Trải qua một đêm tình cảm mãnh liệt, hai người đều ngủ rất say, hôm sau tỉnh lại đã là buổi trưa rồi.
"Mấy giờ rồi?"
Thịnh Tâm Lan nằm trên giường lăn một cái, đôi mắt mơ màng nhìn người đứng cuối giường.
Nguyễn Anh Minh đang ở đeo đồng hồ, nghe vậy quay đầu lại nhìn cô: “Mười một giờ."
Đọc chương đầy đủ CHƯƠNG 146: AI TẶNG, TRẢ VỀ.
"Mười một giờ?"
Thịnh Tâm Lan vội lấy lại tinh thần, ngồi bật dậy: “Sao anh không gọi tôi a."
Lần đầu tiên tới nhà tổ của nhà họ Nguyễn, cô liền ngủ dậy trễ như vậy, chuyện này nếu để ông cụ Nguyễn nghe được, thì hình tượng của cô sẽ bị mất à.
"Người làm đến kêu ba lần rồi, cũng không thấy em dậy."
"Không thể nào." Thịnh Tâm Lan vừa mặc quần áo vừa phản bác: “Tôi hoàn toàn không nghe thấy gì hết, anh đừng có lừa tôi."
"Đó là vì đêm qua em mệt, ngủ quá say."
"Ai mệt chứ?" Thịnh Tâm Lan đỏ mặt, cúi đầu nói thầm: “Anh đừng có quá đắc ý."
"Phải không? Vậy thì lời tôi vừa nói với người hầu chắc em nghe đúng không: “Trong ánh mắt Nguyễn Anh Minh có chút chế giễu, anh xoay người dựa vào bàn, nói chậm rãi:
"Tôi nói đêm qua em quá mệt mỏi, hôm nay không đến ăn cơm với ông nội."
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan lập tức ngẩng đầu lên, thẹn quá thành giận,
"Anh không có liêm sỉ…"
Người này sao mặt dày như thế à? Sao có thể bình thản nói mấy lời này?
"Giận rồi?" Nguyễn Anh Minh nhìn cô, làm bộ như nghe không hiểu: “Cho nên em vẫn muốn ăn cơm trưa với ông nội sao?"
Thịnh Tâm Lan tức tới nói không nên lời, xuống giường đi thẳng vào toilet.
Cô thấy mình trong gương, hai má ửng đỏ, trên cổ có dấu hôn chi chít: “Nguyễn Anh Minh!"
Cô đẩy mạnh cửa toilet ra, thở hồng hộc nói: “Anh xem anh làm chuyện tốt gì."
Mấy dấu này dù có mấy ngày cũng không tan mất, sao cô đi làm bây giờ?
Nguyễn Anh Minh ngồi ở trên ghế xem tạp chí, nghe vậy anh ngẩng đầu lên, nhìn một lát rồi nghiêng đầu vô tội, buông tạp chí trong tay xuống,
"Tâm Lan, đây là chuyện không thể khống chế được, nhưng em có thể ăn miếng trả miếng lại."
"Anh…" Thịnh Tâm Lan cắn răng, hồi lâu cũng không nói được hết câu,
"Anh lấy phấn nền tới đây cho tôi."
"Được thôi."
Trong ánh mắt của Nguyễn Anh Minh có ý cười, nhướng nhướng mày, mở túi cô ra.
Thịnh Tâm Lan đứng trước gương trong toilet, nút áo trên cùng của áo sơ mi trắng cũng cài, nhưng vẫn để lộ hai dấu hôn, cũng không biết phấn nền che được không, chỉ có thể còn nước còn tát thôi.
Lát sau, Nguyễn Anh Minh đi tới cửa toilet.
"Tìm thấy rồi?" Cô không quay đầu lại.
"Đây là cái gì?" Nguyễn Anh Minh hỏi.
Cô quay đầu lại nhìn hộp tím trong tay anh, Thịnh Tâm Lan ngạc nhiên: “Trang sức đó? Kêu anh lấy phấn nền anh lấy cái này làm gì? Người khác tặng tôi, đắt lắm đó anh đừng làm mất, mau bỏ lại đi."
Thấy cô gấp gáp như vậy, nét mặt Nguyễn Anh Minh hơi u ám, chất vấn,
"Ai tặng?"
"Ja…" Thịnh Tâm Lan vừa tính nói, thì bỗng nghe ra mùi ghen trong lời nói của Nguyễn Anh Minh, mắt láo lia một cái, cô lấy phấn nền trong tay anh, nhìn vào gương bắt đầu che dấu hôn,
Thuận miệng nói: “Bạn, người nước ngoài."
Sáng sớm đã chọc giận cô, cô cũng muốn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Nguyễn Anh Minh.
Y vậy, sau khi Nguyễn Anh Minh nghe thấy lời này thì giọng đột nhiên trầm xuống: “Em có thật nhiều bạn nha, lần này lại là em trai hai mươi mấy tuổi?"
A, còn bắt đầu lôi chuyện cũ.
