Vừa nhìn là biết người đàn ông này là một người tâm địa rất sâu, nếu không có điều kiện trao đổi tương đương, chỉ sợ người khác có cho anh ta tiền thì anh ta cũng không muốn, Thịnh Tâm Lan đi thẳng vào vấn đề:
"Khi các người tới nhà họ Bao lần nữa thì nhớ mang tôi theo, cứ nói tôi là trợ lý. Sau khi thỏa thuận xong thì các người đề nghị đi dạo xung quanh nhà họ thêm lần nữa để nhìn xem có đồ dùng gì khác không, các người đi xem đồ đạc, còn tôi thì đi tìm người."
Tên đàn ông kia nhìn cô đăm đăm vài giây.
"Được."
Trợ lý của người đàn ông kia gọi anh ta là Lâm tổng, Thịnh Tâm Lan cũng giống như tên trợ lý kia gọi anh ta là Lâm tổng, cô đi phía sau bọn họ, lần này Thịnh Tâm Lan thuận lợi vào được nhà họ Bao, cái người phụ nữ vừa rồi mới đuổi Thịnh Tâm Lan đi vừa hay không có ở đây nên cũng bớt đi rất nhiều chuyện phiền phức.
Thịnh Tâm Lan nhìn kỹ tủ ngăn kéo, xác nhận không có nhìn lầm thì lén cho Lâm tổng một ánh mắt ra hiệu.
Lâm tổng nhìn về phía nhà họ Bao: "Cứ dựa theo giá cả mà các người nói đi."
Ông chủ bán đồ dùng nhà họ Bao vô cùng vui mừng, vội vàng đưa tay ra: "Vậy thì cảm ơn các người rất nhiều..."
Trợ lý đứng một bên hiểu ý, chắn trước mặt Lâm tổng bắt tay với ông chủ nhà họ Bao.
"Cứ vậy đi, nửa giờ nữa tiền sẽ vào tài khoản của ông, lát nữa sẽ có người đến mang tủ ngăn kéo đi, thời gian vẫn còn sớm, chúng tôi muốn xem chỗ của ông còn có đồ đạc gì khác nữa, được không?"
"Được, đương nhiên là được."
Ông chủ nhà họ Bao ước gì bọn họ mua thêm vài món nữa.
Lâm tổng ra tay hào phóng, ở chỗ này người tới xem tủ ngăn kéo không ít, nhưng không ai trả nổi cái giá của anh đưa ra cả.
Thịnh Tâm Lan đi theo trợ lý và Lâm tổng vào sâu trong sân sau, giả vờ như xem đồ gia dụng, sau đó nhanh chóng lướt qua bước vào sân sau, ông chủ nhà họ Bao cũng theo sau, giải thích nói:
"Nơi này là chỗ ở của em trai tôi, đồ đạc của nó còn mới tinh nên chẳng có gì để nhìn cả."
Thịnh Tâm Lan lại cười nói:
"Có phải chỗ này cất giữ bảo bối gì nên ông chủ Bao đây không cho Lâm tổng của chúng tôi thấy đúng không?"
"Sao có thể chứ?" Ông chủ Bao vội vàng xua tay, bất đắc dĩ nói: "Tôi nói thật đó, nếu cô không tin thì cứ xem tự nhiên, hazz tôi chỉ sợ làm lãng phí thời gian của các vị thôi?"
Thịnh Tâm Lan đứng cách đó không xa, trợ lý Lâm tổng bĩu môi, nói thầm: "Đúng là cô ấy thật sự coi bản thân là thư ký mà, ra dáng phết."
Mới vừa nói xong thì lập tức cảm thấy ớn lạnh cả người, vừa ngẩng đầu thì thấy Lâm tổng mặt không đổi sắc đang nhìn chằm vào anh ta: "Nếu cảm thấy phiền phức thì lần sau bảo thư ký Đơn tới."
Trợ lý vội giật hết cả mình, vẻ mặt ngượng ngùng: "Ý của tôi không phải vậy đâu."
"Vậy đừng vô nghĩa nữa."
Thịnh Tâm Lan vừa mới bước vào sân sau thì đã ngửi thấy một mùi sữa nồng nặc, ông chủ Bao đứng bên cạnh giải thích: "Em trai tôi là một đầu bếp bánh ngọt, vừa nghỉ hưu trở về, quen làm mấy thứ này, hương vị có thể ngấy chết người, nếu không thì chúng ta tới chỗ khác nhìn đi."
"Làm bánh ngọt à?" Thịnh Tâm Lan ra vẻ kinh ngạc: "Có làm sẵn cái nào không? Vừa hay Lâm tổng của chúng tôi còn chưa ăn gì, nếu có sẵn thì chúng tôi có thể mua một ít mang đi để ăn trên đường."
Ông chủ Bao vội vàng xua tay: "Ây nha, mua cái gì mà mua chứ, trực tiếp lấy bánh ngọt cho các vị mang đi là được chứ gì? Lâm tổng, ngài muốn ăn vị gì? Thích ngọt hay là thích mặn vậy?"
Lâm tổng nhìn Thịnh Tâm Lan, trên mặt viết lên hai chữ khó hiểu.
Cô gái này dám lấy anh ra làm cái cớ để nói chuyện, từ đầu tới cuối anh chưa từng nói muốn ăn gì, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, da mặt đúng là dày thật.
Thịnh Tâm Lan lại chớp mắt nhìn anh, dường như tin chắc anh sẽ phối hợp với cô.
