“Chị, chị quen anh ta à?” Phan An tỏ vẻ cảnh giác.
“Chị?” Trong mắt Lâm Mộ Nham đầy ý cười.
Thịnh Tâm Lan thở dài bất đắc dĩ: “Tiểu An, em để lộ rồi.”
Cô nói với Lâm Mộ Nham mình đã có chồng chưa cưới, nhưng không nói người ấy là ai, một tiếng “chị” này của Phan An đã để lộ mối quan hệ, cũng không thể trách anh.
Trẻ con vẫn còn quá ngây thơ.
“Mọi người nói chuyện đi, tôi với Ngọc Hạnh qua bên kia.”
Thịnh Tâm Lan lúng túng sờ mũi, kéo Lưu Ngọc Hạnh đi.
Giữa ban ngày ban mặt, Lâm Mộ Nham cũng không thể làm gì Phan An, nhưng cô với Lưu Ngọc Hạnh ở đây cũng rất xấu hổ, hai người đi ra chỗ khác thì hơn.
Thịnh Tâm Lan vừa đi, Phan An đã tức giận trừng mắt nhìn Lâm Mộ Nham, anh cũng muốn đi.
“Cậu không muốn biết tôi và Thịnh Tâm Lan quen nhau thế nào sao?”
“Không.”
“Cậu cảm thấy một người mà cậu ghét trở thành bạn trai cậu khiến cậu không thể chấp nhận được, hay là trở thành anh rể mới khiến cậu không thể chấp nhận được hơn?”
“Ý anh là gì?” Phan An dừng lại, quay đầu nhìn bức ảnh trong điện thoại Lâm Mộ Nham.
Ánh mắt anh lập tức trở nên cảnh giác, túm lấy cổ áo Lâm Mộ Nham, thấp giọng nói: “Tôi cảnh cáo anh đừng tới gần chị tôi, nếu không tôi không khách sáo đâu.”
“Ồ?” Lâm Mộ Nham mặc cho anh túm cổ áo mình, cũng không giãy dụa, thản nhiên đút hai tay vào túi quần, gọng kính vàng khúc xạ ánh sáng lạnh lẽo, hứng thú hỏi.
“Tôi muốn nghe xem cậu không khách sáo thế nào?”
Phan An giận không có chỗ trút ra.
“Tôi sẽ vạch trần anh là một kẻ đồng tính biến thái đáng chết, tới lúc đó phóng viên nhất định sẽ đưa tin. Anh đừng quên anh còn có vợ trước và con, anh là đồng tính nam kết hôn lừa gạt tình cảm phụ nữ. Sau khi tin này bị lộ, anh nghĩ công ty anh sẽ không bị ảnh hưởng chắc?”
“Trước khi tin tức bị lộ ra ngoài, tôi sẽ trao lại vị trí tổng giám đốc cho em trai mình.”
Lâm Mộ Nham nhìn thiếu niên trước mặt, giống như một con sói xám nhìn chú thỏ nhỏ, tâm lý cũng cực kỳ thoải mái.
“Hơn nữa sau khi những tin này của tôi bị lộ, tôi sẽ thuận nước đẩy thuyền tuyên bố cậu là người yêu tôi, cậu có thể cùng nghỉ hưu với tôi.”
“Có cái con khỉ.” Mặt Phan An lập tức tái xanh: “Con mẹ nó, ai là người yêu của anh?”
“Tôi rất thích cậu thô lỗ mắng người như thế này.”
Phan An tức đến mức lồng ngực sôi trào, không nói được câu phản bác nào.
“Nếu bình tĩnh lại rồi thì nghe tôi nói đôi câu được không?”
Lâm Mộ Nham đưa tay vỗ vai anh: “Tôi sẽ không động vào chị cậu, nhưng cậu phải chung sống hoà bình với tôi.”
“Tôi là một người đàn ông bình thường.”
Phan An nhanh chóng hất tay anh ta ra, lùi về sau hai bước, vẻ mặt đề phòng: “Những điều anh đang nghĩ là không có khả năng.”
“Tôi cũng là một người đàn ông bình thường.”
Lâm Mộ Nham nhún vai, hành động kiểu côn đồ nhưng lại có vẻ lười biếng tao nhã: “Hôm đó là tai nạn thôi, tôi uống nhiều quá.”
Phan An nhìn anh ta với vẻ rất nghi ngờ: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì ngày đó anh chỉ uống nửa ly rượu vang.”
Anh tốt bụng đưa anh ta về nhà, ngược lại còn bị lợi dụng, nghĩ đến đây Phan An lại thấy đau đầu.
Nghĩ cho sự an toàn của Thịnh Tâm Lan, anh hít sâu một hơi rồi nói: “Thế này đi, tôi có thể đồng ý làm bạn bè với anh, nhưng anh không được lại gần chị tôi.”
“Tôi không thiếu bạn.” Lâm Mộ Nham cười như không cười nhìn anh: “Mục đích tôi đến gần cậu là gì, trong lòng cậu biết rõ, cậu muốn nhắm một mắt mở một mắt, nhưng tôi không muốn.”
Giới kinh doanh đã đủ phiền phức rồi, về tình cảm, anh ta đã quen thẳng thắn, không thích sự giấu giếm.
