Lãi Được Bé Yêu

Chương 188: Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa ly hôn



“Ban đầu cô ta uống say ở quán bar, lên giường với một người đàn ông xa lạ, còn có con, đến cả cha đứa bé là ai cũng không biết, thì đã sinh đứa bé ra, vì muốn giấu diếm những chuyện này, cô ta giấu người nhà, ra nước ngoài, vừa đi chính là sáu năm, không hề liên hệ với người nhà, không có trình độ học vấn, không có công việc, cô ta ở nước ngoài sáu năm vẫn sống tốt như vậy, sống sót bằng cách nào, không khó để hiểu, đúng không?”

Thịnh Tâm Nhu cực kỳ độc ác nói.

Ánh mắt của Nguyễn Minh Anh lộ ra mấy phần không vui: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cô?”

“Đương nhiên, có lẽ anh không tin những lời tôi nói này, nhưng anh hoàn toàn có thể điều tra, cô ta là sinh viên của một trường đại học y danh tiếng, tiền đồ vô lượng, vì sao lại lựa chọn vội vàng xuất ngoại? Nếu như cô ấy sống ở nước ngoài rất tốt, vậy thì vì sao lại về nước? Chẳng lẽ không phải là vì người bảo vệ cuộc sống của cô ta ở nước ngoài đã không còn, cho nên mới trở về tìm kiếm nơi che chở mới hay sao? Cô ta cũng không thanh cao như anh nghĩ.”

Nguyễn Minh Anh đứng lên, sửa sang ống tay áo, giọng nói rất lạnh lùng:

“Cô cần phải xác định là tôi không giúp đỡ cô ấy ở sau lưng, chỉ vì mục đích khiến cho bản thân có thể thừa kế càng nhiều gia sản hơn, thì lời cô nói, tôi đều sẽ không tin một chữ nào cả, mười phút, cô làm lãng phí thời gian của tôi đủ nhiều rồi.”

Nhìn bóng lưng của Nguyễn Minh Anh, trên mặt Thịnh Tâm Nhu lúc xanh lúc trắng, nhưng cuối cùng cô ta cũng định thần lại, cô ta cười lạnh oán thầm, cũng không tin là sau khi Nguyễn Minh Anh nghe cô ta nói những lời như vậy mà không đi điều tra, chỉ cần anh điều tra, thì sẽ phát hiện tất cả những lời cô ta nói cũng không phải là bịa ra, mà đều là sự thật.

Thịnh Tâm Lan lúc trước ngoài ý muốn mang thai là sự thật, cũng đã sinh con, một con nhóc hơn năm tuổi sống sờ sờ, cô không rên một tiếng trốn đi nước ngoài cũng là sự thật, trên dưới Nhà họ Thịnh đều biết, về phần ở nước ngoài có dính vào đàn ông hay không, cô ta cũng đã điều tra, cho dù tư liệu đã bị sửa đổi, cho dù sự việc có che dấu hoàn hảo đến đâu cũng sẽ có lỗ hổng, thời đại tin tức, muốn điều tra cái gì mà không thể điều tra được chứ? Chỉ cần có tiền.

Cố Duy, chỉ cần Nguyễn Minh Anh điều tra được người đàn ông này, tất cả mọi thứ sẽ khác.

Gia sản nhà họ Thịnh, đã đâm lao thì phải theo lao, cô ta nhất định phải có được.

Thịnh Thanh Sơn hôn mê một tuần lễ mới tỉnh lại.

Bệnh viện đã chuyển ông ta đến phòng bệnh bình thường.

Thịnh Tâm Lan bởi vì nguyên nhân đã từ chức, vừa vặn cũng nhàn rỗi, mỗi ngày đều tới thăm ông ta, cũng đưa cả Thịnh Ái Linh đến, thứ bảy này con bé không có tiết học bơi lội.

“Tới đây, để ông ngoại nhìn xem.”

Thịnh Thanh Sơn vỗ vỗ vị trí bên cạnh, vẫy tay với Thịnh Ái Linh, biểu cảm rất hiền lành.

Thịnh Tâm Lan đang gọt táo, nghe vậy đưa cho Ái Linh một miếng: “Đi đi, cầm cho ông ngoại một miếng.”

Ái Linh ngoan ngoãn gật đầu, giơ quả táo đến trước mặt Thịnh Thanh Sơn, ngọt ngào nói: “Ông ngoại, ông ăn táo đi, ngọt lắm.”

Thịnh Thanh Sơn mặt mày hớn hở: “Táo mà Ái Linh cho ông chắc chắn sẽ ngọt.”

“Mẹ cũng nói như vậy.”

Ái Linh mở to mắt nói: “Ngón tay của Ái Linh có phép thuật mà.”

Thịnh Tâm Lan bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi, con ăn của con đi, khen con một câu mà con sắp bay lên trời rồi, líu ríu không ngừng, ông ngoại phải nghỉ ngơi.”

“Không có việc gì.”

Thịnh Thanh Sơn lắc đầu: “Khó có lúc ba có thể nói chuyện với cháu gái như bây giờ, lần phẫu thuật này của ba rất đáng giá.”

“Ba.” Thịnh Tâm Lan nhíu nhíu mày.

“Được rồi, không nói cái này nữa, vài ngày nay con không nghỉ ngơi tốt đúng không, hiện tại ba đã không có việc gì, con đừng ở bệnh viện nữa, khuya thì về nhà nghỉ ngơi đi, ban ngày còn phải đi làm mà.”

“Con đã từ chức, bây giờ còn chưa xác định làm việc ở đâu, không có việc gì.”

