Lãi Được Bé Yêu

Chương 226: Anh dám động vào anh ấy thử xem



Tiếng dương cầm vẫn đang vang lên, đúng lúc át đi tiếng nói của Nguyễn Anh Minh, cho nên không khiến quá nhiều người chú ý. Nhưng mấy bàn chung quanh vẫn đưa ánh mắt kỳ quái nhìn về phía bọn họ.

Cố Duy là người phản ứng đầu tiên, anh ta cho người đưa Tiểu Linh Linh ra ngoài trước.

Thịnh Tâm Lan bỗng tỉnh táo lại, khóe mắt nhìn lướt qua người phụ nữ sau lưng Nguyễn Anh Minh, ánh mắt cô lập tức lạnh lẽo, hờ hững nói:

"Tôi làm gì ở chỗ này, có liên quan gì tới anh?"

Nguyễn Anh Minh âm trầm nhìn lướt qua Cố Duy, lạnh lùng mà nói: “Đây chính là bạn bè bình thường mà em luôn nhắc tới à? Sống vui vẻ ấm áp với con gái và bạn bè bình thường?"

Hôm ấy, thấy Cố Duy đi ra từ trong nhà của cô. Lúc tranh chấp, cô cây ngay không sợ chết đứng như vậy, cho dù anh tận mắt nhìn thấy mà cô vẫn chắc chắn Cố Duy chỉ là bạn bè. Thậm chí, anh còn hoài nghi thông tin điều tra và phán đoán của mình.

Nhưng giờ này khắc này, anh gặp được Cố Duy ở khoảng cách gần, từ trực giác của một người đàn ông, anh có thể cảm nhận được rõ tình cảm của người này dành cho Thịnh Tâm Lan tuyệt đối không phải bạn bè bình thường.

"Em không cảm thấy em nợ tôi một lời giải thích sao?"

Đối mặt với giọng điệu hùng hổ gây sự của Nguyễn Anh Minh, Thịnh Tâm Lan cảm thấy thật nản lòng, cô hít sâu một hơi:

"Nguyễn Anh Minh, tôi không có gì để nói với anh cả, mời anh rời đi."

Nghe vậy, Nguyễn Anh Minh siết chặt nắm đấm, cười lạnh một tiếng: “Được, tôi có thể đi."

Trong mắt anh hiện ra một ánh sắc lạnh, bỗng nắm lấy cổ tay Thịnh Tâm Lan, lôi cô dậy từ chỗ ngồi: “Em đi cùng với tôi."

Bị cắm sừng mà không hiểu nguyên do, mà còn ngay từ đầu đã có cặp sừng này rồi, anh nhất định phải có được một lời giải thích.

Nhưng cùng lúc đó, một bàn tay lại lập tức đặt trên cánh tay anh, cánh tay mạnh mẽ đó cắt ngang động tác anh kéo Thịnh Tâm Lan đi. Nguyễn Anh Minh nhíu mày nhìn lại, lập tức trông thấy ánh mắt bình tĩnh tự chủ của Cố Duy.

Tiếng nói thanh trong bỗng vang lên từ miệng của anh ta:

"Anh Nguyễn, anh làm như vậy không tốt lắm."

"Không liên quan đến anh." Mặt Nguyễn Anh Minh đanh lại, không chút nể tình, tiếng nói của anh đã lạnh đến mức như đưa người ta vào hầm băng: “Đây là chuyện của tôi và cô ấy, tôi khuyên anh tốt nhất là đừng xen vào."

Cố Duy đứng dậy, sức mạnh đang đè lên cánh tay Nguyễn Anh Minh cũng không giảm, anh ta vẫn mang dáng vẻ lịch sự nhã nhặn đó, thản nhiên nói:

"Tâm Lan là một con người độc lập, cô ấy có suy nghĩ của mình, không liên quan đến chuyện tôi có xen vào không, vấn đề là cô ấy cũng không muốn đi theo anh."

"Cô ấy có muốn hay không không quan trọng, đây cũng là chuyện giữa tôi và cô ấy." Nguyễn Anh Minh không nhịn được mà gia tăng lực tay, muốn lôi Thịnh Tâm Lan ra ngoài.

"Vậy thì thật không khéo."

Sức của Cố Duy càng mạnh, anh ta đặt cánh tay Nguyễn Anh Minh ở vị trí cũ, không chút cho anh lay động, tiếng nói của anh ta không lớn, lại mang theo cảm giác chắc nịch:

"Tôn trọng đồng thời bảo vệ mong muốn của Tâm Lan lại rất quan trọng đối với tôi."

Đôi mắt Nguyễn Anh Minh xẹt qua một ánh sắc lạnh, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì giờ phút này, nó đã hóa thành hai thanh đao, trực tiếp cắm vào mặt Cố Duy.

Tiếng nói lạnh lẽo của anh tràn ngập ý cảnh cáo:

"Anh Cố, nơi này là Đông Lăng, không phải Manhattan."

Phép vua thua lệ làng, mặc kệ Cố Duy có địa vị cao đến mức nào ở phố Wall, được giới tài chính tôn sùng đến đâu, nhưng đã đến Đông Lăng, chỉ cần anh ta muốn làm ăn ở đây, vậy thì phải nhập gia tùy tục, biết chào hỏi thế lực lớn ở đây.

Mà nhà họ Nguyễn chính là thế lực lớn của Đông Lăng.

Tiếng đàn dương cầm im bặt đi, chỉ ánh nhìn đối diện của hai người đàn ông thôi đã khiến cho toàn bộ phòng ăn tràn ngập mùi thuốc súng, cứ như một trận chiến tranh hết sức căng thẳng.

