Lãi Được Bé Yêu

Chương 220: Nguyên nhân chết thật sự



“Đến rồi.”

Cô không có tinh thần đáp một tiếng, lê cái cơ thể mệt mỏi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Tập đoàn nhiều việc bận rộn, trước kia cô chưa từng tiếp quản nên không hề biết mỗi ngày ba phải xử lí nhiều việc như vậy, giờ mới trải nghiệm được mấy ngày mà đã gần như sụp đổ rồi.

Mà cứ nghĩ tới việc bầu phiếu công khai của cuộc họp hội đồng quản trị ngày hôm nay, tâm trí cô càng rối loạn.

Vị trí này rõ ràng là ba đã sớm để lại cho cô, nhưng lại bị mẹ nhúng tay vào như vậy, khiến cô như là người đã cướp đi nó, làm người ta như đang ngồi đống lửa như nằm đống than.

***

Cơn mưa phùn cuối cùng cũng dừng lại, sáng sớm, Thịnh Tâm Lan hẹn luật sư Lý, luật sư tư nhân của ba lúc còn sống ra uống café.

Luật sư Lý là bạn tốt nhiều năm của ba, rất có địa vị trong ngành luật sư ở Đông Lăng, cho dù những năm này luôn tham gia biện hộ cho những vụ kiện thương mại, nhưng Thịnh Tâm Lan cảm thấy anh ta là một người đáng tin, nên chuyện của Lập Huy, cô dự định tìm anh ta để tư vấn.

Khiến cô thấy bất ngờ là, cô còn chưa lên tiếng, luật sư Lý đã đưa một phần đơn bảo hiểm đến trước mặt cô.

“Đây là bảo hiểm mà ông Thịnh mua ở thành phố H lúc còn sống, đã được trả đủ trong năm năm rồi, người nhận là cô Thịnh đây.”

Thịnh Tâm Lan ngơ ra, nhìn hàng chữ in hoa “BẢO HIỂM TỬ VONG DO BỆNH HIỂM NGHÈO” trên tờ đơn bảo hiểm mà cô ngơ ra.

“Ba tôi sao lại…”

Sao lại đột nhiên đi mua loại bảo hiểm này.

Ai sẽ đoán được mình sẽ chết vì bệnh hiểm nghèo từ trước đó chứ?

Sắc mặt luật sư Lý trầm trọng: “Bảo hiểm đã được mua từ rất sớm rồi, chắc là trước năm cô Thịnh ra nước ngoài, lúc đó sức khỏe của ông Thịnh vẫn còn rất tốt, còn có giấy khám sức khỏe do bệnh viện cấp để chứng minh, thật ra lúc đó tôi cũng không rõ sao ông ấy lại muốn mua phần bảo hiểm này, nhưng bây giờ xem ra, ông Thịnh là một người có tầm nhìn xa.”

“Ý là gì?”

“Khoảng thời gian trước đó lúc ông Thịnh nhập viện, tôi vẫn luôn giúp ông ấy thay đổi các vấn đề về di chúc, chỉnh sửa quyền sở hữu tài sản, tôi nghiên cứu không đến một trăm phần trăm thì cũng được chín mươi phần trăm, tình hình tài chính liên quan đến tập đoàn Thịnh Thị tôi đã nắm rất rõ rồi, chẳng lẽ cô Thịnh chưa từng tò mò, tại sao ba cô lại không để lại gì cho cô sao?”

Thịnh Tâm Lan lờ mờ cảm nhận được điều gì đó: “Tập đoàn làm sao rồi?”

“Trùng ăn chuột gặm, những năm này ông Thịnh dần dần nhường quyền, các công ty con đấu chọi không ngừng, đã heo hụt không ít vốn, ngoài sáng thì bất động sản của nhà họ Thịnh rất nhiều, nhưng tất cả đều đã thế chấp hết cho ngân hàng, gần như mỗi năm đều phá tường Đông để sửa tường Tây, tình hình của công ty đã rất khó khăn rồi.”

“Sao lại như vậy?”

Sắc mặt Thịnh Tâm Lan hoang mang: “Ba tôi chưa từng nói với tôi.”

“Ông Thịnh biết cô không có ý thừa kế tập đoàn, hơn nữa cũng không muốn cô bước xuống vũng nước đục ngầu này, chuyện thừa kế tập đoàn, lúc còn sống ông ấy đã sắp xếp xong hết rồi.”. Truyện Dị Giới

“Sắp xếp?”

Thịnh Tâm Lan không hiểu: “Sắp xếp gì?”

Đang nói chuyện, TV LCD đột nhiên ngắt đoạn chiếu một tin tức xã hội.

“Mười giờ sáng Kinh Đô, hai mươi phút trước, tổng bộ của một tập đoàn trong thành phố đột nhiên bị tòa án phong tỏa, trong lúc cảnh sát thu thập chứng cứ, các thành viên trong cuộc họp quản trị xảy ra tranh chấp, nữ tổng giám đốc vừa mới nhậm chức của tập đoàn Thịnh X.X đã bất hạnh nhảy lầu, xác nhận tử vong tại chỗ, trong lúc hỗn loạn, phó tổng giám đốc Vu X.X mất tích.”

“Choang” một tiếng, Thịnh Tâm Lan run tay, không cầm chắc ly café, đổ hết café lên người.

Nhân viên phục vụ vội đi tới xử lí, nhưng ánh mắt Thịnh Tâm Lan vẫn bất động nhìn chằm chằm vào màn hình TV, kinh ngạc, khó hiểu, còn có cả hoảng loạn.

