Lãi Được Bé Yêu

Chương 156: Lựa chọn tốt cũng chưa chắc là có hi vọng



Lúc Nguyễn Anh Minh nói ra những người “không liên quan”, trong lòng của Thịnh Tâm Lan không hiểu sao lại nhíu chặt lại, cô bỗng nhiên nhớ đến mấy tháng trước cô cũng đã từng là người không liên quan ở trong lòng của Nguyễn Anh Minh.

Sáu năm trước, Nguyễn Lập Huy đối với Nguyễn Anh Minh mà nói đã từng là một người không liên quan.

Ở trong mắt của Nguyễn Anh Minh, những người không liên quan tồn tại hoặc là không tồn tại cũng sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với cuộc sống của anh.

Giống như là có một cảm giác lạnh lẽo lan tràn ở trong lòng của Thịnh Tâm Lan, từ từ xâm nhập vào trong xương tủy của cô.

Sáng ngày hôm sau Thịnh Tâm Lan vừa mới đến cổng khách sạn liền bị nhân viên ở quầy lễ tân gọi lại.

“Quản lí Thịnh, có người tìm chị.”

Nhân viên lễ tân vừa mới dứt lời, Thịnh Tâm Lan liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở khu nghỉ ngơi công cộng, vội vàng gật đầu với nhân viên lễ tân xem như là nói lời cảm ơn, sau đó bước tới.

Người đến là quản gia chú Châu ở bên cạnh ông cụ Nguyễn, trên người bận bộ đồ tây thẳng thớm, cho dù đã hơn sáu mươi tuổi nhưng mà tinh thần vẫn sáng sủa như cũ, giống như là ông cụ vậy đó.

“Chú Châu, sao chú lại đến đây?”

Nhìn thấy Thịnh Tâm Lan, ông Châu lộ ra nụ cười.

“Không có chuyện gì đâu, tôi đã mang tài liệu mà mợ chủ muốn đến rồi đây.” Chú Châu đưa túi giấy ở trong tay tới, thấp giọng nói: “Chính là đoạn thời gian trước số bảo mẫu bị đuổi việc không ít, nếu như muốn tìm ra người có điểm khả nghi chắc có lẽ là phải dùng không ít sức lực.”

“Không có chuyện gì đâu, có phương pháp là được rồi.” Thịnh Tâm Lan vội vàng nhận lấy: “Chú Châu, chú đến phòng làm việc của tôi ngồi đi tôi...”

“Không cần đâu, ông cụ đã kêu tôi đến đây đưa đồ vật cho mợ chủ, đưa xong thì tôi đi ngay.”

Nói xong lời này, ông Châu vỗ vỗ nếp nhăn trên bộ đồ tây của mình, rời khỏi khách sạn.

Thịnh Tâm Lan nắm thật chặt lấy cái túi giấy, đi vào trong thang máy. Lúc đó Văn Văn chòm người ra từ trong quầy lễ tân, một mặt tò mò gọi cô lại: “Quản lí Thịnh, đó là quản gia của nhà họ Nguyễn phải không, ông ấy đến đây tìm chị làm gì vậy?”

“Đưa chút đồ.”

Thịnh Tâm Lan giơ túi giấy ở trong tay lên, nói dăm ba câu với Văn Văn: “Làm việc cho tốt đi, chỉnh lại bảng tên ở ngực cho đàng hoàng kìa.”

“À vâng.” Văn Văn lập tức đứng nghiêm lại, cúi đầu chỉnh bảng tên ở trước ngực, lúc ngẩng đầu lên thì Thịnh Tâm Lan đã đi đến cửa thang máy.

“Câu hỏi của cô có ngốc hay không cơ chứ.” Một cô bạn ở bên cạnh cười nói.

“Lúc nãy tôi đều đã nghe trộm hết rồi, quản gia nhà họ Nguyễn gọi quản lí Thịnh là mợ chủ nữa kìa, tôi thấy chắc chắn là quản lí Thịnh và tổng giám đốc Nguyễn đều đã đi đăng ký kết hôn rồi.”

