Tần Ba còn phải xử lý một vài việc ở trấn Quan hải, đã hứa với Thịnh Tâm Lan sẽ xử lý xong mọi chuyện trong vòng một tuần rồi lập tức đi đến Đông lăng, Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh đi về trước.
“Lúc trước anh từng nói, năm năm trước còn có một người nắm giữ một phần quyền khống chế tập đoàn Thịnh Đường? Thật sao?”
Trong xe, Thịnh Tâm Lan hỏi.
Nguyễn Anh Minh cầm bánh lái, tập trung tinh thần nhìn phía trước, lúc nghe được những lời này cũng không dời lực chú ý đi, thuận miệng đáp.
“Nguyễn Kỳ Phong nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng lúc đó cậu ta chỉ học xong đại học chính quy trong nước là đã vào tập đoàn làm việc, tiền đề là đã từ bỏ cơ hội học lên thạc sĩ ở Yale, cho nên trước khi tôi về nước thì cậu tâ đã làm phó tổng giám đốc ở tập đoàn, trước lúc đó ông nội đã đánh giá cậu ta rất cao.”
Nhắc đến tên Nguyễn Kỳ Phong này, Thịnh Tâm Lan có ấn tượng rất sâu, hôm đó từng gặp mặt ở nhà tổ, là một người đàn ông trên dưới ba mươi, giống Nguyễn Anh Minh khoảng ba phần, hơi xinh đẹp và dịu dàng, lúc nào cũng mỉm cười nhìn người khác, nhưng rất khó để biết được anh ta đang nghĩ gì.
“Nhưng anh quay về, làm Nguyễn Kỳ Phong cảm nhận được uy hiếp.
“Lúc đầu khi tôi quay về chỉ làm cổ đông của công ty tham dự quyết sách của hội đồng quản trị, sau đó tôi có chút nghi ngờ về bộ phận tài vụ, ông nội cho người đi điều tra xong thì sắp xếp tôi tham dự vào việc quản lý công ty, lúc đó tôi cũng không có quyền lực bằng Nguyễn Kỳ Phong.”
Cho dù Nguyễn Anh Minh có tham gia vào việc quản lý hay không, chỉ cần anh về thì đã là một mối đe dọa lớn nhất, dù sao cả tập đoàn đều thuộc về ông cụ Nguyễn, nắm giữ nhiều cổ phần nhất, quyền khống chế cổ phần tuyệt đối nằm trong tay ông cụ, mà Nguyễn Anh Minh lại là cháu trai duy nhất của ông cụ, nếu như không có biến cố quá lớn thì sớm muộn gì tập đoàn cũng sẽ giao cho anh.
“Anh ta đã làm gì sao?” Thịnh Tâm Lan hỏi.
Nguyễn Anh Minh cười nhạo: “Không sai, anh ta đã làm vài việc, nếu không phải đã làm gì đó thì anh ta vẫn có thể giữ chức vụ giám đốc này mãi, dù sao thì anh ta cũng coi như là người nhà họ Nguyễn, trong mấy năm anh ta quản lý, số định mức thị trưởng của tập đoàn cũng không tệ, nhưng anh ta lại có bệnh đa nghi quá năng.”
Sau khi Nguyễn Anh Minh vào công ty, vì muốn anh hoàn toàn mất đi địa vị trước mặt ông cụ, Nguyễn Kỳ Phong đã lén làm không ít chuyện vu oan giá họa, cho nên sau đó chuyện thích đàn ông của Nguyễn Anh Minh cũng là do anh ta tản lời đồn ra ngoài.
Cũng vì tin vịt buồn cười này nên sau này mới chuyện ông cụ dùng quyền thừa kế tập đoàn để ép Nguyễn Anh Minh kết hôn.
Thịnh Tâm Lan nghe vậy thì hít hà
“Vậy, chuyện Lập Huy không thể nói có phải cũng có liên quan đến anh ta hay không?”
Rõ ràng Nguyễn Kỳ Phong đã kiêng dè Nguyễn Anh Minh đến thế, nếu lại có thể một người thừa kế thích hợp nữa, địa vị của anh ta lại càng hạ thấp, cho nên sự tồn tại của Lập Huy rất bất lợi đối với anh ta.
Câu hỏi này rất đột ngột, Nguyễn Anh Minh nhíu mày: “Em thật sự điều tra chuyện của Lập Huy sao?”
“Nếu không anh tưởng tôi nói đùa à??”
Thịnh Tâm Lan không vui, hơi nhíu mày.
“Tôi không có ý này, em muốn điều tra tôi cũng không cản em, nhưng nếu cần giúp đỡ thì cứ việc nói, bất cứ lúc nào cũng được, đừng tự giải quyết một mình.”
“Tôi biết.”
Lúc này Thịnh Tâm Lan mới thả lỏng sắc mặt.
“Nếu dựa theo tình hình đó, em họ của anh cũng có động cơ gây án, tôi sẽ điều tra theo hướng này, nhưng anh cũng phải đề phòng anh ta, hôm đó tôi gặp anh ta ở nhà tổ, hình như anh ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện khi xưa.”
Lúc nói những lời này, Thịnh Tâm Lan vẫn luôn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Nguyễn Anh Minh, không muốn bỏ sót bất cứ sự thay đổi nhỏ nhặt nào.
Nguyễn Anh Minh nhíu mày, hình như nghĩ đến điều gì đó, trong mắt lóe lên chút tự trách rồi biến mất, nhưng nhanh chóng thả lỏng lại:
“Không cần quá kiêng dè, thắng làm vua thua làm giặc.”