Một lúc lâu sau, tiếng xin lỗi của nhân viên phục vụ truyền tới tai cô, đầu cô ong ong, chậm rãi tỉnh táo lại.

“Không sao, tôi sẽ tự xử lí.”

Cô ngồi xuống, dáng vẻ thảm hại: “Luật sư Lý, tập đoàn rốt cuộc bị làm sao rồi?”

Luật sư Lý không xem TV, sắc mặt có chút bình tĩnh: “Nếu tôi đoán không nhầm, có người đã báo cáo việc trốn thuế của tập đoàn Thịnh Thị, khoản tiền phạt khổng lồ trước mắt cần có người đứng ra chịu trách nhiệm, một số tiền như vậy, ngồi tù là cái chắc.”

“Có người báo cáo?”

Thịnh Tâm Lan có chút mông lung: “Ai?”

Luật sư Lý nhìn cô với ánh mắt sâu xa, nói ra hai chữ rõ ràng.

“Ba cô.”

Mọi thứ đã được sắp xếp xong từ trước, mọi thứ đều là sự sắp xếp tốt nhất.

Thịnh Thanh Sơn tung hoành trong giới thương trường bao nhiêu năm, đầu óc của ông không phải để trưng ở đó, người bên cạnh đối xử với ông như nào ông đều biết rõ, thậm chí vào giây phút cuối cùng của cuộc đời ông giả câm giả điếc cũng chỉ để có một cú tấn công khiến người khác không kịp đề phòng như vậy.

Nếu nói ác, vẫn là Thịnh Thanh Sơn ra tay tàn ác, không chừa chút đường lui.

Thịnh Tâm Lan cảm thấy vô cùng nực cười.

Loại hôn nhân tính kế lẫn nhau này, tính tới tính lui, đến lúc chết rồi còn phải đào một cái hố lớn trong di chúc, tính kế cả vợ và con gái mình, cô còn từng ngây thơ cho rằng ba cô rất lương thiện.

Hóa ra người làm kinh doanh, thật sự không có một ai bỏ hết một trăm phần trăm tình cảm vào đó, đều là giả cả.

Buổi trưa, sau khi luật sư Lý đi ra khỏi quán café, đi dọc theo con đường khoảng vài trăm mét, rồi lên một chiếc xe Ferrari màu đen đang đỗ bên đường.

Kính chiếu hậu phản chiếu ánh mắt dịu dàng của người đàn ông ngồi phía sau, bộ vest cắt may vừa người làm tôn lên khí chất cao quý của anh.

“Nói xong rồi?”

Luật sư Lý.

“Làm theo những gì anh nói, tình hình cụ thể thì chỉ nói với cô Thịnh vấn đề của tập đoàn và cả việc tính kế trong di chúc, còn về việc ông Thịnh đã biết chuyện mẹ con Vu Cẩm Hà hạ độc ông thì tôi không nhắc tới.”

“Ừm.” Người đàn ông thở phào một hơi: “Tiền thù lao của anh trợ lý của tôi sẽ làm việc với anh sau.”

Luật sư Lý cười.

“Vậy thì không cần thiết, số thù lao tôi nên lấy ông Thịnh đã trả cho tôi rồi, ông ấy cũng không mong cô Thịnh biết quá nhiều, chỉ mong cô ấy cầm số tiền bồi thường bảo hiểm rồi bình yên qua một đời này thôi, xem như là bù đắp cho cô ấy, chức trách của tôi cũng chỉ đến đây mà thôi.”

Người đàn ông gật đầu, chiếc xe chậm rãi dừng xuống bên đường, sau khi luật sư Lý xuống xe, chiếc xe lại hòa lẫn vào dòng đường.

“Duy, tôi không hiểu, tại sao lại không thể nói cho Thịnh sự thật? Cô ấy có quyền được biết nguyên nhân chết thật sự của ba cô ấy, không phải sao?”

“Tâm Lan không phải một người thích truy cứu đầu đuôi ngọn ngành của một chuyện đã có kết quả, nói cô ấy biết cũng chỉ khiến cô ấy thêm phiền não mà thôi, nếu Thịnh Thanh Sơn đã có ý muốn giấu cô ấy, không phải chỉ đơn giản là muốn cô ấy không quá khó chịu thôi đâu.”

Giọng điệu nói chuyện của Cố Duy như nước suối trong núi, không nhanh không chậm, một mạch không ngừng, rất dễ khiến người ta nghe vào tai.

“Còn có gì nữa?” Lilian không hiểu.

“Tập đoàn.” Cố Duy nhìn Lilian: “Thịnh Thanh Sơn dùng cách này để nói với Tâm Lan, cái gì ông ấy cũng biết, không cần cô ấy làm cái gì cả, thậm chí còn đánh lừa Tâm Lan, khiến cô ấy tưởng rằng việc tập đoàn xảy ra chuyện cũng là do ông ấy cố ý để lại một quả bom hẹn giờ để trả thù mẹ con Vu Cẩm Hà, khiến cô ấy không cảm thấy khó khăn vì tình thân mà tham gia vào chuyện của tập đoàn.”

Mà tình hình thực tế là tập đoàn Thịnh Thị đã vô phương cứu chữa từ lâu, không thuốc nào có thể cứu nổi, chuyện trốn thuế này cũng chỉ là một mồi lửa mà thôi.

“Giấu cô ấy là tốt nhất, gần đây chuyện phiền lòng của cô ấy đã đủ nhiều rồi, những chuyện phức tạp này, tôi giúp cô ấy giải quyết là được.”

Cố Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tối đi mấy phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.