Lãi Được Bé Yêu

Chương 154: Một đám tiểu nhân các cậu



“Tốt rồi.” Giọng nói của Thiên Ân phát ra từ phía bàn ăn, anh ta ngẩng đầu lên từ đằng sau máy vi tính, di chuyển máy vi tính đối diện với các cô: “Rất rõ ràng.”

Hình ảnh đang đối diện với ghế sofa, đằng sau ghế sofa chính là cửa phòng ngủ, nửa mở, có thể nhìn thấy được cách trang trí ở trên giường.

“Ôi trời đất ơi, quả thật mù hai con mắt mà.” Lưu Ngọc Hạnh nhìn thoáng qua liền kinh ngạc hét lên một tiếng.

Lưu Ngọc Hạnh khoa trương vỗ ngực, một mặt ghét bỏ.

Thịnh Tâm Lan đặt mông ở trên ghế sofa, cũng không nhịn được mà nói nhỏ.

“Vẫn may không phải là cậu đó, nếu như mà cậu ở đó thì cậu đã bị nôn luôn rồi, cả phòng toàn là mùi nước hoa cả thôi, khó chịu muốn chết đi được. Thật là không biết Thịnh Tâm Nhu tìm đâu ra một tên tiểu bạch kiểm dở hơi như vậy chứ.”

Ngoài miệng thì Lưu Ngọc Hạnh nói là cay con mắt, nhưng mà thân thể thì lại rất thành thật, kéo một cái ghế ra ngồi xuống ở trước máy vi tính, cũng không biết là moi đâu ra một đĩa hạt dưa giống như là xem phim mà ngồi đó gặm cắn.

“Cậu làm như xem phim à.” Thịnh Tâm Lan nhìn bộ dạng khoan thai tự đắc của Lưu Ngọc Hạnh, nhịn không được mà nói.

“Đúng vậy đó, không phải thì là gì.”

Thịnh Tâm Lan bật cười.

Ở một bên khác, dáng người nhấp nhô của Thịnh Tâm Nhu chậm rãi đi vào trong phòng.

Vừa mới bước vào phòng liền bị người đàn ông ôm lấy, người đàn ông nhích lại gần Thịnh Tâm Nhu, cái mũi dùng sức ngửi mùi hương trên tóc của cô ta.

“Tâm Nhu, cuối cùng em cũng đã đến rồi, đã vài ngày rồi anh không gặp em, làm anh nhớ em muốn chết đi được.”

Thịnh Tâm Nhu nhíu nhíu mày, có chút mâu thuẫn đẩy anh ta ra: “Gọi tôi đến đây có chuyện gì vậy? Không phải là tôi đã nói trong khoảng thời gian gần đây đừng có liên lạc với tôi trước rồi à, tôi bận lắm.”

Người đàn ông bị đẩy ra trên mặt có biểu cảm không vui, anh ta nhìn gương mặt của Thịnh Tâm Nhu, không vui nói: “Em bận bịu cái gì chứ? Bận bịu liếc mắt đưa tình với Phan An hả? Em thật sự cho rằng là anh không biết cái gì hết à, trong giới đều đã truyền khắp nơi rồi, ngày nào em cũng chạy tới công ty của Phan An hết.”

“Anh cho rằng tôi rảnh lắm hả, đó là vì chuyện tin tức cả thôi.”

Thịnh Tâm Nhu mặt không đổi sắc: “Anh ghen cái gì chứ? Không phải là anh không biết tôi cũng có chồng sắp cưới, tôi còn có thể có quan hệ gì với Phan An được chứ?”

“Có chồng sắp cưới thì là một chuyện khác, dù sao thì em có muốn có tình nhân thì cũng chỉ có thể có một mình anh thôi.”

Người đàn ông đặt mông ở trên ghế sofa, một mặt kiêu ngạo: “Nếu như không phải lúc đó em nói là muốn nuôi anh, lúc đầu anh đã muốn đi vào ngành điện ảnh rồi, hiện tại không kém gì so với cái tên Phan An đó, anh còn không phải là vì em nữa à.”

