cược... Cô ấy chắc chắn là ứng cử viên đầu tiên cho vị trí vợ của tổng giám đốc.”

“Vậy thì cũng chưa chắc đâu, nếu như Nguyễn tổng thật sự thích người phụ nữ có tính tình như thế này, vậy thì cần gì phải ngoại tình chứ, tôi thấy cũng chỉ là nhất thời thích mới mẻ mà thôi. Đàn ông sĩ diện nhất, mà lúc nãy quản lí Thịnh không nể nang mặt mũi như vậy, chắc sẽ không ở bên nhau được đâu.”

“...”

Phòng làm việc ngăn cách nghị luận ồn ào ở bên ngoài, Thịnh Tâm Lan đóng cửa lại, ánh mắt có vẻ như rất bình thản nhưng lại cất giấu một tia khinh thường.

“Nói đi, ở đây không có ai hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.