Lãi Được Bé Yêu

Chương 224: Đầu óc anh mới vô dụng



Hành động đột ngột của người đàn ông mặc áo khoác da làm tất cả mọi người bất ngờ.

Ngay cả anh cảnh sát áp giải anh ta cũng quên mất phải xử lý thế nào, dù sao anh cũng không thấy anh ta đánh ai bị thương, cũng không tự làm hại mình, anh ta chỉ nói một câu mà thôi.

Nhưng đám đông bắt đầu náo loạn, dùng mắt thường có thể thấy rõ cách nhìn điên cuồng của bọn họ hướng về phía Thịnh Tâm Lan.

“Tôi vừa thấy thẻ căn cước của cô ta, cô ta là con gái của Thịnh Thanh Sơn, bắt lấy cô ta, để cô ta trả tiền.”

Tên mặc áo khoác da liều mạng đổ thêm dầu vào lửa.

Sự việc đang phát triển theo hướng không thể kiểm soát.

Thịnh Tâm Lan đứng yên trong đám đông, vị cảnh sát cứu hỏa trẻ tuổi ở bên cạnh theo bản năng bảo vệ cô trong lòng nhưng không thể ngăn hết được những người lợi dụng thừa cơ lôi kéo, chửi bới và đấm đá.

“Bắt lấy cô ta, trả tiền đây.”

“Trả tiền…”

Bên tai toàn những câu nói như vậy.

Ngay khi đội trưởng đội cảnh sát đang gọi người tới cứu viện thì một hàng xe Porsche màu đen dừng lại ngay ngắn ở bên đường và cùng phanh xe tạo thành một âm thanh thống nhất đến thần kì.

Khoảng hơn mười người đàn ông cường tráng bước ra khỏi xe, không đợi cảnh sát kịp phản ứng, họ tách đám đông thành một con đường để đi tới.

Một thanh niên mặc âu phục và đi giày da bước vào, khi anh trở ra, anh đã ôm người phụ nữ vừa bị đám đông tấn công trong lòng.

Thịnh Tâm Lan không thể chứng kiến phép màu quân đội của thần linh từ trên trời xuống vì trước khi được cứu đi, cô đã bị ai đó ném một vật thể cùn trúng đầu, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại đã là nửa đêm.

Căn phòng được trang trí đơn giản nhưng rất tỉ mỉ sang trọng, đầu giường đốt đàn hương an thần, từng chút làm cho đầu óc con người dễ chịu.

Thịnh Tâm Lan chống khuỷu tay ngồi dậy, chiếc chăn từ trên người tuột xuống lộ ra chiếc váy ngủ tơ lụa màu hồng trên người.

“Tỉnh rồi sao?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu liền thấy dáng người cao lớn của Cố Duy đang đứng ở cửa phòng ngủ, trên tay cầm một bàn ăn bằng gỗ, màu nâu.

Món cháo thịt và dưa muối, rất đơn giản nhưng đối với người vừa mới ngủ dậy mà nói, đó chính là món ăn ngon nhất trên đời.

“Keo kiệt chết rồi, anh sống trong khu biệt thự đắt tiền như vậy mà lại cho tôi ăn cháo à?”

Thịnh Tâm Lan ngồi trên giường húp cháo, Cố Duy ngồi ở ghế đối diện, thuận tiện xem qua cuốn tạp chí du lịch, anh ta nghe vậy bất đắc dĩ nói: “Bây giờ cho em ăn tổ yến và vây cá, em ăn được không?”

“Ăn không được.”

“Coi như thành thật.” Cố Duy lắc đầu, giống như dỗ dành trẻ con: “Đầu tiên ăn hết cháo làm ấm bụng sau đó tôi dẫn em đi ăn cái khác, nhưng bác sĩ nói trên đầu em đang có vết thương, không nên ăn những thứ có tính kích thích.”

Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của mình trong gương, đầu bị băng một vòng, vừa nhìn giống như là xác ướp chưa thành, cô lập tức thấy không hài lòng.

“Làm gì mà băng bó em thành như vậy, anh không nói em cũng không phát hiện.”

Cố Duy bất đắc dĩ nói:

“Băng bó như vậy rồi chụp ảnh và tung lên mạng mới có thể ngăn chặn được những người chửi em.”

Không có gì hữu dụng hơn là tỏ vẻ đáng thương.

Thịnh Tâm Lan bĩu môi, nhìn vào gương và nghịch băng gạc trên đầu một chút, có vẻ cô không cẩn thận chạm vào vết thương, đau đến mức nghiến răng.

“Đừng nghịch linh tinh.” Lông mày của Cố Duy đột nhiên nhíu lại, trông giống như đau lòng.

Thịnh Tâm Lan bị dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy của anh ta hù dọa, mấp máy môi ‘A’ một tiếng, lúc này cô mới nhớ tới xác nhận sự việc anh ta tới cứu mình.

“Là anh đến cứu em?”

Sắc mặt Cố Duy nghiêm túc, tò mò nhìn cô,

“Không phải Nguyễn Anh Minh nên thất vọng à?”

Nghe thấy tên của người nào đó, Thịnh Tâm Lan liền cảm thấy trong miệng nhạt vị, cô tức giận nói;

“Anh hết chuyện để nói rồi à? Tin tức của anh nhanh chóng như vậy, sao không biết chuyện em với anh ấy chia tay rồi.”

