Lãi Được Bé Yêu

Chương 149: Lòng tham không đáy



“Sau khi Lập Huy xảy ra chuyện, anh Minh đã đón cậu bé đến sống chung với mình, cũng đã điều tra cặn kẽ nhưng không phát hiện bất kỳ manh mối nào cả, lúc ấy bảo mẫu đều đã len lén đi đâu đó giữa giờ làm, hơn nữa bảo mẫu trốn việc không phải lần một lần hai rồi, từ trước đến nay Lập Huy đều ngoan ngoãn vâng lời, không gây ra chuyện gì, nhưng lúc xảy ra chuyện lại ngay sau khi Lập Huy bị sốt, thế nên mới xảy ra vấn đề.”

Cao Khải vẫn còn nhớ như in việc xảy ra hồi xưa, bởi vì quen biết Nguyễn Anh Minh lâu như thế, anh ta chưa thấy Nguyễn Anh Minh nổi nóng lần nào, dù gì cũng là con trai ruột của mình, ngoài miệng bảo không quan tâm, ông cụ kêu anh Minh gia lập nghiệp thì anh sinh đứa con đối phó là xong, thật ra Lập Huy gặp chuyện, anh còn sốt ruột hơn bất kỳ ai.

“Sau đó bảo mẫu thế nào?” Thiên Ân hỏi tiếp.

“Đương nhiên là bị đuổi ra khỏi nhà tổ, sau khi Lập Huy được anh Minh đón đến sống chung với anh ấy, tất cả người hầu đều do anh ấy đích thân lựa chọn, lúc đi công tác có thể dắt con theo thì nhất định sẽ dắt theo, cho dù vắng mặt thì Cao Mỹ Lệ cũng sẽ chăm sóc cho thằng bé, dù gì người chen muốn rách đầu để được làm mẹ kế cho cậu bé không chỉ có một mình cô ta, nhưng có thể tiếp xúc với Lập Huy chỉ có một mình cô ta mà thôi, làm sao dám chểnh mảng được.”

“Cũng chưa chắc đâu.”

Đọc truyện Lãi Được Bé Yêu tại đây.

Gương mặt Thiên Ân rất bình thản: “Nếu như sau khi Lập Huy xảy ra chuyện, Cao Mỹ Lệ mới có cơ hội tiếp xúc với cậu bé, đồng thời nhờ cậu bé để được tiếp xúc với Nguyễn Anh Minh thì cô ta chính là kẻ được lợi nhất trong chuyện này.”

“Kẻ được lợi à.” Cao Khải nhận ra ý khác trong câu nói của anh ta: “Chẳng phải anh có ý đó hay sao?”

Thịnh Tâm Lan hiểu rồi.

“Ý của cậu là có thể sự cố mà Lập Huy gặp phải có liên quan đến Cao Mỹ Lệ?”

Cả bàn đều sững sờ.

Gương mặt Thiên Ân vẫn dửng dưng như thường, anh ta nói hờ hững.

“Tôi chỉ suy đoán mà thôi, dù gì trước kia Nguyễn Anh Minh nổi tiếng là không thích phụ nữ, chỉ có một mình Cao Mỹ Lệ thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh anh ấy, nhưng dường như thái độ của anh với Cao Mỹ Lệ cũng chỉ có thế mà thôi, nhưng nếu như cô ta muốn lợi dụng Lập Huy để làm gì đó thì cũng hợp lý lắm.”

Câu nói này khiến cho tất cả mọi người thấy rùng rợn.

Lợi dụng môt đứa trẻ để làm gì đó?

Thịnh Tâm Lan nhanh chóng tìm thấy bệnh án liên quan đến việc trẻ em sợ hãi dẫn đến mắc bệnh tâm lý.

Sau khi mấy đứa trẻ bị tổn thương lúc còn nhỏ thì sẽ dẫn đến việc bị ám ảnh tâm lý, từ đó sẽ không muốn giao lưu với người khác…

“Không đến nỗi nào chứ?” Cao Khải sững sờ: “Các người nghĩ quá đen tối rồi đấy chứ, có cho Cao Mỹ Lệ một trăm lá gan thì cô ta cũng không dám giở trò trước mặt anh Minh đâu, em phải biết rằng trước kia cô ta chỉ là một diễn viên quèn thôi, danh tiếng không cao, chẳng có ô dù, nhờ có anh Minh nên cô ta mới có thể làm bạn gái giả mạo đi lừa gạt người khác.”

“Lòng tham không đáy, hai năm nay phát triển được đến mức này là nhờ có Nguyễn Anh Minh giúp đỡ cô ta chứ gì.”

Đột nhiên Thiên Ân đổi đề tài: “Ăn cơm đi, chín rồi.”

“…”

Sau khi ăn xong bữa cơm, Cao Khải và Thiên Ân rửa chén trong nhà bếp, anh ta hỏi.

“Sao em biết nhiều thứ?”

“Muốn biết khó đến vậy à?” Thiên Ân liếc mắt nhìn anh ta: “Lên mạng tra là biết ngay, thế kỷ 21 rồi đó anh cả.”

“Em điều tra mấy thứ này là vì mục đích gì?” Cao Khải càng thêm cảnh giác.

“Em muốn tìm lại ký ức.”

Thiên Ân nhún vai một cách thoải mái: “Có thể em là sinh viên trường cảnh sát nên nhạy cảm với mấy việc này bẩm sinh, nói bừa thế thôi, anh sốt ruột gì hả?”

Cao Khải nhún vai: “Anh khuyên em vậy thôi.”

“Ồ?” Thiên Ân nhìn anh ta với vẻ tò mò: “Hình như câu nói của anh bao gồm rất nhiều thông tin.”

