Câu hỏi của Nguyễn Anh Minh khiến ông cụ im lặng, ngón tay vẫn cầm bút lông viết.
Trong thư phòng vang lên giọng nói đầy hữu lực của Nguyễn Anh Minh:
"Ba năm trước, nếu như không phải ông quá tin tưởng Nguyễn Kỳ Phong thì tên đó sẽ không dùng đầu óc của mình mà làm những chuyện tổn thương tới Lập Huy, lúc trước ông nói dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi không nên truy cứu người cùng chung huyết thống với mình làm gì, con cũng nghe ông nhưng bây giờ ông lại dùng lại loại người như vậy nữa."
Giọng nói này mang theo sự thất vọng với ông cụ.
Dù sao thì ông cụ cũng là người có khí thế mạnh mẽ, làm việc trước giờ luôn thưởng phạt phân minh, không thể nói vì e sợ mặt mũi gia tộc mà không phân phải trái đúng sai.
Năm đó kẻ đứng sau vụ Lập Huy suýt chút nữa đã chết yểu, thực ra cũng đã tra được đại khái rồi, nếu như lúc trước không phải ông cụ không cho anh tiếp tục điều tra thì cái tên Nguyễn Kỳ Phong kia đã ngồi tù rồi.
"Chuyện của ba năm trước cũng có thể không phải do Kỳ Phong làm, lúc đó vẫn chưa có bằng chứng xác thực."
Ông cụ nhíu mày, trong lòng nén lại một chút tức giận.
"Thế nào là không có bằng chứng xác thực chứ? Ông nội, chứng cứ con cũng đã cho ông xem qua rồi, là ông bảo không cần tiếp tục tra nữa, là đúng hay sai, trong lòng ông chắc hẳn rõ hơn ai hết, nếu không sao lại nói những lời này chứ?"
Sắc mặt Nguyễn Anh Minh trầm xuống: "Là do ông lớn tuổi nên mới hồ đồ như vậy sao?"
"Rụp" một tiếng, bút lông trong tay ông cụ bị bẻ gẫy, rơi xuống giấy Tuyên Thành.
Nét cuối cùng của chữ "Gia hòa vạn sự hưng" bị dính một vết mực lớn, trong phòng vang lên giọng nói già nua trầm mạnh, mang theo tức giận nồng hậu:
"Tuy ông tuổi lớn những vẫn chưa hồ đồ, Anh Minh, con rất muốn hiểu lời ông nói sao? Ba năm trước Lập Huy suýt chút nữa chết yểu, chuyện này rốt cuộc là do ai làm hả, con tưởng là ông không biết sao?"
Nguyễn Anh Minh nhướng mày: "Lời này của ông là có ý gì?"
Sắc mặt của ông cụ trầm lãnh, khí thế uy nghiêm gần như áp đảo.
"Năm đó ông bảo con kết hôn con chết sống không chịu, vì giận ông mà mang Lập Huy về, ông hỏi con, con đã thực sự làm tròn bổn phận của một người cha với Lập Huy chưa hả? Bây giờ xem ra chuyện của ba năm trước, điểm đáng ngờ duy nhất chính là khoảng thời gian bảo mẫu tiếp xúc với Lập huy kia kìa, chứ không phải chỉ một mình Kỳ Phong."
Chuyện xưa nhắc lại, vốn dĩ là chuyện không cách nào giải quyết được, trong lòng của ai cũng tồn tại nghi vấn, nhưng Nguyễn Anh Minh không ngờ rằng ông nội lại nghi ngờ chính anh:
"Ông nghi ngờ con?"
"Vì sao ông không thể nghi ngờ con? Khoảng thời gian kia con có thật sự coi Lập Huy là con ruột của mình mà đối xử tốt à? Với con mà nói, có người nào mà không lợi dụng được chứ?"
Sắc mặt của ông lão vô cùng âm trầm.
Nguyễn Anh Minh nắm chặt hai tay, sau một lúc im lặng đối mặt, trong phòng vang lên một giọng nói âm trầm lạnh lùng hơn.
"Bắt đầu từ ngày mai, tập đoàn Thịnh Đường giao cho Nguyễn Kỳ Phong, không cần ông thu hồi, con không làm nữa."
Lời nói ra không bao lâu, cửa thư phòng truyền đến tiếng mở chốt cửa, trình độ lưu loát tới nổi gần như khiến cho người ta không kịp phản ứng, bóng dáng của Nguyễn Anh Minh đã không còn thấy nữa.
Quản gia ở cửa đuổi theo nói vài lời hay, Nguyễn Anh Minh thờ ơ, ra đi rất dứt khoát.
"Cậu chủ."
"Ông Chu, quay lại."
Ông Chu còn muốn đuổi theo nhưng lại bị tiếng hô to trong thư phòng chặn lại, bất lực thở dài nhìn bóng dáng Nguyễn Anh Minh rời đi, xoay người bước vào thư phòng.
"Ông chủ, sao ông lại cãi nhau ầm ĩ với cậu chủ như vậy chứ? Cậu chủ cũng lớn rồi mà."
Ông cụ đang lau tay thì tờ giấy viết chữ hỏng từ trên bàn rơi xuống sàn, bút lông gãy làm đôi chứng tỏ sự tức giận của chủ nhân lúc đó.
"Nó lớn rồi thì sao chứ? Người có hai thứ thất tình và lục dục thì không tính à."
Ông cụ nhíu mày, vẫn như cũ bày ra dáng vẻ tức giận không nguôi ngoay: "Thật sự không biết giống ai, trong mắt ngoại trừ lợi ích ra thì không có gì cả."
