Lãi Được Bé Yêu

Chương 202: Tôi ghét nhất là bị người ta uy hiếp



"Cái gì?"

Thịnh Tâm Lan trợn trừng mắt như muốn chết lặng, thật lâu sau mới định thần lại.

"Anh nói như vậy thật sao?"

Tần Ba liếc cô một cái.

"Nhìn dáng vẻ của cô thì khi ấy cô không ở bên cạnh?”

Thịnh Tâm Lan siết chặt nắm tay, Lưu Ngọc Hạnh chết tiệt, lại lừa cô!

Chẳng trách trước khi cô đến, Lưu Ngọc Hạnh liên tục nói rằng đàn anh của cô ấy tính khí không tốt, nên để cô ấy làm xong công tác tư tưởng đã? Trong điện thoại không nói rõ nên mới xảy ra cớ sự này.

Nếu không phải Lưu Ngọc Hạnh lúc này đang mê man bất tỉnh nằm trong bệnh viện điều trị thì cô thật sự muốn gọi điện chửi một trận tơi bời.

Nhưng hiện tại...

"Anh Tần, anh xem tôi cũng đã đến đây rồi, hay là anh dành cho tôi vài phút, chúng ta cùng nói chuyện về việc hợp tác, dù anh đưa ra yêu cầu gì cũng ta cũng có thể thương lượng mà.”

Thịnh Tâm Lan ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng đang muốn phanh thây xẻ thịt Lưu Ngọc Hạnh.

"Không cần, vừa rồi tôi đã nói mình không có yêu cầu gì cả, tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”

"Không muốn thì chúng tôi cũng không miễn cưỡng nữa."

Nguyễn Anh Minh kéo Thịnh Tâm Lan lại, ý bảo cô đừng nói nữa: "Anh Tần, anh có phiền nếu chúng tôi nhìn ngắm nơi này một vòng không?"

"Cứ thoải mái đi, không có thứ gì đáng giá đâu."

"Tôi chưa từng đến những nơi như này nên hơi tò mò, tôi có thể vào trong nhà không?”

Không đợi Tần Ba định thần, Nguyễn Anh Minh đã bước vào nhà.

"Ai cho anh vào nhà tôi."

Tần Ba tức giận đuổi theo, anh ta hất tung cái ghế gãy ở cửa.

Nguyễn Anh Minh chỉ vừa mới bước qua ngưỡng cửa, đang đứng ở cửa nhà thì Tần Ba đã chắn trước mặt, giang hai tay như đại bàng đen.

Nhìn thấy tư thế này, Thịnh Tâm Lan sợ tới mức nghĩ rằng hai người định đánh nhau nên vội đứng chắn giữa cả hai: "Xin lỗi anh Tần, chúng tôi không cố ý, chúng ra ngoài đây…”

Trong không gian mờ mờ, khóe mắt Thịnh Tâm Lan cực kỳ nhanh nhẹn, bắt gặp được thứ gì đó đang nằm trên bàn.

Rải rác trên bàn là các bản nháp thiết kế, giấy vẽ trắng hoặc vàng, chì màu, các bản vẽ thiết kế quần áo khác nhau, mặc dù không có cái nào nào giống với phong cách của các cửa hàng lớn hiện nay, nhưng lại khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là nhớ ngay.

Lưu Ngọc Hạnh nói anh ta là một thiên tài, lúc đầu Thịnh Tâm Lan không tin nhưng giờ có vẻ như cô ấy đã đúng.

Sau khi sống ở nơi biệt lập này trong năm năm, thiết kế sẽ không bị xáo trộn bởi triết lý tiêu dùng hiện tại, các bản thảo thiết kế đều mới mẻ và tinh tế, không có ngoại lệ.

"Anh Tần, anh vẫn luôn thiết kế."

Thịnh Tâm Lan kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của cô rất thẳng thắn, nó áp chế tính khí của Tần Ba, anh ta cau mày, trầm giọng nói:

"Không liên quan gì tới các người, các người có thể đi được rồi."

"Nếu phong cách làm việc của ông chủ công ty trước của anh đã làm tổn thương anh thì tôi có thể đảm bảo rằng công ty tôi sẽ không bao giờ làm những điều như vậy, chúng tôi chỉ làm những thứ nguyên bản, không đạo nhái, hơn nữa anh có thể thiết kế bất cứ thứ gì anh muốn, tuyệt đối sẽ không bị bất cứ ai quấy rầy.”

Thịnh Tâm Lan nói chuyện với giọng điệu chân thành, cô nghe Lưu Ngọc Hạnh nói là bởi vì ông chủ trước theo đuổi thương mại hóa quá mức, cuối cùng quần áo xảy ra vấn đề, kết quả là công ty đều đổ toàn bộ lỗi cho nhà thiết kế nên Tần Ba lúc này mới nản lòng thoái chí rời khỏi giới thiết kế.

"Không cần."

Tần Ba thờ ơ: "Công ty của cô không phải là tổ chức từ thiện, và nhà thiết kế cũng không phải là một kẻ mộng tưởng. Nếu giữa lý tưởng và hiện thực luôn có khoảng cách thì hoặc cô chết hoặc tôi chết, không thể khác được.”

Nói xong, anh xoay người thu dọn bản thảo thiết kế trên bàn: "Các người đi đi.”