Thịnh Tâm Lan cố ý không nhìn anh, vẫn nhìn vào gương, bâng quơ nói,
"Tôi không thể quen những người hơi lớn tuổi sỏi đời sao, anh đừng xem thường người khác."
"Tuổi hơi lớn, sỏi đời."
Giọng Nguyễn Anh Minh lúc này đã nghiến răng nghiến lợi rồi, Thịnh Tâm Lan còn không chưa phản ứng lại thì cánh tay đột nhiên bị nắm lắm, cô bị túm xoay mạnh người lại, cả chân cũng xoay theo, cả người bị Nguyễn Anh Minh túm tới trước ngực,
Giọng anh căm tức: “Thịnh Tâm Lan, có phải em đã quên, giờ cô là người phụ nữ của ai không."
"Anh làm đau tôi." Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu nhìn anh, nhíu mày: “Buông ra."
"Ai tặng? Trả lại."
Hai mắt Nguyễn Anh Minh như muốn bốc cháy, dáng vẻ không cho cãi lại.
Thịnh Tâm Lan không sợ chút nào, trong ánh mắt cô có sự tinh ranh khó phát hiện,
"Được thôi, vậy anh tự mình liên lạc với Jennifer đi, rồi tự mình phái người đưa ra nước ngoài, tôi rất ngại phải giải thích với người ta tại sao vừa mới nhận quà, rồi sau đó lại trả về."
Jennifer?
Nguyễn Anh Minh ngơ ngác.
"Không tin?" Thịnh Tâm Lan giãy khỏi tay anh, lấy đi hộp trang sức: “Hoa tai này là báu vật của Jennifer, hôm tiệc chia tay tôi còn đeo, nhưng lúc ấy anh ở cửa để người ta đeo cà vạt cho anh mà, sao mà biết."
Lôi chuyện cũ mà thôi, muốn làm ai không biết chứ.
Nét mặt Nguyễn Anh Minh ngại ngùng, dáng vẻ không biết làm sao.
Thịnh Tâm Lan cố ý làm bộ như muốn gây sự với anh, trên mặt viết “xem anh giải thích như thế nào” mấy chữ này.
"Đó là hiểu lầm."
Nguyễn Anh Minh cau mày, nhưng lại không giải thích.
Ngày đó ở cửa khách sạn, Cao Mỹ Lệ bỗng nhiên xuống xe gọi anh, bởi vì phải tham gia tiệc, cho nên lúc cô ta nhắc cà- vạt của anh bị lệch muốn giúp anh sửa lại, anh không nghĩ nhiều, bình thường người làm cũng giúp anh sửa lại cà vạt quần áo, nhất thời đã quên trường hợp với người sửa mà thôi.
"Giải thích?"
Thịnh Tâm Lan nghiêm mặt, trong mắt giấu một ít bỡn cợt.
Nguyễn Anh Minh nhìn chằm chằm cô một lát, bỗng tỉnh táo lại: “Em cố ý khó dễ tôi?"
"Ai cố ý… A …"
Còn chưa dứt lời, trước mắt cô tối sầm lại, rất nhiều lời nói đều bị nụ hôn này chặn lại.
"Anh vô sỉ...."
Một hồi sau hai người tách ra, Thịnh Tâm Lan đỏ mặt, quăng bàn tay đang sờ loạn của anh đi, thở gấp nói: “Đừng quậy nữa, không phải anh phải đi công tác sao? Em cũng phải về thu dọn đồ."
Cô tính nhân dịp cuối tuần nghỉ ngơi đem đồ của mình ở chỗ Lưu Ngọc Hạnh chuyển tới nhà mới, mợ nói đúng, cô không thể vẫn luôn ở nhà của Lưu Ngọc Hạnh, nếu bây giờ có chỗ ở phù hợp, nhanh chuyển đi thì tốt hơn.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi toilet, Thịnh Tâm Lan nhét phấn nền vào túi, sau đó Nguyễn Anh Minh cũng đưa hộp trang sức là ngọn nguồn của cuộc gây gỗ kia qua,
"Hay là em chờ tôi về rồi hãy chuyển."
"Không cần, đồ của tôi không nhiều, tự mình lái xe là có thể chuyển rồi, hơn nữa bên kia rộng rãi, không phải anh tính trong khoảng thời gian này cho Lập Huy đến chỗ tôi ở sao? Như vậy cũng tiện."
Nguyễn Anh Minh phân vân một lát, không biết nghĩ tới cái gì, hơi cau mày, không hỏi nữa.
"Đúng rồi, lần này anh đi công tác nếu gặp Jennifer, hỏi thăm bà ấy giúp tôi."
Thịnh Tâm Lan mở hộp trang sức ra, cảm thán: “Lúc Jennifer đi tặng tôi cái này, là vì tôi trông giống con gái bà ấy, bà ấy thấy tôi, luôn nghĩ tới con gái."
"Được: “ Nguyễn Anh Minh đồng ý, lúc nhìn hộp trang sức thì khựng lại chút.