Lãi Được Bé Yêu

Chương 221: Em đỏ mặt cái gì chứ?



“Chị, mấy ngày nay bên ngoài xảy ra nhiều chuyện lắm, chị đừng đến tang lễ của Thịnh Tâm Nhu.”

Từ bên kia điện thoại, đủ thứ tạp âm trộn lẫn với giọng nói của Phan An truyền đến.

“Không biết thì thôi, nếu đã biết thì lý nào lại không đi. Người chết là lớn nhất, người đã mất, cũng đâu còn mưu còn kế gì nữa.”

Thịnh Tâm Lan đứng trước gương chỉnh lại chiếc áo sơ mi đen và quần ống rộng màu đen mặc trên người. Mái tóc đen được buộc lại rũ xuống sau lưng, từ trong loa điện thoại truyền đến thở dài của Phan An.

“Vậy chị chú ý an toàn đấy, bên em có chút việc không đi được nhưng chắc là sẽ kịp, tối nay em sẽ đến.”

“Ừm.”

Thịnh Tâm Lan trả lời, dặn dò thêm một câu: “Khi đến nhớ chú ý an toàn.” rồi cúp điện thoại.

Chuyện Thịnh Tâm Nhu ngã lầu, người ngoài đều nói là ngoài ý muốn. Nhưng khi hỏi thăm mấy quản lý có mặt ở hiện trường thì mới biết cô ta tự nhảy. Nghe nói khi đó ở hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Mà ngọn nguồn của những hỗn loạn đó đều đến từ Vu Cẩm Hà.

Người chết thì cũng đã chết rồi, cậu của Thịnh Tâm Nhu xem như đã hết lòng, giúp đỡ sắp xếp tang lễ, thông báo đến những người cần thông báo, có thể xem là sắp xếp ổn thỏa.

Nơi tổ chức tang lễ, ngoại trừ vòng hoa đặt bên ngoài thì chỉ còn lại hai màu trắng đen, người đến rất ít. Thịnh Tâm Lan suýt nữa cho rằng mình nhớ nhầm giờ, nhưng nghĩ lại, tập đoàn nhà họ Thịnh xảy ra chuyện lớn như thế, hiện giờ còn ai muốn dính líu, có quan hệ gì đến các cô nữa?

Sau khi đã bái lạy xong, Thịnh Tâm Lan đi đến trước mặt cậu của Thịnh Tâm Nhu: “Xin bớt đau buồn.”

“Ừm.” Cậu của Thịnh Tâm Nhu gật đầu, hốc mắt hơi đỏ lên: “Mặc dù tính tình Nhu rất xấu nhưng nó vẫn là một cô gái tốt.”

Lời này Thịnh Tâm Lan không hoàn toàn đồng ý, nhưng người đã khuất là lớn nhất nên cũng không nói thêm gì, chỉ đơn giản gật đầu một cái, sau đó xoay người định rời đi.

“Đợi đã.”

Cậu Thịnh Tâm Nhu bỗng nhiên gọi cô lại: “Vì công ty xảy ra chuyện, Nhu không chịu nổi áp lực nên mới nhảy lầu, công ty đã thành ra như thế, đều là con gái thì hẳn nên có trách nhiệm nhỉ?”

Nghe thế, Thịnh Tâm Lan cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Tôi không chiếm cổ phần tập đoàn nhà họ Thịnh, trong di chúc của ba tôi cũng không để lại bất kỳ tài sản nào cho tôi. Cho nên tập đoàn có thế nào cũng không có liên quan gì đến tôi, nếu như ông vẫn chưa rõ có thể tìm luật sư Lý…”

“Tôi không tìm luật sư nào cả, tôi tìm cô.”

Sắc mặt người đàn ông trung niên đã tái xanh: “Thịnh Thanh Sơn để lại cục diện rối rắm như thế lại cho chúng tôi rồi đi mất, cô là con gái của ông ta, cũng không thể mặc kệ không quan tâm được chứ.”

Thịnh Tâm Lan thầm thấy buồn cười, buông lời chế giễu:

“Lúc trước khi công bố di chúc, hình như mấy người đâu có bất bình như thế.”

“Đây là hai chuyện khác nhau.”

Cậu Thịnh Tâm Nhu mặt sa sầm: “Dù sao hôm nay, ngay trước mặt Nhu phải nói cho rõ ràng, cho chúng tôi một lời giải thích. Đây là công ty của nhà họ Thịnh, cô mặc kệ rồi thì ai quản đây?”

“Ai thích quản thì cứ quản đi!”

Giọng nói của Phan An xuyên qua đám đông rơi vào tai từng người một, Thịnh Tâm Lan còn chưa kịp nhận ra thì đã bị một cánh tay kéo về phía sau. Cô ngẩng đầu thì đã thấy là Lâm Mộ Nham luôn kè kè bên cạnh Phan An.

“Đưa chị tôi đi trước đi.”

Phan An dặn dò Lâm Mộ Nham, sau đó tháo kính râm xuống, nhìn đám người xung quanh với vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Thịnh Tâm Lan bị Lâm Mộ Nham kéo đi, nghe thấy giọng nói của Phan An ở xa xa.

“Đúng là không phải người một nhà không tiến vào một cửa, sớm biết các người thông báo lễ tang cho chị tôi chẳng phải ý muốn tốt đẹp gì cả mà? Thế nào? Khi dễ bên cạnh chị tôi không có ai sao? Muốn vứt cái mớ bòng bong này cho chị tôi à? Lúc trước khi phân chia tài sản sao không thấy các người còn nhớ ra Thịnh Thanh Sơn còn một cô con gái nữa, bây giờ xảy ra chuyện thì mới nhớ ra. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế? Lợi lộc gì cũng để các người giành hết?”