Trông dáng vẻ thì Tần Ba hoàn toàn không bị lung lay, anh đúng là lòng dạ sắt đá khiến Thịnh Tâm Lan rất hụt hẫng.

Nguyễn Anh Minh nghiêng đầu cô, cau mày rồi nói với bóng dáng cao lớn trong phòng:

"Nếu tôi nói, anh vẫn có thể ở lại đây tiếp tục cuộc sống mà anh luôn muốn có này, ngoại trừ việc thỉnh thoảng đưa cho chúng tôi bản thảo thiết kế thì cuộc sống của anh dường như chẳng có gì thay đổi thì sao?”

"Tôi không cần gây phiền toái cho chính cuộc sống của mình.”

Câu trả lời không ngoài dự đoán.

"Đi thôi." Thịnh Tâm Lan kéo tay áo Nguyễn Anh Minh.

Cô cũng không phải loại người thích làm khó kẻ khác, Tần Ba rõ ràng không muốn nhúng tay vào những chuyện này nữa, vậy thì tại sao lại đi ép buộc anh ta.

Nguyễn Anh Minh nắm ngược lại tay cô, chặn cửa như một bức tượng rồi đứng yên tại chỗ: "Đương nhiên, nếu anh Tần không đồng ý thì tôi cũng không thể đến đây vô ích một chuyện được, tôi dự định khai phá thị trấn Quan Hải thành một khu nghỉ dưỡng."

Vừa dứt lời, hành động sắp xếp bản vẽ của Tần Ba đột ngột dừng lại, sau khi xác định Nguyễn Anh Minh không phải đang nói đùa, sắc mặt anh ta đột nhiên trầm xuống.

"Thật ra cô có chuẩn bị trước khi đến, là chú Từ của tiệm tạp hóa nói với cô sao?"

Thịnh Tâm Lan biến sắc, sao có thể uy hiếp người ta như vậy chứ? Mua bán dù không thành nhưng vẫn còn tình người mà.

"Vị một kẻ vô danh như tôi mà các người thật sự phải làm quá lên như vậy sao.” Tần Ba cười nhạo, quẳng xấp giấy trong tay xuống cái “bạch.”

"Nhưng tôi ghét nhất là bị người ta uy hiếp."

"..."

"Các người có thể khai phá nơi này, trước khi các người khai phá xong tôi cũng có thể dọn đi nơi khác, nơi yên tích rất nhiều, đau chỉ có một Quan Hải này."

Đây là đâm lao phải theo lao, Thịnh Tâm Lan cảm thấy mình quả thực đã bị Nguyễn Anh Minh dắt mũi rồi.

Cô muốn cười nói đôi ba câu tốt đẹp nhưng còn chưa mở miệng đã bị Nguyễn Anh Minh cướp lời:

"Công ty tôi đang làm một dự án nghỉ dưỡng, thật trùng hợp, về mặt địa lý thì thị trấn Quan Hải này không tồi, là chủ tịch tập đoàn, lợi ích trước mắt lớn như vậy không có lý do gì mà không làm, nói đi thì cũng phải nói lại, chuyện này không liên quan đến cô ấy, tôi và cô ấy không cùng một công ty.”

Nguyễn Anh Minh liếc nhìn Thịnh Tâm Lan, trong mắt còn hiện lên ý cười khó hiểu.

"Ý định ban đầu của tôi là nếu anh ký hợp đồng với cô ấy làm nhà thiết kế thì nể mặt cô ấy, tôi sẽ từ bỏ ý định khai phá nơi này nhưng anh Tần dường như không coi trọng điều này.”

Tần Ba siết chặt nắm tay: "Anh ở đâu tới mà ăn nói đao to búa lớn vậy nhỉ?"

"Anh cũng đã từng làm việc tại Đông Lăng mà không nghe tên tôi cũng không nghe tên tập đoàn Thịnh Đường sao?"

Nguyễn Anh Minh nhìn anh ta mỉm cười: "Chính thức giới thiệu một chút, tôi tên là Nguyễn Anh Minh."

Thịnh Tâm Lan cảm thấy rất không hài lòng với hành vi ỷ thế hiếp người một cách trắng trợn này của Nguyễn Anh Minh, cô nghiến răng chịu đựng một lúc lâu, cuối cùng không thể nhịn được nữa đá anh một cú rồi mắng trong lúc anh đang rên rỉ:

"Nguyễn Anh Minh, anh xong chưa hả? Đây là việc của công ty tôi, anh có cần phải khuấy động không? Anh làm loạn rồi tôi cũng không thể quay về Thịnh Đường làm việc được.”

Tối hôm trước, Nguyễn Anh Minh hỏi cô có muốn quay lại khách sạn để làm việc không, nhưng cô từ chối.

Cô không ngờ tên này lại dùng thủ đoạn xúc phạm để cản trở cô chiêu mộ nhân tài! Quá xấu xa.

Sắc mặt Tần Ba cực kỳ bối rối.

Nói cách khác, sẽ không dễ dàng cho bất kỳ người đàn ông nào bị một người đàn ông khác làm bẽ mặt như vậy.

"Thực xin lỗi, anh Tần, tôi xin lỗi vì những rắc rối mà tôi đã gây ra cho anh, tôi đã dẫn theo một tên thần kinh đến đây.

Nói xong, Thịnh Tâm Lan liền hung hăng kéo tay áo Nguyễn Anh Minh:

"Đi."

"Chờ một chút." Phía sau truyền đến tiếng của Tần Ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.