Nghe vậy, Thịnh Tâm Nhu nhìn anh ta một cái, nhìn từ góc nghiêng thì khuôn mặt đó gần giống hệt với người trong mộng của cô ta. Nhớ đến gương mặt lạnh lùng hồi sáng này của Phan An, lúc này trong lòng lại trào dâng lên rất nhiều cảm xúc.

Một gương mặt không khác nhau nhiều, tại sao cách làm người lại có thể chênh lệch nhiều như vậy chứ, ánh mắt di chuyển xung quanh, trên mặt của Thịnh Tâm Nhu lại mang theo chút nụ cười.

“Được rồi, tôi cũng đâu có nói cái gì đâu chứ?”

Cô ta bỗng nhiên trở nên tốt tính, chủ động đi lại gần ngồi cạnh anh ta: “Nếu như tôi không quan tâm anh thì tôi cần gì phải nuôi anh cơ chứ, đừng có đoán mò nữa, tôi vừa mua cho anh một cái đồng hồ đeo tay, anh không muốn nhìn một chút hả?”

“Bớt đi, lần nào em trêu chọc đàn ông ở bên ngoài thì cũng đều dùng chiêu này hết.”

Người đàn ông cúi đầu xuống nhìn bàn tay của mình, chính là không chịu phản ứng cô ta.

“Có muốn hay không?” Sắc mặt của Thịnh Tâm Nhu chìm hơn mấy phần, nếu như không phải dựa vào gương mặt của anh ta, những năm gần đây cô ta thật sự lười phải nện nhiều tiền cho anh ta như thế.

Thấy sắc mặt của cô ta đã thay đổi, người đàn ông nhếch môi, dường như là có chút ấm ức, chủ động dựa vào: “Ai nói là không muốn chứ, em biết rõ thứ mà anh muốn không chỉ là cái này...”

“Được rồi, hôm nay tôi không... anh làm gì vậy?”

Lời nói còn chưa dứt, người đàn ông đã bế cô ta lên khỏi chỗ ngồi, sắc mặt của cô ta tái đi: “Anh muốn làm cái gì, mau buông tôi ra...”

Hình ảnh trong căn phòng bị camera ghi hết toàn bộ, truyền vào trong một cái phòng khác.

“Má ơi, cái cô Thịnh Tâm Nhu này đúng là tài nhỉ, vậy mà bao nuôi loại đàn ông như thế này, còn nện cho anh ta nhiều tiền như vậy.”

Lưu Ngọc Hạnh kinh ngạc kêu lên.

“Chị Ngọc Hạnh à, câu nói này của chị là sai rồi, người ta đây là đang Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, chị cảm thán nhiều như vậy làm cái gì?”

Thiên Ân vô tình châm chọc Lưu Ngọc Hạnh.

Lưu Ngọc Hạnh liếc mắt nhìn: “Tôi đây không phải là đang giáo dục cậu thích hợp đó à, tuyệt đối đừng có học xấu đó.”

“Chị, chị quá lo lắng rồi.”

Thiên Ân vô cùng trưởng thành khép máy vi tính lại: “Đi thôi, đã đủ rồi đó, nội dung của camera sẽ trực tiếp được lưu lại.”

“Hả? Đi bây giờ á?”

Lưu Ngọc Hạnh không biết làm sao.

Thịnh Tâm Lan mới vừa bước ra từ trong phòng ngủ, cô đã thay đổi bộ quần áo của nhân viên phục vụ khách sạn, trêu ghẹo nói.

“Nếu không thì Thiên Ân để máy tính lại cho cậu ấy đi, để cậu ấy xem, hai chúng ta đi?”

Thiên Ân suy tư trong chốc lát: “Tôi không có vấn đề gì, còn có thể copy một phần đưa cho chị ấy.”

“Nè, ai muốn xem hả!” Lưu Ngọc Hạnh bất mãn kêu lên: “Ai muốn xem cơ chứ, tôi chỉ là muốn hỏi mọi người không cần chờ bọn họ đi ra rồi trực tiếp giải quyết chuyện này luôn, cái đám người tiểu nhân này.”

“Được, cái đám tiểu nhân bọn tớ, được rồi, đi hay là không?”

