Lãi Được Bé Yêu

Chương 192: Tấm chi phiếu không này không tồi



"Tớ không quan tâm giá thị trường của cậu, ở chỗ tớ chính là giá hữu nghị."

Thịnh Tâm Lan dáng vẻ ỷ lại, lôi cánh tay Lưu Ngọc Hạnh không buông, "Tớ mời cậu ăn một năm vịt quay cũng không ghê gớm gì."

"Cậu mời tớ ăn mười năm cũng không bằng tiền tớ làm một bộ quần áo."

Lưu Ngọc Hạnh điên cuồng trợn trắng mắt, "cậu không khác gì kẻ lừa gạt vơ vét tài sản."

"Đây không phải là vì nghèo sao? Tớ đi Thanh Vân nhìn rồi, chỉ một tòa công xưởng nhỏ đã bị phá, như bộ khung không, đồ vật ngổn ngang, người cũng không đủ, nếu cậu không giúp tớ, nhà thiết kế nào chịu tới chứ, bao nhiêu tiền người ta cũng không chịu nha."

"Ai ui thật là, còn khóc nghèo với tớ nữa..."

Mặt Lưu Ngọc Hạnh đầy chê bai, "Có bản lĩnh lấy số tiền gửi trong ngân hàng lấy ra tớ nhìn một chút, tớ sợ là chỉ là số lẻ của cậu thôi."

"Cậu có giúp không." Thịnh Tâm Lan buông lỏng tay, "Không giúp tớ tìm người khác."

"Giúp." Lưu Ngọc Hạnh bĩu môi một cái, "Tớ có nói không giúp sao? Không trả tiền cũng giúp, dẫu sao chị đây bây giờ làm nhà thiết kế cao cấp chán rồi, muốn nghiên cứu một chút quần áo trang sức bình dân như cậu."

Thịnh Tâm Lan lúc này mới bật cười, giơ lên hai ngón tay.

"Sau khi đưa ra thị trường, tớ cho cậu 20% cổ phần danh nghĩa."

"Tấm chi phiếu không này không tồi."

"..."

Đối với Thịnh Tâm Lan nói ra yêu cầu này, thật ra thì lúc bắt đầu Lưu Ngọc Hạnh không suy nghĩ nhiều, cô có phòng làm việc của mình, bình thường cũng sẽ tạm thời hợp tác và các xí nghiệp quần áo khác ký hạng mục hợp đồng làm túi bên ngoài, có thể nói rất nhàn tản, bạn thân muốn gây dựng sự nghiệp, chuyện giúp được lại trong phạm vi năng lực của cô, cô dĩ nhiên không thể từ chối.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Lưu Ngọc Hạnh đã đi theo Thịnh Tâm Lan đến địa điểm làm việc của Thanh Vân.

Địa điểm đẹp vô vàng, chung quanh chính là vòng thương nghiệp, hơn nữa còn là một tòa nhà đơn nhỏ ba tầng, núp ở trong cao ốc mọc như rừng, xuyên qua hai cái ngõ hẻm mới đến.

Đưa các cô đi xem nhà là một thanh niên hơn ba mươi, tướng mạo tuấn tú,

"Đây là Cố Khải, người phụ trách trước kia của Thanh Vân, đây là bạn tôi, cũng là nhà thiết kế chính sau này của chúng ta, Lưu Ngọc Hạnh."

"Chào nhà thiết kế Lưu."

"Gọi tôi Ngọc Hạnh là được."

Sau khi hàn huyên một hồi, Thịnh Tâm Lan để Cố Khải đi, tự mình mang Lưu Ngọc Hạnh đi vòng vo một vòng trong tòa nhà, "Cậu cảm thấy thế nào?"

"Muốn nghe lời nói thật sao?"

"Nói nhảm."

"Quá tồi tàn rồi." Lưu Ngọc Hạnh không chút khách khí bày ra ánh mắt xoi mói của người làm thiết kế như cô, "Tòa nhà này của cậu chắc là sau khi mẹ cậu không quản lí nữa cũng không sửa sang gì, phong cách từ lúc cải cách, vừa tiến vào làm cho người ta cảm thấy đây là đất sản xuất cải tạo lao động, sửa sang làm lại, tòa nhà này quá cũ rồi, dứt khoát làm thành phong cách công nghiệp đi."

"Nghe cậu."

"Còn nữa, người có thể đổi thì cũng đổi đi."

Lưu Ngọc Hạnh cau mày, "Người thì cắt móng tay, người thì chơi trò chơi, quá buông thả rồi, thà tốn thời gian trải qua đi uốn nắn bọn họ, không bằng đổi một nhóm người mới tới, người mới không biết nơi này vốn như thế nào, sẽ làm rất tốt."

"Được."

Thịnh Tâm Lan cúi đầu cầm bút ghi chép lại những điểm Lưu Ngọc Hạnh nói, dáng vẻ viết thoăn thoắt rơi vào trong mắt Lưu Ngọc Hạnh, cô bỗng nhiên có chút nghi ngờ.

"Không đúng, không phải cậu để tớ tới làm nhà thiết kế sao? Tớ sao phải quản nhiều chuyện của cậu như vậy?"

Thịnh Tâm Lan cười toe toét, khoác lên cánh tay Lưu Ngọc Hạnh.

"Đây không phải là người có năng lực làm nhiều việc sao, nhà thiết kế lớn Lưu?"

Lưu Ngọc Hạnh cảm thấy mình lọt hố rồi...

Thứ sáu, kết quả báo cáo thân thể của bệnh viện cuối cùng có rồi, bác sĩ thông báo khu nội trú, Thịnh Thanh Sơn có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi.

Vu Cẩm Hà và Thịnh Tâm Nhu gọi cả đống người nhà ngoại đến đón ông xuất viện, tiền hô hậu ủng.