Có rất nhiều cách giải thích cho câu thắng làm vua thua làm giặc, mọi người đều biết được loại ý nghĩa dễ hiểu nhất, bạn thắng, cho nên cho dù bạn có dùng thủ đoạn xấu xa nào để giành được thắng lợi thì cũng chẳng là gì.
Thịnh Tâm Lan cảm thấy cơ thể hơi lạnh lẽo, cô không thể khống chế được nghĩ đến khả năng mà lúc trước Thiên Ân từng nói với cô, khả năng về việc có người điều khiển lần Lập Huy bị sốt cao kia.
“Chắc lòng dạ anh ta cũng rất sâu, nếu không anh cũng đã không đấu nhiều năm với anh ta như thế.” Thịnh Tâm Lan thử thăm dò.
“Ừ, nhưng anh ta không nên có mấy ý tưởng xấu xa.”
Mặt Nguyễn Anh Minh vô cùng lạnh nhạt: “Cạnh tranh thương nghiệp cho dù có tranh như thế nào thì cũng chỉ là thủ đoạn thương nghiệp, nhưng ông nội để ý nhất chính là sự hòa thuận trong gia tộc, cậu ta có làm cái gì cũng không nên đụng đến người trong nhà.”
“Anh ta làm gì?”
“...”
Nguyễn Anh Minh đột nhiên im lặng vài giây: “Lúc trước ông nội đã đích thân đè chuyện này xuống, không nên nói ra.”
Thịnh Tâm Lan nhéo tay, miễn cưỡng cười: “Tôi hiểu.”
Lúc trước cô luôn cho rằng Nguyễn Kỳ Phong chỉ là một tên giá áo túi cơm, nhưng chuyện đã phát triển đến như ngày hôm nay, cô không thể không nghi ngờ, hôm đó ở nhà tổ, thật ra Nguyễn Kỳ Phong đã biết Nguyễn Anh Minh sẽ về từ đầu.
Anh ta cố ý chọc giận Nguyễn Anh Minh, sau đó dẫn đến cô trốn khỏi tập đoàn Thịnh Đường, đối đầu công khai với Nguyễn Anh Minh, vấn đề xã giao sau này về các sự kiện liên quan đến chuyện khách sạn bị cháy của tập đoàn đều vô cùng lộn xộn, cổ phần bị tụt giá rất nhiều.
Những sự kiên liên tiếp đó đều bắt nguồn từ sự kiện ở nhà tổ nhà họ Nguyễn.
Càng nghĩ càng thấy ớn.
Nhưng một người có lòng dạ thâm sâu như thế vẫn thua dưới tay của Nguyễn Anh Minh, hơn nữa còn thua thê thảm trong vòng một chiêu, từ ba năm trước, sau khi bị đuổi khỏi vị trí phó tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Đường đến giờ, cuối cùng cũng không thể nhúng tay vào bất cứ sự kiện gì của tập đoàn Thịnh Đường nữa.
Có thể thấy được lòng dạ của Nguyễn Kỳ Phong, nhưng lại không thể nhìn thấu được Nguyễn Anh Minh.
Cho nên chuyện Lập Huy bị phát sốt lúc trước rốt cuộc có phải là mồi nhử cho cuộc đấu tranh thương nghiệp hay không, chuyện này rất đáng để nghi ngờ.
Lúc mặt trời sắp xuống núi, Nguyễn Anh Minh đã lái xe đến đường cao tốc, thông báo trên điện thoại nhắc nhở đã đến khu vực Đông Lăng, trong ứng dụng tìm đường, giọng nữ hướng dẫn viên dịu dàng chỉ dẫn đường đi.
“Đi đâu vậy?”
Thịnh Tâm Lan nhìn đường, hơi khó hiểu.
“Đưa em đến bệnh viện trước.”
Vừa lái xe, Nguyễn Anh Minh vừa thuận miệng đáp.
Thịnh Tâm Lan lấy lại tinh thần: “Ừ, cũng nên đi thăm Ngọc Hạnh.”
Trong xe, Nguyễn Anh Minh buồn cười nói: “Thịnh Tâm Lan, có phải em cho rằng không có chuyện gì là tôi không làm được, còn em thì đao thương bất nhập đúng không?”
“Hả?” Đây là câu hỏi vớ vẩn gì thế?
“Hơn nữa sao tôi biết Lưu Ngọc Hạnh đang nằm ở bệnh viện nào chứ?” Nguyễn Anh Minh trừng mắt nhìn cô.
“Vết thương trên đùi em cần phải thay thuốc, em không nhớ à?”
Thịnh Tâm Lan sửng sốt, lúc này mới nhớ ra trên đùi cô còn bị phỏng, bác sĩ dặn mấy hôm nay cần phải thay thuốc, tránh cho nhiễm trùng vì thời tiết quá oi bức.
“Phiền em trước khi quan tâm đến người khác thì tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Nguyễn Anh Minh không biết làm sao thở dài: “Em như thế này làm sao người ta yên tâm được đây?”
Trong lòng Thịnh Tâm Lan vô cùng ấm áp, nhịn không được lộ ra chút ý cười, đùa giỡn nói:
“Muốn yên tâm cũng dễ thôi, không phải anh xin lỗi tôi sao? Xin lỗi cũng không phải chỉ nói miệng thôi là được, có giỏi thì trong khoảng thời gian này anh đừng đi làm, ở bên cạnh chăm sóc tôi 24/24 đi.”