“Đương nhiên là đi rồi, ai mà muốn xem mấy cái thứ lộn xộn như thế này.”

“...”

Sáng ngày hôm sau, trong phòng hợp tổng bộ của Light Media.

Thịnh Tâm Nhu khoan thai tới trễ: “Có chút việc nên đến trễ.”

Thịnh Tâm Lan nhìn cô ta: “Xem ra là có chuyện rất quan trọng nhỉ?”

Nghe vậy, Thịnh Tâm Nhu nhướng mày, mất tự nhiên kéo cái khăn lụa ở trên cổ che lại dấu vết khả nghi.

“Không phải là muốn chuẩn bị buổi họp báo hả, không phải chỉ cần đợi tới buổi chiều là được rồi à.” Cô ta lườm Thịnh Tâm Lan một chút: “Muốn tôi nói là cô có trực tiếp có thể không tham gia, đến cũng phiền phức thêm thôi.”

“Tôi cũng không có ý định tham gia, đến đây chỉ là muốn đưa cho cô một vật.”

“Cái gì?”

Thịnh Tâm Lan đẩy bài viết ở trong tay qua: “Một lát nữa trong buổi họp báo, cô cứ nói dựa theo những gì ở trong đây đi.”

Thịnh Tâm Nhu nhìn mấy dòng chữ, sắc mặt đột nhiên tái xanh, ngại có Phan An ở đây nên không tiện bộc phát, kìm nén tính tình mà nói: “Không phải trước đó căn bản đã hẹn xong như vậy rồi à, hơn nữa tôi cũng chẳng phải là chị của An, tôi không phải là chị của cậu ấy, tôi là vợ sắp cưới của cậu ấy.”

“Vợ sắp cưới hả?” Thịnh Tâm Lan cười lạnh một tiếng: “Anh Lôi, làm phiền anh bây giờ dẫn những người khác đi ra bên ngoài một chút đi, tôi có việc riêng muốn nói với chị của tôi cái đã.”

Dù sao thì cũng là việc xấu trong nhà, không cần thiết phải để cho quá nhiều người biết.

Lôi Tuấn cũng cảm nhận được bầu không khí ở trong phòng không đúng, nhanh chóng dẫn người đi ra ngoài, trong phòng họp chỉ còn lại Thịnh Tâm Lan, Thịnh Tâm Nhu cùng với Phan An.

Thịnh Tâm Lan nhấn nút enter ở trên máy vi tính, trong màn hình liền bắt đầu chiếu ra những hình ảnh dập dờn.

“Cô làm cái gì vậy hả?”

“Chẳng phải tự mình nhìn là biết rồi à?”

Sau khi hình ảnh được phát ra, Phan An cau mày xoay người sang chỗ khác không nhìn vào màn hình nữa, mà sắc mặt của Thịnh Tâm Nhu thì càng ngày càng trắng, vừa nhìn được vài giây thì bỗng nhiên nhào lên.

“Cạch” một tiếng đóng máy vi tính lại, tay chân luống cuống, giật phắt cả dây điện ra, màn hình của máy tính đã khôi phục lại màu đen, âm thanh của cô ta cũng trở nên run rẩy.

“Thịnh Tâm Lan, cô vô liêm sỉ! Cô lại dám gắn camera trong phòng của tôi.”

Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan rất bình tĩnh, thờ ơ nói.

“Chị nói xem nếu như fan hâm mộ của An và đám phóng viên nhìn thấy những thứ như thế này thế thì sẽ đánh giá gì đối với người vợ chưa cưới là chị đây?”

“Cô dám!” Thịnh Tâm Nhu bị dọa sợ, trợn mắt nhìn: “Nếu như cô dám tung ra ngoài, chắc chắn ba... ba sẽ bị cô chọc cho tức chết.”

“Chuyện này không cần chị phải quan tâm đâu.” Gương mặt của Thịnh Tâm Lan lạnh lẽo nhìn cô ta: “Chuyện bây giờ mà chị cần phải suy nghĩ là phải xem xem có cần phải đọc theo những câu mà tôi đã sắp xếp ra bản thảo cho chị hay là không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.