Mấy ngày liên tiếp sau đó, Thịnh Ái Linh đều mượn cớ đi ra ngoài mua kem ly, lén lút hẹn gặp mặt với ông cụ ở trong quán cà phê, mỗi lần trở về đều mang theo mấy món quà nhỏ ở trong balô.
Thời gian lâu dài, Thịnh Tâm Lan dọn dẹp đồ vật ở trong nhà, tìm ra được không ít đồ chơi lạ lẫm.
“Cái vòng tay nàng tiên cá này là mua hồi lúc nào vậy?”
Thịnh Ái Linh đang loay hoay với món đồ chơi mới ở trên giường, nghe vậy thì mặt không đổi sắc nói: “Mua kem ly được tặng đó ạ.”
Thịnh Tâm Lan nhíu mày.
“Hoạt động của cửa hàng kem ly ở gần đây nhiều như vậy hả?”
Nghi ngờ thì là nghi ngờ, nhưng mà Thịnh Ái Linh cũng đã lớn rồi, cô cũng không lo lắng cô bé có thể làm ra chuyện gì xấu, chỉ là một vài món đồ chơi nhỏ mà thôi, cũng không quan trọng cho lắm, cho nên cũng không coi là cái gì.
“Đúng rồi, để chiều nay mẹ dẫn con đi đến nhà trẻ gần đây nhìn xem, con xem xem con thích chỗ nào. Mẹ nuôi của con đã giúp mẹ tìm cho con một trường học trước kỳ nghỉ hè ở trong nước, con cũng không thể cứ luôn ở nhà hoài có đúng không?”
Nếu như không phải hai ngày trước nói chuyện với người bạn tốt Lưu Ngọc Hạnh ở trong điện thoại có nhắc tới, bản thân cô đã bận đến quên rồi, còn phải sắp xếp chuyện đi học cho Thịnh Ái Linh.
Thịnh Ái Linh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Đầu tuần sau, mấy trường tiểu học ở gần đó cũng đã bắt đầu học rồi. Thịnh Tâm Lan dẫn theo Thịnh Ái Linh đi xung quanh mấy nhà trẻ không xa quan sát một chút, kết quả cái nào cũng tạm được.
Chủ yếu là do căn bệnh hen suyễn của Thịnh Ái Linh, cho nên Thịnh Tâm Lan chú trọng nhất đó chính là cơ sở y tế của trường học, nhưng mà các trường mẫu giáo bình thường ở trong nước thì lại không quan tâm nhiều đến vấn đề này, ở trong phòng y tế lớn mà ngay cả một bác sĩ truyền dịch cũng không có, cô chỉ hỏi vài câu liên quan đến kiến thức y khoa đơn giản, nhưng mà ít có người trả lời được, cô lập tức cảm thấy lo lắng không thôi.
“mẹ ơi, con muốn ăn món nhật.”
Đi ra từ trong nhà trẻ, Thịnh Ái Linh lôi kéo tay áo Thịnh Tâm Lan nũng nịu nói, lập tức xua tan đi không ít mây đen trên đỉnh đầu của cô.
“Được thôi, vậy ngày hôm nay chúng ta sẽ ăn món nhật.”
Bởi vì là thứ hai, cửa hàng món nhật không có nhiều người.
Sau khi vào thì nhân viên phục vụ trực tiếp sắp xếp cho cô một vị trí yên tĩnh ở gần cửa sổ, từ cửa sổ có thể quan sát được dòng xe cộ ở trong trung tâm, sau khi gọi xong đồ ăn thì hai mẹ con mắt lớn trừng mắt nhỏ đến ngẩn người.
“mẹ, thật ra thì con cảm thấy mẹ đã có thể đi làm được rồi.”
Thịnh Ái Linh chống cằm nhìn cô, trong lòng thì đang tính toán chuyện của mẹ.
“Sao vậy, mẹ nghỉ ngơi vài ngày nữa không được à?”
Cơ hội không cần làm việc mà cũng có tiền lương cũng không phải là ngày nào đều có, qua hết tuần này đi rồi nói tiếp.
“mẹ, mẹ nên nắm chắc cơ hội nha.”
“Nắm chắc cơ hội gì vậy?”
“Thì là ông chủ của mẹ đó! Vừa đẹp trai lại vừa có tiền, còn độc thân nữa, ở trong công ty chắc chắn là có rất nhiều cô gái xinh đẹp muốn theo đuổi chú ấy, mẹ mà không cố gắng nữa thì sau này con phải làm sao bây giờ đây.”
“Quỷ nhỏ này! Nói cái gì vậy hả?” Thịnh Tâm Lan trừng mắt nhìn cô bé, nhéo mũi của cô bé: “Con lấy đâu ra nhiều suy nghĩ như vậy hả, con cũng chưa từng nhìn thấy ông chủ của mẹ mà, sao con lại biết dáng dấp của người ta đẹp trai chứ?”
Thịnh Ái Linh đang trốn tập kích của Thịnh Tâm Lan, hai mắt bỗng nhiên sáng lên, vụt một phát bắn dậy từ trên ghế, liều mạng phất tay về phía xa xa.
“Chú ơi, ở chỗ này, chỗ này nè!”
Chú cái gì chứ?
Thịnh Tâm Lan thắc mắc nhìn về phía xa xa, trong khoảnh khắc nhìn thấy người đang bước tới, nụ cười cứng đờ bên khóe miệng.
Ở cổng của quán ăn nhật, một vóc người cao lớn đang ôm theo một đứa bé, một lớn một nhỏ, khí chất lạnh lùng trên hai khuôn mặt giống nhau như đúc, mang theo năm chữ “người sống chớ đến gần”, lúc này cũng dựa theo âm thanh mà nhìn về phía của cô.
Không phải là Nguyễn Anh Minh với lại cậu chủ nhỏ tính tình lớn nhà anh ta thì còn là ai nữa?
Đáng chết, vết thương của cô vừa mới hết, hiếm khi mới không lười biếng đi ra ngoài tản bộ một vòng, sao lại gặp phải anh ta vậy chứ?
Quan trọng hơn nữa là sao Ái Linh lại biết anh ta?