Trợ lý đứng bên cạnh sớm đã nhìn không được nữa, đang muốn nói chuyện thì giọng nói lạnh lùng của người kế bên vang lên: "Đưa chúng tôi đi xem đi."
Trợ lý kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Lâm tổng chằm chằm một hồi, khiếp sợ không thôi.
Ông chủ vậy mà lại phối hợp với cô gái này?
Thịnh Tâm Lan cho anh một cái ánh mắt cảm ơn, thầm nghĩ, người đàn ông này thật sự rất tinh tế, chỉ nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô thôi là có thể biết được người cô muốn tìm đang ở trong bếp.
Bao Đại vô cùng nhiệt tình dẫn ba người vào phòng bếp, mùi thơm nồng của bánh mì và sữa từ đây bay ra, vừa bước vào nhà đã cảm thấy bên trong nóng nực còn hơn bên ngoài.
Thịnh Tâm Lan nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang nhào bột trong bếp, chính là thầy Bao, nhìn như vậy hình như như đã hoàn toàn bình phục.
"Bao nhị, Lâm tổng tới mua đồ gia dụng, anh dẫn họ tới xem em làm bánh mì, rồi để cho họ một ít bánh ngọt để dành ăn trên đường."
Thầy Bao ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ thuận miệng nói:
"Được chứ, các người cứ lấy tự nhiên đi."
Bao Đại chỉ vào cái lò nước trên bàn: "Lâm tổng, mời anh đi bên này."
Có rất nhiều loại bánh ngọt, tất cả đều là đặc trưng của khách sạn Thịnh Đường, thầy Bao đột ngột rời đi, khách sạn phải tìm cách tìm thêm một đầu bếp bánh ngọt về, cũng rất gian nan.
"Lâm tổng, anh tính ăn loại nào." Thịnh Tâm Lan thuận miệng giới thiệu với Lâm tổng: "Cái bánh hình con vịt này trông cũng ngon lắm, trước kia chỗ tôi đi công tác cũng từng làm loại bánh này, rất ngon đấy."
Vừa dứt lời, từ chỗ thầy Bao truyền tới một tiếng "Loảng xoảng", hình như có cái gì rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, mọi người theo âm thanh nhìn lại thì thấy dụng cụ sàng bột rơi trêm mặt đất, trên sàn dính đầy bột trắng.
Thầy Bao thất thần đứng yên một chỗ, nhìn Thịnh Tâm Lan, gương mặt phong sương tràn ngập sự khiếp sợ.
"Quản lý Thịnh sao?"
Bao Đại nhướng mày: "Bao nhị, em sao vậy? Khiến tôi hết cả hồn."
Thịnh Tâm Lan nhíu mày, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Thầy Bao?"
Một lát sau, trong phòng khách ở hậu viện, thầy Bao rửa sạch tay bước ra, trong phòng rất im lặng, có thể nghe thấy tiếng kêu của vợ thầy Bao ở ngoài sân đang cho gà ăn.
Lâm tổng và trợ lý đều rời đi, sau khi biết Thịnh Tâm Lan quen biết với thầy Bao thì Bao Đại cũng không hỏi gì nhiều, đưa mọi người ra ngoài trước, ở sân sau chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Quản lý Thịnh, cô đã từ chức rồi hả?"
"Cứ coi như vậy đi, bởi vì xảy ra chuyện hỏa hoạn mà tôi lại là người phụ trách chính nên chú cũng thấy đấy, hiện tại thì tôi theo Lâm tổng."
Nhắc tới chuyện hỏa hoạn, hình như thầy Bao có hơi khẩn trương, luôn sờ túi quần, qua một lúc lâu sau mới lấy ra một bao thuốc, hút một điếu chuẩn bị châm lửa thì tiếng chửi bới của vợ ông vang lên ở ngoài.
"Hút hút hút, hút cho chết luôn đi.”
Thầy Bao lộ ra vẻ xấu hổ, do dự nửa ngày cuối cùng cũng cất điều thuốc vào hộp, ngại ngùng nói:
"Đúng là trùng hợp thật, tôi còn nghĩ là cô cố ý tới tìm tôi."
"Vì sao tôi lại cố ý tới tìm chú chứ?"
Thịnh Tâm Lan làm ra dáng vẻ khó hiểu, nhìn thoáng ra ngoài cửa: "Đúng rồi, đó là vợ của chú à, lúc sáng tôi có gặp qua một lần, sao thím lại nói với tôi là thím ấy không biết chú?"
Thầy Bao ngẩn ra, trong nhất thời không tìm ra được lý do, sau một lúc lâu mới khó khăn nói: "Chúng tôi cãi nhau, cô không nhìn ra sao?"
"Bởi vì chuyện chú hút thuốc à? Đúng là đáng mắng lắm, lần này tổn thất mà chú gây ra cho công ty không hề nhỏ, riêng tiền thiết bị cũng lên tới hàng chục tỷ."
Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan rất thản nhiên, hệt như chuyện đang nói không hề liên quan tới cô vậy.
Nghe nói như thế, thầy Bao càng thêm cúi thấp đầu, mờ mịt tới nổi có thể thấy được vẻ mặt phức tạp của ông, trong ánh mắt chất chứa một mảnh lo lắng, âm u không nói thành lời.
"Được rồi, tôi còn phải giúp Lâm tổng xem xét đồ đạc nữa, đi trước đây."