“Đừng hối hận.” Nguyễn Anh Minh nhướng mày, lập tức gọi điện thoại cho Chu Phương.
“Dời toàn bộ công việc trong tuần này đi, ngoài ra công ty của Tâm Lan đang sửa sang lại, cậu tìm vài người có thể tin được đi theo dõi cẩn thận, mấy ngày này nếu không có chuyện gì lớn thì không cần liên lạc với tôi.”
Những câu nói vang lên trong xe thật sự làm Thịnh Tâm Lan phải nghi ngờ lỗ tai của bản thân.
Một người cuồng công việc như Nguyễn Anh Minh, lại vì một câu nói vui đùa của cô mà dời toàn bộ công việc trong suốt một tuần?
Cô từng đi vào nơi làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Đường, hồ sơ ở đó luôn được đưa vào liên tục không ngừng, Nguyễn Anh Minh không có mặt ở đó nửa ngày là đã có thể chất đống đầy bàn, nếu suốt một tuần không có mặt, vậy chẳng phải là sẽ chất đầy cả phòng sao!
“Sếp Thịnh, em tính trả bao nhiêu phí chăm sóc đây?”
Lúc nghe thấy câu nói này, Thịnh Tâm Lan mới lấy lại tinh thần từ trong cơn hoảng hốt, giống như đã bình tĩnh chấp nhận hiện thực:
“Theo giá thị trường được không?”
“Quá thấp, y tá không có làm ấm giường cho em.”
Thịnh Tâm Lan giật giật khóe miệng: “Ai cần anh làm ấm giường?”
Cô cực kỳ nghi ngờ cái tên Nguyễn Anh Minh vô lại mê gái ở một phương diện nào đó này cố ý nhắm đến chuyện này.
Nguyễn Anh Minh không hề thay đổi sắc mặt:
“Vậy coi như hàng khuyến mãi, mua dịch vụ chăm sóc cạnh giường bệnh tặng dịch vụ chăm sóc trên giường.”
Ai cần anh khuyến mãi chứ?
Thịnh Tâm Lan xỉu!
Sau khi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện tốt nhất trung tâm thành phố, trời đã tối đen, Thịnh Tâm Lan đè miếng bông gòn trên cánh tay, vẻ mặt chẳng còn lưu luyến thế gian nữa.
Cô chỉ xử lý khẩn cấp vết phỏng ở dưới quê mà thôi, có cần phải lo lắng bị nhiễm khuẩn gì không chứ? Còn kiểm tra tổng quát, làm luôn cả xét nghiệm máu.
“Cách băng bó miệng vết thương hơi sơ sài một chút, nhưng không có vấn đề gì lớn, sau khi thay thuốc xong thì hai người về nhà trước, tuần sau đến lấy kết quả xét nghiệm máu là được.”
Dựa theo đơn thuốc bác sĩ kê đi mua một số thuốc rồi mới ra khỏi bệnh viện.
Xe thương vụ màu đen xuyên qua dòng xe cộ nườm nượp, sự đông đúc nhộn nhịp ở Đông Lăng và trấn Quan Hải cổ xưa giống như tạo thành nét tương phản giữa hai không gian trong chuyến đi, va chạm vào nhau tạo ra một tình cảm vi diệu trong đầu Thịnh Tâm Lan.
“Trễ quá rồi, có muốn đi thăm Lưu Ngọc Hạnh không?”
“Đi.” Thịnh Tâm Lan gật đầu: “Cô ấy nói với em, lúc bị bệnh thì phần lớn thời gian đều dành để ngủ, đối với cô ấy mà nói thì sáng hay tối cũng không khác gì nhiều, em đi thăm cô ấy, anh... đi tâm sự với Cao Khải đi.”
Nếu không thể chịu đựng được cuộc sống thay đổi như thế, vậy không cần phải miễn cưỡng.
Nguyễn Anh Minh hiểu ý cô, gật đầu: “Tôi sẽ nói cho anh ta tình hình chân thật nhất, phải chọn như thế nào là chuyện của anh ta, em có muốn tôi chuyển lời gì không?”
“Không cần.” Thịnh Tâm Lan lắc đầu: “Chờ hai anh nói xong rồi tôi nói sau.”
“Ừ.”
Sau khi Lưu Ngọc Hành phát bệnh chỉ được Cao Khải đưa đến bệnh viện khám, mua một số thuốc cao bôi vết thương ngoài da, sau khi chuyên gia khoa tinh thần hội chẩn xong đề nghị nên nhập viện để chữa trị, nhưng lại bị Cao Khải từ chối, anh chỉ đi xem thử hoàn cảnh của bệnh viện tâm thần một lần, thật sự không thể nào chấp nhận để Lưu Ngọc Hạnh ở cùng những người đó.
Cho nên bây giờ Lưu Ngọc Hạnh đang ở chung cư của Cao Khải.
Cao Khải đã xin nghĩ việc ở tập đoàn Thịnh Đường, gần như trông chừng cô 24/24.
Sau khi mở cửa, Thịnh Tâm Lan nhìn thấy một gương mặt râu ria xồm xoàm, nếu không phải lúc trước cô từng nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi nhất của Cao Khải, lúc này thật sự cũng sẽ hoảng sợ.
“Xin lỗi.”
Cao Khải có trạng thái khá ổn, thấy Thịnh Tâm Lan kinh ngạc nhìn anh, ngượng ngùng sờ râu ria trên cằm, giải thích:
“Tôi đã ném hết tất cả đồ vật sắc nhọn rồi, cho nên không thể xử lý được, hai người vào đi.”
Trong nhà có một người bệnh trầm cảm không biết lúc nào sẽ bộc phát khuynh hướng tự sát, muốn lừa gạt mọi người rời khỏi thế giới này, Cao Khải cần phải đề phòng cẩn thận.