“Vậy anh muốn thế nào?” Phan An cắn răng, mặt đỏ bừng.
“Hẹn hò với tôi, như người yêu.”
“Anh…”
“Không có sự lựa chọn thứ hai.” Lâm Mộ Nham bưng ly rượu từ tay người phục vụ đi ngang qua, xoay người đi về phía Thịnh Tâm Lan, bỏ lại một câu.
“Thời gian này hẳn là chị cậu đã chia tay Nguyễn Anh Minh, thật tình cờ em gái tôi lại có chút quan hệ với Nguyễn Anh Minh. Chỉ cần tôi đổ dầu vào lửa thì chuyện tình cảm của anh ta sẽ thay đổi, tôi cho cậu thời gian một tối để suy nghĩ, khi bữa tiệc kết thúc thì nói cho tôi câu trả lời.”
Phan An giận run người đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Lâm Mộ Nham sải bước đi về phía Thịnh Tâm Lan, anh không ngăn cản được, quay đầu lại thì thấy một bóng người quen thuộc vừa đi vào sảnh tiệc.
Là Nguyễn Anh Minh.
Dưới ánh mắt của mọi người, anh và Lâm Mạn Hàm sóng vai đi vào, Lâm Mạn Hàm khoác tay anh giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Phan An nhíu mày, vô thức nhìn về phía Thịnh Tâm Lan, lòng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
May mà Thịnh Tâm Lan đang nói chuyện với Lâm Mộ Nham, không chú ý thấy Nguyễn Anh Minh.
Vừa mới thở phào được một chút, anh lại thấy nghẹt thở hoảng sợ.
Tên đồng tính đáng chết Lâm Mộ Nham kia, lừa vợ trước sinh con cho anh ta không nói, bây giờ còn định lừa chị anh? Đúng là không biết xấu hổ.
“Anh Minh, anh em nói lát nữa sẽ qua uống rượu với anh đó, đã mấy ngày rồi không gặp anh.”
Lâm Mạn Hàm rúc vào người Nguyễn Anh Minh, giọng điệu thân mật.
Nguyễn Anh Minh lại hơi lơ đễnh, vừa vào cửa không lâu anh đã thấy Thịnh Tâm Lan và Lâm Mộ Nham đang đứng cùng nhau, bước chân anh dừng lại một chút, lông mày cau lại.
Lâm Mạn Hàm nhìn theo ánh mắt Nguyễn Anh Minh, cô ta cũng nhìn thấy cảnh này rồi lộ vẻ khó hiểu: “Không phải Thịnh Tâm Lan sao? Sao anh em lại…”
Nói được một nửa, cô ta bỗng nở nụ cười: “Nói mới nhớ, quản lý Thịnh là mẫu người anh em thích đó.”
“Không phải anh em đã kết hôn sao?”
Giọng của Nguyễn Anh Minh vang lên từ bên cạnh, với vẻ không vui rõ ràng.
“Anh không biết à?” Lâm Mạn Hàm ngẩng đầu nhìn anh: “Chị dâu em sinh cháu gái em rồi sang Mỹ, hai người ly hôn cách đây năm năm rồi, chỉ là không công khai mà thôi, đến ba mẹ cũng mới biết, gần đây họ đang giục anh trai em tìm người khác đó.”
Lông mày Nguyễn Anh Minh càng nhíu chặt hơn, trong mắt anh in bóng Lâm Mộ Nham và Thịnh Tâm Lan đang cười đùa tán gẫu. Lòng anh như có một viên đá đè nặng làm cho anh hoảng sợ.
Anh cứ tưởng tuần này cô ra ngoài giải sầu, cơn giận cũng sẽ qua đi, không ngờ cô lại rất có bản lĩnh, chớp mắt đã câu được Lâm Mộ Nham. Thấy cô như vậy, chắc cô không bận tâm chuyện quá khứ mà rất vui vẻ nhỉ?
“Anh Minh, anh hai em đến rồi.”
Bên tai vang lên tiếng nói nhắc nhở của Lâm Mạn Hàm.
“Anh có chút chuyện, lát nữa nói sau.”
Nguyễn Anh Minh rút tay ra, bỏ Lâm Mạn Hàm lại rồi rời đi.
Nhìn theo hướng anh đi, Lâm Mạn Hàm cắn môi, ánh mắt mờ mịt.
Nguyễn Anh Minh chưa đi được hai bước thì bị một người vừa bước ra từ đám đông chặn lại, là mẹ Lâm Mạn Hàm.
“Anh Minh, cuối cùng cháu cũng tới, bác trai đợi cháu lâu lắm rồi đó.”
“…”
Hai chữ “Anh Minh” vang lên cách đó không xa, Thịnh Tâm Lan vô thức nhìn về nơi phát ra âm thanh, cô trông thấy một người phụ nữ duyên dáng ưu nhã đang nói chuyện với Nguyễn Anh Minh, dáng vẻ rất thân thiết, nhiệt tình.
Cùng lúc đó, giọng nói bình thản của Lâm Mộ Nham vang lên.
“Đó là mẹ tôi, à đúng rồi, chắc cô vẫn chưa biết, quan hệ của mẹ tôi với Nguyễn Anh Minh rất tốt, giống như mẹ con vậy.”