Lãi Được Bé Yêu

Chương 212: Không phải, anh ấy là anh em



Vết bỏng cũng không cần nhiều thời gian để tĩnh dưỡng, một tuần sau, Thịnh Tâm Lan đã có thể đi lại bình thường.

Hạng mục khai phá khu nghỉ dưỡng tập đoàn Thịnh Đường đã kéo dài một khoảng thời gian, nên sau khi chắc chắn Thịnh Tâm Lan đã khỏe lại, Nguyễn Anh Minh liền đi công tác không ngừng nghỉ.

“Hạng mục lần này phải đàm phán xong trong ba ngày, sau khi máy bay hạ cánh, cậu hãy tổ chức cuộc họp đoàn thể.”

Ở sân bay, Nguyễn Anh Minh ra lệnh bắt buộc cho Chu Phương.

“Ba ngày?” Chu Phương trợn tròn mắt: “Tổng giám đốc Nguyễn, như vậy sẽ không đủ, bọn họ...”

“Tôi không muốn nghe bất kỳ lý do gì, trong vòng ba ngày nếu không đàm phán được, thì cậu tự dẫn một đội tiếp tục đi đàm phán với họ, tôi có việc nên phải về Kim Lăng ngay.”

“Hả?”

Chu Phương không dám tin vào tai mình: “Đây là hạng mục mấy trăm tỷ, còn chuyện nào quan trọng hơn chuyện này chứ?”

“Là chuyện riêng của tôi.”

Nguyễn Anh Minh khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi oán hận.

Nếu anh không nghe lầm, thì người đàn ông tên là Cố Duy kia sẽ tới Kim Lăng trong tuần này, anh phải đi gặp người này, anh muốn biết rốt cuộc giữa anh ta và Thịnh Tâm Lan có quan hệ gì.

...

“Giờ chúng tôi đang đợi thông gió, điều kiện thông gió ở đây khá tốt, cộng thêm đồ dùng văn phòng second-hand đều được đặt mua theo yêu cầu của cô, nên căn nhà này sẽ nhanh chóng được sử dụng.”

Tổ trưởng tổ trang trí đích thân bàn giao với Thịnh Tâm Lan, cô kiểm tra xong thì thanh toán nốt số tiền còn lại, nhìn căn nhà hai tầng đã rực rỡ hẳn lên, trong lòng cô cực kỳ phấn khích.

Căn nhà dựa theo phong cách công nghiệp mà Lưu Ngọc Hạnh đã nói lúc trước, tường được sơn màu xám, vừa chống ố lại bền, tầng một là văn phòng hành chính, còn tầng hai là phòng làm việc của nhà thiết kế và phòng mẫu quần áo.

Dù nơi này không lớn, nhưng cũng xem như đây là nơi do cô và Lưu Ngọc Hạnh chung tay dựng nên.

Nghĩ đến Lưu Ngọc Hạnh, Thịnh Tâm Lan không khỏi gọi cho cô ấy, quả nhiên Cao Khải là người nghe máy.

“Hai ngày nay Ngọc Hạnh sao rồi?”

“Cô ấy có thể nhận ra người quen rồi, trạng thái tinh thần cũng rất tốt, giờ vẫn đang ngủ, hôm qua cô ấy cứ nhìn chằm chằm cửa sổ một lúc, tôi sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, nên gọi người tới lắp cửa chống trộm.”

Căn hộ của Cao Khải ở tầng 31, e rằng nhân viên lắp ráp đều tưởng anh bị điên, mới đi lắp cửa chống trộm ở độ cao như thế, chỉ có người nhện mới có thể trèo qua cửa sổ trộm đồ thôi.

“Vất vả cho anh rồi.”

Thịnh Tâm Lan bất đắc dĩ nói: “Nếu anh thật sự không thể kiên trì được nữa, thì tôi đề nghị anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện, lúc trước Ngọc Hạnh từng nói với tôi, nằm viện sẽ giúp cô ấy khôi phục nhanh hơn.”

“Không cần đâu, tôi có thể trông chừng cô ấy.”

Giọng điệu Cao Khải rất chắc chắn, có lẽ anh đã hạ quyết tâm không cho cô ấy nằm viện rồi.

Thịnh Tâm Lan cũng không tiện nói gì thêm, dù gì có người chăm sóc cũng tốt hơn không có ai, hơn nữa cô cũng từng chứng kiến tình huống trong bệnh viện tâm thần rồi, thật sự tốt xấu lẫn lộn, một người bình thường như cô đi vào còn cảm thấy sắp phát điên, huống hồ là Lưu Ngọc Hạnh vốn đang ở giai đoạn nhạy cảm.

“Hôm nay thời gian ngủ của cô ấy đã ít đi rất nhiều, nếu cô rảnh thì có thể tới thăm cô ấy, lúc nào chúng tôi cũng chào đón cô.”

“Tất nhiên rồi, công ty tôi đã trang trí xong rồi, tôi vốn định san sẻ tin tức này với cô ấy, nếu không gì bất trắc, thì đợi tôi hết bận sẽ tới thăm cô ấy.”

“Ừm.’”

Hai người hàn huyên một lúc, rồi cúp máy.

Thịnh Tâm Lan không đành lòng nói quá nhiều với Cao Khải, nếu Lưu Ngọc Hạnh vẫn còn tỉnh táo, chắc chắn sẽ không cho phép Cao Khải nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, nhưng giờ cô không thể ở bên cô ấy được, cô luôn cảm thấy, là do sơ suất của cô mới kéo Cao Khải vào trong vũng bùn này.