“Cô ấy ngủ rồi sao?”
Thịnh Tâm Lan vào nhà, thò đầu nhìn vào trong phòng ngủ.
Cao Khải lắc đầu: “Chưa, ở trong phòng xem TV, cô vào thăm cô ấy đi.”
“Ừ.”
Thịnh Tâm Lan lập tức đi vào phòng ngủ, trả không gian phòng khách lại cho hai anh em bọn họ.
Cô tin tưởng Nguyễn Anh Minh sẽ suy xét đến tình huống tệ nhất, hơn nữa nói cho Cao Khải biết con đường phía trước rất xa vời, không bàn đến việc anh có thể chịu đựng cuộc sống cùng với một người bị bệnh trầm cảm hay không, chỉ nói đến việc ba mẹ anh có thể chấp nhận được sự tôn tại của Lưu Ngọc Hạnh hay không, cũng đã là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Chỉ sợ là anh không có đủ khả năng để thuyết phục ba mẹ anh.
Đóng cửa phòng ngủ, Thịnh Tâm Lan tạm thời xua đi những sầu lo của cô, nghiêm túc quan sát bóng người đang co cụm ở trên giường.
Hình như từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ phát hiện ra rằng, thật ra Lưu Ngọc Hạnh rất gầy yếu, khi cuộn tròn lại trông giống như một con động vật bất lực, không có cảm giác an toàn.
Trên màn hình ipad được treo trên giá đỡ dành cho người lười đang chiếu phim hoạt hình công chúa Disney, cô tập trung tinh thần xem, đôi mắt luôn sắc bén bây giờ chỉ còn lại vẻ vô tội và ngây thơ.
Nhìn thấy ánh mắt đó, trong lòng Thịnh Tâm Lan vô cùng mềm mại, cũng vô cùng hoảng loạn.
Cho dù là ai nhìn thấy ánh mắt này cũng sẽ trìu mến thương xót, huống chi là Cao Khải, một người đàn ông si tình yêu cô, luôn muốn kết hôn cùng cô.
“Ngọc Hạnh.”
Thịnh Tâm Lan nói rất nhỏ nhẹ, sợ làm cô hoàng sợ.
Bóng người đang nằm trên giường hơi co rụt lại, đột nhiên kéo chăn lên, vùi cả khuôn mặt vào chăn, qua một lúc lâu sau mới từ từ lộ ra một đôi mắt.
Có chút khó hiểu, có thêm chút không biết làm sao.
Thịnh Tâm Lan đứng ở đó không dám nhúc nhích, cố gắng giải thích: “Không nhận ra tớ sao? Ngọc Hạnh, tớ là Tâm Lan, Thịnh Tâm Lan, mẹ của con gái nuôi Linh Linh của cậu đây.”
Ánh mắt Lưu Ngọc Hạnh có hơi mê mang, một lúc lâu sau hình như đã nhận ra, do dự gật đầu, khàn khàn phát ra hai âm tiết: “Tâm, Lan.”
“Đúng vậy, Tâm Lan.”
Thịnh Tâm Lan vui vẻ gật đầu, lại do dự một lúc, chỉ vào ipad hỏi: “Cậu đang xem công chúa Bạch Tuyết sao? Tớ có thể xem chung với cậu không?”
Hình như Lưu Ngọc Hạnh phản ứng rất chậm, cô suy nghĩ một lúc lâu, có lẽ khoảng nửa phút mới gật đầu, khó khăn phát ra một chữ: “Được.”
Trong phim, công chúa Bạch Tuyết vừa mới nhận lấy quả tâó độc do bà mẹ kế phù thủy đưa qua, đúng là lúc hồi hộp nhất.
“Anh tính cứ sống thế này mãi sao?”
Trong phòng khách, giọng nói của Nguyễn Anh Minh vẫn lạnh lùng như cũ.
Cao Khải ngồi đối diện cười khẽ: “Không tốt sao? Không phải lúc trước bọn anh luôn cảm thấy tôi không chung thủy, xung quanh luôn có một đống phụ nữ lộn xộn sao? Bây giờ tôi chỉ có một, đã xóa hết những người khác rồi.”
“Tôi không phản đối bất cứ quyết định nào của anh cả, nhưng trước đó, thân là một người bạn, tôi cần phải nói cho anh biết anh sẽ phải đối mặt với những thứ gì, anh muốn nghe không?”
Nguyễn Anh Minh nói một cách vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn phá hủy bầu không khí nhẹ nhàng mà Cao Khải đã cố ý tạo ra.
Cao Khải biết không thể tránh khỏi, gãi đầu, thở hắt ra.
“Được rồi, anh muốn nói thì nói đi, dù sao tôi đã nghĩ kỹ rồi.”
“Bây giờ anh tự cho rằng ý chí rất kiên định, tình cảm kiên cố như sắt thép, cho nên tôi khuyên anh đứng ở góc độ bản thân mà buông bỏ là chuyện không thể nào, vậy tôi hỏi anh, anh đã nói gì cho bác trai bác gái Cao chưa?”
Vừa mới mở đầu, Nguyễn Anh Minh đã vào ngay giai đoạn hiện thực nhất.
Rõ ràng Cao Khải cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng nghe hỏi, vẫn hơi nhíu mày lại.
“Tạm thời giấu, chờ đến khi đến lúc thích hợp rồi nói sau.”
“Khi nào thì thích hợp?”
Nguyễn Anh Minh dùng giọng điệu càng trầm lạnh hơn để hỏi tiếp: “Anh tính chờ đến khi Lưu Ngọc Hạnh tỉnh táo lại sao?”