“Không thể để Tiểu An ở đó một mình được, mấy người kia…” Thịnh Tâm Lan hơi nóng giận.

“Không sao đâu.” Lâm Mộ Nham cũng không quay đầu lại một cái, đẩy thẳng Thịnh Tâm Lan vào xe thương vụ, giải thích: “Có người đi theo cậu ấy mà.”

Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn về phía đám đông nghịt người ở đằng xa kia.

“Tại sao cậu lại nói vậy?”

Giờ phút này cậu của Thịnh Tâm Nhu thấy trò hề đã lộ ra, thì giọng điệu vô cùng cay nghiệt: “Phan An đúng không? Mày cùng lắm chỉ là một con chó lúc trước được nhà họ Thịnh nhặt về mà thôi. Mày có tư cách gì nhúng tay vào chuyện nhà họ Thịnh?”

Những lời này khiến Thịnh Tâm Lan không ngồi yên được, lại nhìn thấy Lâm Mộ Nham đứng dựa vào cửa xe, ăn mặc âu phục giày da nhã nhặn, không nhìn ra được cảm xúc gì, thản nhiên nói:

“Cái gã mới mở miệng mắng người kia, mồm miệng quá bẩn thỉu.”

Vừa dứt lời thì từ trong đám đông truyền đến tiếng hét đau đớn, dù cách đó không xem là gần nhưng vẫn có thể nghe thấy lẫn trong tiếng hét thê thảm đó còn có tiếng xương cốt gãy.

“Không cần phải cố kỵ, xảy ra chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm, đánh đi.”

Từ đám người xa xa đó lại liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Thịnh Tâm Lan kinh ngạc nhìn Lâm Mộ Nham, lúc này mới phát hiện trên tai phải của anh ta có đeo một tai nghe không dây màu đen.

Mấy người đàn ông cao to mặc đồ đen ở phía xa xa hẳn là người anh ta phái đi bảo vệ cho Phan An, hèn gì lại không cố kỵ gì như thế.

Nhìn đám người ở phía xa đã bị đánh nằm thành đống, Thịnh Tâm Lan thở dài một hơi, cảm thấy vừa đáng buồn lại vừa đáng cười.

Hai mẹ con Vu Cẩm Hà tính toán cả đời, đưa hết đám anh chị em nhà mẹ đẻ không ra gì vào tập đoàn nhà họ Thịnh. Bây giờ Thịnh Tâm Nhu chết rồi, còn Vu Cẩm Hà thì không rõ tung tích, mấy người thân như bọn họ không đi tìm người mà cứ ôm ấp cái giấc mơ vẫn còn người có thể vực dậy tập đoàn nhà họ Thịnh, để bọn họ được tiếp tục ngồi mát ăn bát vàng.

Lâm Mộ Nham lái xe đưa Thịnh Tâm Lan rời khỏi nghĩa trang, về nhà.

“Sau này đừng nên qua lại gì với đám người này, đều là đám người điên.”

Phan An ngồi trên ghế sô pha, căn dặn Thịnh Tâm Lan: “Nếu không phải hôm nay em đến kịp thì hậu quả khó mà lường được.”

Nếu không cân nhắc đúng sai lợi hại ở trước mắt thì Thịnh Tâm Lan tự nhận bản thân không cao thượng kiểu “không não” đến mức “Tôi không vào địa ngục thì ai vào”. Thế là cô khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt hướng về phía Lâm Mộ Nham.

“Mấy lần gần đây gặp em, anh Lâm đây đều xuất hiện bên cạnh, hai người?”

Nghe vậy, Phan An biến sắc, suýt nữa phụt cả nước: “Không phải như chị nghĩ đâu, em và anh ấy… là bạn bè bình thường.”

“Phải không?” Thịnh Tâm Lan hoài nghi nhìn về phía Lâm Mộ Nham.

Phan An da mặt mỏng, muốn nghe nói thật thì chỉ có thể nghe từ phía Lâm Mộ Nham.

Lâm Mộ Nham nhìn Phan An.

“Ừm, tính là vậy đi.”

“Cái gì mà tính là vậy đi?” Thịnh Tâm Lan truy hỏi.

“Mỗi người có định nghĩa khác nhau về bạn bè, cậu ấy nói thế nào thì là thế đó đi.”

Thịnh Tâm Lan hơi khó hiểu:

“Nói rõ hơn chút xem?”

“Tôi chỉ có một người bạn như cậu ta.”

Hóa ra là thế.

Thịnh Tâm Lan cười như không cười nhìn về phía Phan An, thấy mặt cậu ta từ trắng nõn dần chuyển thành đỏ ửng như mặt trời mới ló rạng. Bỗng nhiên cô nổi lên hứng thú muốn trêu chọc, biết mà còn hỏi:

“Tiểu An này, em đỏ mặt cái gì?”

“Em không có.”

Phan An nghiêm mặt, kiên trì giải thích: “Em thấy nóng thôi mà.”

“Mấy ngày nay đã vào thu rồi, nóng hả?”

Thịnh Tâm Lan trêu chọc.

“Em thấy nóng đấy, nhà chị nóng quá đấy, em không thèm ở đây nữa, em đi đây…”

Phan An vừa nhấc mông rời khỏi sô pha, Lâm Mộ Nham làm như đã chờ câu này lâu rồi, vội đứng dậy sửa sang lại quần áo, điềm nhiên như không, nói:

“Tôi tiễn cậu.”

Từ góc nhìn của Thịnh Tâm Lan, có thể nhìn thấy rõ ràng mặt của Phan An càng đỏ ửng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.