"Anh rể, chị em mấy ngày nay thật sự lo lắng cho anh, lo lắng đến ăn cũng không ngon."

"Mắt dì cũng khóc đến sưng lên rồi."

"Chị họ rất lâu rồi không ra cửa, hỏi chị ấy đều là ở bệnh viện, giờ anh có thể coi như là khỏi rồi."

"..."

Trong phòng bệnh một đống người thân hòa thuận vui vẻ, Thịnh Tâm Lan cau mày đứng ở cửa giống như một người ngoài, do dự một hồi, xoay người rời đi.

"Sao không đi vào đã đi?" Một giọng nữ trầm ổn truyền tới, Thịnh Tâm Lan sửng sốt một chút.

Ngẩng đầu lên thấy một thân ảnh mặc đồ xanh xám.

Thế mà lại là mợ.

"Sao mợ lại ở chỗ này?"

"Tới lấy thuốc." Mợ thần sắc nhàn nhạt, nhìn một cái về phía phòng bệnh nào nhiệt, "Tới đã tới rồi, sao không đi vào? Thấy nhà mẹ đẻ tiểu tam kia nhiều người? Con cũng không dám tiến vào?"

Thịnh Tâm Lan vẫn còn đang sợ run, cổ tay liền bị nắm.

Sự ấm áp từ lòng bàn tay mợ truyền tới, mang cô đẩy ra cửa phòng bệnh, cho đến khi xuyên qua đám người chặn ở cửa, đi tới trước giường bệnh.

"Thịnh Thanh Sơn, cứ như vậy để cho con gái ruột của anh đứng ngoài cửa, trong phòng bệnh lại là đầy một đám thân thích nghèo không biết từ nơi nào tới, anh đúng thật là giỏi."

Sắc mặt mọi người trong phòng bệnh đột nhiên đều thay đổi, bầu không khí lập tức trở nên giằng co.

Thịnh Tâm Nhu không vui, "Thịnh Tâm Lan cô làm cái gì đấy, tùy tùy tiện tiện đưa ai xông vào đây, còn hù dọa ba nữa..."

"Nơi này còn không tới phiên cô nói chuyện." Mợ liếc Thịnh Tâm Nhu một cái, trong mắt khinh miệt không cần nói cũng biết.

"Bà dám nói chuyện với tôi như vậy, ở đâu ra người phụ nữ đanh đá như bà..."

Lời còn chưa nói hết, "Bốp" một tiếng, trên mặt Thịnh Tâm Nhu bị một cái tát vang dội, đây là lần thứ hai cô ta bị đánh trong tháng này rồi, trên mặt vẫn hoàn toàn không dám tin, hồi lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

"Triệu Nam Bình, bà dựa vào cái gì đánh con gái tôi?"

Vu Cẩm Hà lập tức ngăn ở trước mặt con gái, rất sợ mợ cả động thủ lần nữa.

Mợ cả cười lạnh một tiếng, "Bà còn nhớ tôi tên Triệu Nam Bình, vậy bà chắc nhớ, hai mươi lăm năm trước, tôi đã làm gì để bà quỳ xuống trước mộ phần của Thư Mộng một đêm, hơn hai trăm cái tát kia chắc hẳn bà không thể quên được đi."

Trong nháy mắt nghe thấy những lời nói này, gần như tất cả mọi người trong phòng bệnh đều hít một hơi lãnh khí.

Hơn hai trăm cái tát, mặt không phải cũng bị đánh nát rồi sao?

Thịnh Tâm Lan cũng là lần đầu nghe nói chuyện này, không thể tin được nhìn Vu Cẩm Hà, chỉ thấy sắc mặt bà ta lúc xanh lúc trắng, khó chịu cực kỳ, cuối cùng nửa câu cũng không nói ra được, cắn răng nhìn về phía bên cạnh.

Thịnh Thanh Sơn ngồi ở mép giường, quần áo bệnh nhân đã thay ra rồi, trên người mặc áo POLO thoải mái và quần dài màu trắng đục, khi thấy mợ cả của Thịnh Tâm Lan, vốn là sắc mặt tái nhợt lại càng không còn chút huyết sắc nào.

"Nam Bình, đều đã qua lâu như vậy, cô cần gì phải..."

"Nam Bình không phải để ông gọi, bà Triệu hoặc bà Thư ông tùy ý, " Mợ cả sắc mặt lạnh hơn, "Hôm nay tôi tới nơi này, chỉ muốn hỏi ông một câu, ông tính cứ thế đi theo hai mẹ con bà ta, không có gì muốn nói với Tâm Lan sao?"

Thịnh Thanh Sơn cau mày, "Lời cảm ơn tôi đã nói rồi."

"Nói cám ơn?" Mợ giễu cợt,

"Vừa mở miệng được cháu gái tôi không biết ngày đêm chăm sóc ông một tháng, thật là biết tính toán, không hổ là thương nhân, làm sao, bây giờ khỏi bệnh rồi liền phủi mông rời đi, lại không tính nhận người con gái này?"

Vừa nghe lời này, Thịnh Tâm Nhu bụm mặt giậm chân, "Bà làm gì vậy? Bà muốn buộc ba tôi đưa tiền sao? Cái đuôi hồ ly lộ ra rồi, còn giả bộ thanh cao gì chứ?"

"Mèo hoang chó hoang từ đâu tới kêu loạn?" Mợ cả liếc một cái, nhìn Vu Cẩm Hà đến nỗi cả người phát lạnh, vội vàng kéo con gái, không để cô ta nói gì nữa.

Hồi lâu, Thịnh Thanh Sơn sâu kín khạc ra một hơi.

"Đây là chuyện của nhà họ Thịnh, bà Thư không cần quản nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.