Đầu bên kia, Cao Khải cất điện thoại, rồi quay đầu nhìn về phía phòng ngủ.

Rèm cửa được kéo kín, ánh đèn cũng mờ ảo, Lưu Ngọc Hạnh đã ngủ rồi.

Điện thoại vang lên một tiếng ‘ting’, rồi tin nhắn nhanh chóng hiện lên màn hình, tên người gửi là ‘Chị’.

“Mẹ bảo chị mang ít đồ tới cho em, chị đã tới dưới lầu nhà em rồi.”

Tay Cao Khải run lên, suýt làm rơi điện thoại.

...

Trong nhà tổ nhà họ Nguyễn, Thịnh Ái Linh đã cầm bảng hiệu đèn led đi qua đi lại trong sân suốt buổi chiều rồi.

Tối nay là buổi concert của Phan An, được tổ chức ở sân vận động Đông Lăng, cô bé đã sớm lấy được hai tấm vé ở khu VIP, là fan cuồng nhiệt thâm niên của Phan An, tất nhiên cô bé phải đi tới đó cổ vũ rồi.

“Anh, anh thật sự không đi à?”

Thịnh Ái Linh vừa giơ bảng hiệu đèn led ‘Anh Phan An dũng cảm bay lên, em gái Linh Linh mãi mai theo sau’, vừa hỏi Nguyễn Lập Huy đang đen mặt ở bên cạnh: “Anh, em có hai tấm vé, anh thật sự không muốn đi cùng em à?”

Nguyễn Lập Huy ghét bỏ liếc nhìn tấm bảng hiệu, rồi kiên định lắc đầu, viết một hàng chữ lên bảng vẽ, rồi nhấn nút thoại, giọng nói máy móc thuộc trí tuệ nhân tạo liền vang lên trong sân.

“Anh không cần, anh ta hát dở lắm, hơn nữa nơi đó rất ồn.”

Thịnh Ái Linh bĩu môi lườm Nguyễn Lập Huy: “Anh không được nói anh Phan An của em như thế, em sẽ tức giận đó.”

Nguyễn Lập Huy càng bất mãn, nhanh chóng gõ một hàng chữ: “Anh mới là anh em, rõ ràng người tên Phan An đó là chú em.”

“Không phải không phải, anh ấy là anh em.”

Thịnh Ái Linh tức muốn nổ phổi, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng lên.

Đúng lúc này, một giọng nói kích động vang tới từ lối vào sân khác.

“Là bảng hiệu đèn led anh Phan An!”

Nguyễn Nhất Nhất nhanh chóng nhảy qua cổng sân, rồi chạy tới chỉ vào bảng hiệu trên bàn đá, kích động nói: “Đây là bảng hiệu đèn led của anh Phan An, hai người cũng muốn đi tới buổi concert của anh ấy à?”

Nguyễn Nhất Nhất mới lên cấp hai, nhưng vì lúc trước bị suy dinh dưỡng, nên vóc người chẳng khác gì học sinh tiểu học, trông rất yếu ớt.

“Bà cũng là fan của anh Phan An ạ?”

Thịnh Ái Linh mở to mắt nhìn “bà cô nhỏ” mà ngày thường mình rất ít gặp.

“Ừm.” Nguyễn Nhất Nhất nghiêm túc gật đầu, rồi nuối tiếc: “Nhưng vé vừa mở bán đã bị cướp sạch, nên bà không mua được, đành phải đứng bên ngoài lắng nghe.”

“Cháu có vé này!” Thịnh Ái Linh giơ hai tấm vé của mình lên ngay: “Bà có muốn đi cùng cháu không?”

“Thật không?”

Nguyễn Nhất Nhất nhận lấy hai tấm vé như nhặt được của quý, cực kỳ kích động nói: “Trời ơi, là vé khu tương tác, có thể nhìn cận mặt anh Phan An.”

“Không những là khu tương tác, mà còn có thể ra sau sân khấu, cháu có quan hệ rất tốt với anh Phan An.”

Thịnh Ái Linh đắc ý nói, hoàn toàn không chú ý đến khuôn mặt người nào đó đã đen như đít nồi, khi hai cô bé đang cực kỳ phấn khích thảo luận với nhau.

Đó là vé của cậu bé! Rõ ràng cô bé đã nói cho cậu bé rồi. Sao còn tặng cho người khác?

“Bà nhớ ra cháu rồi, cháu là cô bé từng tham gia show du lịch cùng anh Phan An đúng không?” Nguyễn Nhất Nhất nhìn mặt Thịnh Ái Linh, rồi bất giác nhận ra.

“Trời ơi, nãy giờ bà không chú ý đến, lúc đó bà chỉ lo nhìn anh Phan An thôi.”

Thịnh Ái Linh xấu hổ gãi đầu: “Ha ha, chỉ là chuyện quá khứ thôi, lát nữa ông quản gia sẽ đưa cháu đi, chúng ta cùng đi tới đó nhé.”

“Được được, bà có rất nhiều đồ ăn vặt, để bà về lấy đã.”

“Cháu đi cùng bà.”

Hai bóng lưng vui vẻ đập vào mắt Nguyễn Lập Huy, cậu bé trợn tròn mắt, không dám tin rằng em gái mình cứ thế bị bà cô nhỏ bắt đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.