“Đúng rồi đó, tôi thấy chứ không bao lâu nữa khách sạn của chúng ta sẽ có chuyện mừng.”

“...”

Trong phòng làm việc, Thịnh Tâm Lan gọi điện thoại kêu Thiên Ân tới.

“Đây là tài liệu mà chú Châu mới đưa cho tôi, vẫn còn nguyên si, dù sao thì đây cũng là tài liệu được sao chép, cậu xem xem có thiếu cái gì không?”

“Không thiếu.” Thiên Ân lật hai tờ, nghiêm túc nói.

“Một lát nữa tôi mang những thứ này về phòng chỉnh sửa lại một chút, xem xem quê quán của mấy bảo mẫu này ở đâu, sau đó tôi sẽ điều tra thêm tài khoản ngân hàng của bọn họ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ba ngày sau tôi đã có thể xuất phát rồi, trực tiếp đi đến địa điểm tìm người.”

“Được.” Tâm Lan không yên tâm cho lắm, dặn dò: “Cậu có vấn đề gì thì cứ tìm tôi.”

“Yên tâm đi, chỉ là tìm người mà thôi, tốn chút thời gian, thích hợp với những người không có việc làm giống như tôi đây này.” Thiên Ân nghiêng đầu qua, ánh mắt vô tội lại ngây thơ.

“Vậy tôi xin làm phiền cậu.” Thịnh Tâm Lan cười cười, nhớ đến tin nhắn Lưu Ngọc Hạnh đã gửi cho cô hồi lúc sáng cô đi ra khỏi nhà: “Đúng rồi, tối nay đến nhà tôi ăn lẩu đi, lần trước tôi vẫn còn chưa cảm ơn chuyện cậu quay video trong khách sạn đâu.”

Thiên Ân do dự mấy giây: “Nguyễn Anh Minh cũng đi hả?”

“Vẫn chưa nói với anh ấy, không biết là anh ấy có rảnh không nữa.”

“Được rồi, tôi đi.”

Thiên Ân sảng khoái gật đầu, nâng tài liệu ở trong tay lên: “Tôi đi làm việc trước.”

“Được, vất vả cho cậu rồi.”

Nhìn Thiên Ân rời đi, Thịnh Tâm Lan đột nhiên lại có một loại cảm giác vui vẻ giống như là con của mình đã trưởng thành có khả năng giúp đỡ mình làm việc.

...

“Cao tổng, đây là kiểu mới nhất trong cửa hàng của chúng tôi, của một nhà thiết kế nổi tiếng.”

Trong cửa hàng trang sức, nữ cửa hàng trưởng tự mình mang những hộp nhẫn kim cương ra đề cử, cười đến nổi ngay cả lợi cũng lộ ra.

Cao Khải nhìn lướt qua một loạt những kim cương ở trên cái bàn trước mặt, nhìn đến nỗi hai mắt cũng nhức nhói, quay đầu nói: “Anh cứ xem đi?”

Nguyễn Anh Minh ngồi ở bên cạnh đang chậm rãi uống trà, nghe vậy thì cũng không thèm ngẩng đầu lên một chút nào: “Bình thường.”

“Phải đấy!” Cao Khải lập tức nhíu mày không vui nói.

“Ngoại trừ kích cỡ lớn nhỏ không đồng đều, dáng dấp cũng không có gì quá khác biệt, anh nói xem những nhà thiết kế này đều sử dụng mấy tác phẩm đã lâu rồi, có thể lừa gạt được ai chứ?”

Cửa hàng trưởng lau mồ hôi lạnh, kiên trì giải thích.

“Cao tổng, nếu như anh có thời gian thì có thể tự mình thiết kế, nhưng mà anh không phải là muốn mua thành phẩm hả? Phần lớn thành phẩm đều có kiểu dáng nhất định, ngoại trừ kim cương lớn nhỏ thì cũng không có nhiều hoa văn gì khác.”