Tất cả mọi người chú ý tới bất thường ở phía bọn họ, có người lén lấy điện thoại ra chụp ảnh, nhưng màn hình vừa chuyển sang chế độ camera thì bên cạnh bọn họ đã xuất hiện vài người đàn ông mặc đồ vest giày da kiểu vệ sĩ, lạnh giọng nhắc nhở bọn họ tắt điện thoại đi.

Trong đó có người của Nguyễn Anh Minh, cũng có của Cố Duy.

"Với tôi mà nói, muốn thắng được một trận tranh tài thì sân nhà hay sân khách cũng không khác nhau mấy." Cố Duy hết sức bình tĩnh, cứ như một vị vua đã dự đoán được kết cục thắng lợi, anh ta quyết đoán nhìn Nguyễn Anh Minh, cứ như từ trên cao nhìn xuống:

"Dù sao thì đi được đến hôm nay, tôi cũng không dựa vào vốn liếng của gia tộc."

Lời này khiến cho người chung quanh đều hít vào một hơi.

Nguyễn Anh Minh có thân phận gì? Anh ta như một thái tử ngậm thìa vàng sinh ra trong nhà họ Nguyễn của Đông Lăng, cho dù người ta không có bản lĩnh, chỉ dựa vào chuyện anh kế thừa tập đoàn Thịnh Đường thì không ai dám nói nửa câu anh không đúng ngay trước mặt như vậy, huống chi mọi người đều biết năng lực của anh.

Nhưng trong mắt Cố Duy, điều đó lại không đáng nhắc tới.

Một câu 'Vốn liếng gia tộc' thì đã hời hợt xem thường anh.

Vẻ mặt Nguyễn Anh Minh trầm xuống, bàn tay nắm lấy Thịnh Tâm Lan không tự chủ được mà siết chặt, ngay cả anh cũng không phát giác, ánh mắt của mình đã đáng sợ đến cỡ nào.

Lúc trước anh chưa từng để mấy câu nói này trong lòng, cuộc sống của mỗi người có một điểm xuất phát riêng. Chuyện này không có gì đáng nói. Bởi vì cho dù cùng một điểm xuất phát, đổi là người khác nhau thì chưa chắc đã có kết cục giống nhau, cuộc đời có thành công hay không, không chỉ do xuất thân quyết định.

Nhưng giờ phút này, anh lại cảm thấy Cố Duy đang cố ý nói lời này cho Thịnh Tâm Lan nghe.

Cố ý dùng loại so sánh này để làm nổi bật thành tựu của anh ta.

"Vốn liếng gia tộc?" Ánh mắt Nguyễn Anh Minh lạnh như đêm tối: “Nghe giọng điệu chẳng thèm ngó tới của anh, chắc là anh còn không biết cái gì gọi là vốn liếng gia tộc."

Chỉ một ánh mắt đã khiến các vệ sĩ đằng xa hiểu ý, họ cấp tốc cho người dọn sạch khách trong cả nhà hàng. Chỉ mấy phút ngắn ngủi, những vị khách lần lượt được mời đi, cả sảnh nhà hàng dần dần chỉ còn lại người trên bàn của Thịnh Tâm Lan.

"Nguyễn Anh Minh, anh muốn làm gì?" Thịnh Tâm Lan nóng nảy, giãy dụa muốn rút tay của mình ra khỏi khống chế của anh: “Anh thả tôi ra."

Nguyễn Anh Minh không có ý buông tay, anh vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Duy: “Vốn liếng gia tộc chính là, hôm nay nếu như anh không có ý một mình đi ra, vậy anh mãi mãi không đi ra ngoài được."

Ý của anh quá rõ ràng.

Nhà họ Nguyễn đứng vững không ngã ở Đông Lăng nhiều năm như vậy, chỉ dựa vào làm ăn chân chính, không đụng vào chuyện phi pháp là không có khả năng, xen lẫn giữa trắng và đen mới là nguyên nhân giúp họ đứng vững, mọi việc đều thuận lợi.

Làm cho một người đột nhiên biến mất, không phải việc khó gì.

Cố Duy lại thờ ơ, ánh mắt dưới khung kính tơ vàng không có chút gợn sóng.

"Cậu chủ cả nhà họ Nguyễn xử lý chuyện gì cũng đơn giản thô bạo như vậy sao? Xem ra là trước đó tôi chờ mong quá lớn với anh."

Một câu nói đầy miệt thị đã làm cháy bừng lửa giận sớm đã tích tụ trong lòng của Nguyễn Anh Minh, mặt anh xanh lét nhìn về phía Thịnh Tâm Lan: “Tôi cho em một cơ hội cuối cùng, theo tôi ra ngoài, hoặc là tôi làm anh ta vĩnh viễn không ra được."

Thịnh Tâm Lan đã im lặng hồi lâu, lúc cuối cùng Nguyễn Anh Minh cũng chịu nhìn thẳng vào sự tồn tại của cô, cô gần như không lộ ra bất kỳ phản ứng nào, khuôn mặt cứng đờ, mỗi một chữ cô nói đều như nặn ra từ kẽ răng:

"Nguyễn Anh Minh, tôi không ngờ anh ngây thơ như vậy."

Giọng điệu mang theo thương hại và buồn cười như một chậu nước lạnh giội thẳng xuống đầu Nguyễn Anh Minh, một cảm giác lành lạnh thẩm thấu vào thần kinh đã sắp phun trào của anh.

"Anh dám động vào Cố Duy thử xem.” Không biết Thịnh Tâm Lan lấy sức mạnh từ đâu, cô hất mạnh tay anh ra, trên cổ tay trắng nõn có một vết bầm đỏ rõ ràng, loáng thóang nhìn ra được là dấu ngón tay, giọng cô cực lạnh, hết sức mạnh mẽ mà nói:

"Có giỏi thì anh làm tôi cũng vĩnh viễn không ra được đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.