Thịnh Tâm Lan trả lời trực tiếp, Thịnh Thanh Sơn lại sửng sốt một chút:

“Vì sao lại từ chức?”

Rất nhanh ông ta đã nghĩ đến một điểm: “Con cãi nhau với tổng giám đốc Nguyễn của Thịnh Đường?”

“Không liên quan đến anh ta.”

Thịnh Tâm Lan hít sâu một hơi: “Bỏ đi, chuyện này ba cũng đừng quan tâm, thân thể quan trọng hơn, con sẽ tự xử lý.”

“Người trẻ tuổi yêu đương, cãi nhau đều là chuyện bình thường, Tâm Lan, đừng quá so đo.”

Thái độ của Thịnh Thanh Sơn lại ngược lại bình thường, bảo cô nên nhượng bộ, không biết là đang lo lắng cái gì.

“Cốc cốc cốc”

Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, đánh gãy lời mà Thịnh Thanh Sơn chưa nói xong.

“Ai vậy?”

Thịnh Tâm Lan đứng lên, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da đứng ở cửa phòng bệnh.

“Luật sư Tần.”

Cô chào hỏi.

Luật sư Tần là cố vấn pháp luật của Thịnh Thanh Sơn, hai ngày này đã đến bệnh viện mấy lần, dường như là đang bàn về vấn đề cổ phần của công ty, cũng không tránh né cô, nhưng Thịnh Tâm Lan tự mình muốn tránh hiềm nghi, mỗi lần đều né tránh.

“Vậy hai người trò chuyện đi, con đi trước.”

Thịnh Tâm Lan vẫy tay về phía Ái Linh: “Ái Linh, đến đây nào, ông ngoại phải làm việc, đi trước với mẹ.”

“Ông ngoại, vậy cháu đi đây, tạm biệt ông.”

Thịnh Ái Linh rất lễ phép chào Thịnh Thanh Sơn, lại vẫy tay với Luật sư Tần, lúc này mới đi theo Thịnh Tâm Lan.

Phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại.

Luật sư Tần cười cười:

“Tổng giám đốc, con gái của cô hai rất ngoan ngoãn, dáng dấp cũng rất giống với cô hai.”

“Đúng vậy, giống nhau như đúc với Tâm Lan khi còn nhỏ.”

Thịnh Thanh Sơn dường như có chút cảm khái, cúi đầu trầm mặc mấy giây: “Nói chuyện chính sự đi, thời gian không đợi người.”

“Vâng.”

Luật sư Tần trải văn kiện mà ông ta mang đến ra bàn: “Dựa theo yêu cầu của ngài, toàn bộ một 1500 tỷ tài chính đều đã đầu nhập xong xuôi, di chúc cũng căn cứ theo yêu cầu của ngài mà sửa đổi xong, xác định với ngài một chút, tất cả bất động sản trên danh nghĩa của ngài đều chuyển dời đến danh nghĩa của Vu Cẩm Hà.”

“Ừ.”

Thịnh Thanh Sơn gật đầu một cái, động tác nhẹ nhàng này không biết vì sao nhìn có chút cố hết sức.

Thịnh Thanh Sơn cũng chỉ năm mươi tuổi, lại giống như là người già ở tuổi xế chiều, ánh mắt đục ngầu ảm đạm đã mất đi tất cả khát vọng với cuộc sống.

“Cứ như vậy đi, đợi sau khi tôi đi rồi, tuyên bố phần di chúc này trước mặt mọi người.”

“Ngài yên tâm, tôi sẽ làm tốt chuyện này, ngài cũng không nên nản chí, không phải bác sĩ nói có thể khống chế bệnh tình sao? Ngài phải phối hợp trị liệu, giữ tâm trạng tốt một chút.”

“Tôi sẽ cố gắng.” Thịnh Thanh Sơn gật gật đầu: “Tôi cũng muốn ở bên cạnh cháu ngoại và con gái của tôi nhiều hơn một chút.”

Hơn nửa đời người đã trôi qua, giây phút cuối cùng, người ở bên cạnh ông ta lại là con gái từ nhỏ đã có chút xa lạ, hai người khác hiện tại chỉ sợ còn đang lập mưu làm gì để hoàn toàn nắm giữ công ty ở trong tay mình đi

Vậy cứ theo như bọn họ mong muốn đi.



Đêm khuya, đèn nê ông dần dần sáng lên, chiếu sáng toàn bộ Đông Lăng, đặt thành thị xa hoa này ở trong một màu xanh đỏ.

Trên sân thượng tầng bốn cao nhất của biệt thự, gió đêm gào thét nhấc lên vạt áo ngủ tơ lụa của người đàn ông, rượu đỏ lắc lư ở trong chén rượu trong tay anh, chất lỏng màu đỏ giống như là một cái vực sâu lớn, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được sự cô độc.

Mưa gió nổi lên.

“Tổng giám đốc Nguyễn, đã điều tra ra.”

Trong điện thoại, giọng nói của Chu Phương rất bình tĩnh:

“Tư liệu của quản lý Thịnh quả thật đã sửa đổi, tình huống thực sự quả thật là cô ất đã kết hôn khi ở nước ngoài, thời gian là năm thứ hai khi cô ấy ra nước ngoài, cùng với một người đàn ông là Cố Duy, hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì? Nói tiếp đi.” Nguyễn Minh Anh nghe được người ở trong điện thoại do dự, lạnh giọng thúc giục.

“Hơn nữa tình trạng hôn nhân đến nay vẫn còn hữu hiệu, cô ấy chưa ly hôn, tình huống cụ thể tôi đã gửi đến email của anh, anh… Tự mình xem đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.