“Không có thông tin gì cả, nếu như em không muốn rước lấy phiền phức thì đừng dính vào chuyện này, em nghĩ rằng kẻ khác là đồ ngu hết sao, cái gì cũng không biết à? Một chuyện dính líu đến lợi ích khổng lồ thì không đơn giản như em nghĩ đâu.”

“…”

Thiên Ân nhướn mày, trông có vẻ rất ngạc nhiên.

Đương nhiên anh ta biết lợi ích khổng lồ có thể khiến cho kẻ khác phát rồ.

Cao Khải cứ nghĩ rằng lời cảnh cáo của mình ít nhiều gì cũng có thể khiến cho Thiên Ân kiềm chế một chút, nhưng trước lúc đi, Thiên Ân lại nói hết cho Thịnh Tâm Lan nghe những gì, Cao Khải đã nói với mình, không sót một chữ nào.

Sau khi đóng cửa lại, Thịnh Tâm Lan không biết mình đã về phòng ra sao, chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ hồ hồ, rối như tơ vò, có làm sao thì cũng không gỡ được.

Cao Khải nói thế có nghĩa là thực ra Nguyễn Anh Minh biết năm ấy đã xảy ra chuyện gì?

Thế thì tại sao anh lại làm ra vẻ chẳng biết gì hết, luôn luôn nói rằng vì bảo mẫu chăm sóc không chu đáo nên mới khiến cho Lập Huy bị sốt cao, không thể nói chuyện được?

Vì lợi ích kinh tế, một người thật sự có thể lấy một đứa trẻ ra làm mồi nhử và tiền cược sao?

Câu nói của Thiên Ân lẩn quẩn bên tai cô.

“Hai năm trước, sau khi Lập Huy gặp chuyện chưa được bao lâu, anh họ của Nguyễn Anh Minh đã nhường lại chức vị tổng giám đốc tài vụ của tập đoàn Thịnh Đường, thậm chí đến cổ phần còn bị ông cụ nhà họ Nguyễn thu hồi hợp pháp, gạch tên khỏi hội cổ đông, đối thủ duy nhất có đủ tư cách để tranh đấu với Nguyễn Anh Minh trong nhà họ Nguyễn đã rời đi như thế, đến lúc này, Nguyễn Anh Minh mới ngồi vững vàng trên vị trí tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Đường.”

Nhà họ Nguyễn thừa kế đến đời của Nguyễn Anh Minh, đúng là chỉ có một con trai duy nhất mà thôi, thế nhưng anh em họ hàng lại không thiếu, hồi ấy không ít người tham gia vào hội đồng quản trị hoặc đảm nhiệm các chức vụ trong tập đoàn Thịnh Đường.

Năm xưa, ông cụ của nhà họ Nguyễn từng nói, nếu như Nguyễn Anh Minh không kết hôn thì sẽ không cho anh quyền thừa kế, vì quyền thừa kế, đến việc mang thai hộ còn dám làm, khi ấy, đối với anh, Lập Huy chỉ là một sinh mệnh nhỏ nhoi không quan trọng mà thôi.

Thịnh Tâm Lan càng nghĩ càng cảm thấy cơn lạnh thấm đẫm vào trăm xương và tứ chi của mình, không dám tiếp tục nghĩ tiếp nữa.

Có lẽ tất cả chỉ là do mình nghĩ quá nhiều.



Trong đêm tối, trong quán bar nhạc Jazz hẻo lánh, tiếng trò chuyện từ hàng ghế ngồi hòa cùng tiếng nhạc dập dềnh, một cô gái với thân hình thướt tha đi lướt qua khu vực công cộng, bước lên phòng riêng trên tầng hai, gương mặt bên dưới cặp kính đen trông đến là căng thẳng.

Trong phòng riêng, chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn xuống sân khấu nhạc Jazz, trên chiếc bàn có phong cách công sở có đặt ly Whisky.

Nhìn thấy góc nghiêng của anh ta, Cao Mỹ Lệ siết chặt bóp cầm tay, đi về phía người đàn ông ấy.

“Anh Là Cố Hải sao?”

“Cô đã đến đây luôn rồi, biết mà còn cố hỏi à?” Cố Hải nhìn cô ta với vẻ kinh thường: “Ngồi xuống đi, cứ tùy tiện, cho dù tôi muốn tố cáo cô giết người không thành thì cũng chẳng thiếu chút thời gian này.”

Gương mặt Cao Mỹ Lệ trắng bệch, cô ta hoảng loạn nhìn xung quanh, gằn giọng mà hỏi: “Tôi nói rồi, cho dù anh cần bao nhiêu tiền thì tôi cũng có thể cho anh, chuyện này kết thúc ở đây đi.”

“Tôi thích tiền thì thích thật đấy, nhưng lần này tôi muốn đổi cách chơi khác.” Cố Hải nhếch môi, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng: “Tôi muốn lấy lại thứ thuộc về mình, nếu như cô chịu giúp đỡ tôi, chuyện cô đã từng hại tôi, hại chết một mạng người hồi trước, tôi đều có thể làm như chưa từng xảy ra gì cả.”

“Anh muốn tôi làm thế nào?”

“Con trai của Nguyễn Anh Minh, tôi thấy nó chướng mắt, cô giúp tôi xử lý nó.”

Cao Mỹ Lệ biến sắc: “Anh muốn giết người à?”

“Có phải cô chưa từng giết người đâu.” Cố Hải nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng.

Cao Mỹ Lệ run rẩy.

“Không phải cô luôn muốn trở thành cô chủ trong nhà họ Nguyễn sao? Giết chết thằng nhóc vướng víu ấy đi thì cô sẽ có cơ hội, mà tôi vừa khéo cũng có thù với nhà họ Nguyễn, đơn giản thế thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.