Ánh mắt Cố Duy di chuyển từ tạp chí nhìn lên khuôn mặt của Thịnh Tâm Lan, ý tứ sâu sắc nói,

“Nếu tôi không biết thì hôm nay cũng không xuất hiện kịp thời như thế.”

“Anh có ý gì?”

Thịnh Tâm Lan nhíu mày, “Có thể đừng nói chuyện vòng vo tam quất như thế được không, nghe vậy ai hiểu?”

Cố Duy cũng không trả lời hàm ý trong lời nói mà chuyển chủ đề,

“Sự việc xảy ra như được sắp xếp, tổ chức trước, giống như chỉ chờ em xuất hiện, em không cảm thấy thế à?”

Thịnh Tâm Lan càng nhíu chặt lông mày, khó hiểu hỏi:

“Làm sao có thể? Chờ em xuất hiện làm gì? Em và tập đoàn Thịnh Thị không có liên quan.”

Cố Duy lại không nghĩ như vậy,

“Có nhiều người đang cầm củ khoai lang bỏng tay lo không ném được, em tốt xấu gì cũng là cô hai của tập đoàn Thịnh Thị danh chính ngôn thuận, với người khác thì liên quan lớn lắm.”

Nghe không phải không có lý.

Thịnh Tâm Lan nghĩ đến sự việc Thịnh Tâm Nhu ở tang lễ lúc trước, cô thử dò xét hỏi, “Có liên quan đến cậu của Thịnh Tâm Nhu?”

“Đầu óc coi như có chút tác dụng.”

Lời nói của Cố Duy hơi gay gắt nhưng giọng điệu lại ôn hòa làm người khác không có cách nào tức giận nổi.

Thịnh Tâm Lan thở dốc rồi lườm anh ta một cái, cuối cùng cô yếu ớt mắng anh ta một câu, “Đầu óc anh mới vô dụng.”

Sau khi cơm nước xong, cô thay quần áo rồi cùng Cố Duy xuống lầu đi tản bộ trong khu biệt thự, Thịnh Tâm Lan mới biết mình ngất xỉu trong cả quá trình.

Sau đó Cố Duy dẫn người tới cứu cô, sợ đám công nhân gây chuyện kia đuổi theo tới bệnh viện nên anh ta dứt khoát mang cô về biệt thự điều trị.

“Ái Linh đâu? Anh thấy con bé không?”

Trong khoảng thời gian này có quá nhiều việc xảy ra, thậm chí cô cũng không kịp sắp xếp để Thịnh Ái Linh gặp Cố Duy một lần.

Mặc dù là kết hôn giả, nhưng trong mắt Thịnh Ái Linh, Cố Duy chính là cha ruột của cô bé.

“Ở xa có gặp một lần, cục diện quá hỗn loạn, lúc đó chỉ nói Lilian với mợ của em một tiếng rằng tôi mang em đi mà thôi.”

“Ra là thế.” Thịnh Tâm Lan gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Ở tình huống như vậy nào có chỗ lo lắng tới chuyện khác?

“Hôm nào em sắp xếp để Ái Linh và anh ăn bữa cơm.”

“Câu này em đã nói lần trước.”

Cố Duy nhìn thẳng vào cô một cái, bất đắc dĩ nói, “Tôi muốn để em ở giữa sắp xếp thời gian, chỉ sợ tôi nghỉ ngơi xong sẽ quay về Mỹ, em thì bận rộn cũng không có thời gian đến. em bận sánh ngang với tổng thống.”

“Lần này là thật, nếu không thì anh quyết định thời gian, em tuyệt đối sẽ không từ chối.”

“Đây chính là em nói đấy.”

“Ừ, em nói.”

Giọng của Cố Duy vang lên trong hoa viên nhỏ, mang theo vài phần đúng như ý nguyện, “Vậy thì buổi trưa hôm nay đi.”

...

“Sếp Nguyễn, như anh nghĩ trước đó, người tên Cố Duy này đã tiếp xúc với không ít công ty ở Đông Lăng, có vẻ như đang tìm một đối tác làm phát triển một hạng mục nghiên cứu sản phẩm trí tuệ nhân tạo.”

“Tiếp xúc với xí nghiệp ở đâu?”

“Đều ở chỗ này.”

Chu Phương mang tài liệu để trên bàn của Nguyễn Anh Minh, nhìn Nguyễn Anh Minh chăm chú và do dự một lúc lâu mới mở miệng: “Sếp Nguyễn, hôm nay anh có xem tin tức không?”

“Không, làm sao?”

“Trên trụ sở của tổng bộ tập đoàn Thịnh Thị, có người đã nhảy lầu.”

Nguyễn Anh Minh đang lật tài liệu thì dừng lại một chút, sau đó vẻ mặt như thường lệ: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó nửa chừng thì cô Thịnh xuất hiện, thận phận bị bại lộ ra ngoài sáng, bây giờ dân tình đang vô cùng phẫn nộ, nghe nói bị công nhân vây quanh và làm bị thương.”

Nguyễn Anh Minh nắm chặt tập tài liệu trong tay thêm vài phần, ánh mắt cũng trầm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.