"Không phải vậy đâu, cậu chủ vẫn luôn rất tôn trọng ông chủ, cũng rất che chở cậu chủ nhỏ, hơn nữa không phải bây giờ cậu chủ đang phát triển rất tốt với cô Thịnh hay sao? Đây không phải là điều mà ông chủ mong đợi từ bấy lâu nay à?"
Không nhắc tới Thịnh Tâm Lan thì thôi, nhưng khi nhắc tới cô thì sắc mặt của ông cụ càng thêm âm trầm.
"Lần sau đừng có nhắc tới chuyện này nữa, lần này coi như tôi bỏ qua."
Chu quản gia sửng sốt: "Ông chủ còn để ý tới chuyện cô Thịnh trước mắt còn chưa có ly hôn với chồng cũ à? Nhưng tôi cũng đã cho người điều tra rồi, hai người họ đã dọn ra sống riêng lâu rồi, hôn nhân chỉ còn tồn tại dưới danh nghĩa mà thôi."
Mặc dù ông cụ không còn ở trong giới kinh doanh nhưng quy mô kinh doanh trong giới Đông Lăng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của ông, mấy ngày gần đây chuyện Cố Khải tìm đối tác hợp tác mở rộng chuyện làm ăn ở Đông Lăng cũng lọt vào tai ông.
Sau khi điều tra một chút, ông mới biết Cố Duy có quan hệ thân thiết với Thịnh Tâm Lan, đương nhiên Cố Duy chính là chồng trước của Thịnh Tâm Lan, hơn nữa hai người đã ra ở riêng rất lâu rồi mà vẫn chưa có ly hôn.
Nhưng chuyện này vẫn chưa phải nguyên nhân chủ yếu dẫn đến chuyện phản đối của ông cụ, ông cụ nhìn thoáng qua Chu quản gia:
"Dự án của Quảng Châu bị mất, Anh Minh có giải thích gì với ban giám đốc không?"
"Cậu chủ bảo là do cậu ấy đàm phán sai lầm."
"Đây là lý do của nó." Giọng nói của ông cụ xen lẫn vài phần tức giận: "Tôi có hỏi qua một người từ chi nhánh Quảng Châu, vào ngày nó đi đàm phán, trước khi cuộc đàm phán kết thúc thì nó đã rời đi trước, biết vì sao không? Là bởi vì nhà họ Thịnh xảy ra chuyện, cha của Thịnh Tâm Lan, Thịnh Thanh Sơn qua đời vì bạo bệnh, cho nên nó trực tiếp ra sân bay."
"Chuyện này...cũng là chuyện thường tình mà." Chu quản gia đỡ lời giải thích: "Dù sao thì cô Thịnh và cậu chủ cũng có quan hệ tình cảm với nhau."
"Nhưng nó không nên xúc động như vậy, hôm đó thời tiết rất xấu, nó đợi ở sân bay hai ngày, đợi cho đến khi chuyến bay đầu tiên cất cánh."
Ông cụ càng nghĩ càng giận, vỗ mạnh xuống bàn: "Đúng là làm bậy."
Nguyễn Anh Minh luôn là người có tính tình đạm bạc, làm việc cực đoan, ông cụ vẫn luôn hy vọng anh ta có thể giống với người thường kết hôn sinh con, nhưng ông cụ lại càng lo lắng hơn chuyện Nguyễn Anh Minh bị cuốn vào quan hệ tình cảm phức tạp kia, dẫn đến hậu quả không thể nào cứu vãn được.
Sự tồn tại của Thịnh Tâm Lan rõ ràng đã khiến cho cuộc sống đơn điệu ban đầu của Nguyễn Anh Minh rẽ sang hướng khác.
Chu quản gia còn muốn khuyên bảo điều gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tức giận không nguôi ngoay của ông cụ thì chỉ biết giờ phút này có nói thêm cái gì cũng chỉ đổ thêm dầu vào lửa, nên cũng từ bỏ.
Bên kia, Nguyễn Anh Minh bước tới nơi ở của Lập Huy, bảo người hầu thu dọn một ít đồ đạc của Lập Huy, sau đó muốn dẫn thằng nhỏ đi.
Lúc đầu Lập Huy còn đang chơi đùa, nghe thấy Nguyễn Anh Minh muốn đưa cậu về nhà thì vội vàng lấy ra tấm bảng nhỏ, cúi đầu phủi xuống một dòng:
"Mẹ và Ái Linh đang ở đâu? Hai người họ có trở về cùng nhau không?"
Thấy dòng chữ này, sắc mặt Nguyễn Anh Minh càng đen hơn: "Không có mẹ cũng không có Ái Linh, chỉ có hai cha con chúng ta thôi, cuộc sống sau này vẫn sẽ như vậy."
"Không muốn đâu." Lập Huy buột miệng nói ra.
Giọng nói khàn khàn có xíu non nớt vang vọng trong sân.
Nguyễn Anh Minh sững người trong chốc lát, dù sao thì Lập huy mở miệng nói chuyện rất ít, nên vẻ mặt anh mới dịu đi một tí, kiên nhẫn thuyết phục: "Trở về với cha đi, dù sao thì con ở đây cũng quá lâu rồi.
Lập Huy lập tức lắc đầu như cái trống bỏi, nhanh viết xuống một dòng chữ: "Ái Linh bảo con ngoan ngoãn ở chỗ này, em ấy sẽ quay lại sớm thôi."
Thấy Lập Huy bày ra dáng vẻ như đã hạ quyết tâm, Nguyễn Anh Minh tức giận tới mức bất giác bế cậu bé lên khỏi mặt đất, sải bước đi về phía cổng sân.