“Được rồi.” Cao Khải không nhịn được mà khoác tay, nhìn thoáng qua Nguyễn Anh Minh: “Anh Minh, không phải là tôi nói anh chứ, cái nơi như thế này mà anh cảm thấy bình thường thế mà anh cũng kêu tôi tới đây, anh không biết Ngọc Hạnh là một người bắt bẻ đến cỡ nào, không có dễ nói chuyện như là Thịnh Tâm Lan nhà các anh đâu, nếu như mà không chọn nhẫn kim cương tốt thì cầu hôn căn bản sẽ không có hi vọng.”

“Cậu có chọn tốt thì cũng chưa chắc có hi vọng đâu.” Nguyễn Anh Minh lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Chuyện cầu hôn tôi khuyên cậu nên suy nghĩ thêm một đoạn thời gian nữa, nếu không thì sẽ hoàn toàn ngược lại.”

“Anh cho rằng tôi đang nói đùa đó à? Đàn ông chân chính sẽ không dây dưa dài dòng đối với loại chuyện này đâu.” Cao Khải một mặt thề son sắt: “Tôi đã nói muốn kết hôn với cô ấy thì chính là muốn kết hôn.”

Nguyễn Anh Minh chẳng muốn phải nói nhảm về chuyện này với anh ta, nhìn lướt qua nhẫn kim cương ở trước mắt, giải thích nói.

“Vốn dĩ tiệm này cũng không chuyên chế tác thành phẩm, tôi khuyên cậu chờ thêm một đoạn thời gian nữa, một mặt là để cậu tỉnh táo thêm, một mặt khác là định chế ra nhẫn kim cương phải cần có thời gian, chọn trước một viên kim cương rời đi.”

Nói xong, Nguyễn Anh Minh nhìn cửa hàng trưởng một chút.

Cửa hàng trưởng lập tức hiểu ý, sắp xếp nhân viên đến két sắt ở trong phòng lấy kim cương rời.

“Có kịp không?” Cao Khải hoài nghi.

Nguyễn Anh Minh đặt ly trà xuống, nhắc nhở: “Tôi cảm thấy chắc là bây giờ chuyện mà cậu càng nên lo lắng hơn là Lưu Ngọc Hạnh căn bản cũng không suy nghĩ muốn kết hôn với cậu, đừng quên là lần trước sau khi hai người chia tay với nhau, đến bây giờ vẫn còn chưa làm hòa đâu.”

“Đó là bởi vì cô ấy luôn cảm thấy tôi không nghiêm túc với cô ấy, cho nên cũng không chịu nghiêm túc với tôi.” Cao Khải nghiêm mặt nói: “Lần này tôi cũng đã mua nhẫn kim cương rồi, xem xem cô ấy còn có cách nói nào nữa.”

Nhìn bộ dạng chắc chắn không nghi ngờ của Cao Khải, trong mắt của Nguyễn Anh Minh lóe lên một chút lo lắng rồi biến mất.

Từ nhỏ Cao Khải cà lơ phất phơ đã quen rồi, mười lăm tuổi đã bắt đầu ăn chơi trác táng trong các quán bar to nhỏ hoạt động về đêm ở Đông Lăng, gái gú ở bên người có vô số kể, cho dù là hiện tại có người phụ nữ xa lạ nào đó dẫn con cái tìm đến cửa, nói là của anh ta, thế thì cũng không có gì kỳ quái.

Một người như vậy đùa giỡn tình cảm đã quen, đợi đến lúc nghiêm túc thì thật sự không có ai tin tưởng nổi.

Hiện tại đổi thành bất cứ một người phụ nữ nào muốn có một cuộc sống yên ổn thì cũng sẽ không muốn gả cho anh ta, huống hồ gì Lưu Ngọc Hạnh có loại tính tình thà bẻ cong chứ không gãy, chỉ sợ không phải là một chiếc nhẫn kim cương là có thể giải quyết được.

Chỉ sợ là lần này Cao Khải sẽ bị ngã chổng vó.

Đang suy nghĩ, cửa hàng trưởng mang viên kim cương ra, trên lớp vải nhung màu đen rải rác những viên kim cương có kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, kỹ thuật cắt gọt tinh xảo và ánh sáng phát ra vô cùng rực rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.